Nhìn Đới Thiên Sơn và Vân Tường cứ như là đang vẽ lại hồi ức một thời thơ ấu đầy kỷ niệm đẹp từ nhiều năm về trước và cũng là lời kết thúc một mối quan hệ.

Trình bày xong tiết mục của mình, Vân Tường đứng dậy nhìn sang Đới Thiên Sơn rồi lên tiếng nói: “Nếu thời gian quay trở lại, ta thà từ đầu không gặp người... người sẽ không vì ta mà đau khổ, ta cũng sẽ không vì người mà tổn thương... Ta vẫn mong người có một cuộc đời an yên vui vẻ còn cuộc đời ta đối mặt với bão tố quá nhiều nên ta nghĩ mình đủ sức chống chội lại được tất cả không dám phiền người bận tâm... Mỗi người trong chúng ta rồi sẽ có một cuộc đời bình an, yên ổn theo một cách nào đó...”.

Đới Thiên Sơn nhíu mày nghĩ: “Con nhóc này đang nói cái gì vậy chứ? Tự nhiên dàn trận đưa mình lên sân khấu rồi nói vậy là sao đây?!”.

Tiết mục vừa kết thúc có rất nhiều bạn ở khán đài ùa lên sân khấu để tặng hoa cho Vân Tường và Đới Thiên Sơn.


Nhân lúc hỗn loạn Vân Tường lùi bước dần rời khỏi sân khấu cô nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc thầm nghĩ “Đới Thiên Sơn cậu đã giữ đúng lời hứa nhưng lại sai người…một chiếc lắc kim cương làm vật đính ước nhận ra nhau nhưng cậu lại nhận lầm người…có lẽ người cậu chờ là chủ sở hữu chiếc lắc thật còn người cậu yêu lại là chủ sở hữu chiếc lắc fake…ban đầu mình vốn không chấp nhận nhưng…mình biết cậu thật sự yêu cô ấy rồi…do đó mình sẽ chúc phúc cho cậu…Mình chia tay nhau nha “Ngọn núi nhỏ” bởi vì áng mây xanh của mình vốn không thể chạm đến núi trời của cậu…Vĩnh biệt”.

Ánh đèn sân khấu tối lại dần, bóng dáng của Vân Tường cũng khuất dần trông mắt người xem.

Đới Thiên Sơn cũng đi vào trong hậu trường nhường lại sân khấu cho các tiết mục tiếp theo rồi đi về hàng ghế của lớp 11K1 ngồi xuống.

Các thành viên của lớp 11k1 đều dành những lời tán dương có cánh cho Đới Thiên Sơn, rồi không biết ai đó lên tiếng: “Ủa Vân Tường đâu rồi Thiên Sơn???”.

Lúc nghe câu hỏi đó Đới Thiên Sơn mới đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhíu mày hỏi mọi người: “Vân Tường vẫn chưa quay lại sao?”.

Mọi người đều lắc đầu: “Lúc nãy diễn xong mình tưởng hai cậu thay đồ gì đó chứ, Vân Tường đâu có quay về vị trí ngồi của lớp đâu”.

Đới Thiên Sơn ngẩn người ra: “Kỳ lạ vậy, lúc nãy mình vào phòng hóa trang của lớp mình nhưng đâu có thấy ai, mình tưởng cậu ấy quay về lớp rồi chứ”.

Một lúc sau, Nam Nhất chạy tới đưa cho Thiên Sơn một cái hộp bằng nhung màu đỏ: “Có người nhờ mình đưa cho cậu đó”.

Đới Thiên Sơn cau mày nhận lấy cái hộp mở ra xem, bên trong là một chiếc lắc có đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh tỏa sáng trên đó còn có một hình trái tim nhỏ bằng bạc mặt trước khắc chữ “Núi” mặt sau khắc chữ “Mây”, khi cầm món đồ này lên xem Đới Thiên Sơn ngạc nhiên đến độ không dám tin vào mắt của mình, phải mất cả mấy phút cậu mới lên tiếng nói chuyện được: “Cái này sao lại ở đây??? Chẳng phải là đang ở chỗ của Tuyết Vi sao??”.


Lúc đó Tuyết Vi từ trong hậu trường đi tới ngồi chung với lớp: “Ê mọi người tiết mục của chúng ta gần như rất được lòng của ban giám khảo không chừng lần này chúng ta ôm giải thưởng trọn gói luôn đó nha”.

Đới Thiên Sơn bất ngờ chụp lấy cổ tay của Tuyết Vi làm cho cô giật mình hoảng sợ: “Thiên Sơn cậu bị sao vậy??”.

Thiên Sơn nhìn chằm chằm vào cái lắc tay của Tuyết Vi rồi chấp vấn: “Nói cho mình biết sợi dây kim cương này từ đâu mà cậu có vậy hả??”.

Tâm mi của Tuyết Vi mới giãn ra một chút: “Cái gì mà kim cương chứ đây chỉ là một chiếc lắc hạt trán thủy thôi à, trong lễ hội truyền thống năm trước có mấy anh chị làm nhái lại sản phẩm có một không hai của mấy thương hiệu nổi tiếng mình thấy đẹp nên anh Tô Vĩ đã mua tặng mình”.

Đới Thiên Sơn gần như rối loạn lên liền quay sang hỏi Nam Nhất: “Ai là người bảo cậu đưa món đồ này cho tôi vậy???”.

“Tôi không nói được đâu”.

Thiên Sơn cung tay giơ lên: “Cậu muốn chết sao??”.

Trước sự tức giận của Thiên Sơn bạn Nam Nhất nào đó không còn cách nào khác đành nói thật: “Là…Vân Tường nhờ mình đưa nó cho cậu đó”.

Đới Thiên Sơn nhíu mày: “Vân Tường đâu???”.


Nam Nhất kể lại tình hình: “Lúc nãy sau khi cậu ấy biểu diễn xong trở vào hậu trường thì có mấy người mặc vest đen vào đón cậu ấy đi rồi, tôi nghe họ gọi Vân Tường là… Roise tiểu thư gì đó rất khó hiểu”.

Vừa nghe thấy cái tên Roise cả người Đới Thiên Sơn liền bần thần theo…

Trong đầu của Đới Thiên Sơn hiện lên hình ảnh thời thơ ấu, trong một lần theo ba mẹ dự tiệc ở một biệt thự cổ kính có phông nền chủ đạo là màu trắng Đới Thiên Sơn đi dạo ngoài vườn và gặp một cô bé rất dễ thương, hai đứa giới thiệu tên làm quen với nhau cô bé bảo: “Em tên là đám mây, anh thử đoán xem rốt cuộc tên em là gì???”.

Cậu bé cau mày bảo: “Ai lại tên là đám mây cơ chứ, nghe thật buồn cười”.

Cô bé ủ rũ nói: “Thôi anh cứ gọi tên tiếng anh của em là Roise đi, em cũng cảm thấy cái tên đám mây rất là xấu a”.

Cậu bé gật đầu mỉm cười: “Roise, cái tên rất là đẹp nha”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện