Ngữ khí của anh vừa dịu dàng mà vừa cưng chiều biết bao.

Thực ra, tôi sớm đã không còn ghét anh nữa.

Thứ mà tôi căm ghét chính là thân phận của hai đứa lúc này.

11.

Sau khi vụ ồn ào kết thúc, tôi cầu xin Đoạn Dĩ Diễn hãy tránh xa mình một chút.

Tôi cứ tưởng rằng chỉ cần mình thứ mầm mống ấy, nó sẽ không thể nào phát triển trong trái tim tôi được nữa.

Ngày hôm ấy, anh nhìn tôi rất lâu, dưới những tia nắng mặt trời tưởng như đang vỡ vụn ở xung quanh.

Đến cuối cùng, anh không đồng ý cũng chẳng chối từ.

Thế nhưng từ đó về sau tôi cứ trốn tránh anh.

Gần 1 tháng trời Khương Vận Hà mới xuất hiện, bà phát hiện ra có điều gì đó không ổn giữa hai chúng tôi.

“Con và anh trai sao thế, hai đứa lại cãi nhau ư?”

“Đừng hỏi con”, tôi đang rất mệt mỏi.

Khương Vận Hà nổi cáu, “Mẹ bảo con noi gương anh trai học hành chăm chỉ, vậy mà con lại trở thành cái bộ dạng gì thế này, càng ngày càng bướng bỉnh.”

“Nha đầu thối này, sao suốt ngày chọc giận anh thế, mẹ và chú Đoạn đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Đoạn Dĩ Diễn cũng xem như là anh trai con rồi, đừng có ngang ngược mãi như thế nữa.”


Tôi nhìn mẹ rồi cười, cười đến mức cả hai vành mắt đều đỏ lên, “Mẹ đã từng hỏi qua con, rằng con có muốn anh ấy trở thành anh trai mình không bao giờ chưa?”

Cả mặt mẹ đỏ phừng phừng, sống lưng thẳng đứng, “Con có ý gì?”

“Con không có ý gì cả!”

Tôi vừa dứt lời, Đoạn Dĩ Diễn cũng đi từ trên lầu xuống, dường như nghe được điều gì đó anh liền đánh mắt qua.

Bốn mắt chạm nhau.

Tôi nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của anh, “Con đi học đây.”

Lúc đi đến cửa, vẫn còn nghe được thấp thoáng tiếng Khương Vận Hà nói chuyện với Đoạn Dĩ Diễn.

“A Diễn à, con đừng để bụng con bé Ân Ân nhé, nó là em gái con mà.”

“Ai nói Ân Ân là em gái cháu?”

Đoạn Dĩ Diễn cũng không mấy vui vẻ.

Tôi không dám nghe tiếp, vội vàng chuồn khỏi.

Ở lối rẽ của tiểu khu tôi chạm mặt Kỳ Xuyên, anh nhìn thấy tôi thì có chút bất ngờ, “Sao hôm nay em lại đi muộn thế?”

Tôi không đáp lời.

Anh theo thói quen lấy ra một chiếc kẹo, “Em lại không vui rồi?”

Tôi lắc đầu, cười nhạt.

Anh khom người xoa đầu tôi, ánh mắt ôn nhu mà ấm áp, “Anh trai em sao còn chưa ra?”

“Sắp rồi ạ.”, tôi bình tĩnh chuyển rời tầm mắt, chuẩn bị đi tiếp.

Anh lại chủ động hỏi, “Anh chở em đi nhé?”

Kỳ Xuyên trước nay làm việc gì cũng đều hỏi ý kiến của người khác trước tiên.

Sự nhã nhặn của anh ấy khiến đối phương khó lòng từ chối.

“Anh không đợi Đoạn Dĩ Diễn ư?”, đây là lý do duy nhất để tôi có thể rời đi vào lúc này.

Kỳ Xuyên dừng lại một chút, ngữ khí không mấy vui vẻ, “Cậu ấy cần anh sao?”

Câu nói này thật sự khiến người khác dễ nảy sinh hiểu lầm.

Lẽ nào, anh chỉ đang mượn cơ đợi Đoạn Dĩ Diễn để đợi tôi? Tôi nuốt nước bọt, chẳng có cảnh tượng vui vẻ như tôi đã từng nghĩ, tôi chỉ cứng nhắc ngồi sau yên xe anh mà thôi.

Vội vã xuống xe, tôi cứ cảm nhận có một ánh mắt đang âm thầm theo dõi ở đằng sau, nhưng đợi đến khi tôi quay đầu lại thì chẳng có thứ gì cả.

Như người mất hồn cả một ngày ở trường, trở về nhà tôi liền trèo lên giường nằm.


“Nha đầu thối, vừa mới về nhà đã đi ngủ, không chịu học tập anh con kìa, lần nào cũng xếp số 1.”

Khương Vận Hà khó khăn lắm mới ở nhà được 2 ngày, vậy mà cũng không thể hòa hợp với tôi được một chút.

Muốn bà nhanh chóng ra ngoài tôi liền dùng thái độ thành khẩn mà đáp, “Đúng đúng đúng, anh ấy lợi hại, con phục rồi.”

“Phục rồi?”, Khương Vận Hà nhéo tai tôi, “Đừng có nằm mãi nữa, đem sữa sang cho anh trai con.”

Tôi đã trốn anh thành bộ dạng này, kết quả lại bị chính mẹ ruột mình ép phải đi gặp mặt anh.

Thật đúng là một trò cười.

“Con không đi, ai muốn đi người đó đi.”

"Đoạn Ân Ân”, Khương Vận Hà gần như hét lên, “Con theo mẹ đến Đoạn gia, có biết đã chịu biết bao sự chỉ trỏ của người đời hay không? Bây giờ cuộc sống đã dễ thở hơn một chút, con lại nhất định tự dày vò chính mình?”

Một lúc sau bà thở dài, “Tính cách anh trai con khó gần, người làm mẹ kế lại càng thêm khó, Ân Ân, con hiểu chuyện chút đi.”

“Biết rồi!”, tôi lấy hết dũng khí cầm lấy ly sữa, lẩm bẩm, “Mẹ đừng hối hận là được.”

Khương Vận Hà hài lòng gật đầu, rồi quay người ra cửa.

“Mẹ, mẹ đừng động.”, tôi đi phía sau, vô tình nhìn thấy mấy sợi tóc trắng trên đầu bà, Khương Vận Hà lúc nào cũng theo đuổi cái đẹp, tôi cẩn thận giấu mấy sợi tóc trắng đi, trong lòng dâng lên một sự khó chịu khó tả.

Nhưng Khương Vận Hà hình như cảm nhận được, bà vỗ nhẹ vào tay tôi cảm thán, “Mẹ già rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện