22.

Vừa mở ra đã nghe tiếng mắng chửi không ngừng.

Tôi vội tránh, để tiếng chửi của hắn bay lên người Phù Minh Thư, mắng chếc chàng, hừ!

Phù Minh Thư đứng đó không biết chuyện gì, chỉ lo lắng nhìn nữ chính.

Bùi Khải mở miệng: “Ơ, đây không phải là Phù nhị ca à?”

“Không phải huynh bảo về nhà để chuẩn bị sính lễ cưới Nguyệt Nhi sao?”

“Sao lại….” Bùi Khải cố ý nhìn khắp nơi, sau đó dừng trên người nữ chính đang nằm trên giường, kinh ngạc che miệng, “Trời ạ! Sính lễ của Phù nhị ca là tặng một người sống cơ á?”

Trong lòng hắn không quên bổ sung: “Còn là một người sống trông còn lớn hơn cả tôi, đồ trai tồi chếc tiệt!”

Trong thế giới tiểu thuyết, lần đầu gặp của nam nữ chính là lúc hắn vừa liếc mắt một cái đã bị tư thế anh khí và hào phóng của nữ chính làm rung động.

Cốt truyện bây giờ đã hỏng tới mức này, hắn cảm thấy nữ chính không đẹp.

Lúc này Phù Minh Thư mới phản ứng được, chàng bế một cô gái vào trong nhà của ‘người trong lòng’, còn không giải thích câu nào.

Chàng nhìn gương mặt lạnh nhạt của tôi: “Nguyệt Nhi, nàng nghe ta giải thích.”

Bùi Khải chắn trước mặt tôi, giống như gà mẹ bảo vệ con vậy: “Huynh giải thích đi.”

23.

Phù Minh Thư ngừng lại, miệng mở to nhưng chẳng nói gì.

Lát sau, mới yếu ớt nói: “Trước kia nàng ấy cứu ta một lần, nên ta mới….”

Bùi Khải lập tức cắt lời: “Ồ, là ân nhân cứu mạng cơ à? Thế sao huynh không lấy thân báo đáp đi?”

Phù Minh Thư ngẩn người.

Tôi nhịn không được mà hỏi: “Thế sao huynh mang người đến chỗ ta?”

Gia đình nhà họ Phù rất lớn, có rất nhiều tòa nhà, có nhiều biệt viện, sao cứ phải mang đến nhà tôi, để cô ấy nằm trên giường tôi làm riêng cho chàng? Chàng cụp mắt: “Nếu đem nàng ấy về nhà ta sẽ khiến người khác nói ra nói vào, làm hỏng thanh danh của nàng ấy, ta không nghĩ nhiều. Nguyệt Nhi, ta không có ý gì với nàng ấy cả.”

Tôi bật cười.

Chàng sợ hỏng thanh danh của cô ấy ư?

Tôi còn tưởng chàng không biết thanh danh là gì cơ đấy.

Ở chỗ tôi, tôi và Bùi Khải luôn bảo chúng tôi là huynh muội với người khác, nên chẳng có gì cả.

Nhưng chàng cứ hai ba ngày lại chạy đến, lúc đến còn khua chiêng múa trống như kiểu muốn mọi người đều biết.

Tôi mới đến thế giới này mấy hôm, mà người xung quanh đã nói tôi mấy hôm rồi.

Cái gì mà ‘vợ bé’ ‘không có sính lễ’ ‘tằng tịu với nhau’ các kiểu.

Cứ tưởng chàng không hiểu rõ, thì ra chàng không để lòng lòng…

Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

24.

Tôi giữ chặt góc áo của Bùi Khải, lắc đầu với hắn: “A Khải, muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

Bùi Khải trừng mắt nhìn Phù Minh Thư một cái, hừ lạnh rời đi.

Sau khi Phù Minh Thư nghe tiếng động nhỏ của nữ chính, chàng dừng chân không đuổi theo nữa.

Tôi lật xem thông tin của hệ thống, phát hiện vị trí của tôi đã đứng ở số 10, mà Phù Minh Thư thì rớt 10 hạng, trở về vị trí đội sổ.

Không hiểu sao, lòng tôi chẳng vui như mình nghĩ.

Bùi Khải vừa đi, vừa tức giận, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Đúng là ăn hiếp tới nhà người khác mà, xem Nguyệt Nhi nhà ta không có ai bảo vệ à? Nguyệt Nhi, ngày mai chúng ta mang hộ tịch đi sửa, đổi họ của ta thành của muội, sau này ta tên là Tô Khải, làm ca ca của muội, xem có tên nào không có mắt tới ăn hiếp muội!”

Tôi dở khóc dở cười, an ủi khuyên ngăn hắn: “Cô nương kia là ân nhân cứu mạng của chàng ấy, bây giờ lo lắng chăm sóc cũng không sai. Đừng nói nữa, bận một ngày rồi, mau về rửa mặt nghỉ ngơi thôi.”

Bùi Khải hung hăng trừng mắt nhìn phòng phía Đông một cái, hừ một tiếng rời đi.

Nhưng âm thanh trong đầu hắn không ngừng lại.

Lúc thì mắng trai tồi, khi thì đau lòng tôi.

Lúc thì cảm thấy Phù Minh Thư không làm gì sai, lúc thì cảm thấy chàng là phản đồ.

Tiếng lòng không ngừng thay đổi tới nửa đêm, tôi lại tăng thêm hai vị trí trong lòng hắn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện