Tiêu Vinh vừa mới nhất kiến chung tình, trông thấy biểu hiện muốn nói lại thôi của Đoàn Giai Trạch, nhất thời quay trở về thực tế, ôm nỗi lo lắng nói: “Chẳng lẽ cô ấy đã có bạn trai rồi?”
Đoàn Giai Trạch nhất thời không biết nên giải thích thế nào, vô cùng rối bời. Tiểu Thanh ở với trai hay gái thì không thành vấn đề, nhưng cậu ấy không phải là người mà, xa có ví dụ Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, gần có Tôn Dĩnh và Bạch Hải Ba làm ví dụ.
Thế là Đoàn Giai Trạch uyển chuyển nói: “Tôi cũng không rõ lắm, để tôi hỏi xem ý của cậu ấy đã.”
Tiêu Vinh thả lỏng lòng mình, “Thế nhờ anh vậy, vườn trưởng Đoàn.”
Tiêu Vinh và Đoàn Giai Trạch quay trở lại, Miêu Tiêu và Dương Tử Huy đã ăn sạch những gì còn lại, thế nhưng Tiêu Vinh đang chìm đắm trong suy nghĩ không biết Đoàn Giai Trạch hỏi xong sẽ có kết quả thế nào, có chút lo được lo mất, cũng không rảnh làm việc gì nữa.
Miêu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Vinh, trông thấy vẻ mặt tình xuân đơm mầm này, tò mò nói: “Tiêu Vinh đang tự bổ não cái gì vậy, trông phơi phới thế kia?”
Dương Tử Huy liếc mắt nhìn, “Ban nãy ông vừa nói gì với vườn trưởng vậy, chẳng lẽ vườn trưởng chịu cho ông mượn đầu bếp.”
“Không phải,” Tiêu Vinh có phần không nhịn được, xấu hổ nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, ngượng ngùng nói, “Tôi vừa xin vườn trưởng giúp tôi lấy cách liên lạc với một cô gái.”
Trong phòng làm việc bất ngờ thốt lên ba tiếng kinh ngạc: “Sao cơ?”
Sau đó mọi người nhìn lẫn nhau, vẻ mặt mọi người đều vô cùng mông lung.
Miêu Tiêu: “Híc, bọn tôi hét lên thì thôi đi, sao vườn trưởng cũng hét một tiếng?”
Bọn họ debut cùng thời điểm với Tiêu Vinh, quan hệ không tồi, lại biết rõ Tiêu Vinh không có bạn gái, nhưng đó giờ không coi trọng ai, thậm chí họ còn nghi ngờ Tiêu Vinh vô tính luyến. Bây giờ đột nhiên nghe nói Tiêu Vinh muốn làm quen con gái, đương nhiên rất ngạc nhiên.
Kỳ lạ là rõ ràng Tiêu Vinh hỏi thăm vườn trưởng cách liên lạc với cô gái kia, sao vườn trưởng Đoàn cũng ngạc nhiên vậy.
Đến Tiêu Vinh cũng bối rối, không biết vì sao Đoàn Giai Trạch có vẻ rất kinh ngạc, không phải ban nãy đã nói xong rồi sao? Trong lòng Tiêu Vinh đột nhiên có dự cảm không ổn.
Đoàn Giai Trạch mờ mịt nói: “Cô gái nào cơ, chỗ chúng tôi chỉ có một người tên là Tiểu Thanh, nhưng là con trai mà.”
Lúc này lại có ba tiếng thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Con trai?!”
Gương mặt Tiêu Vinh trắng bệch ra, “Không thể nào! Rõ ràng cô ấy..” Trong đầu Tiêu Vinh đột nhiên lóe lên bộ ngực phẳng, mái tóc ngắn, cùng với giọng nói mang theo cảm giác thiếu niên của Tiểu Thanh, chợt nghĩ tới mấy chữ, “Thích mặc đồ khác giới”, nhất thời thất thần nói, “Thế sao ban nãy anh lại nhận lời?”
Đoàn Giai Trạch: “Ầy….”
Ba người kia: “…………”
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều hiểu vì sao lại xảy ra hiểu lầm này. Tiêu Vinh cũng không biết vì sao, lại nhận nhầm con trai nhà người ta thành con gái, còn muốn làm quen, chạy tới hỏi Đoàn Giai Trạch. Kết quả trên người cậu ta dính nhiều scandal đồng tính như vậy, Đoàn Giai Trạch còn tưởng cậu ta muốn chơi gay chứ!
Hiện trường nhất thời trở nên lúng túng đến đáng sợ, Tiêu Vinh sắp khóc tới nơi, hóa ra ban nãy Đoàn Giai Trạch tưởng cậu gay nên mới có bộ dạng thế kia.
Miêu Tiêu và Dương Tử Huy nhìn Tiêu Vinh đầy thương hại, dính tin đồn vô căn cứ như vậy kết quả lại thành sự thật à…
Trái tim Tiêu Vinh càng thêm đau đớn, cậu nhìn đồng hồ một chút, nghẹn ngào nói: “Mối tình đầu của tôi.. ba mươi phút đã tan tành rồi!”
Mọi người: “……….”
Đúng là vô cùng thê thảm, đối tượng nhất kiến chung tình lại là đồng giới.
Lúc này nhà hàng lại đưa hai món ăn lên, nhưng đồ ăn có ngon tới đâu, bây giờ Tiêu Vinh cũng chẳng thiết tha ăn nữa, cậu chán nản dựa vào sofa, không thể yêu thương cái cuộc đời này.
Dương Tử Huy liếm môi, “Thế tôi ăn giúp ông nhé…”
Anh ta cảm thấy tuy rằng mình đã ăn no, nhưng vẫn còn có thể ăn thêm một chút.
Tiêu Vinh vẫy vẫy tay, tâm tình phiền muộn, mặc kệ cậu ấy.
Đoàn Giai Trạch cũng không biết nên nói gì nữa, anh cũng rất đồng cảm với Tiêu Vinh, không ngờ xu hướng tính dục của Tiêu Vinh lại thật sự bình thường, thế nhưng lại gặp phải Tiểu Thanh lúc này.
Nếu Tiểu Thanh ở thời điểm là con gái, tốt xấu gì cũng không tàn khốc như vậy, thất tình như vậy quá thê thảm, hơn nữa chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi.
“Cậu Tiêu à, nghĩ thông một chút.” Đoàn Giai Trạch nói, “Cũng may mà chúng ta phát hiện đúng lúc.”
Bằng không nếu Tiêu Vinh thật sự theo đuổi Tiểu Thanh, lúc đó mới kinh khủng, bản thể Tiểu Thanh là rắn độc, vén váy lên có họa mi còn dễ nói, nhưng làm đàn ông thì cậu ta có hai con họa mi liền, Tiêu Vinh nếu là giai thẳng thật thì bị hù chết mất.
Tiêu Vinh không nói lời nào, cậu còn đang chìm đắm trong mối tình đầu nát tan của mình.
Sau khi Miêu Tiêu và Dương Tử Huy đã ăn no, lại có hứng thú đi dạo vườn thú, nhìn sang Tiêu Vinh không thể yêu thương cuộc đời này, dè dặt hỏi: “Tiêu Vinh, ông có muốn cùng ra ngoài một chút không?”
Tiêu Vinh như vừa tỉnh giấc, vuốt vuốt mặt, “…Đi thôi.”
Tuy rằng không còn tình yêu, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Hơn nữa thế mà Tiêu Vinh còn đang nghĩ, đợi đến khi ra vườn thú liệu có phải có thể gặp Tiểu Thanh hay không? Cô ấy.. cậu ấy là nhân viên ở đây, nhưng không biết là nhân viên chăn nuôi hay làm gì khác.
Hơn nữa nếu là Tiểu Thanh, cậu ấy mặc đồ nam hẳn cũng rất đẹp nhỉ.
Vừa nảy sinh suy nghĩ này, Tiêu Vinh liền không rét mà run. Cậu bị sao vậy, sao lại nghĩ như vậy, tiếp nhận hình tượng đàn ông của crush, là bước đầu dấn thân vào con đường gay đó!
Vừa nghĩ tới mấy thứ nhảm nhí truyền thông viết sắp thành sự thật, Tiêu Vinh tan nát cõi lòng, vô cùng muốn tìm thứ gì đó để khỏa lấp đoạn tình cảm say đắm nhưng ngắn ngủi này, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu có tình ý với người ta.
Ba người Tiêu Vinh không cần Đoàn Giai Trạch đi cùng, tự mình ra ngoài, nhìn bóng lưng họ rời đi, Đoàn Giai Trạch lại nhìn đồng hồ sắp đến giờ làm việc, tranh thủ thời gian gọi cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh còn không biết mình đã làm tổn thương trái tim người ta, vui vẻ nói: “Vườn trưởng à, có chuyện gì vậy?”
Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Có phải hôm nay cậu gặp một ngươi tên là Tiêu Vinh không?”
Tiểu Thanh không thấy gì: “Đúng vậy!”
Đoàn Giai Trạch: “Thế sao người ta lại cho rằng cậu là con gái?”
Đây là vấn đề khiến Đoàn Giai Trạch băn khoăn nhất, thế nhưng trông Tiêu Vinh tan vỡ như vậy, anh ngại không dám hỏi.
Tiểu Thanh nhất thời hoảng hốt, không ngờ chuyện này lại truyền tới tai Đoàn Giai Trạch, lúng túng một hồi, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm ấy trong mấy bộ đồ Tiểu Tô mua, có một chiếc váy màu xanh lục rất đẹp, tôi không nhịn được ở ký túc xá thử một chút…”
Còn hớn hở ra hành lang dạo một thoáng, ai ngờ lại bị cậu trai loài người nhìn thấy, lúc đó cũng không để ý, bây giờ xem ra cậu ta đã nói chuyện với vườn trưởng rồi, thật khiến người ta ngượng ngùng.
Đoàn Giai Trạch cạn lời, chẳng trách, nhưng dù Tiểu Thanh rất xinh xắn, cũng đâu đến nỗi nhìn người ta thành con gái chứ.
Đoàn Giai Trạch kể chuyện của Tiêu Vinh cho Tiểu Thanh nghe, nói lời ý tứ sâu xa: “Tiểu Thanh à, tôi biết cậu quen biến nam biến nữ, nhưng trong lúc phái tới, mặc đồ con gái phải cẩn thận đừng để bị người ta nhìn thấy nữa, nếu không sẽ để người ta hiểu lầm.”
Tiểu Thanh ngượng ngùng nói: “Tôi biết rồi. Chuyện đó, vườn trưởng có thể đừng nói với các đồng nghiệp khác, chuyện tôi mặc váy không.”
Đoàn Giai Trạch: “Cậu tùy tiện đổi giới tính như vậy, còn sợ bị người ta biết cậu mặc váy à?”
Tiểu Thanh: “Sao có thể nói như vậy được, giống như vườn trưởng chơi chim và chơi đạo quân ấy, đâu có giống nhau đâu? Anh dám sờ chim, nhưng anh có dám sờ loạn đạo quân không? Tuy hai hình thái cùng là một người, nhưng cũng có sự khác biệt mà!”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch còn đang suy nghĩ cái ví dụ quỷ quái này, Tiểu Thanh đã hô to một tiếng “Tôi đi làm đây” rồi cúp máy.
…
Tiêu Vinh ôm nỗi muộn phiền, cùng Miêu Tiêu, Dương Tử Huy đeo mặt nạ đi dạo trong vườn thú Linh Hữu.
Bởi vì trước đó cậu từng giới thiệu Bạch Hồ, nên Miêu Tiêu ầm ĩ đòi đi cầu duyên, ba người cùng nhau bước vào khu triển lãm động vật họ khuyển.
Lại nói tuy Linh Hữu ở thành phố nhỏ, nhưng điều kiện thật sự không thua kém gì các thành phố lớn, hoàn cảnh vệ sinh thậm chí còn trội hơn so với các thành phố lớn, không có mùi hôi nồng của động vật.
Mà khu động vật họ nhà khuyển không giống với các khu triển lãm khác, tuy số lượng đông đảo, nhưng vô cùng yên tĩnh, toát lên cảm giác an lành, có đứa trẻ muốn la hét, cũng bị cha mẹ kéo tay không cho lớn tiếng làm loạn.
Cách cánh cửa kính, có thể thấy cáo Bắc Cực đang rửa mặt, hai chân trước không nhanh không chậm vuốt mặt, bộ lông trắng muốt của nó ánh lên, cái đuôi nhung bồng bềnh, trên người như có một vòng thánh quang, khiến người ta không nhịn được nhìn về phía nó.
Tiêu Vinh không tự chủ tới gần cáo Bắc Cực, lúc chạm phải lưng người khác mới hoàn hồn lại.
Nữ sinh bị chạm vào đang lặng lẽ cầu nguyện với Bạch Hồ đại tiên: Xin đại tiên giúp em sớm gặp được idol Tiêu Vinh…
Lúc này đột nhiên có người đụng phải người cô gái, cơ thể còn chạm vào một cái, rõ ràng là một người đàn ông, nữ sinh lập tức quay đầu lại đẩy ra, “Làm gì vậy? Lưu manh à?”
Tiêu Vinh hoàn hồn lại, vội vã tránh sang bên cạnh hai bước, hơi cúi đầu nói: “Thật ngại quá, không để ý.”
Anh ta đeo mặt nạ, vừa đối mặt với nữ sinh liền hơi cúi đầu, đồng thời hạ thấp giọng nói chuyện.
Nữ sinh nghe giọng anh ta rất thành khẩn, hơn nữa còn tự tránh ra trước, bèn không nói gì nữa. Cô quay đầu lại tiếp tục cầu nguyện với Bạch Hồ đại tiên, lại đột nhiên cảm thấy giọng nói và dáng hình người ban nãy rất quen, giống như idol của cô vậy, nhưng nghĩ tới việc khả năng này không cao, lại quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng lúc này Tiêu Vinh đã hòa mình vào đám đông.
Cô gãi gãi đầu, thầm nghĩ chắc là do nguyện vọng mãnh liệt quá nên xuất hiện ảo giác rồi, sao anh Tiêu Vinh lại có thể xuất hiện ở đây được.
Tiêu Vinh dựa vào thân cao, chen mình ra ngoài, cậu nhớ tới Vưu Quân kể fans của chị ấy nói cái này linh nghiệm cỡ nào, không nhịn được mà cầu nguyện: Đại tiên à, nếu đại tiên thật sự linh nghiệm, có thể đừng phá vỡ mối tình đầu của tôi không..
Cầu nguyện xong Tiêu Vinh đi ra, trông thấy Dương Tử Huy đã ở bên ngoài, chỉ vào bên trong nói: “Bà Miêu vẫn còn ở trong đó ước, ông ước gì vậy?”
Tiêu Vinh: “Không có gì.”
Chính cậu cũng cảm thấy điều ước này thật vô căn cứ, mối tình đầu của cậu đã tan vỡ rồi, nếu muốn không tan vỡ, trừ khi cậu hoặc Tiểu Thanh thay đổi giới tính, hoặc cậu biến thành cong, nếu không thì không thể.
Nhưng nhớ tới khoảnh khắc Tiểu Thanh khiến cậu rung động quá đẹp đẽ, tuy rằng sau ba mươi phút đã nát tan, nhưng cậu vẫn ngóng trông, FA lâu như vậy, cậu cũng muốn yêu đương mà!
…
Lúc rời đi, Dương Tử Huy và Miêu Tiêu đều nói với Đoàn Giai Trạch, sau này có cơ hội nhất định sẽ lại tới thăm, còn muốn dẫn bạn bè tới, để tuyên truyền cho nhà hàng Giai Giai.
Tiêu Vinh thì cố gắng xốc tinh thần, cậu đi dạo vườn thú một vòng, không thấy bóng Tiểu Thanh đâu, vừa thất vọng vừa vui mừng, cũng có chút mất mát, lúc này đây cố gắng gượng cười: “Khi nào rảnh tôi sẽ lại dẫn bạn bè tới, vườn trưởng anh nhớ giảm giá cho chúng tôi đó.”
“Không thành vấn đề, mọi người thường xuyên ghé tới nhé.” Đoàn Giai Trạch cười híp mắt trả lời, nếu càng có nhiều ngôi sao tới, cũng có thể tạo hiệu ứng minh tinh, lần trước sau khi họ tới ghi hình cho chương trình thực tế, có không ít fans đã tới đây để xem chỗ thần tượng của họ từng tới chơi.
Vừa quay đầu lại, Đoàn Giai Trạch thấy Tiêu Vinh còn đăng lên weibo bức ảnh cánh cổng Linh Hữu mở rộng và đồ ăn ở nhà hàng Giai Giai, nhất thời mừng húm.
Bình thường những ngôi sao đăng weibo cho người ta, không vì tiền thì cũng vì ân tình, nhất là minh tinh đang nổi như Tiêu Vinh, rất nhiều người quan tâm.
Giống như tiết mục lần trước, Tiêu Vinh cũng chỉ đăng lên vòng bạn bè, tuyên truyền cho cả tiết mục, chứ không hề phát weibo cho riêng Linh Hữu.
Lần này chỉ sợ Tiêu Vinh lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, nên không nhịn được viết weibo kỷ niệm một chút, nhưng cũng không để lộ ra tâm tình thật sự.
Mà lúc này đây, ở một góc nào đó trong Linh Hữu, một cô gái mở weibo tiện thể xem trang của idol, cũng phát ra tiếng hét cao vút khiến người qua đường không hiểu vì sao.
—
Nhân viên làm việc ở Linh Hữu một năm trở lên, đều có tư cách xin nghỉ năm, có một tuần để nghỉ ngơi.
Hồ Đại Vi cũng có thể kiêu ngạo tuyên bố, gã đã công tác đủ một năm rồi, có thể xin nghỉ năm! Hơn nữa vườn trưởng đã nói với gã, bởi vì gã làm việc ngày đêm, nên kỳ nghỉ năm có thể kéo dài mấy ngày!
Hồ Đại Vi suy nghĩ rất lâu, quyết định dùng kỳ nghỉ năm hiếm hoi này để về thăm nhà.
Lúc ở Linh Hữu, những khi rảnh rang Hồ Đại Vi học được một vài tri thức văn hóa, biết một câu, gọi là áo gấm về nhà!
Nhớ đến năm đó Hồ Đại Vi ở trong núi, là hồ ly tinh không có tiền đồ nhất trong vòng mấy trăm dặm, chưa nói tới không lừa gạt được những yêu quái khác, còn bị bắt nạt lại, cuối cùng bị sỉ nhục ra ngoài làm công. Thế nhưng bây giờ ở Linh Hữu, Hồ Đại Vi mỗi ngày ăn được uống được, tu vi tăng lên, bởi vì ở chung một buồng với tiền bối Hữu Tô, tuy không nhận được chân truyền gì, nhưng cũng được chỉ điểm. Lại qua lại với nhiều tu sĩ nhân tộc như vậy, tự cảm thấy được mở mang tầm mắt, không còn giống như trước đây.
Càng nghĩ trong lòng như có ngọn lửa cháy, Hồ Đại Vi hưng phấn tới tìm vườn trưởng, “Vườn trưởng à, tôi nghĩ rồi, cuối tháng này muốn xin nghỉ năm.”
“Được, được.” Đoàn Giai Trạch đang nghe điện thoại, tranh thủ nói với gã đôi câu, sau đó nói với đầu dây bên kia, “Đúng rồi, chính là ở đó, mọi người đi thẳng vào.”
Sau đó anh cúp máy, mới nói với Hồ Đại Vi: “Tình huống của anh hơi đặc biệt, không cần phải báo nhân sự chuẩn bị, tôi ký cho anh một cái.” Anh còn dặn dò, “Đại Vi à, nếu ở quê có người thân thích, anh có thể tranh thủ một ngày, mua chút đồ ăn đồ dùng đi về.”
Hồ Đại Vi được sủng mà kinh, “Cảm ơn vườn trưởng đã nhắc nhở!”
So với thời điểm một năm trước Hồ Đại Vi vừa tới Linh Hữu, còn cố gắng làm hại vườn trưởng, giờ gã đã chân chó 100%.
Sau khi thăm dò tình hình ở Linh Hữu, gã rất sẵn lòng phục tùng Đoàn Giai Trạch, có những lúc vườn trưởng và tiền bối Lục xảy ra tranh chấp bất đồng, Hồ Đại Vi sẽ không chút do dự đứng về phía vườn trưởng.
Đoàn Giai Trạch nói với Hồ Đại Vi mấy câu, sau đó nhanh chóng ra ngoài, phía anh còn muốn đi đón tiếp bạn học của mình,
Tốt nghiệp đã hơn một năm, cuối cùng cũng coi như có thời gian họp mặt bạn bè, lớp trưởng tổ chức họp lớp, các bạn sau khi tốt nghiệp đi nơi khác cũng quay trở về Đông Hải, chuẩn bị tụ tập với nhau.
Lúc tìm địa điểm, Đoàn Giai Trạch thản nhiên nói tới nhà hàng Giai Giai của anh đi, buổi tối anh không bán hàng, đồ ăn cũng được, không cần tốn tiền đi nhà hàng.
Các bạn của Đoàn Giai Trạch cũng lục tục tới đông đủ, đầu tiên trêu chọc Đoàn Giai Trạch một chút.
“Giai Giai à, điều ông khiến tôi bội phục nhất không phải vực dậy vườn bách thú Hải Giác, mà là dám đặt cái tên này cho nhà hàng…”
“Hahahaha nhà hàng Giai Giai, cái tên này cũng đáng yêu quá rồi!”
Gương mặt Đoàn Giai Trạch đỏ bừng lên, “Mấy ông tém tém lại đi.”
Trong lớp Đoàn Giai Trạch có bốn mươi bạn, trong đó có tám, chín người học lên nghiên cứu sinh, còn một nửa thì công tác đúng nghề, nửa còn lại đi làm trái ngành, chính anh cũng là một trong số đó.
Lần trước khi Đoàn Giai Trạch mới mở vườn thú, có bạn bè ở đây tới hỗ trợ cho anh, mọi người cũng coi như nhìn anh bắt tay vào từng bước một.
Đoàn Giai Trạch dẫn mọi người vào, cầm rượu tới, vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Nhà hàng Giai Giai nhận được sự yêu thích đồng lòng như vậy, trong số họ có nhiều người đi làm bên ngoài chưa từng ăn, tất cả đều cảm thán thấy nhà hàng có tiếng tăm tốt như vậy, còn tưởng Giai Giai mua like, bây giờ nhìn lại đúng là hoàn toàn xứng với tiếng tăm này!
Bạn học tụ tập nói chuyện, nhắc qua về quá khứ, nói đến chuyện hiện tại.
Rượu quá ba tuần, có một bạn học lấy điện thoại ra, cho mọi người xem ảnh bạn gái của mình.. bạn học này điều kiện tốt, mọi người vừa nhìn, thế mà bạn gái cậu ta lại là một hot girl trên mạng.
Bạn học này vừa cười, vừa trêu tức Đoàn Giai Trạch: “Tuy rằng sự nghiệp của Giai Giai rất tốt, nhưng chuyện tình cảm khá là có vấn đề, có phải là trai tân gìa không?”
Đoàn Giai Trạch không nói gì, nghe thấy hơi khó chịu, cứ cảm giác cậu ta uống nhiều rồi trong lời nói mang theo gai đâm.
Thực ra chuyện này cũng có đầu đuôi ngọn nguồn, lúc còn học đại học, Trình Quá theo đuổi cô gái khoa bên, cô gái kia không đồng ý, còn lấy Đoàn Giai Trạch cùng lớp ra so sánh, Đoàn Giai Trạch lĩnh trọn họng súng.
Thế nhưng khi đó mọi người đều biết, gia cảnh Đoàn Giai Trạch kém xa Trình Quá, chỉ là tướng mạo dễ nhìn một chút, dù sao Trình Quá cũng không tức giận.
Nhưng mắt thấy sau khi tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch thế mà chó ngáp phải ruồi, thừa kế một vườn bách thú nhỏ đang làm ăn thua lỗ giúp nó càng ngày càng lớn mạnh, cậu ta có chút khó chịu.
Những người khác đều cố gắng giảng hòa.
Một cô gái nói: “Trình Quá à ông đừng mỉa nữa, Đoàn Giai Trạch muốn tìm bạn gái mà không được à? Chỉ là người ta chuyên tâm làm việc, đâu giống như ông, ăn chơi trác táng với em hot girl trên mạng.”
Trình Quá nghe xong cũng không tức giận, nói với Đoàn Giai Trạch: “Giai Giai, cậu xem Đường Lệ thích cậu lâu như vậy, tốt nghiệp rồi mà vẫn mê mẩn không thôi, hay là cậu để ý tới cô ấy đi. Thế thì tôi không mỉa nữa, cũng coi như làm được việc tốt, tác thành cho hai bạn học.”
Gương mặt Đường Lệ lập tức đỏ lên, bờ môi mấp máy mấy lần, những cũng không tiện phản bác điều gì.
Mọi người trong lớp đều biết Đường Lệ có ý với Đoàn Giai Trạch nhưng không thành, không ngờ Đường Lệ vẫn nhớ mãi không quên, lúc này đây đều cười thầm, thầm nghĩ tuy rằng Trình Quá nói lung tung, nhưng nếu hai bạn học có thể đến với nhau cũng không tồi.
Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, “Cậu uống nhiều rồi.”
Lớp trưởng ngẩn ra nói: “Có phải Giai Giai thích ai rồi không, tôi để ý thấy chỗ các cậu có một cô thiết kế xinh lắm nhé.”
Vừa dứt lời, mọi người đều biểu hiện khác nhau.
Có bạn học cũng theo dõi fanpage Linh Hữu nói: “Ê, tôi cũng nhớ mỹ nữ kia nhé!”
Cậu ta còn lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh lần trước Bạch Tố Trinh chụp để tuyên truyền, đưa một vòng cho mọi người xem.
Mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia lập tức khiến các bạn học sững sờ, cho dù chỉ qua khung hình, cũng có thể cảm nhận được phong tình.
Đừng nói là các bạn học khác, chính Đường Lệ nhất thời cũng không ôm hy vọng nữa, nếu là cô, ở cùng với mỹ nữ như vậy, chắc chắn cũng chọn mỹ nữ này.
Mỹ nữ kia từ dung mạo tới khí chất đều rất được, so với những minh tinh được xưng là xinh đẹp còn hơn một bậc, ban nãy mọi người còn than thở hâm mộ cô bạn gái hot girl của Trình Quá, sau khi bị so sánh không biết suy nghĩ kia đã đi đâu rồi.
Trình Quá xem, lại càng có vẻ buồn bực, “Không phải photoshop đấy chứ..”
Mọi người đều ‘suỵt’ ra dấu với Trình Quá, “Thôi đi lão Trình, bạn gái ông mới là photoshop quá tay ấy.”
Đường Lệ ủ rũ thất vọng, còn phải gượng gạo xốc tinh thần lên: “Ha ha, sợ là tức chết Trình Quá rồi.”
Lại có người trêu chọc Đoàn Giai Trạch: “Hóa ra Giai Giai thích kiểu này.”
Mỹ nữ này thật sự rất đẹp, nhưng cũng có thể thấy, lớn hơn Đoàn Giai Trạch vài tuổi.
Đoàn Giai Trạch đen mặt nói: “Đây là đồng nghiệp bình thường thôi, tôi không thích chị ấy.”
Vốn là lớp trưởng chỉ ra đề tài đặt một câu nghi vấn, Đoàn Giai Trạch có thích mỹ nữ kia không, nói đi nói lại, nếu anh thật sự yêu thầm Bạch Tố Trinh là bình thường mà. Thế nhưng bây giờ anh nói câu này, chẳng ai chịu tin nữa, trái lại còn giựt dây anh đi tỏ tình.
Có lẽ mọi người cũng không tin, dù sao cô gái xinh đẹp như vậy, sao Đoàn Giai Trạch có thể không động lòng chứ.
Trình Quá cũng mỉa mai: “Giai Giai cái gì cũng tốt, chỉ là không có kinh nghiệm mấy trong khoản tình cảm, đồng nghiệp làm việc chung lâu như vậy, đổi lại là tôi đã cưa đổ từ lâu rồi, cô gái xinh đẹp như thế, không ra tay ngay là trễ đó.”
Đối với mấy lời móc mỉa của Trình Quá, Đoàn Giai Trạch cũng chỉ liếc mắt, “Mọi người nghĩ nhiều rồi, cô ấy đã có đối tượng…”
“Ồ, thế nên không phải cậu không thích, mà là người ta đã có bạn trai rồi à?”
“Bảo sao, xinh như vậy sao lại không có người yêu chứ.”
“Giai Giai đáng thương quá, còn chưa yêu đương gì, cái chậu này khó đập lắm à?”
“Nhìn gương mặt này mà nói mình không động lòng á? Đùa người à!”
Trình Quá lập tức xốc tinh thần, mắt thấy tình thế xoay chuyển, đang định nói mấy câu “an ủi” Đoàn Giai Trạch, lại thấy có một bóng người lách vào cửa nhà hàng, cậu ta vừa nhìn thấy, liền ngẩn ra.
Trong lòng Trình Quá hoảng hốt nghĩ: Có khi Đoàn Giai Trạch nói thật, anh không cảm thấy nữ thiết kế kia xinh đẹp động lòng người, bởi vì so với người trước mặt, nhà thiết kế kia dường như không đáng nhắc tới.
Đoàn Giai Trạch đang định yếu ớt giải thích một chút, người ta đã có đối tượng rồi, hơn nữa anh thật sự không có dũng khí làm Hứa Tiên, nhưng lại thấy bạn học của mình dù là trai hay gái cũng đều yên lặng, tỏ vẻ dại ra nhìn về phía sau lưng mình.
Khoảnh khắc ấy, thế mà trong đầu Đoàn Giai Trạch lóe lên một suy nghĩ hoang đường, không phải đạo quân đến đó chứ?
Nhưng anh lập tức cảm thấy nếu là đạo quân, trừ khi biến thành chim tại chỗ, bằng không sẽ không đem lại hiệu quả tất cả mọi người đều dại ra trong thoáng chốc như vậy.
Đoàn Giai Trạch khựng lại một giây, mới quay đầu lại.
Chỉ thấy một tuyệt sắc giai nhân mặc váy trắng đứng dựa vào khung cửa, mái tóc dài buông xuống, không chút son phấn, nhưng dung mạo đủ để khiến ánh trăng sáng lu mờ trong nháy mắt.
Lúc sóng mắt cô lưu chuyển, xinh đẹp đến kinh người, gương mặt mỹ lệ vượt xa khỏi mọi phạm trù chẳng những khiến lòng người rạo rực chộn rộn, càng khiến người ta hận không thể thần phục trước mặt cô, dâng hiến tất cả của mình cho cô.
Bởi vậy nên để hình dung vẻ ngoài xinh đẹp hoàn mỹ của cô thật quá khó khăn, bốn chữ “hồng nhan họa thủy” ngắn gọn nhưng để lại ấn tượng chuẩn xác.
Sau khi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, cô nàng lại quay về phía Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, càng câu dẫn hồn người, cất giọng nói uyển chuyển êm tai: “Giai Giai à….”
Đoàn Giai Trạch là người hoàn hồn lại đầu tiên, tuy rằng anh chưa từng trông thấy dáng vẻ này, nhưng vừa đối mặt, không cần cô cất tiếng, chỉ với gương mặt xinh đẹp và khí chất kia, trong nháy mắt anh đã có thể xác nhận thân phận của người nọ, anh nuốt một ngụm nước miếng.
—— Chời đựu, chỉ là chuyện giữa bạn bè với nhau thôi mà, đâu cần điều động tới họa thủy cấp vương triều thượng cổ để vả mặt chứ?
Đoàn Giai Trạch nhất thời không biết nên giải thích thế nào, vô cùng rối bời. Tiểu Thanh ở với trai hay gái thì không thành vấn đề, nhưng cậu ấy không phải là người mà, xa có ví dụ Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, gần có Tôn Dĩnh và Bạch Hải Ba làm ví dụ.
Thế là Đoàn Giai Trạch uyển chuyển nói: “Tôi cũng không rõ lắm, để tôi hỏi xem ý của cậu ấy đã.”
Tiêu Vinh thả lỏng lòng mình, “Thế nhờ anh vậy, vườn trưởng Đoàn.”
Tiêu Vinh và Đoàn Giai Trạch quay trở lại, Miêu Tiêu và Dương Tử Huy đã ăn sạch những gì còn lại, thế nhưng Tiêu Vinh đang chìm đắm trong suy nghĩ không biết Đoàn Giai Trạch hỏi xong sẽ có kết quả thế nào, có chút lo được lo mất, cũng không rảnh làm việc gì nữa.
Miêu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Vinh, trông thấy vẻ mặt tình xuân đơm mầm này, tò mò nói: “Tiêu Vinh đang tự bổ não cái gì vậy, trông phơi phới thế kia?”
Dương Tử Huy liếc mắt nhìn, “Ban nãy ông vừa nói gì với vườn trưởng vậy, chẳng lẽ vườn trưởng chịu cho ông mượn đầu bếp.”
“Không phải,” Tiêu Vinh có phần không nhịn được, xấu hổ nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, ngượng ngùng nói, “Tôi vừa xin vườn trưởng giúp tôi lấy cách liên lạc với một cô gái.”
Trong phòng làm việc bất ngờ thốt lên ba tiếng kinh ngạc: “Sao cơ?”
Sau đó mọi người nhìn lẫn nhau, vẻ mặt mọi người đều vô cùng mông lung.
Miêu Tiêu: “Híc, bọn tôi hét lên thì thôi đi, sao vườn trưởng cũng hét một tiếng?”
Bọn họ debut cùng thời điểm với Tiêu Vinh, quan hệ không tồi, lại biết rõ Tiêu Vinh không có bạn gái, nhưng đó giờ không coi trọng ai, thậm chí họ còn nghi ngờ Tiêu Vinh vô tính luyến. Bây giờ đột nhiên nghe nói Tiêu Vinh muốn làm quen con gái, đương nhiên rất ngạc nhiên.
Kỳ lạ là rõ ràng Tiêu Vinh hỏi thăm vườn trưởng cách liên lạc với cô gái kia, sao vườn trưởng Đoàn cũng ngạc nhiên vậy.
Đến Tiêu Vinh cũng bối rối, không biết vì sao Đoàn Giai Trạch có vẻ rất kinh ngạc, không phải ban nãy đã nói xong rồi sao? Trong lòng Tiêu Vinh đột nhiên có dự cảm không ổn.
Đoàn Giai Trạch mờ mịt nói: “Cô gái nào cơ, chỗ chúng tôi chỉ có một người tên là Tiểu Thanh, nhưng là con trai mà.”
Lúc này lại có ba tiếng thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Con trai?!”
Gương mặt Tiêu Vinh trắng bệch ra, “Không thể nào! Rõ ràng cô ấy..” Trong đầu Tiêu Vinh đột nhiên lóe lên bộ ngực phẳng, mái tóc ngắn, cùng với giọng nói mang theo cảm giác thiếu niên của Tiểu Thanh, chợt nghĩ tới mấy chữ, “Thích mặc đồ khác giới”, nhất thời thất thần nói, “Thế sao ban nãy anh lại nhận lời?”
Đoàn Giai Trạch: “Ầy….”
Ba người kia: “…………”
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều hiểu vì sao lại xảy ra hiểu lầm này. Tiêu Vinh cũng không biết vì sao, lại nhận nhầm con trai nhà người ta thành con gái, còn muốn làm quen, chạy tới hỏi Đoàn Giai Trạch. Kết quả trên người cậu ta dính nhiều scandal đồng tính như vậy, Đoàn Giai Trạch còn tưởng cậu ta muốn chơi gay chứ!
Hiện trường nhất thời trở nên lúng túng đến đáng sợ, Tiêu Vinh sắp khóc tới nơi, hóa ra ban nãy Đoàn Giai Trạch tưởng cậu gay nên mới có bộ dạng thế kia.
Miêu Tiêu và Dương Tử Huy nhìn Tiêu Vinh đầy thương hại, dính tin đồn vô căn cứ như vậy kết quả lại thành sự thật à…
Trái tim Tiêu Vinh càng thêm đau đớn, cậu nhìn đồng hồ một chút, nghẹn ngào nói: “Mối tình đầu của tôi.. ba mươi phút đã tan tành rồi!”
Mọi người: “……….”
Đúng là vô cùng thê thảm, đối tượng nhất kiến chung tình lại là đồng giới.
Lúc này nhà hàng lại đưa hai món ăn lên, nhưng đồ ăn có ngon tới đâu, bây giờ Tiêu Vinh cũng chẳng thiết tha ăn nữa, cậu chán nản dựa vào sofa, không thể yêu thương cái cuộc đời này.
Dương Tử Huy liếm môi, “Thế tôi ăn giúp ông nhé…”
Anh ta cảm thấy tuy rằng mình đã ăn no, nhưng vẫn còn có thể ăn thêm một chút.
Tiêu Vinh vẫy vẫy tay, tâm tình phiền muộn, mặc kệ cậu ấy.
Đoàn Giai Trạch cũng không biết nên nói gì nữa, anh cũng rất đồng cảm với Tiêu Vinh, không ngờ xu hướng tính dục của Tiêu Vinh lại thật sự bình thường, thế nhưng lại gặp phải Tiểu Thanh lúc này.
Nếu Tiểu Thanh ở thời điểm là con gái, tốt xấu gì cũng không tàn khốc như vậy, thất tình như vậy quá thê thảm, hơn nữa chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi.
“Cậu Tiêu à, nghĩ thông một chút.” Đoàn Giai Trạch nói, “Cũng may mà chúng ta phát hiện đúng lúc.”
Bằng không nếu Tiêu Vinh thật sự theo đuổi Tiểu Thanh, lúc đó mới kinh khủng, bản thể Tiểu Thanh là rắn độc, vén váy lên có họa mi còn dễ nói, nhưng làm đàn ông thì cậu ta có hai con họa mi liền, Tiêu Vinh nếu là giai thẳng thật thì bị hù chết mất.
Tiêu Vinh không nói lời nào, cậu còn đang chìm đắm trong mối tình đầu nát tan của mình.
Sau khi Miêu Tiêu và Dương Tử Huy đã ăn no, lại có hứng thú đi dạo vườn thú, nhìn sang Tiêu Vinh không thể yêu thương cuộc đời này, dè dặt hỏi: “Tiêu Vinh, ông có muốn cùng ra ngoài một chút không?”
Tiêu Vinh như vừa tỉnh giấc, vuốt vuốt mặt, “…Đi thôi.”
Tuy rằng không còn tình yêu, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Hơn nữa thế mà Tiêu Vinh còn đang nghĩ, đợi đến khi ra vườn thú liệu có phải có thể gặp Tiểu Thanh hay không? Cô ấy.. cậu ấy là nhân viên ở đây, nhưng không biết là nhân viên chăn nuôi hay làm gì khác.
Hơn nữa nếu là Tiểu Thanh, cậu ấy mặc đồ nam hẳn cũng rất đẹp nhỉ.
Vừa nảy sinh suy nghĩ này, Tiêu Vinh liền không rét mà run. Cậu bị sao vậy, sao lại nghĩ như vậy, tiếp nhận hình tượng đàn ông của crush, là bước đầu dấn thân vào con đường gay đó!
Vừa nghĩ tới mấy thứ nhảm nhí truyền thông viết sắp thành sự thật, Tiêu Vinh tan nát cõi lòng, vô cùng muốn tìm thứ gì đó để khỏa lấp đoạn tình cảm say đắm nhưng ngắn ngủi này, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu có tình ý với người ta.
Ba người Tiêu Vinh không cần Đoàn Giai Trạch đi cùng, tự mình ra ngoài, nhìn bóng lưng họ rời đi, Đoàn Giai Trạch lại nhìn đồng hồ sắp đến giờ làm việc, tranh thủ thời gian gọi cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh còn không biết mình đã làm tổn thương trái tim người ta, vui vẻ nói: “Vườn trưởng à, có chuyện gì vậy?”
Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Có phải hôm nay cậu gặp một ngươi tên là Tiêu Vinh không?”
Tiểu Thanh không thấy gì: “Đúng vậy!”
Đoàn Giai Trạch: “Thế sao người ta lại cho rằng cậu là con gái?”
Đây là vấn đề khiến Đoàn Giai Trạch băn khoăn nhất, thế nhưng trông Tiêu Vinh tan vỡ như vậy, anh ngại không dám hỏi.
Tiểu Thanh nhất thời hoảng hốt, không ngờ chuyện này lại truyền tới tai Đoàn Giai Trạch, lúng túng một hồi, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm ấy trong mấy bộ đồ Tiểu Tô mua, có một chiếc váy màu xanh lục rất đẹp, tôi không nhịn được ở ký túc xá thử một chút…”
Còn hớn hở ra hành lang dạo một thoáng, ai ngờ lại bị cậu trai loài người nhìn thấy, lúc đó cũng không để ý, bây giờ xem ra cậu ta đã nói chuyện với vườn trưởng rồi, thật khiến người ta ngượng ngùng.
Đoàn Giai Trạch cạn lời, chẳng trách, nhưng dù Tiểu Thanh rất xinh xắn, cũng đâu đến nỗi nhìn người ta thành con gái chứ.
Đoàn Giai Trạch kể chuyện của Tiêu Vinh cho Tiểu Thanh nghe, nói lời ý tứ sâu xa: “Tiểu Thanh à, tôi biết cậu quen biến nam biến nữ, nhưng trong lúc phái tới, mặc đồ con gái phải cẩn thận đừng để bị người ta nhìn thấy nữa, nếu không sẽ để người ta hiểu lầm.”
Tiểu Thanh ngượng ngùng nói: “Tôi biết rồi. Chuyện đó, vườn trưởng có thể đừng nói với các đồng nghiệp khác, chuyện tôi mặc váy không.”
Đoàn Giai Trạch: “Cậu tùy tiện đổi giới tính như vậy, còn sợ bị người ta biết cậu mặc váy à?”
Tiểu Thanh: “Sao có thể nói như vậy được, giống như vườn trưởng chơi chim và chơi đạo quân ấy, đâu có giống nhau đâu? Anh dám sờ chim, nhưng anh có dám sờ loạn đạo quân không? Tuy hai hình thái cùng là một người, nhưng cũng có sự khác biệt mà!”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch còn đang suy nghĩ cái ví dụ quỷ quái này, Tiểu Thanh đã hô to một tiếng “Tôi đi làm đây” rồi cúp máy.
…
Tiêu Vinh ôm nỗi muộn phiền, cùng Miêu Tiêu, Dương Tử Huy đeo mặt nạ đi dạo trong vườn thú Linh Hữu.
Bởi vì trước đó cậu từng giới thiệu Bạch Hồ, nên Miêu Tiêu ầm ĩ đòi đi cầu duyên, ba người cùng nhau bước vào khu triển lãm động vật họ khuyển.
Lại nói tuy Linh Hữu ở thành phố nhỏ, nhưng điều kiện thật sự không thua kém gì các thành phố lớn, hoàn cảnh vệ sinh thậm chí còn trội hơn so với các thành phố lớn, không có mùi hôi nồng của động vật.
Mà khu động vật họ nhà khuyển không giống với các khu triển lãm khác, tuy số lượng đông đảo, nhưng vô cùng yên tĩnh, toát lên cảm giác an lành, có đứa trẻ muốn la hét, cũng bị cha mẹ kéo tay không cho lớn tiếng làm loạn.
Cách cánh cửa kính, có thể thấy cáo Bắc Cực đang rửa mặt, hai chân trước không nhanh không chậm vuốt mặt, bộ lông trắng muốt của nó ánh lên, cái đuôi nhung bồng bềnh, trên người như có một vòng thánh quang, khiến người ta không nhịn được nhìn về phía nó.
Tiêu Vinh không tự chủ tới gần cáo Bắc Cực, lúc chạm phải lưng người khác mới hoàn hồn lại.
Nữ sinh bị chạm vào đang lặng lẽ cầu nguyện với Bạch Hồ đại tiên: Xin đại tiên giúp em sớm gặp được idol Tiêu Vinh…
Lúc này đột nhiên có người đụng phải người cô gái, cơ thể còn chạm vào một cái, rõ ràng là một người đàn ông, nữ sinh lập tức quay đầu lại đẩy ra, “Làm gì vậy? Lưu manh à?”
Tiêu Vinh hoàn hồn lại, vội vã tránh sang bên cạnh hai bước, hơi cúi đầu nói: “Thật ngại quá, không để ý.”
Anh ta đeo mặt nạ, vừa đối mặt với nữ sinh liền hơi cúi đầu, đồng thời hạ thấp giọng nói chuyện.
Nữ sinh nghe giọng anh ta rất thành khẩn, hơn nữa còn tự tránh ra trước, bèn không nói gì nữa. Cô quay đầu lại tiếp tục cầu nguyện với Bạch Hồ đại tiên, lại đột nhiên cảm thấy giọng nói và dáng hình người ban nãy rất quen, giống như idol của cô vậy, nhưng nghĩ tới việc khả năng này không cao, lại quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng lúc này Tiêu Vinh đã hòa mình vào đám đông.
Cô gãi gãi đầu, thầm nghĩ chắc là do nguyện vọng mãnh liệt quá nên xuất hiện ảo giác rồi, sao anh Tiêu Vinh lại có thể xuất hiện ở đây được.
Tiêu Vinh dựa vào thân cao, chen mình ra ngoài, cậu nhớ tới Vưu Quân kể fans của chị ấy nói cái này linh nghiệm cỡ nào, không nhịn được mà cầu nguyện: Đại tiên à, nếu đại tiên thật sự linh nghiệm, có thể đừng phá vỡ mối tình đầu của tôi không..
Cầu nguyện xong Tiêu Vinh đi ra, trông thấy Dương Tử Huy đã ở bên ngoài, chỉ vào bên trong nói: “Bà Miêu vẫn còn ở trong đó ước, ông ước gì vậy?”
Tiêu Vinh: “Không có gì.”
Chính cậu cũng cảm thấy điều ước này thật vô căn cứ, mối tình đầu của cậu đã tan vỡ rồi, nếu muốn không tan vỡ, trừ khi cậu hoặc Tiểu Thanh thay đổi giới tính, hoặc cậu biến thành cong, nếu không thì không thể.
Nhưng nhớ tới khoảnh khắc Tiểu Thanh khiến cậu rung động quá đẹp đẽ, tuy rằng sau ba mươi phút đã nát tan, nhưng cậu vẫn ngóng trông, FA lâu như vậy, cậu cũng muốn yêu đương mà!
…
Lúc rời đi, Dương Tử Huy và Miêu Tiêu đều nói với Đoàn Giai Trạch, sau này có cơ hội nhất định sẽ lại tới thăm, còn muốn dẫn bạn bè tới, để tuyên truyền cho nhà hàng Giai Giai.
Tiêu Vinh thì cố gắng xốc tinh thần, cậu đi dạo vườn thú một vòng, không thấy bóng Tiểu Thanh đâu, vừa thất vọng vừa vui mừng, cũng có chút mất mát, lúc này đây cố gắng gượng cười: “Khi nào rảnh tôi sẽ lại dẫn bạn bè tới, vườn trưởng anh nhớ giảm giá cho chúng tôi đó.”
“Không thành vấn đề, mọi người thường xuyên ghé tới nhé.” Đoàn Giai Trạch cười híp mắt trả lời, nếu càng có nhiều ngôi sao tới, cũng có thể tạo hiệu ứng minh tinh, lần trước sau khi họ tới ghi hình cho chương trình thực tế, có không ít fans đã tới đây để xem chỗ thần tượng của họ từng tới chơi.
Vừa quay đầu lại, Đoàn Giai Trạch thấy Tiêu Vinh còn đăng lên weibo bức ảnh cánh cổng Linh Hữu mở rộng và đồ ăn ở nhà hàng Giai Giai, nhất thời mừng húm.
Bình thường những ngôi sao đăng weibo cho người ta, không vì tiền thì cũng vì ân tình, nhất là minh tinh đang nổi như Tiêu Vinh, rất nhiều người quan tâm.
Giống như tiết mục lần trước, Tiêu Vinh cũng chỉ đăng lên vòng bạn bè, tuyên truyền cho cả tiết mục, chứ không hề phát weibo cho riêng Linh Hữu.
Lần này chỉ sợ Tiêu Vinh lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, nên không nhịn được viết weibo kỷ niệm một chút, nhưng cũng không để lộ ra tâm tình thật sự.
Mà lúc này đây, ở một góc nào đó trong Linh Hữu, một cô gái mở weibo tiện thể xem trang của idol, cũng phát ra tiếng hét cao vút khiến người qua đường không hiểu vì sao.
—
Nhân viên làm việc ở Linh Hữu một năm trở lên, đều có tư cách xin nghỉ năm, có một tuần để nghỉ ngơi.
Hồ Đại Vi cũng có thể kiêu ngạo tuyên bố, gã đã công tác đủ một năm rồi, có thể xin nghỉ năm! Hơn nữa vườn trưởng đã nói với gã, bởi vì gã làm việc ngày đêm, nên kỳ nghỉ năm có thể kéo dài mấy ngày!
Hồ Đại Vi suy nghĩ rất lâu, quyết định dùng kỳ nghỉ năm hiếm hoi này để về thăm nhà.
Lúc ở Linh Hữu, những khi rảnh rang Hồ Đại Vi học được một vài tri thức văn hóa, biết một câu, gọi là áo gấm về nhà!
Nhớ đến năm đó Hồ Đại Vi ở trong núi, là hồ ly tinh không có tiền đồ nhất trong vòng mấy trăm dặm, chưa nói tới không lừa gạt được những yêu quái khác, còn bị bắt nạt lại, cuối cùng bị sỉ nhục ra ngoài làm công. Thế nhưng bây giờ ở Linh Hữu, Hồ Đại Vi mỗi ngày ăn được uống được, tu vi tăng lên, bởi vì ở chung một buồng với tiền bối Hữu Tô, tuy không nhận được chân truyền gì, nhưng cũng được chỉ điểm. Lại qua lại với nhiều tu sĩ nhân tộc như vậy, tự cảm thấy được mở mang tầm mắt, không còn giống như trước đây.
Càng nghĩ trong lòng như có ngọn lửa cháy, Hồ Đại Vi hưng phấn tới tìm vườn trưởng, “Vườn trưởng à, tôi nghĩ rồi, cuối tháng này muốn xin nghỉ năm.”
“Được, được.” Đoàn Giai Trạch đang nghe điện thoại, tranh thủ nói với gã đôi câu, sau đó nói với đầu dây bên kia, “Đúng rồi, chính là ở đó, mọi người đi thẳng vào.”
Sau đó anh cúp máy, mới nói với Hồ Đại Vi: “Tình huống của anh hơi đặc biệt, không cần phải báo nhân sự chuẩn bị, tôi ký cho anh một cái.” Anh còn dặn dò, “Đại Vi à, nếu ở quê có người thân thích, anh có thể tranh thủ một ngày, mua chút đồ ăn đồ dùng đi về.”
Hồ Đại Vi được sủng mà kinh, “Cảm ơn vườn trưởng đã nhắc nhở!”
So với thời điểm một năm trước Hồ Đại Vi vừa tới Linh Hữu, còn cố gắng làm hại vườn trưởng, giờ gã đã chân chó 100%.
Sau khi thăm dò tình hình ở Linh Hữu, gã rất sẵn lòng phục tùng Đoàn Giai Trạch, có những lúc vườn trưởng và tiền bối Lục xảy ra tranh chấp bất đồng, Hồ Đại Vi sẽ không chút do dự đứng về phía vườn trưởng.
Đoàn Giai Trạch nói với Hồ Đại Vi mấy câu, sau đó nhanh chóng ra ngoài, phía anh còn muốn đi đón tiếp bạn học của mình,
Tốt nghiệp đã hơn một năm, cuối cùng cũng coi như có thời gian họp mặt bạn bè, lớp trưởng tổ chức họp lớp, các bạn sau khi tốt nghiệp đi nơi khác cũng quay trở về Đông Hải, chuẩn bị tụ tập với nhau.
Lúc tìm địa điểm, Đoàn Giai Trạch thản nhiên nói tới nhà hàng Giai Giai của anh đi, buổi tối anh không bán hàng, đồ ăn cũng được, không cần tốn tiền đi nhà hàng.
Các bạn của Đoàn Giai Trạch cũng lục tục tới đông đủ, đầu tiên trêu chọc Đoàn Giai Trạch một chút.
“Giai Giai à, điều ông khiến tôi bội phục nhất không phải vực dậy vườn bách thú Hải Giác, mà là dám đặt cái tên này cho nhà hàng…”
“Hahahaha nhà hàng Giai Giai, cái tên này cũng đáng yêu quá rồi!”
Gương mặt Đoàn Giai Trạch đỏ bừng lên, “Mấy ông tém tém lại đi.”
Trong lớp Đoàn Giai Trạch có bốn mươi bạn, trong đó có tám, chín người học lên nghiên cứu sinh, còn một nửa thì công tác đúng nghề, nửa còn lại đi làm trái ngành, chính anh cũng là một trong số đó.
Lần trước khi Đoàn Giai Trạch mới mở vườn thú, có bạn bè ở đây tới hỗ trợ cho anh, mọi người cũng coi như nhìn anh bắt tay vào từng bước một.
Đoàn Giai Trạch dẫn mọi người vào, cầm rượu tới, vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Nhà hàng Giai Giai nhận được sự yêu thích đồng lòng như vậy, trong số họ có nhiều người đi làm bên ngoài chưa từng ăn, tất cả đều cảm thán thấy nhà hàng có tiếng tăm tốt như vậy, còn tưởng Giai Giai mua like, bây giờ nhìn lại đúng là hoàn toàn xứng với tiếng tăm này!
Bạn học tụ tập nói chuyện, nhắc qua về quá khứ, nói đến chuyện hiện tại.
Rượu quá ba tuần, có một bạn học lấy điện thoại ra, cho mọi người xem ảnh bạn gái của mình.. bạn học này điều kiện tốt, mọi người vừa nhìn, thế mà bạn gái cậu ta lại là một hot girl trên mạng.
Bạn học này vừa cười, vừa trêu tức Đoàn Giai Trạch: “Tuy rằng sự nghiệp của Giai Giai rất tốt, nhưng chuyện tình cảm khá là có vấn đề, có phải là trai tân gìa không?”
Đoàn Giai Trạch không nói gì, nghe thấy hơi khó chịu, cứ cảm giác cậu ta uống nhiều rồi trong lời nói mang theo gai đâm.
Thực ra chuyện này cũng có đầu đuôi ngọn nguồn, lúc còn học đại học, Trình Quá theo đuổi cô gái khoa bên, cô gái kia không đồng ý, còn lấy Đoàn Giai Trạch cùng lớp ra so sánh, Đoàn Giai Trạch lĩnh trọn họng súng.
Thế nhưng khi đó mọi người đều biết, gia cảnh Đoàn Giai Trạch kém xa Trình Quá, chỉ là tướng mạo dễ nhìn một chút, dù sao Trình Quá cũng không tức giận.
Nhưng mắt thấy sau khi tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch thế mà chó ngáp phải ruồi, thừa kế một vườn bách thú nhỏ đang làm ăn thua lỗ giúp nó càng ngày càng lớn mạnh, cậu ta có chút khó chịu.
Những người khác đều cố gắng giảng hòa.
Một cô gái nói: “Trình Quá à ông đừng mỉa nữa, Đoàn Giai Trạch muốn tìm bạn gái mà không được à? Chỉ là người ta chuyên tâm làm việc, đâu giống như ông, ăn chơi trác táng với em hot girl trên mạng.”
Trình Quá nghe xong cũng không tức giận, nói với Đoàn Giai Trạch: “Giai Giai, cậu xem Đường Lệ thích cậu lâu như vậy, tốt nghiệp rồi mà vẫn mê mẩn không thôi, hay là cậu để ý tới cô ấy đi. Thế thì tôi không mỉa nữa, cũng coi như làm được việc tốt, tác thành cho hai bạn học.”
Gương mặt Đường Lệ lập tức đỏ lên, bờ môi mấp máy mấy lần, những cũng không tiện phản bác điều gì.
Mọi người trong lớp đều biết Đường Lệ có ý với Đoàn Giai Trạch nhưng không thành, không ngờ Đường Lệ vẫn nhớ mãi không quên, lúc này đây đều cười thầm, thầm nghĩ tuy rằng Trình Quá nói lung tung, nhưng nếu hai bạn học có thể đến với nhau cũng không tồi.
Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, “Cậu uống nhiều rồi.”
Lớp trưởng ngẩn ra nói: “Có phải Giai Giai thích ai rồi không, tôi để ý thấy chỗ các cậu có một cô thiết kế xinh lắm nhé.”
Vừa dứt lời, mọi người đều biểu hiện khác nhau.
Có bạn học cũng theo dõi fanpage Linh Hữu nói: “Ê, tôi cũng nhớ mỹ nữ kia nhé!”
Cậu ta còn lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh lần trước Bạch Tố Trinh chụp để tuyên truyền, đưa một vòng cho mọi người xem.
Mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia lập tức khiến các bạn học sững sờ, cho dù chỉ qua khung hình, cũng có thể cảm nhận được phong tình.
Đừng nói là các bạn học khác, chính Đường Lệ nhất thời cũng không ôm hy vọng nữa, nếu là cô, ở cùng với mỹ nữ như vậy, chắc chắn cũng chọn mỹ nữ này.
Mỹ nữ kia từ dung mạo tới khí chất đều rất được, so với những minh tinh được xưng là xinh đẹp còn hơn một bậc, ban nãy mọi người còn than thở hâm mộ cô bạn gái hot girl của Trình Quá, sau khi bị so sánh không biết suy nghĩ kia đã đi đâu rồi.
Trình Quá xem, lại càng có vẻ buồn bực, “Không phải photoshop đấy chứ..”
Mọi người đều ‘suỵt’ ra dấu với Trình Quá, “Thôi đi lão Trình, bạn gái ông mới là photoshop quá tay ấy.”
Đường Lệ ủ rũ thất vọng, còn phải gượng gạo xốc tinh thần lên: “Ha ha, sợ là tức chết Trình Quá rồi.”
Lại có người trêu chọc Đoàn Giai Trạch: “Hóa ra Giai Giai thích kiểu này.”
Mỹ nữ này thật sự rất đẹp, nhưng cũng có thể thấy, lớn hơn Đoàn Giai Trạch vài tuổi.
Đoàn Giai Trạch đen mặt nói: “Đây là đồng nghiệp bình thường thôi, tôi không thích chị ấy.”
Vốn là lớp trưởng chỉ ra đề tài đặt một câu nghi vấn, Đoàn Giai Trạch có thích mỹ nữ kia không, nói đi nói lại, nếu anh thật sự yêu thầm Bạch Tố Trinh là bình thường mà. Thế nhưng bây giờ anh nói câu này, chẳng ai chịu tin nữa, trái lại còn giựt dây anh đi tỏ tình.
Có lẽ mọi người cũng không tin, dù sao cô gái xinh đẹp như vậy, sao Đoàn Giai Trạch có thể không động lòng chứ.
Trình Quá cũng mỉa mai: “Giai Giai cái gì cũng tốt, chỉ là không có kinh nghiệm mấy trong khoản tình cảm, đồng nghiệp làm việc chung lâu như vậy, đổi lại là tôi đã cưa đổ từ lâu rồi, cô gái xinh đẹp như thế, không ra tay ngay là trễ đó.”
Đối với mấy lời móc mỉa của Trình Quá, Đoàn Giai Trạch cũng chỉ liếc mắt, “Mọi người nghĩ nhiều rồi, cô ấy đã có đối tượng…”
“Ồ, thế nên không phải cậu không thích, mà là người ta đã có bạn trai rồi à?”
“Bảo sao, xinh như vậy sao lại không có người yêu chứ.”
“Giai Giai đáng thương quá, còn chưa yêu đương gì, cái chậu này khó đập lắm à?”
“Nhìn gương mặt này mà nói mình không động lòng á? Đùa người à!”
Trình Quá lập tức xốc tinh thần, mắt thấy tình thế xoay chuyển, đang định nói mấy câu “an ủi” Đoàn Giai Trạch, lại thấy có một bóng người lách vào cửa nhà hàng, cậu ta vừa nhìn thấy, liền ngẩn ra.
Trong lòng Trình Quá hoảng hốt nghĩ: Có khi Đoàn Giai Trạch nói thật, anh không cảm thấy nữ thiết kế kia xinh đẹp động lòng người, bởi vì so với người trước mặt, nhà thiết kế kia dường như không đáng nhắc tới.
Đoàn Giai Trạch đang định yếu ớt giải thích một chút, người ta đã có đối tượng rồi, hơn nữa anh thật sự không có dũng khí làm Hứa Tiên, nhưng lại thấy bạn học của mình dù là trai hay gái cũng đều yên lặng, tỏ vẻ dại ra nhìn về phía sau lưng mình.
Khoảnh khắc ấy, thế mà trong đầu Đoàn Giai Trạch lóe lên một suy nghĩ hoang đường, không phải đạo quân đến đó chứ?
Nhưng anh lập tức cảm thấy nếu là đạo quân, trừ khi biến thành chim tại chỗ, bằng không sẽ không đem lại hiệu quả tất cả mọi người đều dại ra trong thoáng chốc như vậy.
Đoàn Giai Trạch khựng lại một giây, mới quay đầu lại.
Chỉ thấy một tuyệt sắc giai nhân mặc váy trắng đứng dựa vào khung cửa, mái tóc dài buông xuống, không chút son phấn, nhưng dung mạo đủ để khiến ánh trăng sáng lu mờ trong nháy mắt.
Lúc sóng mắt cô lưu chuyển, xinh đẹp đến kinh người, gương mặt mỹ lệ vượt xa khỏi mọi phạm trù chẳng những khiến lòng người rạo rực chộn rộn, càng khiến người ta hận không thể thần phục trước mặt cô, dâng hiến tất cả của mình cho cô.
Bởi vậy nên để hình dung vẻ ngoài xinh đẹp hoàn mỹ của cô thật quá khó khăn, bốn chữ “hồng nhan họa thủy” ngắn gọn nhưng để lại ấn tượng chuẩn xác.
Sau khi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, cô nàng lại quay về phía Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, càng câu dẫn hồn người, cất giọng nói uyển chuyển êm tai: “Giai Giai à….”
Đoàn Giai Trạch là người hoàn hồn lại đầu tiên, tuy rằng anh chưa từng trông thấy dáng vẻ này, nhưng vừa đối mặt, không cần cô cất tiếng, chỉ với gương mặt xinh đẹp và khí chất kia, trong nháy mắt anh đã có thể xác nhận thân phận của người nọ, anh nuốt một ngụm nước miếng.
—— Chời đựu, chỉ là chuyện giữa bạn bè với nhau thôi mà, đâu cần điều động tới họa thủy cấp vương triều thượng cổ để vả mặt chứ?
Danh sách chương