Thời gian trôi nhanh cái hẹn 10 năm cũng sắp đến, Vân Tường quyết định sẽ nói rõ mọi thứ với Đới Thiên Sơn một lần để xem rốt cuộc người cậu thật sự yêu là ai.

Vân Tường ngồi thơ thẩn suy nghĩ về quá khứ, lúc đó ở sân bay có một cô bé và một cậu bé đang tiễn biệt nhau, cả hai hướng về vòng đu quay ở công viên giải trí lớn nhất Hoa Đô mà hứa hẹn.

Cô bé nói: “Vậy chúng ta hẹn mười năm sau đúng ngày này tháng này gặp nhau tại vòng đu quay của công viên giải trí được không?”.

Cậu bé chắc nịch đáp: “Được, lúc đó nhất định không gặp không về”.

Chần chừ mãi Vân Tường quyết định gọi điện cho Đới Thiên Sơn: “Tối nay cậu có rảnh không chúng ta hẹn gặp nhau ở công viên giải trí của thành phố được không?”.


“Được mấy giờ, mình đón cậu hay sao?”.

Vân Tường khẽ mỉm cười: “Hẹn gặp nhau ở đó luôn đi không cần qua đón mình đâu”.

“Được vậy không gặp không về nha”.

“Uhm cậu nói thì nhớ giữ lời đó nha”.

Trong lòng của Vân Tường vừa hồi hộp vừa lo sợ…cô sợ khi mình nói ra sự thật mình là cô bé năm xưa đã hứa hẹn với Đới Thiên Sơn thì cậu sẽ không chấp nhận, cô sợ Đới Thiên Sơn vì Mộ Tuyết Vi mà phản bội lại lời hứa năm nào.

Mười năm…con số thì ngắn nhưng gắn thêm chữ năm thì là cả một quá trình chứ không phải chuyện đùa.

Van Tường luôn tin vào lời hứa năm đó…cô đã tin tưởng suốt mười năm dài…mỗi lúc mệt mỏi sắp gục ngã cô đều dựa vào lời hứa đó để tiếp tục cố gắng…

Nếu bây giờ người đó quên mất lời hứa kia thì cô biết phải dựa dẫm vào ai nữa đây? Sau một hồi suy nghĩ đủ tình huống có thể xảy ra Vân Tường đứng dậy bước đến mở tủ quần áo ra, cô phải xuất hiện thật xinh đẹp trước mắt Đới Thiên Sơn mới được, nghĩ thoáng đi một chút cô thấy đỡ áp lực hơn.

Buổi tối, Vân Tường đến công viên giải trí của thành phố, cô khoác lên mình chiếc váy màu trắng có các họa tiếc màu cam các sắc tố màu tăng lên giảm dần theo từng họa tiết làm nổi bật làn da trắng noãn nà không tì vết của cô.

Chiếc váy mà Vân Tường mặc trên người có tên là “Sắc thần” bởi vì bộ y phục này là một tác phẩm của thương hiệu RS nổi tiếng, thiết kế của nhà thiết kế bí ẩn V kết hợp với họa tiết vẽ tay lên vải của họa sĩ MC. Rosemarry có đôi mắt đơn sắc đã tạo nên một kiệt tác có một không hai trên đời.


Vân Tường đưa tay lên nhìn đồng hồ còn khoảng 10 phút nữa mới tới giờ hẹn cô phải điều chỉnh tâm trạng lại một chút không thể cứ ủ rủ lo âu được, cô phải vui vẻ vì lời hứa năm đó sắp thành hiện thực rồi cơ mà.

Đới Thiên Sơn mặc quần jeans màu đen, áo thun trắng khoác thêm áo khoác jeans màu xanh, mang giày thể thao màu trắng cổ cao trông rất năng động, anh lái chiếc mô tô màu bạc trông rất cool ngầu chạy xé gió trên đường.

Nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay Đới Thiên Sơn khẽ nhếch môi mỉm cười thầm nghĩ “Mình chắc sẽ đến sớm khoảng 15 phút, vẫn còn dư thời gian phải làm gì đó cho cậu ấy bất ngờ mới được”.

Đang suy nghĩ xem làm thì Đới Thiên Sơn thấy một chàng trai đang tặng một hoa thật lớn cho cô gái ven đường nên chợt nghĩ ra “Sao mình không tặng hoa cho lãng mạn nhỉ???”.

Đới Thiên Sơn tấp xe một shop hoa trên đường, cậu ngắm nghía từng loại hoa, lựa chọn kỹ lưỡng chỉ tiếc là ở đây không có bán hoa Magnolia mà Vân Tường thích, nghĩ tới nghĩ lui thì hoa Hồng Xanh cũng có ý nghĩa đặc biệt thế là Đới Thiên Sơn mua chín mươi chín cành hoa và nhờ cô chủ shop gói lại giúp mình.

Cô chủ shop đã lớn tuổi, cô khẽ cười để lộ những nếp nhăn nơi khóe mắt: “Cô gái nào nhận được bó hoa này chắc là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới bởi vì có một người yêu thương mình đến thế cơ mà”.

Đới Thiên Sơn tủm tỉm cười đáp: “Dạ cháu chỉ tặng bạn thôi à…cô làm cháu ngại quá”.

Cô chủ shop đưa bó hoa cho Đới Thiên Sơn rồi mỉm cười nói: “Chúc cháu có một buổi tối tốt lành vui vẻ…bên cô bé đó”.

Đới Thiên Sơn đưa lấy đón lấy bó hoa rồi cảm kích nói: “Cháu cảm ơn cô ạ”.

Vân Tường chụp một tấm ảnh mình đứng trước công viên giải trí rồi đăng lên intergram với dòng status [Hôm nay tôi và người ấy hẹn hò…].

Ngay sau đó có rất nhiều bạn bè vào bình luận.


Đăng Nguyên: [Trời ơi mấy người đừng quăn thức ăn cho chó nữa được không…có ngày tôi chết vì ghen tị mất ].

An Chi: [Chúc hai người đi chơi vui vẻ nha ].



Đới Thiên Sơn đang chạy xe trên đường thì thấy một đám người tụ tập rất đông cản trở cả giao thông nên cậu đưa mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra thì thấy Mộ Tuyết Vi đang nằm trên đường trước đầu một chiếc Cadillac màu đen nên cậu liền hốt hoảng xuống xe lao qua chỗ của cô gái đang nằm dưới đất.

Đới Thiên Sơn nhíu chặt chân mày, vẻ mặt lo lắng đỡ cô ngồi dậy: “Tuyết Vi…Tuyết Vi mở mắt ra đi…”.

Chủ nhân của chiếc Cadillac màu đen kia là một ông chú lớn tuổi cũng hốt hoảng xuống xe xem tình hình của người bị mình tông trúng: “Cháu ơi… cháu không sao chứ?”.

Mộ Tuyết Vi mơ màng từ từ mở mắt ra: “Thiên…Thiên Sơn…là…cậu sao???”.

“Mình đưa cậu đi bệnh viện”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện