Đúng như thằng Nhật Minh nói, và thật may khi tôi đã nghe lời nó. Chứ nếu tôi không buộc tóc lên thì giờ tôi ngất thật ra đây rồi. Sáng sớm thế này mà đã nóng. Nóng kinh khủng khiếp ấy!

Hôm nay mẹ Nhật Minh nghỉ bán, nó kể lí do là hôm qua trong lúc mẹ nó giao hàng thì trời mưa to, mà hàng cho khách thì vẫn phải giao nên mẹ nó cố dầm mưa cả lúc đi cả lúc về.

Đúng là dạo này Hà Nội hay mưa, thường là những cơn mưa tầm tã kéo đến mỗi chiều, đánh bay đi cái không gian nóng nực của thời tiết mỗi sáng.

Tôi thì thích trời mưa, rất thích, nếu nắng thì tôi ru rú trong nhà, còn mưa thì tôi cầm ô ra đường đi dạo, đơn giản là đi dạo thôi, chẳng có mục đích gì cả. Tôi thích cả cái âm thanh lách tách khi mưa rơi xuống trên chiếc ô của mình, có những lần tôi đếm tới cả trăm giọt.

Tôi rất rất thích mưa, đến nỗi khi nào mưa tạnh hoặc có sấm sét tôi mới trở về nhà ngắm những giọt mưa đọng lại cửa sổ.

- Dự báo thời tiết tối nay mưa đấy - Thằng Minh tặc lưỡi - Tao ghét nhất mấy ngày trời mưa.

- Mày chẳng biết tận hưởng gì cả, từ vị ngon của bánh mì đến cái đẹp của ngày mưa - Tôi ngoạm một miếng bánh mì to rồi giảng đạo lý cho nó - Đi dạo dưới mưa thư giãn lắm đấy, mày cũng nên thử đi.

- Tại tối nay tao sợ còn có mấy đơn nữa phải giao...Đi mưa hay hỏng hàng lắm, nhất là với đồ ăn...

À...Phải rồi, thằng Minh đâu có như tôi.

Trong khi tôi có thể tận hưởng điều hoà mát lạnh, ăn vặt ngắm mưa, hay đi dạo chơi mấy tiếng đồng hồ dưới mưa liền, nó còn phải đi giao hàng, theo nó kể thì nó còn phải đi xe đạp nữa kìa. Có lẽ nếu nó không phải đi giao hàng, chắc nó cũng sẽ thích mưa như tôi. 

- Tối cho tao đi cùng với được không? - Hả, đi đâu?

- Đi giao hàng với mày ấy, dù sao thì t...

- Không được. Giao buổi tối nguy hiểm lắm, rồi nhỡ mày ốm cả ra đấy nữa.

Ốm thì càng tốt, có lí do chính đáng để nghỉ học. Nhưng mặt nó đã nghiêm túc từ chối vậy nên tôi cũng không xin đi cùng nữa.

Trở lại với câu chuyện bán bánh mì. Nó làm bánh, còn tôi chỉ ngồi nhìn thôi, thỉnh thoảng lấy giúp nó cái này cái kia, nhưng cái tôi kinh ngạc nhất không phải công thức làm bánh mì mà là khả năng giao tiếp của nó thật kinh khủng. Tôi cũng nhận ra cái cốt lõi ở đây là do nó hiểu biết nhiều lĩnh vực khác nhau, từ game, đến học tập, đến sách truyện, ẩm thực và các thứ khác nữa, nên ai nói chuyện với nó đều cảm thấy rất hợp, hầu hết mọi người đều có một bình luận chung về nó là "gặp Nhật Minh như gặp bạn thân kiếp trước ấy".

Tôi xem nó cười cười nói nói bán đồ ăn cho khách quên luôn mục đích chôm chỉa công thức, từ mấy đứa trẻ con đến những người có tuổi, dù là ai cũng đều phải đứng lại trò chuyện với nó vài phút rồi mới đi.

- Mày nhiều khách quen nhỉ?

- Đến 90% là khách quen đấy...mà Linh này mày còn trụ được không? Nếu không thì vào lớp trước đi cho mát.

Giờ đã gần 6h30. Đứng chưa đến mười phút mà mồ hồi mồ kê tôi đã nhễ nhại ra thì nó nói thế cũng không có gì lạ. Đúng là nóng kinh khủng, tôi sẽ cố trụ thêm vài phút nữa rồi giương cờ trắng bỏ cuộc thôi.

- Xin chào Minh thân yêu, một bánh mì đẹp trai như mọi khi nhé?

Lại khách quen, mà khách quen này thì nghe giọng với kiểu nói đấy thì tôi đoán ngay ra là ai rồi. Là "nó" chứ ai. Thằng Phong Sida đột nhiên màu mè xuất hiện trước quầy múa máy tay chân, mà kể ra hàng ngày nó cũng đi học sớm phết.

- Bánh mì đẹp trai là gì thế? Có loại như vậy nữa à - Tôi thắc mắc.

- À, tất nhiên là với sự đẹp trai của tao thì mua bánh mì nào mà chẳng...Ơ vãi nồi! M...Mày...Sao mày lại ở đây?

Biểu cảm lố bịch quá đấy...

- Đáng ra bây giờ mày phải đang ngủ như chết trên nhà chứ? Không lẽ...mày...là ma?

- Mày điên à, là tao gọi nó dậy, hôm qua đã nói rồi còn gì?

- M..Minh..Mày doạ giết con Linh nên nó mới nghe theo lệnh mày đúng không?

Phong Sida hốt hoảng, giữ khoảng cách với thằng Minh, cùng lúc ấy nó nhìn tôi nháy mắt ý muốn nói "ra tín hiệu cầu cứu đi".

Chậc, dậy sớm có một hôm làm như tận thế đang đến gần ấy.

- Đâu có, tao gọi dậy bình thường thôi.

Thằng Minh đến bó tay đành tự minh oan cho nó, dĩ nhiễn thấy tôi gật đầu thì thằng Phong Sida mới nới lỏng cảnh giác mà lại gần. Giờ đến con Thảo Anh đột ngột từ đâu chui ra, mặt nó nhìn sốc không kém gì thằng Phong Sida, lại một nhân tố bất ổn nữa, chắc nó vừa trốn đâu đó nghe lén hoặc tình cờ nghe thấy hết cái "tin động trời" vừa rồi nên nó thăm dò thằng Minh bằng những câu hỏi dồn dập:

- Nếu vậy mày sao rồi, ổn chứ? Mày đã thấy bản mặt thật của con Linh Lười chưa? Mày đã sang chấn tâm lý và muốn bỏ cuộc chưa?

- Bản mặt thật? À thì...Tao thấy nó lười lười một tí cũng đáng yêu mà - Nó thản nhiên.

- Thằng simp lỏd...- Phong Sida nhìn thằng Minh đánh giá, gương mặt nó cho thấy nó đã không còn ngôn từ gì để nó thốt ra nữa.

- Mày hết cứu rồi Minh ạ...- Thảo Anh cũng với ánh mắt như thế, nhìn thằng Minh bất lực như thể một bác sĩ nhìn bệnh nhân đã không còn cách nào chữa trị của mình.

Hai đứa chúng mày mới hết cứu ấy, biết thế tôi cứ dậy muộn như mọi khi có phải đỡ dính vào đống phiền phức này không...

- Chào buổi sáng, hôm nay ngày gì mà chúng mày tụ tập đông thế?

Nữa rồi...

Từ xa xa tôi thấy bóng dáng thằng Huy với con Mai bước tới mà chỉ biết thở dài, lại có điềm xấu đến...Tôi cố tỏ ra thân thiện chào Huy với Mai, mong chúng nó nể tình mà không tra hỏi quá nhiều:

- Chào buổi sáng, Huy, Mai...

- Ừ Linh à, chào buổi...Vãi cứt!

- Nào Huy không được chửi bậy, hiểu chưa? Cơ mà vãi cứt! Con Linh đây ấy hả?

Mệt thật...

Chúng nó làm loạn cả quầy bánh mì của thằng Minh lên luôn. Sau một hồi thằng Minh giải thích đứt hơi, cùng với một khoảng thời gian cho chúng nó ổn định tinh thần, ăn bánh mì và suy ngẫm thì chúng tôi mới nói chuyện với nhau một cách bình thường được.

- Mày tiến bộ rất tốt, rất có cố gắng, tao có lời khen.

- Ờ cảm ơn.

- Chắc sáng nay Minh mệt mỏi với nó lắm. Minh này, nếu mày bỏ cuộc thì không ai nói hay khịa gì mày đâu, nên đừng cố gồng làm gì.

Mai với kinh nghiệm dạy dặn của người tiền bối từng làm nhiệm vụ gọi tôi dậy, đã tỏ ra vô cùng đồng cảm và xót xa với thằng Minh - hậu bối đáng thương bước vào con đường đầy đau khổ. Nhưng thằng Phong Sida gạt phắt cái giọng thân thương của con Mai bằng cái giọng choe choé của nó.

- Không có đâu thím ơi, Minh còn vừa khen con Linh Lười đáng yêu nữa kia kìa.

Không biết có phải chơi thân với nhau lâu năm nên chúng nó đồng bộ với nhau cả rồi không, nhưng thằng Huy với con Mai lại phang tiếp vào mặt thằng Minh hai câu y hệt Thảo Anh và Phong Sida.

- Thằng simp lỏd...

- Mày hết cứu rồi Minh ạ...

- Ăn xong thì vào lớp dùm cái.

Đến Minh thân thiện của chúng ta còn phải đuổi khách thì hiểu lũ bạn tôi bất ổn thế nào rồi.

___

- Cháu ra ngoài chút nhé.

- Khoan đã...Muốn đi đâu thì để bác chở đi.

Tôi xỏ đôi giày cao su của mình vào rồi rút chiếc ô từ trong tủ để giày ra. Đúng như Nhật Minh nói, tối nay trời mưa, nhưng nó là một cơn mưa nhẹ nhàng, chắc là mưa phùn, có lẽ chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi nhờ bác bảo vệ giữ bí mật với bố mẹ rồi chạy lẹ ra khỏi nhà trước khi bác ấy đổi ý.

- Mát quá...- Thấy đã xa xa nhà mình, tôi dần dần giảm tốc độ.

Như mọi khi, tôi lại đi dạo, chỉ đi và đi, nghĩ và nghĩ, nghe những tiếng mưa lộp bộp rơi vào chiếc ô trên đầu mình, thỉnh thoảng còn dẫm chân xuống cho nước tạo ra nhịp điệu, khiến nước bắn toé cả lên ống quần. Đi đến khi mỏi chân thì tìm tạm một ghế ngồi gần đó, tôi dùng khăn mình chuẩn bị rồi lau sạch nước, sau đó ngồi xuống tiếp tục tận hưởng "buổi du ngoạn dưới mưa"...

Tiếng mưa như tiếng đàn, dịu dịu, đều đều rơi xuống, cho tôi một cảm giác an toàn đến nỗi muốn buông lỏng tất cả. Mỗi lần nhìn mưa, tôi sẽ nghĩ về những câu chuyện lãng mạn của văn học, đến cuộc sống yên bình mà tôi mơ ước trong tương lai.

Nhưng lúc này khi nhìn mưa, tôi lại nhớ đến Nhật Minh, khi tôi đang ngồi thảnh thơi như vậy có lẽ nó đang phải dầm mưa ở đâu đó.

Tôi ngả người, khẽ nhắm mắt, và chẳng hiểu sao bản thân mình thở dài.

- Không biết giờ thằng Minh giao hàng xong chưa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện