- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Tần Tiếu Y từ đâu đi tới, trong tay cô nàng là một quyển sách dày cộp, trên mặt không biết từ đâu biến ra thêm một cặp kính cận, cô nàng mặc một chiếc váy trắng nhẹ và đi dưới chân đôi giày búp bê quen thuộc. Nhìn hình tượng thật giống như là một tiểu thiên sứ có tri thức uyên bác.
Tử Tuyết Vi như nhìn thấy cứu tinh, khuôn mặt y chang cái biểu cảm của Tiêu Quân Nhã lần trước. Có điều là cô biết rút kinh nghiệm, không kích động nhào vào Tần Tiếu Y để bị hớ như Tiêu Quân Nhã, cô chỉ chạy đến nói toàn bộ sự việc mà mình biết. Nghe xong Tần Tiếu Y đẩy đẩy mắt kính, trên môi nở nụ cười dịu dàng, quay ra nói với mọi người đang nhìn lại đây
- Phiền các bạn nhường đường, tôi có hồ sơ để trong phòng phải đưa đến cho cô Liễu ngay lập tức, nếu chậm trễ thật không biết là ai sẽ chịu trách nhiệm đâu.
Thần kỳ chính là mọi người khuôn mặt méo sệch đầy nét sợ hãi, lập tức những người đó tản ra hai bên, tạo ở giữa một con đường nối từ chỗ Tần Tiếu Y đứng đến thẳng chỗ Cố Trì đang làm mặt lạnh.
( Vi Vi: nói thật là ta thích Tần Tiếu Y nhất trong thế giới hai này đấy <3)
Tử Tuyết Vi: "..." Không hổ danh là học bá Tần Tiếu Y!
Cố Trì: "..." Chuyện gì đang diễn ra?
Tần Tiếu Y cũng không để ý, cứ như cô nàng chắc chắn mấy người này sẽ ngoan ngoãn nghe lời vậy. Cô mỉm cười hướng Tử Tuyết Vi nói
- Tích Tích, lại chỗ tớ đứng đi!
Tử Tuyết Vi thắc mắc. Tại sao không đi vào mà bắt cô đứng chỗ đó, có tác dụng gì? Tuy là nghi hoặc nhưng Tử Tuyết Vi vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi tới. Khi Tần Tiếu Y nhường chỗ rồi kéo cô đứng vào chỗ mình, tức khắc Cố Trì liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc ám hắn mấy ngày nay. Cố Trì kìm nén tâm tình kích động, duy trì hình tượng cao ngạo soái khí mà hướng Tử Tuyết Vi ngoắc ngoắc tay nhưng khóe môi cong lên đã bán đứng tâm tình của anh
Tử Tuyết Vi: "..."
Tử Tuyết Vi tùy tiện kéo một cô nàng trong đám người rồi để cô ta đứng trước người mình, bản thân đứng sau lưng cô ta nói nhỏ
- Anh ta chắc chắn là đang gọi cô!
Mặt nữ sinh lập tức xuất hiện một rạng mây đỏ, lén ngước mắt lên nhìn Cố Trì xong lại cụp xuống lại, mặt đỏ đến nỗi có thể bốc lên hơi nước luôn
Cố Trì híp mắt nhìn, giọng nói giống như là bất đắc dĩ cũng giống như đang nghiến răng mà nhả ra từng chữ
- Tôi gọi họ Hạ!
Tức khắc, một phần ba nữ sinh có mặt mừng rỡ đồng thanh
- Cố vương tử, em họ Hạ đây!
Cố Trì lấy tay đỡ trán, lần này thực sự là vì tức giận mà nghiến răng gằn từng chữ
- Tôi gọi Hạ, Tích, Tích!
Toàn bộ im lìm, Tần Tiếu Y nghiêm túc lên tiếng giống như không biết mình đang có hành động bán đứng bạn bè
- Tích Tích, anh ấy gọi cậu.
Tử Tuyết Vi: "..." Để cô nhớ lại thử mình đắc tội Tiếu Y hồi nào cái đã. Ôi giời ơi! Tiếu Y ơi là Tiếu Y!!!
Tử Tuyết Vi hét lên trong lòng, mặt đau khổ nhìn vệ sĩ áo đen trước mặt làm động tác mời vô cùng kính trọng
Tử Tuyết Vi lê từng bước chân, một bước thì chia thành ba bước mà đi. Đoạn đường ngắn ngủn mà Tử Tuyết Vi đi lâu ơi là lâu khiến Cố Trì suýt nữa không duy trì được hình tượng mà chạy tới bế cô lên luôn.
Hắn gầm lên
- Qua đây nhanh lên!
Xong hắn chỉ tay về phía toàn bộ nữ sinh đang cực kỳ kinh ngạc mà xôn xao kia hét lớn
- Cút hết!
Bọn nữ sinh bị doạ sợ, đám vệ sĩ còn chưa chuẩn bị động tác đuổi người thì tất cả đã chạy tán loạn. Một giây sau, trừ Tần Tiếu Y, Tử Tuyết Vi cùng Cố Trì và đám vệ sĩ thì toàn khu vực vắng tanh như chùa bà đanh. Một cơn gió nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá quét đến trên mặt đất, khung cảnh tiêu điều...
Tử Tuyết Vi: "..." Chúa ơi, cô hình như chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi! Tên này sát khí hầm hầm đáng sợ thế kia, cô mà qua sẽ không bị thịt chứ?
Danh sách chương