Được sự cho phép của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet nên Đới Thiên Sơn có thể đường đường chính chính đến gặp Vân Tường, cả hai có thể công khai đi chơi cùng nhau mà không cần phải sợ gì nữa hết.
William Author thấy Vân Tường mỗi ngày ở bên Đới Thiên Sơn rất vui vẻ hạnh phúc thì tỏ ra vô cùng căm hận và chán ghét.
William Author gọi điện dặn dò ai đó rồi đứng nhìn trên ban công phòng mình nhìn xuống Vân Tường đang ngồi xích đu trong vườn với Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt sắc lạnh, anh thầm nghĩ trong đầu “Là em ép buộc anh phải đi đến bước đường này đừng trách anh Roise à”.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường quyết định đến Phượng Hoàng Cổ Trấn để chụp hình cưới, Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet cũng đồng tình nhưng không đi cùng vì sắp có hội thảo chuyên đề ở đại học O.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường chụp hình cưới rất vui, cả hai chụp đủ các kiểu từ cổ đại đến hiện đại, còn cả cosplay các nhân vật chính trong các bộ phim cổ trang đình đám nữa.
Đới Thiên Sơn nhìn cô gái mình yêu hóa thân đủ các nhân vật thì cảm thất rất hài lòng bởi vì dù có biến thành ai thì Vân Tường vẫn xinh đẹp và mang nét mặt hạnh phúc.
Buổi tối, cả hai ngồi ăn tối trong một quán ăn mang đậm nét kiến trúc và phong cách Trung Hoa, Đới Thiên Sơn nghĩ nghĩ gì đó rồi lên tiếng hỏi: “Nè bộ em chỉ tính chụp ảnh cưới ở Phượng Hoàng Cổ Trấn thôi hả Vân Tường?”.
Vân Tường liền lắc đầu: “Làm gì có, em còn muốn đến Italy nữa tụi mình sẽ chụp hình ở đấu trường La Mã ở Rome nè, trên các tuyến phố và bờ kênh ở Venice nè, không những vậy em còn muốn đến Pháp, Mỹ…còn cả Havana nữa dù sao thì đó cũng là địa danh gắn kết anh và em lại với nhau á”.
Đới Thiên Sơn khẽ cong môi lên mỉm cười: “Ai cha, e rằng chúng ta phải mất cả năm mới chụp xong hình cưới quá, nghe kể em muốn đi gần như cả thế giới luôn rồi”.
Vân Tường nhún vai: “Đời người chỉ có một lần em đương nhiên phải làm cho hoành tráng rồi”.
Đới Thiên Sơn liền gật đầu: “Được…được…nghe theo em hết”.
Từ Phường Hoàng Cổ Trấn trở về thành phố C, Vân Tường đột nhiên nhận được tin nhắn của Vân Tứ Thiên [Đừng về thành phố C nữa, trở về Hoa Đô mới được an toàn].
Vân Tường nhíu mày hồi lâu, từ trước giờ Vân Tứ Thiên không thích nhắn tin mất thời gian có việc gì ông cũng gọi điện trực tiếp nhưng hôm nay lại nhắn tin quả thật là một chuyện lạ.
Đới Thiên Sơn thấy Vân Tường đứng yên bất động hồi lâu liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy Vân Tường?”.
Vân Tường vội lắc đầu đáp: “Không có gì, anh vào nhà trước đi em đến gặp một người bạn cái đã”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày: “Bạn nào mà không cho anh biết luôn vậy?”.
Vân Tường lém lỉnh đáp: “Em cần gặp bác sĩ tâm tư vấn tiền hôn nhân hahaha”.
Nói rồi Vân Tường liền lên xe rời đi, Đới Thiên Sơn đứng nhìn theo dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Cái gì mà tư vấn tiền hôn nhân chứ, cao nhân đang ở trước mặt em đây nè”.
Hôm nay đường vào khu biệt thự mà ba mẹ Vân Tường sống đang sửa chữa đường nên không thể lái xe vào được, Vân Tường đỗ xe ven đường rồi đi bộ một quãng đường mới đến nhà mình.
Biệt thư đóng cửa một cách yên tĩnh khác hẳn ngày thường, Vân Tường cẩn thận xem xét tình hình rồi mới đi vào, cô không đi trực diện bằng cửa chính mà chọn lối từ đường hầm đi vào.
Vừa đặt chân lên tầng 2 thì đã nghe tiếng nói chuyện của William Author vang lên: “Chú xử lý hai người đó sao rồi?”.
Giọng một người đàn ông trung niên tên Phạm Thế Nam vang lên: “Đã đem Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet về Hoa Đô rồi, họ đang bị giam giữ ở ngôi nhà cũ của Phạm gia ta ngày trước, lần này chú muốn kéo cả Vân Bạch Kỳ cùng chết để tế vong hồn của 14 người Phạm gia ta năm đó”.
William Author liền lạnh lẽo lên tiếng: “Chú không được đụng vào bọn họ nếu Roise thay đổi quyết định thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà đó con không muốn cô ấy hận con đâu”.
Phạm Thế Nam liền quát lớn: “Phạm Lạc cháu bị điên rồi, sao có thể vì một cô gái mà quên đi món nợ máu giữa Vân gia với chúng ta chứ?”.
William Author lãnh đạm đáp: “Đó là chuyện ân oán đời trước vốn không liên quan đến con và Roise, chỉ cần cô ấy đồng ý lấy con thì ân oán đều có thể xóa bỏ hết, nếu không phải cô ấy quá tuyệt tình con cũng sẽ không đi đến bước đường này”.
Phạm Thế Nam khẽ thở dài: “Phạm Lạc nhiều năm qua ta cho con vào nhà của Vân gia lấy lòng Vân Tứ Thiên là chờ cơ hội trả đũa ngày hôm nay ta không để cơ hội trôi qua kẽ tay đâu”.
Vân Tường nghe đến đó đã có thể đoán ra William Author đã bắt ba mẹ cô làm con tin rồi, bước tiếp theo chắc chắn là sẽ uy hiếp bắt cô thành hôn với hắn ta.
Lúc lái xe rời đi, vẻ mặt của Vân Tường vô cùng đăm chiêu và đầy sự lo lắng.
Rốt cuộc thân thế của William Author sâu đến đâu??? Món nợ máu giữa Vân gia mà người đàn ông trung niên kia nhắc đến là gì???
Tiếng chuông điện thoại vang lên quả nhiên là William Author gọi tới, Vân Tường cố gắng bình tĩnh giả vờ là mình chưa biết gì rồi bắt máy: “Anh lại gọi tôi có chuyện gì đây hả???”.
“Điểm đến là khách sạn Burj Al Arab ở Dubai, hạn chót là 12 giờ đêm nay, sống chết của ba mẹ... do em quyết định”.
Vân Tường nắm chặt tay thành nắm đấm: “William Author rốt cuộc anh muốn cái gì vậy hả?”.
William Author không dài dòng mà vào thẳng vấn đề luôn: “Lấy anh hoặc là Vân gia bị hủy diệt tùy em quyết định, anh sẽ chờ em đến 12 giờ ở khách sạn Burj Al Arab, em nên biết sự kiên nhẫn của anh có giới hạn Roise à”.
William Author cúp máy, Vân Tường thắng gấp xe ven đường, Vân Tường vừa sợ vừa tức: “Xem ra lần này anh ta cược hết tất cả những gì mình có rồi”.
William Author thấy Vân Tường mỗi ngày ở bên Đới Thiên Sơn rất vui vẻ hạnh phúc thì tỏ ra vô cùng căm hận và chán ghét.
William Author gọi điện dặn dò ai đó rồi đứng nhìn trên ban công phòng mình nhìn xuống Vân Tường đang ngồi xích đu trong vườn với Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt sắc lạnh, anh thầm nghĩ trong đầu “Là em ép buộc anh phải đi đến bước đường này đừng trách anh Roise à”.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường quyết định đến Phượng Hoàng Cổ Trấn để chụp hình cưới, Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet cũng đồng tình nhưng không đi cùng vì sắp có hội thảo chuyên đề ở đại học O.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường chụp hình cưới rất vui, cả hai chụp đủ các kiểu từ cổ đại đến hiện đại, còn cả cosplay các nhân vật chính trong các bộ phim cổ trang đình đám nữa.
Đới Thiên Sơn nhìn cô gái mình yêu hóa thân đủ các nhân vật thì cảm thất rất hài lòng bởi vì dù có biến thành ai thì Vân Tường vẫn xinh đẹp và mang nét mặt hạnh phúc.
Buổi tối, cả hai ngồi ăn tối trong một quán ăn mang đậm nét kiến trúc và phong cách Trung Hoa, Đới Thiên Sơn nghĩ nghĩ gì đó rồi lên tiếng hỏi: “Nè bộ em chỉ tính chụp ảnh cưới ở Phượng Hoàng Cổ Trấn thôi hả Vân Tường?”.
Vân Tường liền lắc đầu: “Làm gì có, em còn muốn đến Italy nữa tụi mình sẽ chụp hình ở đấu trường La Mã ở Rome nè, trên các tuyến phố và bờ kênh ở Venice nè, không những vậy em còn muốn đến Pháp, Mỹ…còn cả Havana nữa dù sao thì đó cũng là địa danh gắn kết anh và em lại với nhau á”.
Đới Thiên Sơn khẽ cong môi lên mỉm cười: “Ai cha, e rằng chúng ta phải mất cả năm mới chụp xong hình cưới quá, nghe kể em muốn đi gần như cả thế giới luôn rồi”.
Vân Tường nhún vai: “Đời người chỉ có một lần em đương nhiên phải làm cho hoành tráng rồi”.
Đới Thiên Sơn liền gật đầu: “Được…được…nghe theo em hết”.
Từ Phường Hoàng Cổ Trấn trở về thành phố C, Vân Tường đột nhiên nhận được tin nhắn của Vân Tứ Thiên [Đừng về thành phố C nữa, trở về Hoa Đô mới được an toàn].
Vân Tường nhíu mày hồi lâu, từ trước giờ Vân Tứ Thiên không thích nhắn tin mất thời gian có việc gì ông cũng gọi điện trực tiếp nhưng hôm nay lại nhắn tin quả thật là một chuyện lạ.
Đới Thiên Sơn thấy Vân Tường đứng yên bất động hồi lâu liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy Vân Tường?”.
Vân Tường vội lắc đầu đáp: “Không có gì, anh vào nhà trước đi em đến gặp một người bạn cái đã”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày: “Bạn nào mà không cho anh biết luôn vậy?”.
Vân Tường lém lỉnh đáp: “Em cần gặp bác sĩ tâm tư vấn tiền hôn nhân hahaha”.
Nói rồi Vân Tường liền lên xe rời đi, Đới Thiên Sơn đứng nhìn theo dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Cái gì mà tư vấn tiền hôn nhân chứ, cao nhân đang ở trước mặt em đây nè”.
Hôm nay đường vào khu biệt thự mà ba mẹ Vân Tường sống đang sửa chữa đường nên không thể lái xe vào được, Vân Tường đỗ xe ven đường rồi đi bộ một quãng đường mới đến nhà mình.
Biệt thư đóng cửa một cách yên tĩnh khác hẳn ngày thường, Vân Tường cẩn thận xem xét tình hình rồi mới đi vào, cô không đi trực diện bằng cửa chính mà chọn lối từ đường hầm đi vào.
Vừa đặt chân lên tầng 2 thì đã nghe tiếng nói chuyện của William Author vang lên: “Chú xử lý hai người đó sao rồi?”.
Giọng một người đàn ông trung niên tên Phạm Thế Nam vang lên: “Đã đem Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet về Hoa Đô rồi, họ đang bị giam giữ ở ngôi nhà cũ của Phạm gia ta ngày trước, lần này chú muốn kéo cả Vân Bạch Kỳ cùng chết để tế vong hồn của 14 người Phạm gia ta năm đó”.
William Author liền lạnh lẽo lên tiếng: “Chú không được đụng vào bọn họ nếu Roise thay đổi quyết định thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà đó con không muốn cô ấy hận con đâu”.
Phạm Thế Nam liền quát lớn: “Phạm Lạc cháu bị điên rồi, sao có thể vì một cô gái mà quên đi món nợ máu giữa Vân gia với chúng ta chứ?”.
William Author lãnh đạm đáp: “Đó là chuyện ân oán đời trước vốn không liên quan đến con và Roise, chỉ cần cô ấy đồng ý lấy con thì ân oán đều có thể xóa bỏ hết, nếu không phải cô ấy quá tuyệt tình con cũng sẽ không đi đến bước đường này”.
Phạm Thế Nam khẽ thở dài: “Phạm Lạc nhiều năm qua ta cho con vào nhà của Vân gia lấy lòng Vân Tứ Thiên là chờ cơ hội trả đũa ngày hôm nay ta không để cơ hội trôi qua kẽ tay đâu”.
Vân Tường nghe đến đó đã có thể đoán ra William Author đã bắt ba mẹ cô làm con tin rồi, bước tiếp theo chắc chắn là sẽ uy hiếp bắt cô thành hôn với hắn ta.
Lúc lái xe rời đi, vẻ mặt của Vân Tường vô cùng đăm chiêu và đầy sự lo lắng.
Rốt cuộc thân thế của William Author sâu đến đâu??? Món nợ máu giữa Vân gia mà người đàn ông trung niên kia nhắc đến là gì???
Tiếng chuông điện thoại vang lên quả nhiên là William Author gọi tới, Vân Tường cố gắng bình tĩnh giả vờ là mình chưa biết gì rồi bắt máy: “Anh lại gọi tôi có chuyện gì đây hả???”.
“Điểm đến là khách sạn Burj Al Arab ở Dubai, hạn chót là 12 giờ đêm nay, sống chết của ba mẹ... do em quyết định”.
Vân Tường nắm chặt tay thành nắm đấm: “William Author rốt cuộc anh muốn cái gì vậy hả?”.
William Author không dài dòng mà vào thẳng vấn đề luôn: “Lấy anh hoặc là Vân gia bị hủy diệt tùy em quyết định, anh sẽ chờ em đến 12 giờ ở khách sạn Burj Al Arab, em nên biết sự kiên nhẫn của anh có giới hạn Roise à”.
William Author cúp máy, Vân Tường thắng gấp xe ven đường, Vân Tường vừa sợ vừa tức: “Xem ra lần này anh ta cược hết tất cả những gì mình có rồi”.
Danh sách chương