Vườn thú Linh Hữu phát triển càng lúc càng lớn mạnh, đã hết sức nổi tiếng ở bản địa, trước đó vẫn luôn có người tìm tới Đoàn Giai Trạch muốn hợp tác, giống như trước đây muốn tìm Hùng Tư Khiêm đi giảng dạy, bây giờ lại càng nhiều hơn, thậm chí còn mở rộng phạm vi.
Gần nhất là, trường đại học nông nghiệp của tỉnh Đông Châu tìm tới Đoàn Giai Trạch bàn chuyện hợp tác, hy vọng có thể đưa một số sinh viên ưu tú tới thực tập.
Tuy rằng môi trường sinh thái ở tỉnh Đông Châu rất tốt, nhưng thiếu thốn các vườn thú hoang dã có năng lực ảnh hưởng, có rất nhiều sinh viên chuyên ngành liên quan tới nông nghiệp phải tới vườn thú lớn ở tỉnh khác làm việc.
Trường đại học nông nghiệp tỉnh Đông Châu thấy Linh Hữu phát triển, sau khi đánh giá bối cảnh, dưới sự giới thiệu của bên tuyển dụng, bèn tới đây bàn chuyện hợp tác.
Đoàn Giai Trạch vừa nghĩ, đây là chuyện tốt mà, vốn là bọn họ đang trong quá trình mở rộng, thường xuyên thiếu người, lúc bàn chuyện hợp tác với đại học nông nghiệp không đề cập tới sự tiện lợi trong phương diện họ nghiên cứu kỹ thuật sau này, chỉ là danh tiếng cũng tốt, nên liền đồng ý.
Phía đại học nông nghiệp công bố tin tức rằng có tiêu chuẩn đề cử tới Linh Hữu thực tập, có rất nhiều sinh viên cảm thấy hứng thú. Chính những sinh viên ở tỉnh này đều đã nghe danh, Linh Hữu cũng có danh tiếng nhất định.
Cuối cùng, nhóm đầu tiên đề cử hai mươi sinh viên chuyên ngành liên quan đến động vật tới Linh Hữu thực tập. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, Đoàn Giai Trạch có thể căn cứ theo tình huống thực tập để quyết định có tuyển dụng họ hay không.
Đoàn Giai Trạch sắp xếp mọi người ở trong ký túc xá, nhưng bởi tình hình ở lại hơi eo hẹp, nên bốn sinh viên ở một phòng.
Chu Mẫn chuyên ngành động vật học chính là một thành viên trong đó, bản thân cô là người Đông Hải, bởi vậy nên rất hy vọng tới Linh Hữu thực tập, nếu được tuyển dụng thì lại càng tốt.
Mặc dù nơi đây cách nhà cô hơi xa, bình thường vẫn phải ở lại trong vườn thú, nhưng tốt xấu gì cuối tuần trở về cũng tiện lợi hơn ở trên tỉnh.
Lúc Chu Mẫn lên tỉnh học đại học, vườn thú này vẫn còn gọi là vườn thú Hải Giác, lúc đó cô chọn chuyên ngành này, người nhà còn trêu chọc, phải cố gắng học cho tốt, nếu không chỉ có thể tới vườn thú Hải Giác tìm việc làm.
Không ngờ vườn thú Hải Giác nay lại trở thành vườn thú Linh Hữu, mà cô lại muốn tới đây thực tập, nghĩ như vậy đúng là có hơi buồn cười.
Hơn nữa lúc Linh Hữu vừa mới nổi, Chu Mẫn còn tưởng có ông chủ lớn nào đầu tư, sau đó đọc tin tức mới biết vườn trưởng là một chàng trai trẻ tuổi, lúc đó còn nghĩ chắc là con nhà giàu.
Sau khi tới đây thực tập, thực tập sinh bọn họ trông thấy mặt vườn trưởng, lúc này cô mới thấy dù vườn trưởng có bối cảnh gì, đều vô cùng ôn hòa dễ gần, ngoại hình cũng như sinh viên vừa mới ra trường, không có khoảng cách gì với họ, nhất thời có hảo cảm.
Bên nhân sự còn dẫn họ đi xem căn tin, cũng giới thiệu về nhà hàng Giai Giai, nghỉ hè Chu Mẫn đều ở trên tỉnh làm thêm, nhưng cũng từng nghe nói tới nhà hàng Giai Giai, nay tận mắt nhìn thấy, nhất thời có hy vọng mãnh liệt: Nếu có thể ở lại đây thì tốt quá rồi!!
Nơi đây không chỉ có hoàn cảnh công tác tốt, lại còn ở quê nhà, còn có nhà hàng như vậy..
Hầy hầy, nếu nói lý do này ra chắc sẽ bị người ta cười chê mất.
Mà lúc này, dường như nghe được tiếng lòng Chu Mẫn, nhân sự lơ đãng nhắc tới:
Trước đó có nhân viên ở vườn thú thành phố sau một thời gian ở lại đây lo công vụ, liền nhảy việc, lý do là đồ trong căn tin ăn ngon quá, thi thoảng còn có phúc lợi, được thử các món mới ở Giai Giai.
Chu Mẫn:!!!
Nhất thời nguyện vọng trong lòng Chu Mẫn lại càng sục sôi mãnh liệt!
Ở Linh Hữu, vị trí thực tập của Chu Mẫn là ở phòng thú y, cô mang lòng hâm mộ và tự tin đi tới phòng thú y, chuẩn bị nghênh đón cuộc khiêu chiến mới. Cô nghe các giảng viên ở trường đại học nói ở rất nhiều vườn thú, làm việc ở phòng thú y là vất vả nhất, thế nhưng từ lúc cô chọn nghề này đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ là, chỉ có một mình cô bị phân tới phòng thú ý, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Đẩy cửa phòng làm việc, Chu Mẫn liền thấy trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa, chỉ có một anh chàng mặc áo blouse trắng đang cầm điện thoại chăm chú chơi, nhạc game vang vọng khắp phòng.
Chu Mẫn: “À.. chào anh?”
Chàng trai nghe thấy tiếng, suýt chút nữa sợ đến mức té xuống ghế, luống cuống tắt game đi, ngẩng đầu lên, nhìn một nữ sinh không quen không biết, cố gắng bình tĩnh lại một chút, giả vờ tự nhiên nói: “Khụ khụ, chào em, xin hỏi em là?”
Chu Mẫn đi tới, tự nhiên giới thiệu: “Em là thực tập sinh ở trường đại học nông nghiệp Đông Châu, nhân sự bảo em tới đây báo cáo.”
“À ừ, thực tập sinh, phải rồi, hình như có chuyện này thật.” Từ Tân suy nghĩ hồi lâu, nói rằng, “Anh quên béng mất, bởi chỗ anh bình thường không có ai tới.”
Chu Mẫn nghe xong bật cười sang sảng, “Chỉ toàn động vật tới sao ạ? Hahahaa!”
Từ Tân: “……..”
Từ Tân nhìn cô nàng đầy quái gở, “…Tự giới thiệu một chút, anh là Từ Tân, là một trong hai bác sĩ thú y ở đây, một người nữa không làm việc ở đây, mà thường trú ở bên thủy cung.”
Sau Từ Tân, vườn thú Linh Hữu còn tuyển thêm một thú y nữa, chuyên chăm sóc cho động vật dưới nước, trình độ rảnh rỗi cũng tương đương, thế nhưng bên kia vẫn còn náo nhiệt hơn một chút.
Chu Mẫn không thể tin nhìn Từ Tân, cô còn tưởng rằng Từ Tân đang nói đùa. Một vườn thú với quy mô lớn như vậy, chỉ có hai bác sĩ thú y? Đang đùa với cô à? Dường như Từ Tân nghe thấy tiếng lòng Chu Mẫn, gật đầu chắc nịch, “Thật đó.”
Chu Mẫn: “………..”
“Bởi vì động vật của chúng ta bình thường đều dựa vào kế hoạch chăm nuôi của chuyên gia từ xa, tố chất thân thể tương đối tốt, lại có mấy nhân viên chăm nuôi, thậm chí là bản thân vườn trưởng cũng có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy nên anh làm thú y cũng chỉ đỡ đẻ, khám sức khỏe.. Dù sao thì chúng ta cũng coi như ban nhàn nhất.” Từ Tân giải thích một chút cho Chu Mẫn, sau đó lại giải thích một vài tình huống khác.
Chu Mẫn nghe anh nói chuyện, sắc mặt mới dần bình tĩnh lại. Cô còn tưởng rằng điều kiện chữa bệnh ở Linh Hữu kém chứ, bây giờ nhìn lại hẳn là giống như anh Từ nói, cô thấy nơi này đầy đủ các trang thiết bị tân tiến nhất, nếu đã sẵn lòng mua những thứ này, chẳng lẽ không mời nổi người về.
Từ Tân ở đây hiếm khi thấy người, bình thường đều rảnh rỗi đến độ ba ngày đi khám cho khỉ một lần, bây giờ thấy Chu Mẫn tới, còn nhiệt tình dạy cô cách sử dụng máy móc.
Chu Mẫn cần phải học hỏi nhiều, cứ như vậy kết thúc một ngày, cô cũng học được kha khá, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Buổi tối quay trở về ký túc xá, nói chuyện với các bạn học khác một chút, mới biết đúng là chỗ cô xem như thoải mái nhất.
Thực ra công việc của những người khác cũng không nặng, bởi vì mọi việc đều đã được cơ giới hóa, nhưng không được rảnh như Chu Mẫn, vẫn có cảm giác đi làm.
Chu Mẫn còn nghe họ kể động vật mình phụ trách, một người trong số đó phụ trách lừa mini trong khu vui chơi thiếu nhi, cho mọi người xem rất nhiều ảnh và video mình ghi lại, khiến mọi người kêu gào đáng yêu quá.
Suốt một ngày đến một sợi lông động vật Chu Mẫn cũng không thấy, thế nhưng mọi người đều nói, đến lúc đó con nào mà Chu Mẫn chẳng thấy, ở phòng thú y mà.
Chu Mẫn cũng an ủi mình như vậy, đến lúc đó có thể cùng anh Từ đi kiểm tra.
Đúng là cơ hội tới rất nhanh, hai ngày sau, Từ Tân mang theo máy móc dẫn Chu Mẫn tới khu cực địa còn chưa mở cửa, ở đây có bốn con hải cẩu mới tới, bọn họ phải phụ trách làm kiểm tra cho các con hải cẩu đang cách ly.
Từ Tân đã quen tay với những việc này rồi, anh nhìn nhân viên chăm nuôi dẫn hải cẩu tới —— bởi vì nhiệt độ môi trường sống quá thấp, không tiện tiệm vắc xin phòng bệnh.
Chu Mẫn không nhịn được mà ló đầu nhìn vào, cô biết ở đây có cánh cụt hoàng đế, rất muốn xem thử.
Từ Tân nhìn Chu Mẫn một chút, “Muốn vào xem à? Đợi một chút rồi cùng vào xem.”
Chu Mẫn liền cười tươi như hoa, “Cảm ơn anh Từ.”
Con hải cẩu này phải nặng tới một trăm cân, bị cố định hoạt động trên một chiếc xe đẩy, Từ Tân lấy máu của nó, lại tiêm vắc xin, sau đó dẫn theo Chu Mẫn cùng nhân viên chăm nuôi đưa nó về.
Lúc đi qua địa bàn của cánh cụt hoàng đế, Chu Mẫn liền thấy ở trong đó đúng là có mười một con cánh cụt hoàng đế, trong đó có một con rất to, vừa trông thấy có người đi qua, liền trượt băng tới đây, sau đó đứng sau cánh cửa kính, ngửa đầu kêu to về phía bên ngoài.
Con hải cẩu cũng kêu lên, còn ra sức giãy giụa, chỉ là nó mới bị tiêm một liều gây tê nhất định, còn bị cột vào, nên không thể tránh ra.
“Chẳng lẽ chúng nó quen nhau?” Chu Mẫn tò mò nói.
Một nhân viên chăn nuôi vã mồ hôi bảo: “Khỏi nói, trước đó đã đối đầu rồi, con hải cẩu này với Kỳ Tích cách lan can mà phát điên lên với nhau.”
Chu Mẫn biết Kỳ Tích là tên của con cánh cụt hoàng đế to nhất kia, “Thật vậy à? Em biết cánh cụt hoàng đế với hải cẩu là thiên địch, có con hải cẩu còn hấp diêm canh cụt hoàng đế, sau đó ăn thịt. Có phải con cánh cụt hoàng đế kia sợ không?”
Mọi người nhìn nhau.
Từ Tân bình tĩnh nói: “Ai dám hấp diêm nó? Em nhìn nó giống như sợ lắm à?”
Chu Mẫn nhìn sang, đúng như vậy thật, con cánh cụt hoàng đế này đứng bên cửa sổ, giống như hận không thể đi ra, vung cánh lên kêu to, có vẻ vô cùng hung hăng, không giống như sợ sệt, mà ngược lại càng giống đang khiêu khích hơn.
Lại nhìn con hải cẩu này, giãy giụa tới lui, dường như đang muốn hướng về phía khác, giống như muốn chạy trốn vậy..
“Không phải chứ?” Chu Mẫn cả kinh.
Từ Tân chỉ vào con cánh cụt hoàng đế cười bảo: “Đó là thái tử gia ở vườn thú Linh Hữu chúng ta đấy, đừng nói là hải cẩu, đến anh còn phải sợ nó!”
Các nhân viên chăm nuôi khác cũng cười phá lên, “Đúng đúng, thái tử gia.”
Chu Mẫn: “………..”
Dưới sự phổ cập của họ, Chu Mẫn mới biết, con cánh cụt hoàng đế này được vườn trưởng nuôi từ nhỏ, lúc trưởng thành chưa từng gặp đồng loại, cũng chưa từng thấy thiên địch hải cẩu, nhận thức bản thân có chút cản trở. Lại thêm nó lớn lên rất cao to, dưới sự bảo vệ của vườn trưởng, không ai dám chọc vào, bởi vậy nên rất hung dữ, không sợ thiên địch một chút nào.
Bình thường nó bắt nạt những con cánh cụt hoàng đế khác, sau khi nhìn thấy hải cẩu, còn kêu gào, khiến những con hải cẩu cường tráng này bị dọa cho phát sợ. Con hải cẩu này đừng nói là bắt nạt cánh cụt hoàng đế, chỉ sợ đến nhìn thôi cũng không dám, khí thế yếu ớt, cũng không nghĩ đến việc vùng lên.
Chuỗi thực vật còn có thể đảo lộn, mặc dù chuyên ngành của Chu Mẫn là về động vật, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy trường hợp như vậy, cũng cảm thấy rất thần kỳ. Trong vườn thú hiện đại, dưới tình trạng được con người chăm sóc, thực ra thường xuyên xảy ra các tình huống kỳ diệu.
Đến hổ còn có thể chung sống hòa bình với gà, hải cẩu sợ cánh cụt hoàng đế dường như cũng không quá khó tin.
——
Đoàn Giai Trạch vẫn rất hài lòng với thực tập sinh mới tới, bọn họ về cơ bản đều là lần đầu tiên đi làm việc, vẫn còn rất nhiệt tình, chuyên ngành học cũng không tệ, đúng là có thể giữ lại mấy người.
Thế mà trong lúc này, Từ Tân lại nói với Đoàn Giai Trạch, vắc xin và thuốc trong phòng thú y bị ít đi, giống như có ai đó cầm mà không nói.
Dược phẩm, vắc xin ở Linh Hữu, tuy rằng tần suất sử dụng không cao, nhưng vẫn thay đổi theo định kỳ, có rất nhiều đồ nhập khẩu từ nước ngoài, nếu bán ra chỗ khác, dù sao cũng phải hơn mấy ngàn mấy vạn.
Bình thường Đoàn Giai Trạch đặt chú ý vào trong khu triển lãm, cảm giác tồn tại của phòng thú y không cao, anh bèn sai người xem lại camera theo dõi.
Từ Tân rảnh đến phát chán, thường xuyên đếm đi đếm lại đồ vật trong phòng, mấy hôm trước anh ta vừa đếm qua, trong vòng mấy ngày này, ngoài thực tập sinh Chu Mẫn ra, chỉ có mấy bạn học của cô tới đây. Có người lúc không có ca tới tìm Chu Mẫn nói chuyện, có người đưa động vật tới đây kiểm tra, những việc này giao cho thực tập sinh cũng rất bình thường.
Nhưng những thực tập sinh này là đối tượng nghi ngờ trọng điểm, Đoàn Giai Trạch nhất thời không vui. Chính anh cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, lần này cảm thấy hợp tác với đại học nông nghiệp rất vui vẻ, ban nãy còn đang nghĩ sẽ giữ lại mấy người, thế mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Nếu không phải Đoàn Giai Trạch có mấy động vật phái tới ‘hack game’ này, có lẽ anh còn không biết được là ai làm, nhưng anh hỏi qua Hữu Tô, biết được là một thực tập sinh trong đó, nhân lúc Từ Tân và Chu Mẫn không chú ý, cầm đi mấy lần, cậu ta còn có đồng bọn, người này không vào phòng thú y, nhưng vắc xin giấu ở chỗ cậu ta, cũng do cậu ta tuồn ra ngoài.
Có lẽ những người này biết được phòng thú y ở Linh Hữu nhàn rỗi, cho rằng Từ Tân không để ý tình huống trong phòng chứa đồ, nên mới ra tay, ai ngờ Từ Tân lại rảnh rỗi như vậy, chưa gì đã phát hiện ra, Đoàn Giai Trạch lại còn có thể thông qua nhiều người để khoanh vùng họ như vậy.
Sau khi biết là ai, Đoàn Giai Trạch muốn cho họ một cơ hội nữa, nếu người này trả lại đồ thì thôi, anh sẽ không nói với trường học, bằng không muốn cầm bằng tốt nghiệp cũng khó khăn.
Sau khi quyết định, Đoàn Giai Trạch gọi hai mươi thực tập sinh tới đây, sau đó nói với họ: “Dạo gần đây ở phòng thú ý bị mất thuốc, chúng tôi điều tra camera, mấy hôm nay chỉ có mấy sinh viên đi vào đây.”
Sau khi anh nói lời này, liền trông thấy các sinh viên xôn xao, ngạc nhiên nghi ngờ lẫn nhau.
“Tôi sẽ không nói với trường học chuyện này, bởi vì tôi hy vọng người làm chuyện này có thể chủ động trả đồ về, như vậy chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.
Không ai nói chuyện, tất cả đều im lặng.
Chu Mẫn thì tức đến mức đỏ mắt lên, “Rốt cuộc là ai làm vậy, quá đáng quá rồi.”
Cô thực tập ở trong phòng thú y, xảy ra chuyện như vậy, cô lập tức nghĩ tới, như vậy chẳng phải cô là người đáng nghi ngờ nhất sao? Hơn nữa người trộm đồ kia nói không chừng bởi vì qua miệng cô biết phòng thú y ít người lại nhàn hạ, nên mới động tâm!
Đoàn Giai Trạch vì muốn cho người ta một cơ hội, nên gọi tất cả mọi người tới đây, không thu hẹp phạm vi nói đã có những ai tới.
Thế nhưng người khác không biết, nhưng Chu Mẫn thì ở đó, trong lòng cũng khoanh vùng được vài người, cô đứng ra chỉ điểm mấy tên, “Những ngày qua chỉ có mấy cậu tới, chúng ta cứ thẳng tay lục xoát ký túc xá, điều tra điện thoại, nhất định sẽ có dấu vết! Xin mọi người nghĩ lại, nếu làm như vườn trưởng nói lặng lẽ trả về, anh ấy thả hay không thả là một chuyện, chẳng lẽ chúng ta cứ nghi ngờ nhau mãi?”
Lúc Chu Mẫn nói, nhất thời phòng làm việc nhốn nháo cả lên, có một vài người cảm thấy Chu Mẫn nói chuyện rất có đạo lý, nhưng cũng có người mềm lòng, cảm thấy vẫn nên cho bạn học một cơ hội, vườn trưởng đã nói như vậy rồi.
Đoàn Giai Trạch nhìn thấy Chu Mẫn kích động như vậy, im lặng trong thoáng chốc, Chu Mẫn nói cũng không phải không có lý, nhất là đứng từ lập trường của cô.
Đoàn Giai Trạch đang muốn nói, lại thấy một sinh viên trộm đồ nói rằng: “Chu Mẫn nói phải đó, tôi kiến nghị mọi người bắt đầu lục soát đi, đừng để người ta có chuẩn bị. Phải rồi, vườn trưởng à, anh chắc chỉ có bọn em vào phòng thú y thôi chứ?”
Lúc cậu ta nói chuyện, những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chỉ có sinh viên họ đi vào thôi sao? Chẳng lẽ không có người nào tình nghi khác?
Đoàn Giai Trạch nghĩ cũng thật là, nghe khẩu khí của cậu ta, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa tuyệt đối sẽ không trả, không chịu thừa nhận, sắc mặt nhất thời tối xuống, “Bạn học, cậu có thể đứng dậy không?”
Trong mắt người này lóe lên tia nhìn bối rối, nhưng ngẫm lại ban nãy mình không để lộ sơ hở nào, vẫn đứng dậy, đúng mực nói: “Vườn trưởng à, em chỉ muốn nói một câu, dù sao cũng liên quan tới sự trong sáng của mọi người, anh cũng không thể hoàn toàn xác định ai là người làm phải không.”
“Đương nhiên anh biết ai là người làm, anh nói vậy chỉ là muốn cho người đó một cơ hội.” Bây giờ nhìn lại thấy không cần thiết nữa. Đoàn Giai Trạch kiên nhẫn nói một câu, điện thoại văn phòng liền đổ chuông, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, cầm ống nghe lên.
“Alo?…Đã đến rồi à? Đợi đã.” Các sinh viên chỉ thấy vườn trưởng đặt ống nghe xuống, đứng dậy đi ra sau bàn làm việc, nói muốn đi ra ngoài một chuyến, bảo mọi người chờ mình một lúc.
Sau khi vườn trưởng Đoàn rời đi, những tiếng bàn tán lại càng lớn hơn.
“Tiên sư nó, rốt cuộc là ai vậy, bản thân không có hy vọng nên tự tìm đường chết hại mọi người?” Có người lườm bạn học biểu hiện không được xuất sắc.
“Haha, hẳn là xem ai có mối sang tay đi.” Cũng có người nhìn sang một người bình thường cảm thấy hứng thú với các vấn đề này, một vài nhân viên trong bệnh viện trộm dược phẩm, đổi sang hàng nhái, cũng không phải tin tức mới gì.
“Chắc không phải người to tiếng nhất chứ?” Thậm chí có người còn nhìn Chu Mẫn.
…
Một lát sau, mọi người trông thấy vườn trưởng trở về, phía sau còn dẫn theo một anh chàng trẻ tuổi cao lớn. Anh chàng này rất đẹp trai, ánh mắt trong veo, quét mắt nhìn một cái khiến người ta cảm thấy không có chỗ che thân.
Vườn trưởng Đoàn quay trở lại ghế ngồi, anh chàng kia đứng bên cạnh anh, sau đó anh lúng túng nói với anh chàng kia: “Thế thì phiền anh rồi.”
Anh chàng này hơi khom người, “Chỉ là chút việc nhỏ, quá lời rồi.”
Anh ta tỏ vẻ nho nhã nói câu này, sau đó nhìn sang thực tập sinh Đoàn Giai Trạch phân biệt ra: “Năm ngày trước, cậu và bạn mình là Kim Minh nghe Chu Mẫn nói ở phòng thú y ít người, liền nảy lòng tham muốn trộm cắp, sau khi thăm dò rõ ràng camera, ba lần nhân cơ hội kiểm tra thân thể động vật, thấy Từ Tân và Chu Mẫn đều không phòng bị với mình, lấy thuốc ra, giấu trong vali dưới giường Kim Minh. Hôm qua Kim Minh chưa từng tới phòng thú y lấy lý do vào trong thành phố mua đặc sản, mang thuốc đi bán lại trong thành phố, khoản tiền kia một tháng mới thanh toán. Người thanh toán tên là Triệu Huy, là bạn cậu của Kim Minh, cậu của Kim Minh cũng thường làm như vậy trong vườn thú của mình, bởi vậy nên quen biết…”
Người này từ từ kể ra, tỉ mỉ nói rõ ràng cách hai thực tập sinh gây án, đến chi tiết nhỏ giữa Kim Minh và người mua cũng nói ra.
Dù sao hai người đều là sinh viên, nghe cặn kẽ quá trình như vậy, nhất thời không che giấu nổi, ngây người ra nhìn anh ta.
Những người khác vừa nhìn, liền biết tình huống gì.
Vườn trưởng thế mà lại biết thật, hai người họ vừa làm, lập tức kêu người nói ra. Lại nói người này không phải thám tử tư chứ? Biết cặn kẽ quá rồi!
“Nếu các cậu còn muốn giải thích, vậy đành phải tìm cái người tên Triệu Huy kia, cháy nhà sẽ ra mặt chuột.” Đoàn Giai Trạch nhẹ giọng nói.
Chàng trai anh dẫn tới nói một câu: “Số điện thoại của Triệu Huy là…”
Anh ta có thể nói số điện thoại người kia ra, tìm người này cũng không phải chuyện khó.
Kim Minh đau đáu mắt nhìn, lại không thể cãi lại.
Trông thấy tình huống này, Đoàn Giai Trạch lắc đầu: “Tôi sẽ thông báo cho trường học, tôi đã cho các cậu cơ hội rồi, gieo gió gặt bão.”
Dứt lời, anh không tiếp tục nghe hai người họ cầu xin nữa, gọi điện thoại đưa họ rời đi, hôm nay phải chuyển ra khỏi vườn thú, quay về giải thích với trường học của mình đi.
Có mấy người trước đó suýt chút nữa tin bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn, có bạn học như vậy khiến họ cảm thấy hổ thẹn cho trường học, đều xin lỗi với Đoàn Giai Trạch.
“Đây là hành vi cá nhân của họ, sẽ không ảnh hưởng tới kết quả thực tập của những người khác.” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói, “Thế nhưng cũng hy vọng các cậu có thể lấy họ làm gương, tôi tin rằng sau này dù không ở lại Linh Hữu, trong công việc của các cậu sau này cũng sẽ gặp cám dỗ tương tự.”
Các thực tập sinh rùng mình trong lòng, mọi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Hai người kia chỉ muốn tiền, dù sao cũng không ở lại, cầm giấy chúng nhận thực tập rồi đi. Nếu bọn họ ở đơn vị làm việc, có thể sẽ chọn cách đổi hàng nhái, như vậy với vườn thú càng tồi tệ hơn.
Trong tình huống không biết chuyện, sử dụng thuốc không hợp với động vật, nếu nghiêm trọng sẽ uy hiếp tới tính mạng của chúng!
..
Sau khi đưa thực tập sinh ra khỏi văn phòng, Đoàn Giai Trạch lại một lần nữa nói lời cảm ơn với anh chàng trẻ tuổi kia: “Đế Thính, cảm ơn anh, nếu để tôi xử lý có lẽ sẽ phiền toái hơn một chút.” Anh nghe Hữu Tô nói mới biết được sự thực, nhưng vẫn không có chứng cứ, phải nghĩ cách có được chứng cứ mới có thể xử lý được.
Anh chàng trẻ tuổi mới tới này tên là Đế Thính, là thần thú thông linh trong truyền thuyết, có thể nghe được vạn vật trên thế giới, thậm chí là lòng người. Đến Mỹ hầu vương thật hay giả còn có thể phân biệt được, dư sức đối phó với vụ án nhỏ như vậy.
Đế Thính khách sáo nói: “Thật sự không cần khách sáo mà, sau này còn cần cậu chiếu cố nhiều hơn.. ở đây đúng là thoải mái quá! Cậu không biết đấy thôi, ở địa phủ lạnh lắm, Địa Tạng Vương Bồ Tát còn không chịu cho tôi mặc quần áo, nói là làm hỏng uy nghiêm của linh thú!”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch lau mồ hôi, “…Ầy ầy.. anh đang nói tới lúc ở hình thú đúng không.”
Đế Thính trong hình dạng trai trẻ nói Bồ Tát không cho mình mặc quần áo, lúc đó Đoàn Giai Trạch còn nghĩ theo hướng hơi kỳ quái một chút..
Đế Thính gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thấy có mấy linh hồn chó mèo lúc xuống địa phủ còn mặc quần áo cơ mà, thế mà Bồ Tát không chịu cho tôi mặc, hmmm!”
Đoàn Giai Trạch tự bổ não đường đường là thần thú thông linh, lại giống như chó mèo, mặc mấy bộ quần áo gì mà cosplay ong, siêu nhân.. liền cảm thấy run người!
Nói thật là, với Đế Thính mà nói, Đoàn Giai Trạch không dám nghe ngóng xem vì sao anh ta lại xuống Linh Hữu, anh cứ có cảm giác với năng lực của Đế Thính, nói không chừng đã nghe thấy chuyện gì không nên nghe…
Kỹ năng này của Đế Thính, tương đương với thú tâm thông phiên bản siêu mạnh, Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nghe được tiếng lòng của động vật trong thời gian ngắn thôi, bởi vậy nên anh vô cùng tôn kính Đế Thính.
“Thế chúng ta dời trận địa một chút nhé, để tôi giới thiệu cho anh các đồng nghiệp.” Đoàn Giai Trạch đưa Đế Thích tới phòng nghỉ của các động vật phái tới.
Không ít động vật biết Đế Thính, cho dù chưa từng thấy, thì cũng nghe danh đã lâu, đôi bên hàn huyên với nhau một hồi.
Lúc này, Lục Áp khoan thai tới muộn, đi tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, lầm bầm một tiếng, lại mang theo ý nũng nịu nói: “Việc lớn việc nhỏ gì cũng gọi bản tôn tới, bản tôn bận rộn như vậy.”
Đoàn Giai Trạch không thèm nhìn, giới thiệu với Đế Thính: “Không biết anh có biết người này hay không, đây là đạo quân Lục Áp.”
Đế Thính vừa nhìn Lục Áp, liền khẽ mỉm cười, “Đạo quân à đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không? …Oaa ghê gớm vậy cơ à! Thế thì tốt quá!”
Dứt lời, anh ta còn nhìn Đoàn Giai Trạch một chút.
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Móa, rốt cuộc anh ta nghe thấy trong lòng Lục Áp nói gì hả?
Gần nhất là, trường đại học nông nghiệp của tỉnh Đông Châu tìm tới Đoàn Giai Trạch bàn chuyện hợp tác, hy vọng có thể đưa một số sinh viên ưu tú tới thực tập.
Tuy rằng môi trường sinh thái ở tỉnh Đông Châu rất tốt, nhưng thiếu thốn các vườn thú hoang dã có năng lực ảnh hưởng, có rất nhiều sinh viên chuyên ngành liên quan tới nông nghiệp phải tới vườn thú lớn ở tỉnh khác làm việc.
Trường đại học nông nghiệp tỉnh Đông Châu thấy Linh Hữu phát triển, sau khi đánh giá bối cảnh, dưới sự giới thiệu của bên tuyển dụng, bèn tới đây bàn chuyện hợp tác.
Đoàn Giai Trạch vừa nghĩ, đây là chuyện tốt mà, vốn là bọn họ đang trong quá trình mở rộng, thường xuyên thiếu người, lúc bàn chuyện hợp tác với đại học nông nghiệp không đề cập tới sự tiện lợi trong phương diện họ nghiên cứu kỹ thuật sau này, chỉ là danh tiếng cũng tốt, nên liền đồng ý.
Phía đại học nông nghiệp công bố tin tức rằng có tiêu chuẩn đề cử tới Linh Hữu thực tập, có rất nhiều sinh viên cảm thấy hứng thú. Chính những sinh viên ở tỉnh này đều đã nghe danh, Linh Hữu cũng có danh tiếng nhất định.
Cuối cùng, nhóm đầu tiên đề cử hai mươi sinh viên chuyên ngành liên quan đến động vật tới Linh Hữu thực tập. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, Đoàn Giai Trạch có thể căn cứ theo tình huống thực tập để quyết định có tuyển dụng họ hay không.
Đoàn Giai Trạch sắp xếp mọi người ở trong ký túc xá, nhưng bởi tình hình ở lại hơi eo hẹp, nên bốn sinh viên ở một phòng.
Chu Mẫn chuyên ngành động vật học chính là một thành viên trong đó, bản thân cô là người Đông Hải, bởi vậy nên rất hy vọng tới Linh Hữu thực tập, nếu được tuyển dụng thì lại càng tốt.
Mặc dù nơi đây cách nhà cô hơi xa, bình thường vẫn phải ở lại trong vườn thú, nhưng tốt xấu gì cuối tuần trở về cũng tiện lợi hơn ở trên tỉnh.
Lúc Chu Mẫn lên tỉnh học đại học, vườn thú này vẫn còn gọi là vườn thú Hải Giác, lúc đó cô chọn chuyên ngành này, người nhà còn trêu chọc, phải cố gắng học cho tốt, nếu không chỉ có thể tới vườn thú Hải Giác tìm việc làm.
Không ngờ vườn thú Hải Giác nay lại trở thành vườn thú Linh Hữu, mà cô lại muốn tới đây thực tập, nghĩ như vậy đúng là có hơi buồn cười.
Hơn nữa lúc Linh Hữu vừa mới nổi, Chu Mẫn còn tưởng có ông chủ lớn nào đầu tư, sau đó đọc tin tức mới biết vườn trưởng là một chàng trai trẻ tuổi, lúc đó còn nghĩ chắc là con nhà giàu.
Sau khi tới đây thực tập, thực tập sinh bọn họ trông thấy mặt vườn trưởng, lúc này cô mới thấy dù vườn trưởng có bối cảnh gì, đều vô cùng ôn hòa dễ gần, ngoại hình cũng như sinh viên vừa mới ra trường, không có khoảng cách gì với họ, nhất thời có hảo cảm.
Bên nhân sự còn dẫn họ đi xem căn tin, cũng giới thiệu về nhà hàng Giai Giai, nghỉ hè Chu Mẫn đều ở trên tỉnh làm thêm, nhưng cũng từng nghe nói tới nhà hàng Giai Giai, nay tận mắt nhìn thấy, nhất thời có hy vọng mãnh liệt: Nếu có thể ở lại đây thì tốt quá rồi!!
Nơi đây không chỉ có hoàn cảnh công tác tốt, lại còn ở quê nhà, còn có nhà hàng như vậy..
Hầy hầy, nếu nói lý do này ra chắc sẽ bị người ta cười chê mất.
Mà lúc này, dường như nghe được tiếng lòng Chu Mẫn, nhân sự lơ đãng nhắc tới:
Trước đó có nhân viên ở vườn thú thành phố sau một thời gian ở lại đây lo công vụ, liền nhảy việc, lý do là đồ trong căn tin ăn ngon quá, thi thoảng còn có phúc lợi, được thử các món mới ở Giai Giai.
Chu Mẫn:!!!
Nhất thời nguyện vọng trong lòng Chu Mẫn lại càng sục sôi mãnh liệt!
Ở Linh Hữu, vị trí thực tập của Chu Mẫn là ở phòng thú y, cô mang lòng hâm mộ và tự tin đi tới phòng thú y, chuẩn bị nghênh đón cuộc khiêu chiến mới. Cô nghe các giảng viên ở trường đại học nói ở rất nhiều vườn thú, làm việc ở phòng thú y là vất vả nhất, thế nhưng từ lúc cô chọn nghề này đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ là, chỉ có một mình cô bị phân tới phòng thú ý, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Đẩy cửa phòng làm việc, Chu Mẫn liền thấy trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa, chỉ có một anh chàng mặc áo blouse trắng đang cầm điện thoại chăm chú chơi, nhạc game vang vọng khắp phòng.
Chu Mẫn: “À.. chào anh?”
Chàng trai nghe thấy tiếng, suýt chút nữa sợ đến mức té xuống ghế, luống cuống tắt game đi, ngẩng đầu lên, nhìn một nữ sinh không quen không biết, cố gắng bình tĩnh lại một chút, giả vờ tự nhiên nói: “Khụ khụ, chào em, xin hỏi em là?”
Chu Mẫn đi tới, tự nhiên giới thiệu: “Em là thực tập sinh ở trường đại học nông nghiệp Đông Châu, nhân sự bảo em tới đây báo cáo.”
“À ừ, thực tập sinh, phải rồi, hình như có chuyện này thật.” Từ Tân suy nghĩ hồi lâu, nói rằng, “Anh quên béng mất, bởi chỗ anh bình thường không có ai tới.”
Chu Mẫn nghe xong bật cười sang sảng, “Chỉ toàn động vật tới sao ạ? Hahahaa!”
Từ Tân: “……..”
Từ Tân nhìn cô nàng đầy quái gở, “…Tự giới thiệu một chút, anh là Từ Tân, là một trong hai bác sĩ thú y ở đây, một người nữa không làm việc ở đây, mà thường trú ở bên thủy cung.”
Sau Từ Tân, vườn thú Linh Hữu còn tuyển thêm một thú y nữa, chuyên chăm sóc cho động vật dưới nước, trình độ rảnh rỗi cũng tương đương, thế nhưng bên kia vẫn còn náo nhiệt hơn một chút.
Chu Mẫn không thể tin nhìn Từ Tân, cô còn tưởng rằng Từ Tân đang nói đùa. Một vườn thú với quy mô lớn như vậy, chỉ có hai bác sĩ thú y? Đang đùa với cô à? Dường như Từ Tân nghe thấy tiếng lòng Chu Mẫn, gật đầu chắc nịch, “Thật đó.”
Chu Mẫn: “………..”
“Bởi vì động vật của chúng ta bình thường đều dựa vào kế hoạch chăm nuôi của chuyên gia từ xa, tố chất thân thể tương đối tốt, lại có mấy nhân viên chăm nuôi, thậm chí là bản thân vườn trưởng cũng có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy nên anh làm thú y cũng chỉ đỡ đẻ, khám sức khỏe.. Dù sao thì chúng ta cũng coi như ban nhàn nhất.” Từ Tân giải thích một chút cho Chu Mẫn, sau đó lại giải thích một vài tình huống khác.
Chu Mẫn nghe anh nói chuyện, sắc mặt mới dần bình tĩnh lại. Cô còn tưởng rằng điều kiện chữa bệnh ở Linh Hữu kém chứ, bây giờ nhìn lại hẳn là giống như anh Từ nói, cô thấy nơi này đầy đủ các trang thiết bị tân tiến nhất, nếu đã sẵn lòng mua những thứ này, chẳng lẽ không mời nổi người về.
Từ Tân ở đây hiếm khi thấy người, bình thường đều rảnh rỗi đến độ ba ngày đi khám cho khỉ một lần, bây giờ thấy Chu Mẫn tới, còn nhiệt tình dạy cô cách sử dụng máy móc.
Chu Mẫn cần phải học hỏi nhiều, cứ như vậy kết thúc một ngày, cô cũng học được kha khá, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Buổi tối quay trở về ký túc xá, nói chuyện với các bạn học khác một chút, mới biết đúng là chỗ cô xem như thoải mái nhất.
Thực ra công việc của những người khác cũng không nặng, bởi vì mọi việc đều đã được cơ giới hóa, nhưng không được rảnh như Chu Mẫn, vẫn có cảm giác đi làm.
Chu Mẫn còn nghe họ kể động vật mình phụ trách, một người trong số đó phụ trách lừa mini trong khu vui chơi thiếu nhi, cho mọi người xem rất nhiều ảnh và video mình ghi lại, khiến mọi người kêu gào đáng yêu quá.
Suốt một ngày đến một sợi lông động vật Chu Mẫn cũng không thấy, thế nhưng mọi người đều nói, đến lúc đó con nào mà Chu Mẫn chẳng thấy, ở phòng thú y mà.
Chu Mẫn cũng an ủi mình như vậy, đến lúc đó có thể cùng anh Từ đi kiểm tra.
Đúng là cơ hội tới rất nhanh, hai ngày sau, Từ Tân mang theo máy móc dẫn Chu Mẫn tới khu cực địa còn chưa mở cửa, ở đây có bốn con hải cẩu mới tới, bọn họ phải phụ trách làm kiểm tra cho các con hải cẩu đang cách ly.
Từ Tân đã quen tay với những việc này rồi, anh nhìn nhân viên chăm nuôi dẫn hải cẩu tới —— bởi vì nhiệt độ môi trường sống quá thấp, không tiện tiệm vắc xin phòng bệnh.
Chu Mẫn không nhịn được mà ló đầu nhìn vào, cô biết ở đây có cánh cụt hoàng đế, rất muốn xem thử.
Từ Tân nhìn Chu Mẫn một chút, “Muốn vào xem à? Đợi một chút rồi cùng vào xem.”
Chu Mẫn liền cười tươi như hoa, “Cảm ơn anh Từ.”
Con hải cẩu này phải nặng tới một trăm cân, bị cố định hoạt động trên một chiếc xe đẩy, Từ Tân lấy máu của nó, lại tiêm vắc xin, sau đó dẫn theo Chu Mẫn cùng nhân viên chăm nuôi đưa nó về.
Lúc đi qua địa bàn của cánh cụt hoàng đế, Chu Mẫn liền thấy ở trong đó đúng là có mười một con cánh cụt hoàng đế, trong đó có một con rất to, vừa trông thấy có người đi qua, liền trượt băng tới đây, sau đó đứng sau cánh cửa kính, ngửa đầu kêu to về phía bên ngoài.
Con hải cẩu cũng kêu lên, còn ra sức giãy giụa, chỉ là nó mới bị tiêm một liều gây tê nhất định, còn bị cột vào, nên không thể tránh ra.
“Chẳng lẽ chúng nó quen nhau?” Chu Mẫn tò mò nói.
Một nhân viên chăn nuôi vã mồ hôi bảo: “Khỏi nói, trước đó đã đối đầu rồi, con hải cẩu này với Kỳ Tích cách lan can mà phát điên lên với nhau.”
Chu Mẫn biết Kỳ Tích là tên của con cánh cụt hoàng đế to nhất kia, “Thật vậy à? Em biết cánh cụt hoàng đế với hải cẩu là thiên địch, có con hải cẩu còn hấp diêm canh cụt hoàng đế, sau đó ăn thịt. Có phải con cánh cụt hoàng đế kia sợ không?”
Mọi người nhìn nhau.
Từ Tân bình tĩnh nói: “Ai dám hấp diêm nó? Em nhìn nó giống như sợ lắm à?”
Chu Mẫn nhìn sang, đúng như vậy thật, con cánh cụt hoàng đế này đứng bên cửa sổ, giống như hận không thể đi ra, vung cánh lên kêu to, có vẻ vô cùng hung hăng, không giống như sợ sệt, mà ngược lại càng giống đang khiêu khích hơn.
Lại nhìn con hải cẩu này, giãy giụa tới lui, dường như đang muốn hướng về phía khác, giống như muốn chạy trốn vậy..
“Không phải chứ?” Chu Mẫn cả kinh.
Từ Tân chỉ vào con cánh cụt hoàng đế cười bảo: “Đó là thái tử gia ở vườn thú Linh Hữu chúng ta đấy, đừng nói là hải cẩu, đến anh còn phải sợ nó!”
Các nhân viên chăm nuôi khác cũng cười phá lên, “Đúng đúng, thái tử gia.”
Chu Mẫn: “………..”
Dưới sự phổ cập của họ, Chu Mẫn mới biết, con cánh cụt hoàng đế này được vườn trưởng nuôi từ nhỏ, lúc trưởng thành chưa từng gặp đồng loại, cũng chưa từng thấy thiên địch hải cẩu, nhận thức bản thân có chút cản trở. Lại thêm nó lớn lên rất cao to, dưới sự bảo vệ của vườn trưởng, không ai dám chọc vào, bởi vậy nên rất hung dữ, không sợ thiên địch một chút nào.
Bình thường nó bắt nạt những con cánh cụt hoàng đế khác, sau khi nhìn thấy hải cẩu, còn kêu gào, khiến những con hải cẩu cường tráng này bị dọa cho phát sợ. Con hải cẩu này đừng nói là bắt nạt cánh cụt hoàng đế, chỉ sợ đến nhìn thôi cũng không dám, khí thế yếu ớt, cũng không nghĩ đến việc vùng lên.
Chuỗi thực vật còn có thể đảo lộn, mặc dù chuyên ngành của Chu Mẫn là về động vật, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy trường hợp như vậy, cũng cảm thấy rất thần kỳ. Trong vườn thú hiện đại, dưới tình trạng được con người chăm sóc, thực ra thường xuyên xảy ra các tình huống kỳ diệu.
Đến hổ còn có thể chung sống hòa bình với gà, hải cẩu sợ cánh cụt hoàng đế dường như cũng không quá khó tin.
——
Đoàn Giai Trạch vẫn rất hài lòng với thực tập sinh mới tới, bọn họ về cơ bản đều là lần đầu tiên đi làm việc, vẫn còn rất nhiệt tình, chuyên ngành học cũng không tệ, đúng là có thể giữ lại mấy người.
Thế mà trong lúc này, Từ Tân lại nói với Đoàn Giai Trạch, vắc xin và thuốc trong phòng thú y bị ít đi, giống như có ai đó cầm mà không nói.
Dược phẩm, vắc xin ở Linh Hữu, tuy rằng tần suất sử dụng không cao, nhưng vẫn thay đổi theo định kỳ, có rất nhiều đồ nhập khẩu từ nước ngoài, nếu bán ra chỗ khác, dù sao cũng phải hơn mấy ngàn mấy vạn.
Bình thường Đoàn Giai Trạch đặt chú ý vào trong khu triển lãm, cảm giác tồn tại của phòng thú y không cao, anh bèn sai người xem lại camera theo dõi.
Từ Tân rảnh đến phát chán, thường xuyên đếm đi đếm lại đồ vật trong phòng, mấy hôm trước anh ta vừa đếm qua, trong vòng mấy ngày này, ngoài thực tập sinh Chu Mẫn ra, chỉ có mấy bạn học của cô tới đây. Có người lúc không có ca tới tìm Chu Mẫn nói chuyện, có người đưa động vật tới đây kiểm tra, những việc này giao cho thực tập sinh cũng rất bình thường.
Nhưng những thực tập sinh này là đối tượng nghi ngờ trọng điểm, Đoàn Giai Trạch nhất thời không vui. Chính anh cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, lần này cảm thấy hợp tác với đại học nông nghiệp rất vui vẻ, ban nãy còn đang nghĩ sẽ giữ lại mấy người, thế mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Nếu không phải Đoàn Giai Trạch có mấy động vật phái tới ‘hack game’ này, có lẽ anh còn không biết được là ai làm, nhưng anh hỏi qua Hữu Tô, biết được là một thực tập sinh trong đó, nhân lúc Từ Tân và Chu Mẫn không chú ý, cầm đi mấy lần, cậu ta còn có đồng bọn, người này không vào phòng thú y, nhưng vắc xin giấu ở chỗ cậu ta, cũng do cậu ta tuồn ra ngoài.
Có lẽ những người này biết được phòng thú y ở Linh Hữu nhàn rỗi, cho rằng Từ Tân không để ý tình huống trong phòng chứa đồ, nên mới ra tay, ai ngờ Từ Tân lại rảnh rỗi như vậy, chưa gì đã phát hiện ra, Đoàn Giai Trạch lại còn có thể thông qua nhiều người để khoanh vùng họ như vậy.
Sau khi biết là ai, Đoàn Giai Trạch muốn cho họ một cơ hội nữa, nếu người này trả lại đồ thì thôi, anh sẽ không nói với trường học, bằng không muốn cầm bằng tốt nghiệp cũng khó khăn.
Sau khi quyết định, Đoàn Giai Trạch gọi hai mươi thực tập sinh tới đây, sau đó nói với họ: “Dạo gần đây ở phòng thú ý bị mất thuốc, chúng tôi điều tra camera, mấy hôm nay chỉ có mấy sinh viên đi vào đây.”
Sau khi anh nói lời này, liền trông thấy các sinh viên xôn xao, ngạc nhiên nghi ngờ lẫn nhau.
“Tôi sẽ không nói với trường học chuyện này, bởi vì tôi hy vọng người làm chuyện này có thể chủ động trả đồ về, như vậy chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.
Không ai nói chuyện, tất cả đều im lặng.
Chu Mẫn thì tức đến mức đỏ mắt lên, “Rốt cuộc là ai làm vậy, quá đáng quá rồi.”
Cô thực tập ở trong phòng thú y, xảy ra chuyện như vậy, cô lập tức nghĩ tới, như vậy chẳng phải cô là người đáng nghi ngờ nhất sao? Hơn nữa người trộm đồ kia nói không chừng bởi vì qua miệng cô biết phòng thú y ít người lại nhàn hạ, nên mới động tâm!
Đoàn Giai Trạch vì muốn cho người ta một cơ hội, nên gọi tất cả mọi người tới đây, không thu hẹp phạm vi nói đã có những ai tới.
Thế nhưng người khác không biết, nhưng Chu Mẫn thì ở đó, trong lòng cũng khoanh vùng được vài người, cô đứng ra chỉ điểm mấy tên, “Những ngày qua chỉ có mấy cậu tới, chúng ta cứ thẳng tay lục xoát ký túc xá, điều tra điện thoại, nhất định sẽ có dấu vết! Xin mọi người nghĩ lại, nếu làm như vườn trưởng nói lặng lẽ trả về, anh ấy thả hay không thả là một chuyện, chẳng lẽ chúng ta cứ nghi ngờ nhau mãi?”
Lúc Chu Mẫn nói, nhất thời phòng làm việc nhốn nháo cả lên, có một vài người cảm thấy Chu Mẫn nói chuyện rất có đạo lý, nhưng cũng có người mềm lòng, cảm thấy vẫn nên cho bạn học một cơ hội, vườn trưởng đã nói như vậy rồi.
Đoàn Giai Trạch nhìn thấy Chu Mẫn kích động như vậy, im lặng trong thoáng chốc, Chu Mẫn nói cũng không phải không có lý, nhất là đứng từ lập trường của cô.
Đoàn Giai Trạch đang muốn nói, lại thấy một sinh viên trộm đồ nói rằng: “Chu Mẫn nói phải đó, tôi kiến nghị mọi người bắt đầu lục soát đi, đừng để người ta có chuẩn bị. Phải rồi, vườn trưởng à, anh chắc chỉ có bọn em vào phòng thú y thôi chứ?”
Lúc cậu ta nói chuyện, những người khác cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chỉ có sinh viên họ đi vào thôi sao? Chẳng lẽ không có người nào tình nghi khác?
Đoàn Giai Trạch nghĩ cũng thật là, nghe khẩu khí của cậu ta, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa tuyệt đối sẽ không trả, không chịu thừa nhận, sắc mặt nhất thời tối xuống, “Bạn học, cậu có thể đứng dậy không?”
Trong mắt người này lóe lên tia nhìn bối rối, nhưng ngẫm lại ban nãy mình không để lộ sơ hở nào, vẫn đứng dậy, đúng mực nói: “Vườn trưởng à, em chỉ muốn nói một câu, dù sao cũng liên quan tới sự trong sáng của mọi người, anh cũng không thể hoàn toàn xác định ai là người làm phải không.”
“Đương nhiên anh biết ai là người làm, anh nói vậy chỉ là muốn cho người đó một cơ hội.” Bây giờ nhìn lại thấy không cần thiết nữa. Đoàn Giai Trạch kiên nhẫn nói một câu, điện thoại văn phòng liền đổ chuông, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, cầm ống nghe lên.
“Alo?…Đã đến rồi à? Đợi đã.” Các sinh viên chỉ thấy vườn trưởng đặt ống nghe xuống, đứng dậy đi ra sau bàn làm việc, nói muốn đi ra ngoài một chuyến, bảo mọi người chờ mình một lúc.
Sau khi vườn trưởng Đoàn rời đi, những tiếng bàn tán lại càng lớn hơn.
“Tiên sư nó, rốt cuộc là ai vậy, bản thân không có hy vọng nên tự tìm đường chết hại mọi người?” Có người lườm bạn học biểu hiện không được xuất sắc.
“Haha, hẳn là xem ai có mối sang tay đi.” Cũng có người nhìn sang một người bình thường cảm thấy hứng thú với các vấn đề này, một vài nhân viên trong bệnh viện trộm dược phẩm, đổi sang hàng nhái, cũng không phải tin tức mới gì.
“Chắc không phải người to tiếng nhất chứ?” Thậm chí có người còn nhìn Chu Mẫn.
…
Một lát sau, mọi người trông thấy vườn trưởng trở về, phía sau còn dẫn theo một anh chàng trẻ tuổi cao lớn. Anh chàng này rất đẹp trai, ánh mắt trong veo, quét mắt nhìn một cái khiến người ta cảm thấy không có chỗ che thân.
Vườn trưởng Đoàn quay trở lại ghế ngồi, anh chàng kia đứng bên cạnh anh, sau đó anh lúng túng nói với anh chàng kia: “Thế thì phiền anh rồi.”
Anh chàng này hơi khom người, “Chỉ là chút việc nhỏ, quá lời rồi.”
Anh ta tỏ vẻ nho nhã nói câu này, sau đó nhìn sang thực tập sinh Đoàn Giai Trạch phân biệt ra: “Năm ngày trước, cậu và bạn mình là Kim Minh nghe Chu Mẫn nói ở phòng thú y ít người, liền nảy lòng tham muốn trộm cắp, sau khi thăm dò rõ ràng camera, ba lần nhân cơ hội kiểm tra thân thể động vật, thấy Từ Tân và Chu Mẫn đều không phòng bị với mình, lấy thuốc ra, giấu trong vali dưới giường Kim Minh. Hôm qua Kim Minh chưa từng tới phòng thú y lấy lý do vào trong thành phố mua đặc sản, mang thuốc đi bán lại trong thành phố, khoản tiền kia một tháng mới thanh toán. Người thanh toán tên là Triệu Huy, là bạn cậu của Kim Minh, cậu của Kim Minh cũng thường làm như vậy trong vườn thú của mình, bởi vậy nên quen biết…”
Người này từ từ kể ra, tỉ mỉ nói rõ ràng cách hai thực tập sinh gây án, đến chi tiết nhỏ giữa Kim Minh và người mua cũng nói ra.
Dù sao hai người đều là sinh viên, nghe cặn kẽ quá trình như vậy, nhất thời không che giấu nổi, ngây người ra nhìn anh ta.
Những người khác vừa nhìn, liền biết tình huống gì.
Vườn trưởng thế mà lại biết thật, hai người họ vừa làm, lập tức kêu người nói ra. Lại nói người này không phải thám tử tư chứ? Biết cặn kẽ quá rồi!
“Nếu các cậu còn muốn giải thích, vậy đành phải tìm cái người tên Triệu Huy kia, cháy nhà sẽ ra mặt chuột.” Đoàn Giai Trạch nhẹ giọng nói.
Chàng trai anh dẫn tới nói một câu: “Số điện thoại của Triệu Huy là…”
Anh ta có thể nói số điện thoại người kia ra, tìm người này cũng không phải chuyện khó.
Kim Minh đau đáu mắt nhìn, lại không thể cãi lại.
Trông thấy tình huống này, Đoàn Giai Trạch lắc đầu: “Tôi sẽ thông báo cho trường học, tôi đã cho các cậu cơ hội rồi, gieo gió gặt bão.”
Dứt lời, anh không tiếp tục nghe hai người họ cầu xin nữa, gọi điện thoại đưa họ rời đi, hôm nay phải chuyển ra khỏi vườn thú, quay về giải thích với trường học của mình đi.
Có mấy người trước đó suýt chút nữa tin bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn, có bạn học như vậy khiến họ cảm thấy hổ thẹn cho trường học, đều xin lỗi với Đoàn Giai Trạch.
“Đây là hành vi cá nhân của họ, sẽ không ảnh hưởng tới kết quả thực tập của những người khác.” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói, “Thế nhưng cũng hy vọng các cậu có thể lấy họ làm gương, tôi tin rằng sau này dù không ở lại Linh Hữu, trong công việc của các cậu sau này cũng sẽ gặp cám dỗ tương tự.”
Các thực tập sinh rùng mình trong lòng, mọi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Hai người kia chỉ muốn tiền, dù sao cũng không ở lại, cầm giấy chúng nhận thực tập rồi đi. Nếu bọn họ ở đơn vị làm việc, có thể sẽ chọn cách đổi hàng nhái, như vậy với vườn thú càng tồi tệ hơn.
Trong tình huống không biết chuyện, sử dụng thuốc không hợp với động vật, nếu nghiêm trọng sẽ uy hiếp tới tính mạng của chúng!
..
Sau khi đưa thực tập sinh ra khỏi văn phòng, Đoàn Giai Trạch lại một lần nữa nói lời cảm ơn với anh chàng trẻ tuổi kia: “Đế Thính, cảm ơn anh, nếu để tôi xử lý có lẽ sẽ phiền toái hơn một chút.” Anh nghe Hữu Tô nói mới biết được sự thực, nhưng vẫn không có chứng cứ, phải nghĩ cách có được chứng cứ mới có thể xử lý được.
Anh chàng trẻ tuổi mới tới này tên là Đế Thính, là thần thú thông linh trong truyền thuyết, có thể nghe được vạn vật trên thế giới, thậm chí là lòng người. Đến Mỹ hầu vương thật hay giả còn có thể phân biệt được, dư sức đối phó với vụ án nhỏ như vậy.
Đế Thính khách sáo nói: “Thật sự không cần khách sáo mà, sau này còn cần cậu chiếu cố nhiều hơn.. ở đây đúng là thoải mái quá! Cậu không biết đấy thôi, ở địa phủ lạnh lắm, Địa Tạng Vương Bồ Tát còn không chịu cho tôi mặc quần áo, nói là làm hỏng uy nghiêm của linh thú!”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch lau mồ hôi, “…Ầy ầy.. anh đang nói tới lúc ở hình thú đúng không.”
Đế Thính trong hình dạng trai trẻ nói Bồ Tát không cho mình mặc quần áo, lúc đó Đoàn Giai Trạch còn nghĩ theo hướng hơi kỳ quái một chút..
Đế Thính gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thấy có mấy linh hồn chó mèo lúc xuống địa phủ còn mặc quần áo cơ mà, thế mà Bồ Tát không chịu cho tôi mặc, hmmm!”
Đoàn Giai Trạch tự bổ não đường đường là thần thú thông linh, lại giống như chó mèo, mặc mấy bộ quần áo gì mà cosplay ong, siêu nhân.. liền cảm thấy run người!
Nói thật là, với Đế Thính mà nói, Đoàn Giai Trạch không dám nghe ngóng xem vì sao anh ta lại xuống Linh Hữu, anh cứ có cảm giác với năng lực của Đế Thính, nói không chừng đã nghe thấy chuyện gì không nên nghe…
Kỹ năng này của Đế Thính, tương đương với thú tâm thông phiên bản siêu mạnh, Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nghe được tiếng lòng của động vật trong thời gian ngắn thôi, bởi vậy nên anh vô cùng tôn kính Đế Thính.
“Thế chúng ta dời trận địa một chút nhé, để tôi giới thiệu cho anh các đồng nghiệp.” Đoàn Giai Trạch đưa Đế Thích tới phòng nghỉ của các động vật phái tới.
Không ít động vật biết Đế Thính, cho dù chưa từng thấy, thì cũng nghe danh đã lâu, đôi bên hàn huyên với nhau một hồi.
Lúc này, Lục Áp khoan thai tới muộn, đi tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, lầm bầm một tiếng, lại mang theo ý nũng nịu nói: “Việc lớn việc nhỏ gì cũng gọi bản tôn tới, bản tôn bận rộn như vậy.”
Đoàn Giai Trạch không thèm nhìn, giới thiệu với Đế Thính: “Không biết anh có biết người này hay không, đây là đạo quân Lục Áp.”
Đế Thính vừa nhìn Lục Áp, liền khẽ mỉm cười, “Đạo quân à đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không? …Oaa ghê gớm vậy cơ à! Thế thì tốt quá!”
Dứt lời, anh ta còn nhìn Đoàn Giai Trạch một chút.
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Móa, rốt cuộc anh ta nghe thấy trong lòng Lục Áp nói gì hả?
Danh sách chương