Uông Lộ Hi: [Hả? Không được hay lắm nhỉ?]

Uông Lộ Hi: [Quà tặng mà cũng mua online sao?]

Cô đợi tin nhắn trả lời của Viên Bắc, tim đập thình thịch. Vừa rồi thật quá bốc đồng, lời nói không suy nghĩ, hỏi câu đó với Viên Bắc dễ gây hiểu lầm quá.

May mà Viên Bắc không nhìn thấy.

… Rốt cuộc có thật là không nhìn thấy không?!

Viên Bắc: [Tùy em, dù sao đồ cũng như nhau cả.]

Chẹp.

Viên Bắc: [Tôi ngủ đây.]

Hả? Uông Lộ Hi còn muốn hỏi mua gì cho hợp lý, cô đã tra các bài hướng dẫn trên mạng rồi, nào là bánh ngọt Đạo Hương Thôn, thịt bò sốt của Nguyệt Thịnh Trai… Những món ngon này có thể gửi cho bố mẹ, nhưng với bạn bè và đồng nghiệp, cô muốn tìm thêm những thứ mới lạ, thời trang và có ý nghĩa kỷ niệm.

Uông Lộ Hi: [Sao ngủ sớm vậy! Anh không phải đang bị đảo lộn ngày đêm đấy chứ?]

Viên Bắc: [Vì bị đảo lộn nên phải sửa lại.]

Viên Bắc: [Ngủ thật đây.]

Không đợi cô trả lời.

Anh đã tắt đèn, bật chế độ im lặng cho điện thoại rồi đặt nó sang một bên.

Trong bóng tối, hai cái bóng lông lá nhảy phốc lên giường, mỗi bên ngồi một góc, đôi mắt long lanh, ánh mắt sáng rực.

Viên Bắc nhìn hai bé: “Nhìn gì thế? Cả hai cũng ngủ đi.”

*

Việc điều chỉnh lại đồng hồ sinh học cần có thời gian.

Tối đó Viên Bắc ngủ sớm, nhưng cũng ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh dậy mấy lần. Sáng sớm, khi chút ánh sáng đầu tiên lọt qua khe rèm cửa sổ, anh đã tỉnh hẳn, không ngủ được nữa.

Viên Bắc dậy luôn, tắm rửa rồi xuống nhà ăn sáng.

Khi đi qua bức tường kính, anh thấy tóc mình hơi dài, thế là anh chờ tiệm cắt tóc mở cửa rồi đi cắt.

Làm xong tất cả, cũng chưa đến trưa.

Trong lúc cắt tóc, điện thoại anh liên tục rung, rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Viên Bắc lần lượt xem qua.

Náo nhiệt nhất là nhóm chat.

Sau khi từ chức ở, anh đã rời khỏi nhóm chat lớn của công ty, nhưng nhóm chat nhỏ riêng tư của vài người trong bộ phận vẫn còn sôi nổi. Đồng nghiệp tag tên Viên Bắc, nói rằng mai là thứ Bảy, rủ anh ra ngoài ăn uống và hát hò.

Là một người được xem như “viên gạch” của bộ phận, dường như Viên Bắc luôn đảm nhiệm vai trò vá lỗ hổng. 

Khi có bug đột xuất, người đầu tiên họ tìm đến sửa là anh; khi không ai muốn đăng ký tham gia khóa huấn luyện, họ tìm anh để lấp đủ số người; thậm chí đến khi công ty cần quay video chào mừng năm mới mà thiếu “mặt tiền”, đồng nghiệp bên hành chính cũng sẽ âm thầm đến tìm anh, mang cho anh ly cà phê và nhờ anh quay một đoạn ngắn.

Nhìn đẹp trai là một chuyện, nhưng chủ yếu là vì Viên Bắc tính tình rất tốt, điều này ai hiểu anh một chút cũng biết. 

Nói đơn giản là anh thuộc kiểu người “lành”, chưa bao giờ thấy anh nổi nóng vì điều gì hay vì ai, mà anh cũng chẳng bao giờ thân thiết quá mức với ai. Anh là kiểu người điềm đạm, không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, cả người toát ra vẻ bất cần đối với mọi thứ.

Ai nhờ anh giúp đỡ thì gần như không bao giờ thất vọng, ai làm anh thiệt thòi một chút anh cũng chẳng để ý, mà anh cũng chẳng tính toán nên càng không khiến người khác bẽ mặt. 

Người như vậy thường rất được lòng mọi người. Ngay cả khi chơi mạt chượt, có ba thiếu một thì anh cũng là sự lựa chọn hàng đầu.

Viên Bắc trả lời trong nhóm: [Được.]



Tiếp theo là tin nhắn từ bên tư vấn du học, họ yêu cầu một số tài liệu. 

Viên Bắc về nhà, mở máy tính và gửi tài liệu qua. 

Sau đó anh nhìn điện thoại, phát hiện khung chat của Uông Lộ Hi cũng có tin nhắn chưa đọc. Đó là câu chúc ngủ ngon cô gửi tối qua khi anh để điện thoại ở chế độ im lặng.

Song sáng nay lại khá yên ắng.

Viên Bắc nhìn thời gian, anh định mở lịch trình của công ty du lịch xem hôm nay có kế hoạch gì, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên đã lập tức dừng lại. 

Chân hơi ngứa.

Bé mèo đi qua dưới bàn, đuôi nó quét qua cẳng chân anh.

Viên Bắc đứng dậy, lấy hai hộp thức ăn cho mèo từ trong tủ, sau đó mở ra và đặt xuống đất. Nhìn hai bé mèo ăn, anh thất thần một lúc, chẳng có gì làm, thế là anh bèn mở WeChat xem. 

Hôm nay, hôm qua và cả hôm kia, tính tổng thời gian thì anh và Uông Lộ Hi quen nhau chưa đầy 72 tiếng, nhưng vòng bạn bè của anh đã bị cô chiếm lĩnh, tần suất cập nhật còn thường xuyên hơn cả quảng cáo bán hàng trên mạng. Dường như cô bé này có năng lượng vô tận, không bao giờ hết sức sống.

Đi chơi cũng phải chụp ảnh, ăn cũng phải chụp ảnh, cùng một cảnh hoàng hôn, chỉ khác nhau độ cao của mặt trời. Cô cũng gom đủ chín bức hoàng hôn rồi ghép lại thành một ô vuông trên trang cá nhân, rồi viết chú thích: “Đã chứng kiến một cảnh hoàng hôn trọn vẹn. Vất vả rồi, mai gặp.”

… Đó là nói với mặt trời.

Hoàng hôn có gì đẹp đâu?

Nói quá lên chút, Viên Bắc cảm thấy Bắc Kinh là thành phố nhàm chán nhất. 

Không lạnh đến cực độ, không nóng đến đỉnh điểm, chỉ có những lớp bụi và những sợi lông tơ trên cây dương. Khu vực trong Vành đai số 2 không có nhà cao tầng, đêm xuống hiếm khi có quán ăn đêm. Trung tâm thương mại chỉ có vài cái, rải rác khắp nơi, tạo thành các khu vực thương mại riêng biệt, không ảnh hưởng đến nhau. Còn về điểm tham quan, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có gì khác biệt, tường đỏ vuông vắn, gạch xanh san sát. Dù sao anh cũng chẳng thấy con hẻm Hồ Đồng nào nổi bật, chẳng phải đều giống nhau cả sao, đều đón chào những người từ bốn phương tới đây mà.

Có người sinh ra ở đây, có người qua đời ở đây. Có người chửi rủa sự lạnh lùng của nó, nhưng lại không thể không đến đây cúi mình. Còn có những người bị trói buộc, muốn chạy trốn nhưng không thoát được.

Mọi thứ đều vận hành trong một trật tự ổn định và sắc bén.

Dù sao thì nơi này cũng sẽ không mở đôi mắt thương xót mà dừng lại vì bất kỳ ai.

Đó là Bắc Kinh trong mắt Viên Bắc.

Nếu phải dùng màu sắc để miêu tả, có lẽ nó là một màu xám xịt. Giống như công viên giải trí Bắc Kinh mà ông bà nội từng đưa anh đi khi còn nhỏ, giờ đã đóng cửa và ngừng kinh doanh từ lâu. Những lâu đài bơm hơi và trò chơi khổng lồ trong ký ức anh đã bị phủ một lớp loang lổ, như hạt nhân của một giấc mơ siêu thực.

Nhưng còn Uông Lộ Hi thì sao?

Cùng một thành phố, nhưng trong vòng bạn bè của cô, nó nhộn nhịp như đêm giao thừa, khắp nơi rực rỡ sắc màu, trống chiêng rộn ràng. Giống như dưới các bộ lọc khác nhau, bảng màu đã thay đổi.

Viên Bắc tiện tay lướt xem, rồi tùy ý bấm thích một bài đăng.

Chưa đầy nửa phút sau, thông báo tin nhắn hiện lên.

Uông Lộ Hi: [Anh dậy rồi à!]

Uông Lộ Hi: [Cuối cùng anh cũng dậy rồi! Chào buổi trưa! Sợ anh chưa dậy, nên em không dám nhắn cho anh!]

Viên Bắc cũng chẳng hiểu tại sao, nhìn mỗi vài chữ lại có một dấu chấm than nhảy ra, anh không thấy chói mắt, cũng không thấy phiền, ngược lại khóe miệng còn vô thức nhếch lên.

Rồi cong lên đôi chút.

Viên Bắc: [Đã nói rồi mà, tôi để điện thoại chế độ im lặng khi ngủ, không sao đâu.]

Uông Lộ Hi: [Aiya, em sợ thất lễ mà.]

Uông Lộ Hi: [Anh đoán xem em đang ở đâu?]

Viên Bắc: [Cố Cung.]

Viên Bắc lập tức nhận được hàng loạt dấu chấm than của Uông Lộ Hi: [Sao anh biết!!!]

Rồi cô như bừng tỉnh: [À, anh xem trang cá nhân của em rồi.]

Chỉ trong một buổi sáng, trang cá nhân của cô đã có n video, n bức ảnh. Trong ảnh người chen chúc nhau, đầu người san sát, màu sắc sặc sỡ, trông như một hũ cát màu đông đúc.

Uông Lộ Hi: [Em không nói quá đâu, hôm nay Cố Cung có 100 triệu người mất.]

Viên Bắc: [Ngày nào cũng vậy mà.]

Uông Lộ Hi gửi một biểu cảm nóng chảy: [Bây giờ em phải đi rồi, đi ăn trưa, chiều sẽ đi Bảo tàng Quốc gia.]

Cô chủ động thông báo kế hoạch tiếp theo.

Trong lễ nghi giao tiếp, dường như đây đã là dấu hiệu kết thúc lịch sự của một cuộc trò chuyện phiếm.

Viên Bắc vốn định nói, ừm.

Và dừng ở đó.

Nhưng.

Uông Lộ Hi: [Đồng hồ sinh học của anh đã điều chỉnh lại chưa? Chiều nay không ngủ nữa chứ?]

Viên Bắc vốn đã đứng dậy khỏi bàn, thấy vậy anh lại ngồi xuống: [Sao thế?]

Uông Lộ Hi: [Hmmmm, không có gì đâu.]

Cô gõ thêm: [Chiều nay em có thể tìm anh nói chuyện không?]

*

Sau khi biết lịch trình của công ty du lịch có chuyến đi Bảo tàng Quốc gia, Uông Lộ Hi bắt đầu học thêm kiến thức. 

Cô không phải người thích lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng trên mạng đều nói, Bảo tàng Quốc gia không giống nơi khác, nơi đây sẽ trừng phạt những ai không nghiên cứu kỹ trước khi đến. Chỉ riêng diện tích xây dựng hơn 200.000 mét vuông đã có thể khiến người ta choáng ngợp, với hơn một triệu hiện vật được trưng bày, nhiều phòng triển lãm chỉ dành cho trưng bày cơ bản. Để tham quan hết toàn bộ ít nhất cũng phải mất vài ngày, chưa kể các triển lãm chuyên đề và triển lãm tạm thời.

Uông Lộ Hi chỉ có một buổi chiều, nên cô đã lên kế hoạch trước rồi quyết định những hiện vật nhất định phải check-in và chụp ảnh. Cô không muốn lãng phí thời gian, cô có mục tiêu rõ ràng và tiến thẳng về phía trước. Uông Lộ Hi nghĩ rằng ít nhất như vậy sẽ không phí công.

Tuy nhiên, thực tế lại là không chỉ riêng cô có suy nghĩ như vậy. So sánh một chút, những hiện vật nổi tiếng hơn đương nhiên thu hút nhiều khách tham quan hơn.

Uông Lộ Hi phải rất khó khăn mới chen được đến phía trước tủ trưng bày.

Bên trong tủ kính tinh xảo là một bảo vật quý giá – Lư Vuông Bốn Dê, một hiện vật độc chiếm cả một trang trong sách giáo khoa lịch sử. Cô cũng thấy những đứa trẻ đang cầm sách lịch sử, có lẽ là tham gia chuyến du học mùa hè. Mấy bé chỉ vào bức tranh trong sách để so sánh với hiện vật.

Thật lòng mà nói, Uông Lộ Hi khá ghen tị.

Cô không có một tuổi thơ như vậy.

Uông Lộ Hi: [Anh đã từng đến Bảo tàng Quốc gia chưa?]

Viên Bắc: [Chưa.]

Uông Lộ Hi: [Chưa?]

Viên Bắc: [Chưa.]

Chưa từng đến bảo tàng.

Viên Bắc ngẫm nghĩ, ngoài những khu vực cần thiết cho cuộc sống và công việc, dường như có rất nhiều nơi ở Bắc Kinh mà anh chưa từng đến, thậm chí… cả Vạn Lý Trường Thành.

Có vẻ như anh không có lý do gì để cần đến tham quan.

Uông Lộ Hi không hiểu: [Làm sao có thể? Bấy nhiêu năm rồi mà anh vẫn chưa từng đến?]

Viên Bắc: [Không hứng thú.]

Vương Lộ Hi: [Chưa từng đến, sao anh biết là không hứng thú?]

Viên Bắc: […]

Uông Lộ Hi nhận xét sắc bén: [Anh đúng là một người có nhu cầu rất thấp.]

Nhu cầu thấp.

Viên Bắc bật cười.

Bởi vì anh cảm thấy Uông Lộ Hi nói đúng.

Bắc Kinh rất lớn, có rất nhiều thứ tuyệt vời, nhưng liên quan gì đến anh? Nói cho cùng, những nhu cầu cơ bản để sinh tồn thực ra rất dễ được đáp ứng. Thành phố như một rừng sắt thép, mạng lưới giao thông như mạng nhện, nhưng những nơi mà anh thực sự lui tới chỉ là một góc nhỏ của một khu phố, một con đường hẹp, và một ngôi nhà để có thể ngủ ngon giấc.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng từ ngữ mà Uông Lộ Hi dùng quá văn hoá, không đủ chanh chua.

Nếu tự nhận xét, anh sẽ nói: Viên Bắc à, mày đúng là một người chán ngắt.

Uông Lộ Hi: [Viên Bắc, anh thiếu một đôi mắt để khám phá vẻ đẹp.]

Uông Lộ Hi: [Em cho anh một cơ hội.]

Cô chụp từng bức ảnh của hai chiếc nam châm dán tủ lạnh trong tay rồi gửi đến.

Uông Lộ Hi: [Anh xem, cái nào đẹp hơn? Em lên mua cái nào?]

Chưa đợi Viên Bắc trả lời.

Uông Lộ Hi: [Không được nói cả hai đều bình thường, đều không đẹp, tuỳ ý đi, hay cái nào cũng được.]

Theo sau là một biểu tượng cảm xúc đe dọa.

… Viên Bắc lại âm thầm xóa mấy chữ đã gõ sẵn đi.

Uông Lộ Hi: [Cần em mua quà cho anh không? Cửa hàng lưu niệm đông người lắm, em phải chen mãi mới vào được.]

Viên Bắc: [Không cần, cảm ơn.]

Uông Lộ Hi: [Ừm, thôi vậy.]

Uông Lộ Hi: [ T T, Thật ra em cũng không mua được món mà mình thích nhất, hết hàng rồi.]

Các thiết kế văn hóa của Bảo tàng Quốc gia đều rất tinh xảo. Thời gian trước, chiếc mũ phượng Cửu Long Cửu Phượng của Hiếu Đoan Hiển hoàng hậu – được dùng kỹ thuật điểm thuý1 chế tác, xa hoa mà rực rỡ – rất nổi trên mạng, thu hút nhiều người đến tham quan. Lấy cảm hứng từ đó, bảo tàng đã cho ra mắt móc treo hình chim phượng nhỏ bằng bông màu xanh, tròn trĩnh đáng yêu, lắc nó còn phát ra âm thanh.

Món đầu tiên trong danh sách mua sắm của Uông Lộ Hi tại cửa hàng lưu niệm lần này chính là “Phượng ríu rít”, nhưng cô vừa được nhân viên thông báo là đã cháy hàng vì quá hot.

Uông Lộ Hi: [Hôm nay em không may lắm.]

Viên Bắc: [Cụ thể là sao?]

Uông Lộ Hi: [Không mua được món đồ lưu niệm, sáng ra em muốn mua sữa chua Bắc Kinh cũng không mua được, khách sạn do công ty du lịch sắp xếp hôm qua thì bình thường, điều hòa lại phát ra tiếng lạ, làm em cả đêm bị đánh thức nhiều lần.]

Khu vực nghỉ ngơi của bảo tàng đông nghịt, ngay cả lối đi và cầu thang cũng đầy người ngồi. Uông Lộ Hi từ khu vực văn hóa bước ra, nhìn thấy một chỗ trống ở bậc thang phía xa, xách túi lao tới, nhưng đến nơi thì lại bị người khác giành mất.

Cô nhún vai: [Em đã bảo rồi mà, số đen.]

Rồi cuối cùng cô chỉ còn cách ngồi xổm bên tường để nhắn tin cho Viên Bắc.

Uông Lộ Hi: [Khi nào anh rảnh? Chúng ta gặp mặt nhé?]

Uông Lộ Hi: [Tấm ảnh chụp lấy liền vẫn còn ở chỗ em, em phải đưa cho anh chứ.]

Viên Bắc: [Không cần.]

Không cần?

Uông Lộ Hi: [Vậy anh ở đâu? Cho em địa chỉ, em gửi bưu điện cho anh nhé?]

Viên Bắc không trả lời.

… Khoảng im lặng ngắn ngủi này bị Uông Lộ Hi khuếch đại.

Nghĩ lại những lần trò chuyện trước đây với Viên Bắc, cứ mỗi khi nhắc đến bản thân anh, dường như anh luôn giữ kín.

Không hẳn là thất vọng. Chỉ là bỗng dưng cảm thấy, thật nhạt nhẽo.

Chờ thêm một lát.

Uông Lộ Hi: [Thôi.]

Uông Lộ Hi: [Nếu anh không muốn nói chi tiết, thì chỉ cần cho em biết số của tủ gửi hàng gần đó cũng được. Anh tự đến lấy, thế là được rồi nhé?]



Vẫn im lặng.

… Quá đông người, ngay cả dưới điều hòa mà vẫn cảm thấy nóng. Uông Lộ Hi cầm chiếc quạt nhỏ vừa mua ở khu văn hóa phe phẩy, nhưng quạt lên cũng chẳng giúp được gì.

Lòng cô hơi bực bội.

Trong khoảnh khắc đó, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có quá nhiệt tình không?

Nghĩ lại, mới quen biết, không phải ai cũng muốn kết bạn. Nếu sự xa cách là một kỹ năng mà người trưởng thành cần nắm vững, là vũ khí tự bảo vệ, thì vũ khí của Viên Bắc đã rất sắc bén rồi, còn của cô thì vẫn chưa mài giũa.



Uông Lộ Hi không đợi được nữa. Cô cảm thấy hơi khát nên đứng lên và đi về phía máy bán hàng tự động.

Ngay cả máy bán hàng cũng phải xếp hàng.

Đồ uống và nước khoáng bên trong đều đã hết, nhân viên đang mở cửa kính để bổ sung.

Mọi người nhanh chóng tản ra để tìm máy khác, nhưng Uông Lộ Hi không di chuyển. Cô đứng đó nghĩ, lần này cuối cùng cũng may mắn hơn một chút, ít nhất, cô đứng đầu hàng, lát nữa sẽ có nhiều đồ uống để lựa chọn.

Nhân viên đóng cửa, khóa máy, ra hiệu cho Uông Lộ Hi có thể mua hàng.

Cô tiến lên, nhấn nút và quét mã thanh toán.

Khi chai nước khoáng rơi xuống thì phát ra tiếng vang nặng nề, vừa đúng lúc che lấp tin nhắn điện thoại.

Viên Bắc: [Bây giờ em đang ở đâu? Vẫn ở Bảo tàng Quốc gia à?]

Uông Lộ Hi sững sờ, kẹp chai nước vào cánh tay rồi gõ chữ: [Đúng vậy.]

Viên Bắc: [Lúc nào thì hết lịch trình?]

Uông Lộ Hi: [Sớm thôi á, lát nữa xong là đi ăn cơm.]

Uông Lộ Hi: [Sao vậy?]

Cô vặn nắp chai nước và uống một ngụm.

Vì nước vừa được bỏ vào máy nên không lạnh, uống vào có cảm giác ấm ấm, không thoải mái. Nhưng tin nhắn phản hồi từ đối phương lại vừa đúng lúc, như làn nước mát làm dịu cơn khát, giúp cô xoa dịu thần kinh, lập tức cảm thấy mát mẻ hơn…

Viên Bắc: [Tối nay em ở đâu, địa chỉ.]

Viên Bắc: [Chẳng phải em đã nói gặp mặt sao?]

***

Chú thích:
  1. Kỹ thuật điểm thuý: Là kỹ thuật làm đồ trang sức vàng bạc truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ thời nhà Hán. Loại hình này là sự kết hợp giữa kỹ thuật thủ công kim loại truyền thống và kỹ thuật sử dụng lông chim.↩︎


Lư Vuông Bốn Dê

Mũ phượng của Hiếu Đoan Hiển Hoàng hậu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện