Vân Tường khẽ cười lạnh rồi nói: “Tôi cảm thấy mình không phải đang về nhà mà là bước chân đến tử môn quan thì đúng hơn đó”.

Chàng trai cũng khẽ thở dài: “Sao em cứ phải chấp niệm với một đoạn quá khứ đã qua đi vậy hả Roise? Nếu em tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình thì chắc có lẽ đã không quay lại đây rồi phải không?”.

Vân Tường khẽ cười chua xót: “William Author, lần này anh thắng rồi chúc mừng anh nha”.

William Author tỏ vẻ buồn bã: “Anh giá mà mình thua cuộc để có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên môi em Roise à”.

“Không có ba mẹ ở đây, anh không cần giả nhân giả nghĩa đâu”.


Vân Tường nói rồi liền kéo vali đi phớt qua người của William Author như người xa lạ.

Từ lúc Vân Tường về đến nhà thì chàng trai kia luôn theo sát bên cô lải nhải suốt: “Roise cuối cùng em cũng suy nghĩ lại quyết định quay về đây, ba mẹ chắc hẳn sẽ rất vui đó, à đúng rồi em về Hoa Đô lần này có gì đặc biệt không kể anh nghe với”.

Vân Tường vốn tính mặc kệ chàng trai kia nhưng anh ta cứ hỏi tới làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu liền cáu gắt lên tiếng: “William Author anh nói đủ chưa vậy hả?? tôi muốn được yên tĩnh anh tránh ra chỗ khác đi?”.

Vừa lúc đó, ba mẹ của Vân Tường bước vào cửa, mẹ của cô là bà Marry Scarlet tỏ vẻ không vui lên tiếng: “Roise, sao con lại ăn nói với anh Will như thế chứ, nó lớn tuổi hơn con mà”.

Vân Tường tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm: “Anh ta phiền chết đi được”.

Ba của Vân Tường là Vân Tứ Thiên liền cau mày lên tiếng: “Roise con trốn ba mẹ về Hoa Đô mà không báo lấy một tiếng nếu không phải Will năn nỉ thì ba mẹ đã về Hoa Đô cho con một trận rồi”.

Vân Tường khẽ cười tự giễu đứng dậy nói: “Con giá mà ba mẹ về Hoa Đô một chuyến để xem Vân gia đã xảy ra những chuyện gì đó”.

Bà Marry Scarlet tỏ vẻ không vui càu nhàu Vân Tứ Thiên: “Thật chẳng hiểu ba mẹ anh đã gieo giắc vào đầu con bé những gì nữa”.

Vân Tứ Thiên liền quay sang quát Vân Tường: “Roise sao con lại có thể ăn nói với ba mẹ như thế đúng là càng ngày càng quá quắt mà”.

William Author vội lên tiếng nói đỡ cho Vân Tường: “Ba mẹ à, con xin hai người đừng la mắng Roise mà, có thể em ấy vừa đi một quãng đường dài vô cùng mệt mỏi nên mới không vui khi con cứ làm phiền em ấy đó mà”.


Bà MarRy Scarlet liền giãn chân mày đang cau chặt ra rồi tươi cười nói chuyện với William Author: “Con suốt ngày cứ bên vực nó nên nó mới dám lộng hành như vậy đó Will à”.

William Author khẽ cười: “Roise vẫn còn nhỏ, ba mẹ đừng quá khắt khe với em ấy”.

Vân Tường liếc xéo William một cái rồi bỏ lên phòng luôn, bản thân cô tự hỏi rốt cuộc cô và Vân Kiệt có phải là con ruột của ba mẹ không mà lúc nào trong mắt ba mẹ cô cũng chỉ nhìn thấy có mỗi William Author mà thôi.

Vân Tường nằm trên giường nhớ về lần đầu tiên mà ba mẹ cô dắt William Author về nhà…

Đó là một buổi chiều hoàng hôn bầu trời như bị nhuốm một màu hồng đỏ của máu, Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet dắt về nhà một đứa bé trai tầm 9 tuổi mặt mũi cũng khôi ngô dễ thương nhất là cặp mắt với đôi mi dài và dày khiến cho người khác ganh tị.

Vân Tường đang ngồi xem phim hoạt hình thấy đứa bé kia liền lên tiếng hỏi: “Cậu bé này là ai vậy ba mẹ???”.

Marry Scarlet liền khẽ cười đáp: “Roise con không được gọi là cậu bé đâu…sau này phải gọi là anh hai mới đúng”.

Vân Tướng cau chặt mày thốt lên: “Sao cơ??? Nhưng anh ta đâu phải anh hai Vân Kiệt của con”.

Marry Scarlet nghe nhắc đến cái tên Vân Kiệt liền tỏ vẻ không vui: “Mẹ không có đứa con như thế…con đừng bao giờ nhắc đến tên của nó trước mặt mẹ nữa”.


Vân Tường ngây ngô hỏi: “Vì sao vậy hả mẹ??? Anh Vân Kiệt là con trai của ba mẹ là anh trai của con cơ mà”.

Marry Scarlet tức giận quát: “Từ ngày nó chọn ở lại Hoa Đô thì nó đã không còn là con trai của mẹ nữa rồi, có đứa con nào lại bỏ cả cha mẹ của mình như thế hay không chứ???”.

Vân Tường cúi đầu tỏ vẻ buồn bã: “Vậy nếu ngày hôm đó con lựa chọn ở lại Hoa Đô, mẹ cũng sẽ ghét con, căm hận con giống như mẹ đang ghét anh Vân Kiệt hay sao hả mẹ???”.

Marry Scarlet cứng họng tỏ vẻ lúng túng rồi đáp: “Sao con lại nghĩ mẹ như vậy chứ? Mà thôi đi sau này con sẽ hiểu tất cả, từ nay anh hai của con sẽ là William Author chứ không phải là Vân Kiệt nữa”.

Marry Scarlet đẩy thằng bé kia tới trước Vân Tường rồi nói: “Hai đứa làm quen với nhau đi, sau này Will sẽ sống cùng với chúng ta đó Roise”.

Thằng bé kia tỏ vẻ thân thiện lên tiếng chào hỏi trước: “Chào em Roise, anh tên là Will sau này anh là anh trai của em sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em”.

Vân Tường tỏ vẻ chán ghét quát thẳng vào mặt thằng bé kia: “Tôi chỉ có một người anh trai duy nhất nhưng người đó tên là Vân Kiệt tuyệt đối không phải là anh” rồi bỏ ra ngoài vườn không thèm William Author lấy một cái.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện