Cố Trì khuôn mặt đen thui ngồi trên giường, hàn khí cứ liên tục toát ra khiến những người hầu vào dọn phòng sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp để mau chóng được giải thoát. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Trì buồn bực cầm máy nhấn nút nghe

- ....

- Tôi biết rồi, hợp đồng đó không cần nữa! Thu mua luôn chỗ đó đi!

Nói xong, Cố Trì lạnh nhạt ném cái máy có giá hàng chục triệu USD lên bàn, anh thở dài ngã người nằm xuống, cánh tay phải gác lên trán, trong đầu nhớ lại tình cảnh bi thảm của bản thân mấy ngày nay

Từ lúc gặp nhỏ đó xong, anh luôn tự hỏi tại sao bản thân lại có cảm giác thân thuộc kỳ lạ với người ta như vậy. Sau đó, dù đang ở đâu, dù anh đang làm gì, hình bóng của cô luôn luôn hiện hữu trước mắt. Dù cho bao lần anh cố gắng tập trung vào công việc, xua đuổi đi bóng dáng của cô, nhưng cô cứ như âm hồn bất tán, đuổi thế nào cũng không biến mất khỏi trí óc anh. Thậm chí... Thậm chí anh đã xuất hiện một suy nghĩ vớ vẩn đến không thể vớ vẩn hơn! Đó là nhớ cô, muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn giam cầm cô bên cạnh cả đời, cứ như thế.... Anh bị điên rồi!!!

Đột nhiên Cố Trì ngồi phắt dậy, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc giống như đã hạ một cái quyết tâm gì đó

Phải rồi! Đi gặp cô ta một lần nữa, biết đâu là do cô ta lúc đó thẹn quá hóa giận, ếm bùa anh. Nếu bắt cô ta giải bùa, anh chắc chắn sẽ khỏi bệnh, chắc chắn là vậy! [ Vi Vi: EQ tỉ lệ nghịch với IQ:)) ]

Cố Trì càng nghĩ càng đúng, vội vàng đứng dậy cầm lấy áo vest. Nhưng anh chợt khựng lại...

Cô tên là gì? Cô ở đâu? Học trường nào? Anh...không biết...

Cố Trì xoay người cầm điện thoại lên, bấm máy, giây sau đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nam nhân đầy kinh ngạc

- Sếp ạ?

- Ừ, tôi cần cậu điều tra lí lịch một người cho tôi!

Ức Khanh bên kia đầu dây đã vội vàng nói

- Vâng vâng, sếp cứ nói đó là ai, nam hay nữ, tôi sẽ giúp sếp...

Chưa đợi Ức Khanh nói hết, Cố Trì đã không kiên nhẫn ngắt lời hắn

- Nữ, bộ dáng rất đáng yêu, còn là học sinh!

Ức Khanh nghe người được xếp đặc biệt yêu cầu điều tra là nữ, hơn nữa sếp còn nói là bộ dáng đáng yêu thì kinh ngạc đến mức miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng. Sếp EQ âm vô cực của hắn mà cũng biết để ý một người con gái? Nhưng sau đó hắn vẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của sếp.

"Tút... Tút... "

Đáp lại sự chờ đợi của Ức Khanh là tiếng điện thoại bị ngắt máy vang lên. Ức Khanh lệ chảy ròng ròng. Sếp ơi là sếp, anh không nói được một cái tên của người ta thì hắn điều tra bằng niềm tin, nữ sinh khả ái đáng yêu trên thế gian này đâu có ít!!

_________________________________________

Tử Tuyết Vi đen mặt nhìn một lượng lớn nữ sinh giống như bị tiêm máu gà sỗ sàng chen nhau chạy ra ngoài cổng. Ngay cả Tiêu Quân Nhã cũng chen lấn mà chạy, chỉ sợ người khác cướp mất chỗ tốt. Nhưng vấn đề là...

Tử Tuyết Vi đen mặt nhìn cánh tay mình bị Tiêu Quân Nhã sống chết cầm chặt kéo đi theo, hỏi

- Này, tại sao lôi tớ theo làm gì?

Tiêu Quân Nhã mặt cũng không ngoảnh lại, trả lời với vẻ đương nhiên

- Thì tất nhiên là phải rủ cậu theo rồi, Tiếu Y có bao giờ chịu đi đâu chứ!

Tử Tuyết Vi mặt càng tối hơn

- Tớ cũng không có muốn đi mà?

Tiêu Quân Nhã nhìn Tử Tuyết Vi bằng khuôn mặt rèn sắt không thành thép

- Cậu ngốc quá, đây là dịp hiếm đó!

Tử Tuyết Vi khó hiểu nhăn mày hỏi

- Hiếm? Hiếm chuyện gì?

Tiêu Quân Nhã đột nhiên trở nên phấn khích không thôi, nói

- Cố vương tử hôm nay sẽ đến trường, nghe nói là tìm một bạn nữ nào đó ở đây! Tất cả nữ sinh trong trường đều mỏi mắt xem thử là cô gái nào có phúc đến như vậy, đương nhiên một số thể loại sẽ ảo tưởng đó là mình!

Tử Tuyết Vi bĩu môi, ghét bỏ nói

- Cố vương tử là ai tớ còn không biết, mong chờ ảo tưởng làm gì?

Cô có cảm giác một chuyện không hay sẽ xảy ra, lại còn một lần nữa nghe đến từ "ảo tưởng". Cảm giác bất an trong lòng trào lên, nhưng sao cô cứ liên tưởng đến tên khốn kiêu ngạo ngày hôm đó nhỉ?

Tiêu Quân Nhã chậc chậc lắc đầu nhìn cô. Giọng điệu tiếc nuối

- Cậu đúng là nhà quê mà, Tiếu Y không biết là lẽ đương nhiên, nhưng sao cả cậu cũng lạc hậu như thế cơ chứ? Cố vương tử nổi tiếng như thế mà cậu cũng không biết, cậu thật là...

Tử Tuyết Vi nhàm chán khua khua tay

- Nếu không có việc gì nữa thì tớ về đây!

Tiêu Quân Nhã vội câm miệng, lấy tay kéo cô lại rồi cười hì hì giải thích

- Cố vương tử là một truyền kỳ đó! Anh ấy mặc dù đã ra trường rồi nhưng học sinh trong trường vẫn để lại vị trí thứ nhất trong thập đại vương tử cho anh ấy. Ngày xưa, lúc còn học ở đây, anh ấy là đối tượng trong mộng của hàng nghìn nữ sinh của trường mình lẫn trường khác, thư tình chất thành đống có thể đốt thành lửa trại đấy! Nghe nói anh ấy rất đẹp trai, học lực lại cực kỳ xuất sắc, cậu có thể so sánh sức học của anh ấy ngang bằng với Tiếu Y lúc bấy giờ đấy. Hơn nữa gia thế anh ấy rất giàu có, lúc trước nhờ có anh ấy học trong trường, nhà trường mới có nhà đầu tư khủng như vậy, trường rất hoan nghênh anh ấy! Còn nữa, nghe nói vừa mới ra trường, anh ấy đã vào công ty làm việc với chức vụ thấp nhất để công bằng với mọi người. Bây giờ anh ấy mới chỉ hai mươi đã làm tổng giám đốc, trong công ty mọi người vô cùng kính phục tài năng của anh ấy, và bởi vì còn rất trẻ, nhan sắc thượng thừa nên nhiều mỹ nhân đến đào góc tường lắm. Nói chung anh ấy chính là truyền kỳ trong thập đại vương tử!

Tử Tuyết Vi giật giật khóe miệng

- Cậu biết rõ quá nhỉ?

Tiêu Quân Nhã đắc ý hất mặt

- Đương nhiên!

Đột nhiên, trước cổng trường một chiếc xe Rolls-Royce Sweptail sang trọng dừng lại. Trong khoảnh khắc, mọi tiếng hét như bùng nổ, cả trường náo động bị bao phủ trong tiếng la hét điên cuồng của hàng nghìn nữ sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện