Tiếng Vân Tường vọng ra ngoài: “Người đâu”.

Lập tức có 4 người vệ sĩ mặc vest đi vào cúi đầu chờ lệnh của Vân Tường: “Tiểu thư có chuyện căn dặn ạ”.

Vân Tường chỉ tay vào Mộ Tuyết Vi rồi nói: “Nhờ các anh đưa Mộ tiểu thư về nhà giùm tôi…nhớ là đưa cô ấy về đến nhà an toàn nếu mất đi một sợi tóc nào thì các anh tự biết hậu quả rồi nhỉ?”.

Cả bốn người vệ sĩ đều đồng thanh hô lên: “Đã rõ thưa tiểu thư”.


Những người vệ sinh tách ra hai bên làm động tác mời với Mộ Tuyết Vi: “Mộ tiểu thư mời cô đi lối này”.

Mộ Tuyết Vi nhìn sang Vân Tường rồi nói: “Vân Tường chuyện này không thể kết thúc ở đây được…mình biết cậu có thích Thiên Sơn tại sao cậu phải nói dối mình chứ…mình cũng sẽ không quên Vân ca ca…”.

Vân Tường lạnh giọng ra lệnh: “Tiễn khách”.

Bốn người vệ sĩ kéo Mộ Tuyết Vi ra ngoài mặc sự phản kháng kịch liệt của cô, tiếng la hét của Mộ Tuyết Vi nhỏ dần rồi không còn nghe thấy gì nữa.

Vân Tường đứng đối diện di ảnh của Vân Kiệt trong không gian thanh tĩnh vốn có của nơi này, nước mắt cô rơi xuống từng giọt đầy bi thương, những vết xước chằng chịt trong trái tim của Vân Tường lại rỉ máu: “Như vậy là xem như em đã hoàn thành lời hứa với anh rồi đấy nhé…em cũng mệt mỏi lắm rồi anh hai à cho phép em được yếu đuối ủy mị lần này…em không chống đỡ gia tộc nổi nữa cũng không thể tiếp tục giả vờ bình yên khi Thiên Sơn thích Tuyết Vi…em nghĩ kỹ rồi em sẽ quay lại nước M chấp nhận những gì mà số phận đã sắp đặt…”.

Vân Tường bước đi được vài bước thì quay lại rồi gào lên: “Vân Kiệt em vừa thương anh mà vừa ghét anh lắm đó anh có biết không hả huhuhu…em yêu Thiên Sơn nhưng em không thể giành lấy cậu ấy cho riêng mình vì cô gái mà anh thích…em hối hận vì sao lúc đó lại hứa trước mộ của anh là sẽ quan tâm mang đến niềm vui hạnh phúc cho bạn ấy…em hối hận rồi huhuhu…em ghét Đới Thiên Sơn vì sao vô tâm vô phế quên đi lời hẹn ước với em…em ghét bản thân mình bất lực trước mọi thứ…huhu”.

Sau khi trở về nhà, Mộ Tuyết Vi cứ như người mất hồn, nếu cô đồng ý chờ Vân Kiệt thêm một thời gian nữa thì có lẽ hai người đã thành đôi từ lâu rồi đâu có khắc nghiệt chia ly như bây giờ.

Thời gian một năm trước cuộc hội thoại cuối cùng Mộ Tuyết Vi và Vân Kiệt nói chuyện với nhau đều là giận dỗi nhau.


Vi Vi tiểu thư: [Em sẽ không gặp anh nữa…anh chỉ là anh hùng bàn phím thôi anh chưa bao giờ xuất hiện lúc em cần hết...một câu nói thích em khó đến như vậy sao??].

Vân ca ca: [Em đừng trẻ con như vậy có được không? Cho anh thêm chút thời gian được không?].

Vi Vi tiểu thư: [Em cần một người quan tâm đến em lúc em cần…em không muốn yêu một cái máy tính anh hiểu không? Hoặc là ngày mai gặp ở quãng trường A tụi mình chính thức gặp mặt hoặc là từ nay chúng ta không là gì của nhau của nhau ].

Vân ca ca: [Xin lỗi… ].

Tin nhắn cuối cùng mà Mộ Tuyết Vi nhận được ngày hôm đó chỉ có hai từ “xin lỗi…” bị bỏ dở giữa chừng, lúc đó cô đâu có biết Vân Kiệt đã đau đớn thế nào, bế tắc thế nào anh vừa phải gánh tránh nhiệm người đứng đầu gia tộc vừa phải làm một người luôn âm thầm bảo vệ cô mà cô nào hay biết.

Những lời mà Vân Tường nói lại vang lên văng vẳng bên tai của Mộ Tuyết Vi “Anh ấy từng đánh nhau với đám sát thủ vì bọn chúng dám bắt cóc tống tiền cô gái mà anh ấy thích, đám người đó bị đánh má nhìn không ra nhưng đổi lại Vân Kiệt cũng bị đâm một nhát suýt chút nữa là trúng tử huyệt…ngày hôm đó cô gái mà anh ấy thích hẹn gặp mặt ở quãng trường A cô ấy ngồi chờ suốt 3 tiếng thì anh ấy cũng đừng từ xa nhìn cô ấy đúng 3 tiếng…mỗi buổi tối cô ấy đi học thêm về anh ấy luôn lặng lẽ đi theo phía sau để bảo vệ cho cô ấy…còn nhiều chuyện khác nữa…”.

Mộ Tuyết Vi vùi mặt vào gối mà khóc nấc lên, cô hối hận rồi nếu lúc đó cô kiên nhẫn chờ anh thêm một thời gian nữa thì có lẽ kết thúc đã khác.

Khóc suốt cả một đêm, hai mắt của Mộ Tuyết Vi sưng to lên như mắt của con gấu trúc, sau khi suy nghĩ rất nhiều chuyện từ quá khứ cho tới hiện tại Mộ Tuyết Vi nghĩ thông suốt mọi chuyện cô hứa với bản thân sẽ sống thật tốt không để Vân Kiệt ở thế giới bên kia vẫn phải bận lòng vì cô nữa.


Vân Tường rời khỏi trang viên nghỉ dưỡng của nhà mình, trả lại không gian yên tĩnh ở mộ phần của Vân Kiệt, gió thổi tiếng lá trúc xì xào như tiếng sáo, những hàng dương vẫn hiên ngang trước gió bão ngoài khơi…cuộc đời anh bắt đầu những ngày tháng bình yên thật rồi, thoáng qua di ảnh là nụ cười mãn nguyện của anh.

Mấy ngày sau, báo chí đồng loạt đưa tin, Vân Thị chính thức rút khỏi thương trường, CEO trẻ tuổi tài ba Vân Kiệt quyết định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ cuộc sống chứ không bó buộc bản thân vào việc kinh doanh nữa.

Cả giới thương nhân của Hoa Đô gần như dậy sống, Vân Thị là bá chủ thương trường nếu Vân Thị rút lui thì gia tộc nào sẽ lên nắm vị trí đó đây.

Ba gia tộc còn lại đều chạy nước rút để tranh cái danh “bá chủ thương trường”.

Bạch Luân sau khi xem tin tức trên báo liền nhíu mày, nếu là mấy tờ báo lá cải còn có thể không tin nhưng lần này tất cả các tòa soạn của các tờ báo nổi tiếng có uy tín đều có bài thì chắc hẳn đây là sự thật rồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện