10.

Tôi che miệng Phù Minh Thư lại: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng để trong lòng.”

Không đợi chàng nói gì thêm, tôi vội đứng dậy, kéo Bùi Khải đang cầm khăn khóc hu hu vọt vào phòng.

Tiếng đóng cửa “Rầm” vang lên, chặn nam phụ ở ngoài.

Tôi nhìn về phía nam chính, hắn ôm ngực mình theo phản xạ.

Cứ như hắn là một đóa hoa mềm mại, mà tôi là tên cướp sắc vậy.

Tôi nghiêm túc nhìn hăn: “Hôm qua ta nói thật lòng đấy, ta không có tình cảm gì với huynh ấy cả, người trong lòng ta là huynh.”

“Huynh đừng ghép ta với huynh ấy thành một đôi, ta không thích.”

“Sau này huynh ấy sẽ thích cô gái khác, huynh hiểu không?”

Nam chính gật đầu ngoan ngoãn.

Nhưng tôi nghe thấy hắn không ngừng ầm ĩ trong đầu:

“Xem ra Phù nhị làm chuyện quá đáng rồi, dù hôn rồi mà Nguyệt Nhi vẫn chưa chịu tha thứ cho huynh ấy. Đợi sau khi Nguyệt Nhi rời đi, mình phải đi hỏi huynh ấy, xem có phải huynh ấy làm chuyện gì mà Nguyệt Nhi không thể tha thứ được không! Nguyệt Nhi tốt như vậy, nếu như huynh ấy dám ăn hiếp Nguyệt Nhi thì mình không bỏ qua đâu! Nguyệt Nhi đáng thương của mình, nàng và Phù nhị ca xứng đôi quá trời… Hu hu hu….”

Tôi ôm trán đầy bất đắc dĩ.

Không sợ hắn đối xử với tôi lạnh lùng xa cách, mà hắn thân với tôi nhưng lại chưa từng xem tôi là một người khác phái có thể có tình cảm nam nữ.

Nhìn sách trên bàn của hắn, tôi lại có một kế hoạch khác.

Tôi đi tới trước bàn hắn hỏi: “A Khải, huynh đọc nhiều chuyện xưa như thế, nếu không có người chia sẻ thì đáng tiếc lắm nhỉ…?”

Hắn bị tôi nói trúng ý, lập tức thở dài: “Đúng thế! Đáng thương cho mấy câu chuyện hay như vậy, thế mà không ai thưởng thức cùng ta!”

“A Khải, nếu ta nói, ta có biện pháp giúp huynh tìm dược người đọc chung chuyện xưa này thì sao?”

“Biện pháp gì??!!!”

11.

Đợi sau khi tôi ra khỏi phòng của Bùi Khải, thì không thấy Phù Minh Thư đâu nữa.

Bùi Khải giống như con khổng tước, ngửa đầu đi tuần sân một vòng, trên mặt tràn ngập sự đắc ý.

“Nguyệt Nhi, vậy chúng ta đã hứa với nhau rồi nhé!”

Tôi gật đầu mạnh.

Hệ thống không ngừng nịnh nọt tôi: “Ký chủ giỏi quá, có thể nghĩ cách đọc chung truyện cẩu huyết với nam chính để lừa nam chính cưới cô. Sau khi cưới, còn sợ không tán được hắn à?”

Tôi tỏ vẻ đồng ý, nhếch môi về phòng ngủ.

Một tờ giấy đặt trên bàn, bị tách trà đè lên.

Tôi vừa đi tới thì thấy, cau mày.

Trên đó viết: “Nguyệt Nhi, đợi ta về báo lại với phụ mẫu, chuẩn bị sính lễ, mấy hôm nữa sẽ đến cầu hôn nàng. ---- Phù Minh Thư.”

Chữ viết bay bổng thể hiện tâm trạng tốt của chủ nhân.

“Hệ thống, thế giới này có ai còn bình thường không?”

“Sao nam phụ có thể đòi cưới tôi vì bị tôi cắn cằm chứ? Tôi nhớ trong tiểu thuyết, ổng không phải là người như thế.”

Trong nguyên tác, nữ phụ từng thích chàng nhưng chàng chỉ xem nữ phụ là em gái, thương hại nàng mà thôi.

Sau đó nam chính xuất hiện, nữ phụ yêu nam chính. Sau khi nữ chính xuất hiện, nam phụ yêu nữ chính.

Từ đầu đến cuối, nam phụ và nữ phụ chưa bao giờ có tuyến tình cảm cả….

Tuyến tình cảm của tôi và nam phụ bây giờ rất kì lạ.

Hệ thống im lặng không dám nói gì.

Có lẽ thế giới này đã hỏng nhiều lắm rồi, nó không rõ lắm.

12.

Tôi nghĩ cách làm sao cách xa nam phụ một chút, đừng làm ảnh hưởng việc tán tỉnh nam chính của tôi.

Đợi đến khi tiếng cửa đập bùm bùm, đánh thức tôi thì mới phát hiện đã chiều tối rồi.

Bùi Khải vui vẻ ôm đống sách vào nói: “A Nguyệt, mau đến đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hắn thần bí đi tới cạnh tai tôi, nói nhỏ: “Nguyệt Nhi, lời hứa của chúng ta hủy bỏ nhé! Ta không thành thân với ngươi nữa, cũng không cần ngươi đọc sách này với ta.”

Nói xong, hắn làm ra vẻ ngại ngùng.

“Tại sao?”

Tên ngốc này sao lại khó lừa thế? Hắn mím môi cười, không dám nhìn tôi mà đáp vội: “Phù nhị ca dùng đồ tốt hơn để đổi với ta rồi.”

?

Phù Minh Thư, chàng tốt lắm, dám chơi cái trò chim sẻ bắt ve sau lưng tôi cơ á?

Tôi cố nén xúc động đi tìm chàng tính sổ, nở nụ cười: “Nhưng chúng ta đã hứa với nhau rồi mà A Khải?”

“Không lẽ huynh không thích ta à?”

“Huynh ấy dùng cái gì để đổi với huynh thế?”

Hắn lắc đầu không ngừng, không chịu nói ra.

Cũng không nghe được tiếng lòng của hắn.

Tôi cắn răng, rặn từng chữ: “Phù ca ca đến đây khi nào thế? Bây giờ huynh ấy ở đâu? Sao ta không nghe thấy tiếng gọi gì thế?”

Hắn cuối cùng mới chịu hếch cằm về phía phòng ở phía Đông.

Hệ thống nhắc nhở tôi phải giữ hình tượng sen trắng, nếu không tôi đã lộ cái nết hoa ăn thịt của mình ra rồi.

Chủ yếu là, tôi phải tán đổ cái tên nam chính ngu xuẩn luôn đu CP tôi và nam phụ trong một tháng.

Bây giờ lại có người dính vào làm phiền, sao nhịn nổi chứ?

Công lược thất bại, họ không sao hết, nhưng tôi phải chịu hình phạt đó mấy ông ơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện