Hạ Tích Tích: "..." Này này đại ca à, nhân vật chính là tôi còn chưa có đồng ý, anh lại đi rêu rao bậy bạ cái gì thế, tôi làm bạn gái anh bao giờ?

Trong khi Hạ Tích Tích đang thở dài bất lực trong lòng Cố Trì thì người đàn ông cũng thu lại ánh mắt của mình. Người đàn ông mở miệng

- Tôi đã lật lại vụ án diệt tộc của Lăng gia năm đó. Quả thực chúng ta đã để xổng mất một con mồi!

Ánh mắt Cố Trì tối xuống, đáy mắt cất giấu sát ý khi nghe về hai chữ "Lăng gia".

- Tìm rồi giết chết đi!

Người đàn ông gật đầu, thoáng nhìn qua Hạ Tích Tích rồi lại mở miệng

- Theo kết quả điều tra lúc lật lại hồ sơ, một nhà Lăng gia gồm một trăm hai mươi tám người, chỉ tìm thấy xác của một trăm hai mươi bảy người, chúng tôi đã xác định, người duy nhất không được xác nhận là đã chết chính là con gái út của Lăng lão gia bấy giờ mới chỉ bốn tuổi - Lăng Thẩm Nguyệt!

Cố Trì nhận thấy thân mình Hạ Tích Tích run lên một cái, nghĩ là cô sợ nghe mấy chuyện giết chóc liền nhẹ nhàng vỗ lưng cô, liếc nhìn người đàn ông

- Quay về điều tra, tìm được thì xử lý! Không thể để kẻ có dòng máu Lăng gia tự do quá lâu!

Người đàn ông lúc này mới đứng dậy, cúi người đáp vâng một tiếng rồi xoay người rời đi.

Người đàn ông đi rồi, Cố Trì mới nhẹ nhàng mở miệng

- Em sợ?

Hạ Tích Tích không lên tiếng, chỉ im lặng vùi mặt vào ngực Cố Trì khiến hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, hắn cảm nhận được Hạ Tích Tích vòng hai tay ôm ngang hông mình thì liền cười khẽ, trong mắt lóe lên vui mừng, dịu dàng vuốt tóc cô

- Đừng sợ, sau này sẽ không nói mấy thứ này trước mặt em nữa!

Hạ Tích Tích khẽ thều thào

- Tôi muốn rời khỏi đây!

Nghe tiếng đáp đồng ý dứt khoát của Cố Trì, Hạ Tích Tích liền ngồi thẳng người dậy.

Đúng lúc này, bụng Hạ Tích Tích kêu lên biểu tình. Hạ Tích Tích hai tay ôm bụng, chửi thầm đồ bụng phản bội, ít ra phải giữ thể diện cho cô một chút chứ! Cố Trì phì cười một cái, xoa xoa đầu cô

- Nếu đói rồi thì đi ăn một chút gì đi!

Hạ Tích Tích mặc dù muốn rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt nhưng sức hấp dẫn của thức ăn thực sự quá lớn, đặc biệt là lúc đói bụng, với cả cô nghĩ có Cố Trì ở đây, chắc sẽ không xảy ra cái gì đâu nên cũng gật đầu.

Tuy là danh tiếng đầy rẫy thị phi nhưng không thể không công nhận hiệu suất làm việc của khách sạn cực kì tốt. Hạ Tích Tích kêu lên hàng chục món ăn, món nào cũng cần phải chờ với thời gian khá lâu để hoàn thành thế nhưng ngay lập tức được dọn lên. Nhìn mấy món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt bày biện trên bàn, Hạ Tích Tích mặt rạng rỡ cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn. Tướng ăn của cô cực kỳ xấu đến độ không nỡ nhìn thẳng, sau một lúc ăn, cô bỏ luôn đũa bắt đầu ăn bóc, sức ăn của cô cũng rất khoẻ, cô liên tục bỏ thức ăn vào miệng mà nhai, kém sang đến nỗi đám phục vụ lập tức xám mặt, đáy mắt lóe lên tia coi thường. Sau một lúc Hạ Tích Tích mới phát hiện Cố Trì không hề đụng đũa, anh chống cằm tựa trên bàn, đôi mắt híp lại đầy vui vẻ nhìn cô, trong mắt toàn là sự dung túng vô hạn. Thấy miệng cô dính đầy dầu mỡ, Cố Trì bật cười dùng khăn lau cho cô, yêu chiều mắng

- Thật là một tiểu tham ăn!

Hạ Tích Tích bĩu môi giật luôn cái khăn tay của Cố Trì đang lau miệng của cô vào tay, sau đó hung hăng chà chà lau lau cái tay bị bẩn rồi ném về lại cho Cố Trì, tiếp tục sự nghiệp bóc thức ăn. Cố Trì không hề ghê tởm mà chụp lấy khăn tay, anh cười cười bỏ cái khăn đó qua một bên, ra hiệu cho phục vụ lấy thêm khăn tay. Đang yên lành thì Hạ Tích Tích ôm bụng, mặt nhăn lại đầy đau đớn, Cố Trì thấy vậy liền hoảng sợ đứng dậy chạy qua chỗ cô, cúi mặt xuống nhìn cô, một tay vuốt vuốt lưng cô, một tay lau mồ hôi đang lăn dài trên gò má cùng trán của cô. Anh gấp đến hoảng, mày nhăn lại đầy lo lắng, hỏi

- Sao thế? Khó chịu ở đâu?

Cố Trì định hướng phục vụ thông báo gọi bác sĩ, không ngờ Hạ Tích Tích chụp cánh tay của anh khiến anh khựng lại, thấy cô lắc lắc đầu mặc dù mặt trắng bệch, anh mím môi đau lòng nhìn, xoa tóc cô

- Ngoan, để anh gọi bác sĩ tới khám cho em!

Hạ Tích Tích vội vã lắc đầu, mấp máy miệng, Cố Trì thấy vậy kề sát tai để nghe rõ hơn những gì cô nói. Hạ Tích Tích ngượng ngùng nói nhỏ

- Tôi ăn nhiều, đau bụng!

Cố Trì thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy

- Anh đưa em đi!

Hạ Tích Tích: "..." What?

Cô vội lắc đầu nói không cần không cần liên tục rồi vội hỏi phục vụ hướng nhà vệ sinh, sau khi nhận được đáp án cô chạy như bay đi ra khỏi phòng khiến Cố Trì không kịp phản ứng. Anh cũng không đuổi theo, chỉ đứng nhìn theo cô mãi đến tận khi cô khuất bóng. Ánh mắt anh loé lên sự đau thương khó tả

Cạch một tiếng đóng cửa lại, Hạ Tích Tích nhìn người trong gương đang chảy đầy mồ hôi, cô mở vòi nước, dùng hai tay hứng lấy rồi tưới lên mặt, nước lạnh giúp cô mát mẻ tỉnh táo hơn. Hạ Tích Tích đưa tay sờ gương mặt chính mình trong gương, mím môi. Một lúc sau, cô đưa tay lên tai, chuẩn bị gỡ chiếc hoa tai màu trắng nho nhỏ ra thì hệ thống bất ngờ lên tiếng

[ Ký chủ đừng mà!]

Nhìn đôi bông tai được tháo ra, ánh mắt Hạ Tích Tích dần dần thay đổi, ánh mắt trong veo hồn nhiên của một thiếu nữ mười sáu biến mất, bị thay thế bởi một đôi mắt không chút tình cảm với bóng đêm sâu không thấy đáy, giống như cô không hề có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố không hiện hữu, chỉ có lí trí và tỉnh táo cực hạn. Hạ Tích Tích...không... Tử Tuyết Vi mỉm cười nhìn đôi hoa tai trắng trong lòng bàn tay

[ "Hoa tai diễn xuất" này không tệ! Nhưng nhược điểm lớn nhất chính là ngay cả trí não cũng giống hệt, chất xám của Hạ Tích Tích lại không đủ dùng, ta đành phải tự mình tháo nó ra để có thể suy luận cho nhiệm vụ phụ! ]

Hệ thống hờn dỗi đáp

[ Người ta đã phối hợp diễn xuất với cô, sao cô có thể tuyệt tình như vậy!]

Tử Tuyết Vi cũng không quan tâm hệ thống lải nhải nữa, nhìn vào gương nở một nụ cười ôn hoà nhưng khiến hệ thống rợn tóc gáy

Đây là lý do nó dụ dỗ ký chủ mua bằng được "hoa tai diễn xuất". Tính cách ký chủ tà khí khó nắm bắt, may mắn là ký chủ không phải diễn viên trời sinh, thế giới trước có thể nhập vai Giang Tĩnh Sương nhưng tính cách lại không hoàn toàn là của nguyên chủ mà có lúc bị pha lẫn với tính cách của ký chủ. Thế nên khi vừa tới thế giới này, nó đã dùng ba tấc lưỡi trời sinh thuyết phục được ký chủ mua "hoa tai diễn xuất", sau đó ký chủ đã hoàn toàn hóa thành Hạ Tích Tích hàng thật giá thật, từ tính cách đến khí chất đều là của nguyên chủ mà diễn ra. Nhưng mà ký chủ có vẻ không hài lòng. Đúng lúc Tử Tuyết Vi định bóp nát đôi hoa tai trong tay thì tiếng nói chanh chua từ phía sau truyền tới làm cho cô khựng lại động tác.

Có lẽ nên giữ lại!

- Ồ, hàng mới à, nhìn cũng ngon đấy!

- Đáng ghét, rõ ràng là người ta đẹp hơn!

- Ngoan nào, tối nay anh sẽ thưởng cho cưng!

Thấy trong gương phản chiếu hình ảnh đồi phong bại tục, hơn nữa tên đàn ông kia còn dùng ánh mắt háo sắc nhìn ngó cô từ đầu đến chân không chút kiêng dè, nở nụ cười dâm ô, gã ta tiến lại gần, tay xoa xoa lại vô cùng gian tà

- Tiểu mỹ nhân về với anh nào, anh đảm bảo sẽ cho em cảm giác sung sướng tận thiên đường!

Tử Tuyết Vi nheo mắt, lạnh nhạt liếc nhìn gã ta trong gương, đáy mắt một chút tình cảm cũng không có, cô lãnh đạm cất hoa tai vào trong túi, cất giọng nhạt nhẽo như xua đuổi một con ruồi

- Cút đi!

Gã đàn ông đứng hình vài giây, sau đó phẫn nộ chỉ tay vào Tử Tuyết Vi đang quay lưng về phía gã mà quát lên

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Xem xem tối nay tao có chơi chết con đi*m nhà mày không!

Vừa nói gã đàn ông vừa giận dữ đi đến chỗ Tử Tuyết Vi, ả đàn bà phía sau õng ẹo cười duyên

Hệ thống trong lòng thắp cho gã kia một nén hương. Hiện giờ người đó không phải Giang Tĩnh Sương cũng chẳng phải Hạ Tích Tích, người đó là ký chủ thật sự, tên khốn này thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào! Hy vọng kiếp sau ngươi đừng ngu xuẩn như thế nữa! Tạm biệt!



Vi Vi: Cảm thấy giống hình tượng Sở Hiên quá đi! <3

*Sở Hiên là nhân vật trong truyện "Vô hạ khủng bố" của Zhttty
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện