[Cô Uông yêu rồi!]

[Cô Uông đã bắt đầu một mối tình yêu xa lãng mạn!]

[Hãy chúc phúc cho cô Uông!]

Uông Lộ Hi nóng lòng muốn thông báo cho tất cả bạn bè về tin: sau bao lần vòng vo cuối cùng cô đã thành công nắm tay crush. Bạn bè của cô không hiểu lắm, mới mấy ngày trước còn thấy cô than thở gửi emoji đau lòng giữa đêm, nói tim của mình đã tan vỡ, sao mà nhanh vậy đã hòa hợp rồi? Không có tý thời gian chiến tranh lạnh nào hả? Uông Lộ Hi lại thấy chuyện này hợp lý: “Anh ấy thích mình, mình cũng thích anh ấy, chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ, chứ đâu phải chuyện to tát gì.”

“Vậy à, thế mâu thuẫn thì sao? Đã giải quyết xong chưa?”

Uông Lộ Hi rất chắc chắn: “Tất nhiên là xong rồi!”

Dù khả năng cao Viên Bắc sẽ chẳng bao giờ có thể luôn giữ niềm tin và kỳ vọng 100% vào phong cảnh dọc đường giống như cô. Nhưng ít nhất, cô có thể kéo Viên Bắc đi cùng, vừa đi vừa ngắm, giúp anh có chút lòng tin vào kết quả chưa biết đó.

Cô nghĩ, có lẽ như vậy cũng không tồi.

Uông Lộ Hi đang sung sướng trong lòng, nhưng lời nói tiếp theo của bạn lại khiến cô do dự: “Xem ra, anh ta đang đánh cược.”

“…Ý gì vậy?”

“Khó nói lắm, có thể mình và bạn trai cậu thuộc tuýp người giống nhau, nếu mình cảm thấy một mối quan hệ có rủi ro lớn, không thể nhìn thấy tương lai, mình tuyệt đối sẽ không dám bắt đầu.” Bạn cô nói: “Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi mình thích người đó rất, rất, rất nhiều, mình mới dám đặt chân lên bàn cược. Mà chú ý nhé, mình không phải là người đặt cược, mình là thẻ bài.”

Uông Lộ Hi siết chặt điện thoại, bắt đầu cào vào thanh sắt của chiếc giường tầng trong ký túc xá.

Trong tình yêu, việc lấy bản thân làm thẻ bài, lấy trái tim chân thành của mình ra để đặt cược, cần rất nhiều dũng khí.

Đặc biệt là đối với người như Viên Bắc.

Đây cũng là lần đầu tiên, sau niềm vui sướng ngập tràn khi xác nhận quan hệ yêu đương, Uông Lộ Hi đứng từ góc nhìn của Viên Bắc để nhìn vào mối quan hệ này.

Cô bỗng nhận ra có lẽ mình đã xem thường Viên Bắc, xem thường quyết tâm của anh khi xuất hiện tại sân bay ngày hôm đó, rồi ôm cô vào lòng giữa chốn đông người.

*

Các bạn cùng phòng mới của Uông Lộ Hi cũng nhanh chóng biết cô đã có bạn trai.

Một phần là vì họ thường thấy cô nói chuyện điện thoại trong ký túc xá, phần khác là vì cô từ chối lời mời đi leo núi dịp Quốc Khánh của một nam sinh trong viện. Lý do là: “Núi Quỷ Tiếu Thạch hả? Mình và bạn trai đi một lần rồi, sau mưa thì đường trơn lắm, trên núi cũng lạnh nữa, cậu nhớ mang thêm áo khoác khi đi nhé.”

… Còn về bố mẹ cô, Uông Lộ Hi cũng không giấu giếm, thoải mái nói mình đang yêu, và bạn trai là đàn anh cùng trường.

Ban đầu bố mẹ cô khá ngạc nhiên, mới nhập học vài ngày thôi mà? Sao mà nhanh thế?

Tiếp theo là những lo lắng hợp lý của bậc cha mẹ, họ không ngừng nhắc nhở Uông Lộ Hi rằng thanh niên yêu đương thì cũng được, tiếp xúc thân mật cũng khó tránh, nhưng phải chú ý an toàn.

Uông Lộ Hi tất nhiên hiểu ý, nên cười ngượng: “Chúng con chẳng có gì thân mật đâu, con còn chẳng gặp được anh ấy.”

“Không phải đàn anh cùng trường sao?”

“Có chứ, nhưng giờ anh ấy… cách con hơi xa.”

… 

Cách xa bao nhiêu nhỉ?

Thật ra cũng chỉ là hơn sáu nghìn cây số đường bay, chín tiếng đồng hồ bay mà thôi.

Mà thôi.

Uông Lộ Hi hít một hơi thật sâu.

Lúc đầu, cô tính sai múi giờ, cũng không nắm rõ giờ giấc sinh học của Viên Bắc. Mỗi lần gọi điện qua, cô thường nghe thấy giọng khàn khàn của anh, rõ ràng là vừa bị lôi khỏi giấc ngủ. Uông Lộ Hi liền vội vàng xin lỗi, rồi chợt phản ứng lại: “Không đúng, bình thường chẳng phải anh ngủ là để chế độ im lặng sao?”

Viên Bắc ở đầu dây bên kia cười khẽ: “… Giờ đâu còn cái quyền ấy nữa.”

Ít nhất phải có thái độ sẵn sàng đợi lệnh mọi lúc, đây là tố chất cơ bản của một người bạn trai.



Mặc dù có mật mã cửa, nhưng Uông Lộ Hi rất ít khi đến nhà Viên Bắc, vì cô cảm thấy căn nhà trống trải chẳng có gì thú vị. Chỉ khi ra ngoài dạo chơi, mua được món đồ trang trí nhỏ xinh hay vài miếng dán tủ lạnh, cô mới mang đến để bày biện ở nhà Viên Bắc.

Qua video, Viên Bắc nhìn phòng khách nhà mình, nơi đó giờ đây đã không còn là căn hộ mẫu trống trơn thiếu hẳn sự ấm áp nữa. Khắp nơi đã xuất hiện nhiều sắc màu, đặc biệt là cánh cửa tủ lạnh, gần như đã bị các miếng dán lấp kín.

Uông Lộ Hi còn tự tay trang trí những tấm ảnh lấy liền mà cô cẩn thận chọn lọc. Cô tạo ra một bức tường ảnh ngay cạnh bức tường đầy giày của Viên Bắc. Ở vị trí trung tâm là bức ảnh duy nhất chụp chung giữa cô và Viên Bắc – Viên Bắc đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô. 

Uông Lộ Hi rất thích bức ảnh này.

“À đúng rồi, em nhận giúp anh một kiện hàng rồi, hình như là quà cưới đáp lễ (1) của bạn anh gửi.” Uông Lộ Hi hỏi: “Có cần em mở ra không?”

(1)là quà tặng nhỏ mà cô dâu chú rể chuẩn bị để tặng khách mời trong đám cưới, thể hiện lòng biết ơn vì sự hiện diện và chúc phúc của họ. Những món quà này thường có ý nghĩa đặc biệt, có thể là đồ trang sức nhỏ, đồ lưu niệm, bánh kẹo hoặc những món quà thủ công độc đáo, tượng trưng cho niềm vui và hạnh phúc của đôi uyên ương.

“Mở đi.”

Quà cưới đáp lễ đến từ hai người bạn thân tình cờ tổ chức đám cưới cùng ngày, cùng khách sạn. Viên Bắc không thể tham dự nên họ gửi quà cho anh.

Uông Lộ Hi từng nghe câu chuyện ấy, cô đã cảm thán không ít lần, hai người có duyên đến vậy, qua bao lần chia tay rồi tái hợp, sao lại không thể ở bên nhau được chứ? Cuối cùng lại có cái kết chẳng thể trọn vẹn.

Cô lấy kéo cắt hộp quà, mấy viên kẹo cưới rơi ra, kèm theo một tấm thiệp cảm ơn viết tay: “Cảm ơn bạn đã đến chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi, đây là năm thứ mười chúng tôi yêu nhau.”

“Hả?” Uông Lộ Hi đơ người: “Sao lại là mười năm?”

Viên Bắc cười: “Đã chia tay rồi hợp lại, chẳng lẽ không thể nào phút cuối đổi ý sao?”

“?”



Viên Bắc cũng nghe từ bạn nối khố kể lại, thực ra hai người đó chỉ là cãi nhau, giận dỗi với nhau thôi. Những chuyện như xem mắt, cưới gấp hay tiệc đính hôn đều là để diễn cho người kia xem. Cuối cùng hai tức phát điên, đùng đùng kéo nhau đến nhà đối phương để tính sổ.

Diễn biến sau đó thì không cần nói thêm.

Sáng hôm sau, hai người làm hòa, mọi thứ trở lại như chưa hề có cuộc cãi vã nào. Họ giải thích rõ ràng với gia đình hai bên, bị mắng một trận, rồi tiếp tục vui vẻ tiến hành đám cưới, hòa hợp đến lạ. Chỉ tội cho đám bạn bè xung quanh, bị quay như chong chóng thôi.

Uông Lộ Hi cũng cười theo, bóc một thanh chocolate rồi nhét vào miệng.

Cô cực kỳ thích những câu chuyện có cái kết đẹp như thế này.

Đúng là phải vậy chứ, đã có tình cảm thì không thể vờ như vô tâm, càng không nên kìm nén. Núi xanh nước biếc còn đó, nhưng tình yêu thì không phải lúc nào cũng có. Nếu đã gặp được rồi mà không nỗ lực, một ngày nào đó nhất định sẽ hối tiếc.



“…Ngày mai thời tiết báo có tuyết, em với mấy bạn học hẹn nhau đi Cố Cung.”

Đầu tháng Mười Hai, năm nay tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đến muộn hơn mọi năm.

“Đi đi.” Viên Bắc nói.

“Em sẽ chụp ảnh gửi cho anh!”

“Được.”

… Kết quả là cả ngày hôm sau, Viên Bắc không thấy bóng dáng Uông Lộ Hi đâu, mấy tấm ảnh hứa hẹn cũng không thấy đâu. Viên Bắc hỏi, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời đầy buồn bã: “Tuyết đầu mùa gì chứ, chỉ có vài bông tuyết nhỏ, như cát mịn ấy, chưa kịp rơi xuống đất đã tan mất rồi!”

“Vậy có chụp được không?”

“Không.” Uông Lộ Hi hậm hực: “Máy chụp lấy liền của em không chụp được.”

“Vậy để lần sau đi.”

“Ai biết khi nào mới có lần sau chứ!”

Bắc Kinh là một thành phố phía Bắc, mùa đông có tuyết, nhưng thực tế, tần suất tuyết rơi không nhiều, nhất là mấy năm gần đây, cảnh tượng tuyết bay trắng trời ngày càng hiếm gặp.

Vì hiếm gặp nên càng quý giá.

Viên Bắc hồi nhỏ từng trải qua trận tuyết lớn đến mức bánh trước xe đạp cũng lún xuống, nhưng Uông Lộ Hi thì chưa.

“Anh sẽ theo dõi dự báo thời tiết, nhắc em.” Viên Bắc nói.

Kiểu gì chẳng có một trận tuyết lớn chứ. 

Nhưng không ai ngờ rằng, trận tuyết này, đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng lại đến vào những ngày cuối năm.

*

Ngày Giáng Sinh rơi vào thứ Hai. 

Sáng hôm đó, tiết đầu tiên Uông Lộ Hi phải học. Sau khi học xong, cô định về ký túc xá đọc sách một lát, nhưng sự thật chứng minh rằng, trong mùa đông lạnh lẽo, sức hấp dẫn của chiếc giường thực sự quá lớn. Chỉ cần giường còn trong tầm mắt, cô chẳng thể làm được gì.

Ngồi trước bàn học phân vân mười phút, chẳng đọc nổi một trang sách nào, cuối cùng cô ném quyển sách sang một bên, leo lên giường, ôm lấy chiếc gối nhung san hô, thoải mái thở dài một tiếng.

Uông Lộ Hi mơ màng ngủ chẳng biết bao lâu. 

Trong lúc đó, cô nghe thấy bạn cùng phòng về rồi lại đi. Họ nói chuyện với nhau, hình như là về thời tiết bên ngoài, trời lạnh quá, nên phải đội mũ.

Uông Lộ Hi thật sự muốn dậy, nhưng lại bị chiếc giường “trói chặt.”

Cuối cùng là cuộc gọi của Viên Bắc đánh thức cô.

“Bé yêu, em vẫn ngủ đấy à?”

Uông Lộ Hi kéo chăn trùm kín đầu, vừa cười vừa co chân đạp loạn. Cô thích cách Viên Bắc gọi mình thế này vô cùng, lười biếng, chậm rãi, mang theo sự thân thiết tự nhiên.

“Em dậy rồi mà…”

“Bên ngoài có tuyết rơi.”

“Hả? Ở đâu có tuyết?”

“Bắc Kinh.” Phía Viên Bắc rất yên tĩnh: “Bắc Kinh đang có tuyết, em ra xem thử đi.”

Uông Lộ Hi bật dậy khỏi giường, bước nhanh ra ban công ký túc xá, mở cửa ra.

“Tuyết rơi lớn quá, Viên Bắc!”

Tuyết rơi dày, bông tuyết giống như lông cừu, từng mảng lớn chầm chậm rơi xuống. Đây chính là trận tuyết lớn ở miền Bắc mà Uông Lộ Hi vẫn luôn mơ ước. Mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xóa, sạch sẽ mà trong trẻo, tuyết bám trên cành cây, phủ lên cả những chiếc xe.

Tuyết vẫn đang rơi.

Uông Lộ Hi đứng nhìn say mê, chống tay vào lan can ban công, tiếc nuối nói: “Trời ơi, chiều nay em có tiết học!!!”

Trận tuyết lớn như thế này, cô không dám tưởng tượng cảnh tuyết rơi trong Cố Cung sẽ đẹp thế nào.

Nhưng lại có tiết học!

“Tiết mấy?”

“Tiết đầu tiên… Tiết sau chắc có thể trốn được? Có thể mà nhỉ…” Trong đầu Uông Lộ Hi bắt đầu nảy ra những ý nghĩ sục sôi.

“Cứ nghiêm túc học đi.” Viên Bắc nói: “Dự báo thời tiết nói trận tuyết này sẽ kéo dài.”

Thật không?

Uông Lộ Hi bán tín bán nghi.

Cô mở tủ quần áo, tìm một chiếc áo ấm dày, rồi mặc thêm một chiếc áo len nữa, sau đó mới dám bước ra ngoài giẫm lên tuyết để đến căn-tin.

Giờ ăn trưa, đường trong trường rất nhộn nhịp, lại thêm một trận tuyết lớn thế này, có người cầm ô vội vã đi qua, cũng có không ít người tụ tập bên đường chụp ảnh, đắp người tuyết.

Uông Lộ Hi đeo tai nghe, mắt dán xuống đất, cô rất sợ bị trượt ngã. Nhưng càng sợ cái gì, thì nó càng xảy ra. Đến chỗ để xe dưới dãy nhà ký túc xá, khi cố tránh mấy chiếc xe đạp công cộng dựng lung tung, cô suýt nữa ngã sõng soài.

Một bàn tay kéo cô dậy.

Là bàn tay của một nam sinh.

Uông Lộ Hi đứng dậy, phủi phủi đầu gối, cô nghe thấy nam sinh kia hỏi: “Cậu có đi tiếp được không?”

“Được, không sao đâu.”

Uông Lộ Hi ngẩng đầu lên, nhận ra nam sinh này có vẻ quen quen, có lẽ đã từng gặp trong một lớp học nào đó.

“Cậu cũng đi căn-tin à?”

“Ừm.”

“Vậy đi chậm thôi, phía trước đang rải chất làm tan tuyết.” Nam sinh nhắc nhở.

Uông Lộ Hi không nghĩ nhiều, đi song song với nam sinh kia, thỉnh thoảng nói vài câu.

Trên đường họ còn bắt gặp mấy người đang chơi ném tuyết.

Lần đầu tiên Uông Lộ Hi biết rằng chơi ném tuyết ở miền Bắc thực sự là “đánh” nhau, cả nhóm cười rộ lên, ấn một người vào trong tuyết rồi còn cố gắng chôn cậu ta lại. Uông Lộ Hi hào hứng muốn tham gia, nhưng nam sinh bên cạnh ngăn lại: “Đừng, không an toàn đâu.”

Cậu ta lấy một chiếc ô từ trong túi, sau đó mở ra: “Tuyết ngày càng rơi nhiều, cậu nên che ô đi, mũ của cậu ướt hết rồi kìa.”

Uông Lộ Hi đưa tay lên sờ cái quả bông trên mũ, đúng là nó đã xẹp xuống, chẳng còn sức sống nữa. 

Cô cảm ơn cậu ta lần nữa rồi nép vào dưới ô.

Chiếc ô màu đen, khung chắc chắn, đủ rộng cho hai người. Uông Lộ Hi ngước lên nhìn xung quanh, cảm thấy rất hài lòng, tiện thể phủi sạch tuyết trên vai mình.

Ngay lúc đó.

Cô thoáng thấy ở góc đường phía xa có một bóng người đứng cô độc.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo phao đen oversize trông rất ấm áp, đội mũ lưỡi trai đen kéo sụp xuống che mất lông mày. Cổ áo che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt.

Đôi mắt rất quen thuộc, rất lạnh lùng.

Ánh mắt của người đó lặng lẽ nhìn về phía cô.

Người ấy đứng đó, trong màn tuyết, như một bức tượng đen.

Lòng bàn tay Uông Lộ Hi bắt đầu đổ mồ hôi, cô đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm về phía người đàn ông. Uông Lộ Hi cố gắng nhìn rõ, đôi chân cô cũng không nghe theo sai bảo nữa.



“Cậu sao thế?” Nam sinh bên cạnh hỏi.

“À… mình quên đồ rồi.” Uông Lộ Hi bịa ra một lý do.

“Vậy về lấy nhé?”

“…” Cô gật đầu: “…Ừm, mình về lấy trước, cảm ơn cậu, không cần chờ mình đâu.”

Nam sinh hơi ngần ngừ rồi gật đầu đồng ý.

Nhưng Uông Lộ Hi vẫn chưa rời đi.

Cô giả vờ quay lại, sau đó bước được vài bước rồi dừng lại, ngoái đầu nhìn về góc đường. “Bức tượng” ấy vẫn đứng đó, ngay khi nam sinh cầm ô bước qua, “bức tượng” còn nhìn theo cậu ta, cho đến khi cậu ta đi khuất xa rồi thì mới rời mắt.

Sau đó, “bức tượng” lại nhìn Uông Lộ Hi

Bầu trời u ám, tuyết rơi mịt mù, người qua đường vội vã. Con đường mà mỗi ngày cô đều đi qua, hôm nay, bỗng trở nên dài hơn bao giờ hết.

Cô bước từng bước chậm rãi, vì không dám tin.

Mỗi bước cô tiến về phía trước thì sự kinh ngạc dần vơi đi để nhường chỗ cho niềm vui sướng ngày càng lớn lên. Cho đến khi không khí lạnh bị đun nóng sùng sục, cảm giác phấn khích tràn ngập trong lồng ngực cô.

Tuyết vẫn rơi. 

Nhưng cô đã không còn cảm thấy lạnh nữa.

Đến cuối con đường, cô dừng lại, ngẩng đầu lên.

“Xin hỏi…” Uông Lộ Hi nhìn chăm chăm vào đôi mắt dưới vành mũ, cố gắng kìm nén nhịp tim đập dồn dập của mình: “Xin hỏi bạn học, cậu từ đâu đến thế?”

Đôi mắt của Viên Bắc cong lên.

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười.

Mắt Uông Lộ Hi bỗng hơi cay, cô nhìn anh từ đầu đến chân, từ chiếc mũ đến đôi giày, chăm chú ngắm từng nơi trên người anh… Vẫn hơi khó tin.

Làm sao anh có thể vượt qua gió tuyết mà đến trước mặt cô?

“Bộ đồ hôm nay của anh là kiểu gì thế? Phong cách Yamamoto Yohji à?” Uông Lộ Hi cũng muốn cười, nhưng mỗi khi cười, giọng cô lại lẫn chút nghẹn ngào. Cô giơ tay, đấm nhẹ vào vai Viên Bắc: “Sao mà đẹp trai thế này! Đứng ở đây chờ ai tán tỉnh à? Ông anh khoá trên!”

“Xin lỗi nhé, anh có bạn gái rồi.” Viên Bắc cất giọng, âm thanh quen thuộc cuối cùng cũng thoát ra khỏi chiếc điện thoại, trở thành hiện thực, vang lên thật rõ ràng và bình thản bên tai Uông Lộ Hi: “Anh đến để tìm bạn gái của mình, em có biết cô ấy ở đâu không?”

Đồ thần kinh!

Uông Lộ Hi không kìm được nữa, cô lao lên, bổ nhào vào người Viên Bắc, bám chặt lấy anh. Viên Bắc đỡ cô lên, bế bổng khỏi mặt đất.

Những bông tuyết nhỏ rơi vào mũi cô, ngứa ngáy.

Bạn gái, bạn gái. Bạn gái của anh bây giờ chỉ muốn đánh anh thôi!

“Sao anh không nói trước! Anh về từ khi nào vậy?”

“Kỳ nghỉ Giáng sinh, anh không kìm được.” Viên Bắc thì thầm bên tai cô: “Muốn về gặp em.”

“Anh ở được mấy ngày?”

“Mai anh đi rồi.”

Mai sao?!

Lần này Uông Lộ Hi hét lên: “Anh điên rồi Viên Bắc!”

Về được 24 tiếng mà đã phải đi?

“Ừm.” Viên Bắc thản nhiên nhún vai, dù sao thì thời tiết cũng không chờ ai, ít nhất anh đã không bỏ lỡ.

Người yêu nhau, hoặc là điên hoặc là ngốc.

Anh nhìn đồng hồ: “Đợi em học xong, chúng ta đi, anh sẽ đưa em đi ngắm tuyết.”

“Đi đâu?”

Viên Bắc véo má cô: “Còn đi đâu được nữa?”

*

Tất nhiên là Cố Cung.

Góc Đông Bắc của Cố Cung, tháp góc – một góc lãng mạn của Tử Cấm Thành vào mùa đông. Tuyết lớn phủ trắng lên những bức tường đỏ và mái ngói vàng, màu trắng xoá bao trùm không gian. Yên tĩnh và uy nghiêm, mọi thứ trước mắt đều nhuốm màu dấu vết của những năm tháng nặng nề đã trôi qua.

Uông Lộ Hi yêu sự náo nhiệt và sôi động của mùa hè Bắc Kinh. Nhưng cô cũng chìm đắm trong giấc mơ và sự tĩnh lặng của mùa đông.

Sau này, cô đã nhiều lần quay lại tháp góc Cố Cung để chụp ảnh tuyết, lưu giữ nhiều bức ảnh. Nhưng không lần nào đáng nhớ như hôm nay.

Vì Viên Bắc đã vượt qua bao khó khăn, quay về từ xa, có khi thời gian ngồi trên máy bay còn dài hơn thời gian ở mặt đất. Nhưng anh vẫn làm vậy.

Chỉ để cùng cô đến Cố Cung ngắm tuyết mà thôi.

Ai nói Viên Bắc không bốc đồng?

Anh bốc đồng rồi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì, và Uông Lộ Hi đã chứng kiến điều đó.

Họ mang theo gió tuyết trở về nhà, nụ hôn mãnh liệt của Viên Bắc như muốn nhấn chìm và nuốt chửng cô.

Lưng Uông Lộ Hi ép chặt vào cửa ra vào, không thể nhúc nhích. Cô lỡ tay đánh đổ lọ tinh dầu thơm không cần lửa trên tủ.

Lọ tinh dầu thơm mới mua gần đây được đặt trong nhà vì cô cảm thấy mùi hương của nó giống với hương của Viên Bắc.

Trời ơi!

“Áo của em màu trắng, nó bẩn rồi!”

“…Anh sẽ giặt cho em.” Viên Bắc chặn mọi lời cô định nói tiếp.

Cả căn phòng ngập trong mùi hương thảo mộc, không khí ấm áp bao trùm, đầu óc Uông Lộ Hi cũng trở nên mơ màng.



Ồ.

Một người có nhu cầu thấp, không hứng thú với bất cứ điều gì. Uông Lộ Hi đột nhiên cảm thất, thật ra đánh giá này cực kỳ sai.

Cô đã nhận ra một mặt nồng nhiệt của Viên Bắc, và cô sẵn sàng đắm chìm trong đó, cùng anh bùng cháy.

À đúng rồi, cô còn nhìn thấy hình xăm trên vai Viên Bắc.

Một bộ khung cơ khí màu đen, nó như muốn phá vỡ làn da theo mỗi cử động của anh. Uông Lộ Hi thấy hình xăm đó rất đẹp, dù nó hơi lạnh lẽo. Cô nhẹ nhàng áp môi, khẽ hôn lên đó.

Cô muốn trồng một bông hoa trong khe hở của kim loại kín mít ấy, rồi tưới nó bằng ánh mặt trời.

Cho đến khi tuyết tan và tia nắng ban mai lại đến.

Mọi thứ bỗng trở nên tươi sáng.



Uông Lộ Hi còn phát hiện Viên Bắc đã thay ảnh đại diện WeChat và ảnh bìa vòng bạn bè. Anh đổi sang một bức ảnh chụp lén, là lúc cô đang ngắm tuyết, còn anh đứng phía sau cô, lén chụp.

“Xấu quá!”

“Anh thấy đẹp mà.” Viên Bắc giơ điện thoại lên cao, không cho Uông Lộ Hi nghịch phá.

“Hôm nay anh bay chuyến mấy giờ?” Uông Lộ Hi ôm chặt Viên Bắc, áp má vào ngực anh.

“Tối.”

“Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?”

“Em quyết đi.”

Uông Lộ Hi cười: “Mình đi ăn sáng trước đã, rồi đi thăm mèo của anh nữa!”

Về nhà một chuyến, chỉ gặp người mà không thăm mèo thì thật không công bằng.

Viên Bắc tất nhiên đồng ý.

Anh đi thay quần áo, khi quay ra thì thấy Uông Lộ Hi đang đứng ngây ngẩn trước bức tường dán ảnh. Cô cầm một cái đinh ghim, ghim thêm một bức ảnh nữa vào tường, là tấm ảnh chụp Cố Cung dưới tuyết hôm qua.

“Sắp hết chỗ rồi.” Viên Bắc nói: “Anh không ngại nếu em mở rộng thêm.”

“Vậy có thể gỡ bức tường giày của anh không?”

“Em dám à.”

Uông Lộ Hi bật cười lớn, lao vào lòng Viên Bắc.

Ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc, giống nhau nhưng cũng không giống nhau.

Một bức tường ảnh có lẽ không đủ để chứa đựng hết những cảnh đẹp của Bắc Kinh, nhưng không sao, vì nhiều ký ức sẽ được lưu lại trong tim.

Uông Lộ Hi âm thầm chào mặt trời.

Chào buổi sáng, Bắc Kinh!

Rồi cô kiễng chân, hôn nhẹ lên cằm Viên Bắc.

Tôi yêu bạn, Bắc Kinh.

***

Lời của tác giả:

“Một đời người, chỉ sống vài khoảnh khắc.” Tôi cực kỳ thích câu này.

Đừng nghi ngờ nữa, tình yêu đích thực là vô địch. Hy vọng mọi người cũng có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu như cô Uông! Nhân tiện, xin mọi người chấm điểm cho tôi nhé~ Hẹn gặp lại ở truyện sau nhé các bạn!

[HẾT TRUYỆN]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện