“Trời ơi, vị khách quan này, ở bên ngoài Yểm Ma Cốc, không thể gọi tục danh của vị kia một cách bừa bãi được!”

Tên bồi bàn bên trong quán trà nghe thấy lời này liền sửng sốt, nên vội vàng chạy đến khuyên can.

Gương mặt của gã đàn ông vạm vỡ khẽ co giật khi nghe được lời nhắc nhở này.

Gã ta kiêng kỵ quay đầu nhìn về phía sơn cốc biến hóa kỳ dị đang ẩn mình trong làn sương sớm cách đó không xa, không khí tự động xuất hiện vài vòng gợn sóng. Sau đó gã dời tầm mắt, hắng giọng: “Khụ, ta chỉ có ý tốt mà thôi. Vị thiếu niên này tuổi còn nhỏ, ăn nói càn rỡ, nếu không bị giáo huấn, sau này sẽ ăn không ít thiệt thòi…”

Tên bồi bàn mỉm cười, liên tục gật đầu.

Phong Nghiệp không phản ứng lại, hắn thậm còn không cho đối phương một cái liếc mắt, hàng mi dài rủ xuống, hắn chỉ thờ ơ nghịch món đồ chơi nhỏ trong tay.

Thời Lưu đứng sau lưng hắn, trông thấy rất rõ ràng.

Đó là một nhánh cây gãy trong khá đẹp mắt, trên nhánh cây điểm xuyết hai mảnh chồi non.

—— Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc.

Mới mấy ngày không gặp, dường như nó càng trở nên dài và tươi tốt hơn.

Thời Lưu đang suy nghĩ, chợt nhìn thấy ma đang khoác áo choàng, ngồi quay lưng về phía nàng, nói: “Lại đây.”

Thời Lưu do dự một chút, sau đó từ phía sau ló người lên: “Ta hả?”

“......”

Phong Nghiệp xoay người, ánh mắt lạnh lùng hờ hững dừng lại trên người nàng: “Trước mặt ta còn có người khác à?”

Yểm Ma Cốc trước mặt hắn rõ ràng tấp nập người qua lại, cách đó không xa, tên bồi bàn của quán trà còn đang dùng lời ngon tiếng ngọt nói chuyện với gã đàn ông vạm vỡ kia.

Chỉ là hiện tại trong mắt hắn không dung được nửa hạt bụi, hơn nữa, trong đôi mắt tựa như tuyết rơi trong đêm khuya phủ trắng xóa núi rừng ấy, kẻ tầm thường căn bản không thể bước vào con ngươi lạnh lùng của hắn, hắn cũng đã quen nhắm mắt làm ngơ.

Cho nên, trong mắt ma chỉ thấy con sâu cái kiến, không thấy con người.

Nhưng Thời Lưu đã quen với điều này, nàng thuận theo ý hắn: “Không có.”

“Lại đây, giơ tay lên.”

“A.”

Thời Lưu cảm thấy cổ tay mát lạnh, nàng cúi đầu, trông thấy ngón tay trắng tựa bạch ngọc của Phong Nghiệp lười nhác cầm lấy cổ tay của nàng, nhánh cây màu nâu nhạt mềm mại gấp khúc trong lòng bàn tay hắn.

Sau đó lòng bàn tay của Phong Nghiệp phất nhẹ.

Hai đầu nhánh cây chạm vào nhau, tự giác quấn lại.

Phong Nghiệp buông tay nàng ra, “Được rồi.”

Thời Lưu nhấc cổ tay lên xem: “Huynh đưa ta cái này để làm gì?”

Trong lúc hỏi, Thời Lưu vô thức chạm vào nó.

Nàng trời sinh gần gũi với thực vật cho nên nàng rất thích linh mộc có linh tính như Thiên Đàn Mộc. Trước đây, vì biết phải trả lại nên đã kìm nén tính tình, cố ý không để ý đến nó, hiện tại có được, nên tất nhiên kìm lòng không đặng.

Ánh ban mai vừa hiện, rơi trên hàng mi dài của thiếu nữ, khiến đôi mắt của nàng như có ánh sáng mềm mại trong veo.

Sau khi rời khỏi Quỷ Ngục, đây là lần đầu tiên Phong Nghiệp bắt gặp ánh mắt như vậy của Thời Lưu.

Môi hắn khẽ nhếch lên, sau đó mím lại.

“Quá nhiều con sâu cái kiến, khiến người xem bực dọc, nên ta để lại dấu hiệu cho ngươi.” Phong Nghiệp nâng tách trà lên, “Sau khi ngươi ra ngoài, thay đổi dáng vẻ, cũng đỡ khiến ta tốn công phân biệt.”

“Được.”

Thời Lưu vui vẻ đáp lại, chăm chú nhìn vòng tay làm bằng nhánh của Thiên Đàn Mộc, sau đó mới kịp nhận ra: “Hả? Dáng vẻ của ta sẽ thay đổi ư?”

“Có kẻ muốn trở thành tuyệt thế mỹ nhân, chỉ cần có thể tỉnh lại, rời khỏi cốc, ước mơ sẽ trở thành sự thật.”

Thời Lưu kinh ngạc quay đầu nhìn sơn cốc kia: “Lợi hại vậy sao?”

“?”

Tách trà giơ lên một nửa chợt ngừng lại, Phong Nghiệp nhíu mày, nghiêng mặt liếc nàng: “Ngươi cũng muốn?”

“Ai mà không muốn trở nên xinh đẹp, được mọi người thích chứ?” Thời Lưu nhẹ nói, nàng vô thức sờ lên vết sẹo trên mặt.

“Xinh đẹp và được yêu thích, có liên quan đến nhau à?”

Thời Lưu: “Tất nhiên là có rồi, mọi người đều như thế.”

Người của Thời gia cũng thế.

“Tục nhân đều như thế.” Phong Nghiệp cười lạnh, ánh mắt bỡn cợt, “Tương tự với tục nhân, ngươi muốn hàng nghìn hàng vạn người thích để làm gì?”

“......”

Thời Lưu không nói lại hắn.

Từ khi chào đời, ma đã nhìn đời bằng nửa con mắt, hơn nữa, trời cao còn ban cho hắn dung mạo đẹp mắt như vậy, ngay cả ở nơi hấp dẫn tham niệm dục niệm của người đời như Yểm Ma Cốc, nhưng vẫn có vô số ánh mắt công khai hoặc ngấm ngầm lướt qua thiếu niên khoác áo choàng trắng tuyết.

Tất nhiên là hắn không hiểu.

Thời Lưu cụp mắt xuống và nghĩ như thế.

Phong Nghiệp đứng dậy bước ra khỏi bàn, đoán có lẽ trong chốc lát nữa Yểm Ma Cốc sẽ mở ra, hắn vừa chuẩn bị dẫn con kiến nhỏ sang đó thì bỗng thấy thiếu nữ cụp mắt xuống, cánh môi nhạt màu khẽ mím lại, sau đó bất giác chu lên.

Ma nheo mắt lại: “Không phục?”

“Không có, huynh nói đúng.” Thời Lưu không tranh luận với hắn, “Ta thấy tất cả đều là tục nhân, cho nên họ đều thích những người xinh đẹp.”

“Ai nói vậy? Ta cũng được xem là tục nhân à?”



Ma cởi áo choàng ra, sau đó hạ mắt, phủ nó lên người của thiếu nữ.

Khi nắm lấy dây thắt lưng, Phong Nghiệp cố ý dùng thêm lực, khiến thiếu nữ yếu ớt không hề phòng bị gì ngã nhào về phía trước ——

Đương lúc phân tâm, Thời Lưu lúng túng ngước mắt lên.

Đối diện là đôi đồng tử lạnh nhạt thờ ơ tựa như ngọc lưu ly đen của ma.

Phong Nghiệp khinh thường liếc nàng, ánh mắt tựa như một mũi băng nhọn, lướt qua vết sẹo dài trên mặt của thiếu nữ.

Một lát sau, hắn lạnh lùng buông tay ra.

“Tuy khó coi,” Ma xoay người, “Nhưng ta thích.”

“——”

“?”

Thời Lưu sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, mãi cho đến khi có người lướt qua vai, nàng mới hoàn hồn lại.

Thời Lưu siết chặt lấy áo choàng, rồi nhắm mắt lại ——

Ma vui giận thất thường, không có trái tim. Nếu dễ dàng tin tưởng lời nói của hắn, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Vài giây sau.

Hô hấp và cảm xúc của thiếu nữ bình ổn lại, đuôi áo choàng rất dài quét qua mặt đất, nàng bước từng bước nhỏ ra khỏi quán trà.

——

Khi Yến Thu Bạch dẫn theo Viên Hồi và những đệ tử khác của Huyền Môn đến bên ngoài Yểm Ma Cốc thì đã nửa canh giờ trôi qua kể từ khi sơn cốc chính thức mở ra.

Viên Hồi thông qua kiếm tấn để liên lạc với đội ngũ của Thời gia: “Sư huynh, Thời Ly sư muội và những người khác vẫn chưa đến, chúng ta có nên chờ người của Thời gia không?”

“Thời hạn chỉ có ba ngày, rất cấp bách, chúng ta vào trước.”

Nói xong, Yến Thu Bạch xoay người lại, ánh mắt điềm đạm đảo qua các đệ tử: “Trên đường đi ta đã nhắc đến sự nguy hiểm của Yểm Ma Cốc. Chuyện này xảy ra đột ngột, không nằm trong nội dung lịch luyện đợt này. Lần này vào cốc sẽ không lưu lại danh tự, ai không muốn vào cũng không cần lo lắng sẽ bị phê bình hay khiển trách sau khi trở về tông môn.”

Nói đến đây, vẻ mặt của phần lớn các đệ tử đều vẫn luôn sáng láng, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó giơ kiếm hành lễ.

“Nguyện cùng tiến cùng lùi với sư huynh.”

Yến Thu Bạch nhìn đội ngũ.

Một đệ tử chậm một nhịp khi giơ kiếm hành lễ, đương nhiên không thể thoát khỏi mắt hắn.

Khóe môi của Yến Thu Bạch cong lên, mỉm cười áy náy: “Trách ta, sao ta lại quên mất chứ — Chúng ta phải chừa lại một người ở bên ngoài cốc để truyền kiếm tấn cho tông môn.”

Các đệ tử giật mình, ngước lên nhìn hắn.

“Tạ Cảnh sư đệ.” Yến Thu Bạch nhìn sang, “Tuổi của đệ còn nhỏ, nhường cơ hội cho các sư huynh, được không?”

“!”

Vốn dĩ, sắc mặt của Tạ Cảnh tái nhợt, tinh thần hoảng sợ, khi nghe đến tên của mình thì càng sợ đến mức cứng đờ.

Sau khi nghe hết, cậu ta sửng sốt vài giây sau đó với kịp phản ứng lại, sắc mặt nhợt nhạt vội nâng kiếm lên, hành lễ lần nữa: “Để, đệ, tất cả đều nghe theo Yến sư huynh.”

Viên Hồi nghiêng đầu, nhướng mày, há miệng định trêu ghẹo.

“Viên Hồi sư đệ.” Yến Thu Bạch bình tĩnh.

“......”

Viên Hồi tức khắc trở nên “ngoan ngoãn”, quay đầu lại: “Sư huynh có gì phân phó.”

“Đệ chia nhang này cho các sư đệ đi.” Yến Thu Bạch đưa cho cậu ta, “Đây là nhang Nhiên Tình, do Thái thượng trưởng lão ban tặng, sau khi vào mộng cảnh do Yểm Ma tạo ra, nó có thể giúp mọi người tỉnh táo trong chốc lát.”

Đám Viên Hồi lập tức chia nó ra.

Bất cứ ai tiến vào Yểm Ma Cốc, dẫu cho tu vi cao hay thấp, họ đều sẽ quên mất họ đang ở đâu và tại sao họ lại đến đây.

—— Cho đến khi thức tỉnh khỏi mộng cảnh của Yểm Ma.

Giữ được tỉnh táo trong chốc lát, cho dù không thể để lại dấu vết gì, nhưng vẫn có thể yên tâm hơn, giảm thiểu khả năng hoàn toàn chìm trong mộng cảnh của Yểm Ma.

Viên Hồi cầm nén nhang, mặt chữ điền xít lại gần để quan sát: “Không hổ là Thái thượng trưởng lão, liệu trước tiên cơ của kẻ địch — Thậm chí ngay cả Yểm Ma Cốc bất ngờ mở ra cũng đoán được.”

Yến Thu Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu ta, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Mục đích quan trọng nhất của lần lịch luyện này chính là tìm kiếm tung tích của Thiên Đàn Mộc, Yếm Ma Cốc vốn nằm trong phạm vi tìm kiếm, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng Yếm Ma Cốc lại chủ động mở ra.

Có điều, hắn là người duy nhất trong đội ngũ biết được chuyện này, hơn nữa Thiên Đàn Mộc có liên quan đến Thái thượng trưởng lão của Huyền Môn, nên hắn không tiện giải thích nhiều.

“Được rồi, mọi người chuẩn bị vào cốc thôi.”

“Vâng, sư huynh.”

“......”

Bình thường, mỗi một nghìn năm thì Yểm Ma Cốc mới xuất hiện một lần, tuy rằng lần này là ngoại lệ, nhưng nó cũng cách lần hiện thế trước ba trăm năm.

Cộng hết tuổi của các đệ tử Huyền Môn ở đây cũng chưa đủ ba trăm tuổi, nên tất nhiên chưa ai trải qua chuyện này cả.

Sau khi vào sơn cốc, mọi người đi trong sương mù trong khoảng thời gian nửa nén nhang, sau đó sương mù che khuất tầm nhìn và thần thức mới chậm rãi tiêu tán.

Trước mặt bọn họ là bóng dáng của một ngọn núi.



“Sao ngọn núi này…” Viên Hồi gãi đầu, “Nhìn hơi quen nhỉ?”

“Viên sư huynh, đệ cũng cảm thấy mình từng đến ngọn núi này rồi, nhưng lại không nhớ là lúc nào.”

“Nhưng chẳng phải trong mộng cảnh của Yểm Ma tất cả đều là giả à?”

Các đệ tử Huyền Môn nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt của Yến Thu Bạch dần tối lại.

“Mộng cảnh này có chủ nhân.”

Một lát sau, các đệ tử Huyền Môn đều nhìn về phía Yến Thu Bạch: “Sư huynh?”

“Mộng cảnh của Yểm Ma đương nhiên phải có chủ nhân.” Viên Hồi gật đầu, “Chủ nhân của nó chẳng phải là Yểm Ma sao?”

“Không phải ý này.”

Hiếm khi ngữ tốc của Yến Thu Bạch nhanh và sắc bén như thế này: “Chủ này ám chỉ tâm chủ của mộng cảnh, nói cách khác, mộng cảnh này được sinh ra bởi một người nào đó sau khi họ tiến vào mộng cảnh. Nó dùng quá khứ của tâm chủ làm nền tảng, từ đó tạo ra toàn bộ ảo cảnh.”

Viên Hồi nhận ra thần sắc của Yến Thu Bạch khác thường, cậu ta lập tức nghiêm túc cảnh giác: “Mộng cảnh này và mộng cảnh bình thường của Yểm Ma khác nhau như thế nào?”

Yến Thu Bạch: “Chúng không quá khác nhau, nhưng đối với tâm chủ của mộng cảnh, ảo cảnh này dùng quá khứ của người đó làm nền tảng, nên người đó rất khó thoát ra.”

Nghe vậy, Viên Hồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tỏ vẻ đồng tình: “Cũng chẳng biết là kẻ nào mà xui xẻo thế, chẳng lẽ trông quá tuấn tú nên mới bị Yểm Ma để mắt tới ——”

“A!”

Một đệ tử Huyền Môn đột nhiên sợ hãi kêu lên.

Viên Hồi hoảng sợ, suýt chút nữa làm đứt nửa cây nhang trong tay mình.

Cậu ta tức giận quay đầu lại: “A cái gì a, ngươi gặp quỷ hả?”

“Không phải đâu Viên sư huynh.” Đệ tử vừa bị Viên Hồi mắng lập tức đáp lại, “Đệ nhớ ra đây là đâu rồi — Đây chính là Thời gia, bốn năm trước đệ theo sư trưởng đến Thời gia tặng lễ vật chúc mừng, đã nhìn thấy ngọn núi này, khung cảnh này.”

“...Thời gia?” Viên Hồi sửng sốt, “Lễ vật chúc mừng gì?”

Đệ tử kia vò đầu: “Thời Ly sư muội, tiệc sinh nhật mười hai tuổi thì phải?”

“——”

Lúc này, trên sườn đồi xanh mướt trước mặt, thấp thoáng vang lên tiếng chuông trống, tiếng nhạc mừng.

Không biết có phải do tiếng trống quá lớn hay không mà sắc mặt của các đệ tử Huyền Môn đột nhiên thay đổi.

“Thời Ly sư muội đã vào rồi hả?”

“Chẳng lẽ tâm chủ trong mộng cảnh này là Thời Ly sư muội?”

“Tiêu đời rồi! Yến sư huynh vừa mới nói tâm chủ của mộng cảnh là người khó thoát ra nhất. Thời Ly sư muội gặp nguy hiểm!”

“Mau, mau lên núi! Nhang sắp đốt hết rồi này!”

Các đệ tử Huyền Môn lần lượt lên đường.

Viên Hồi định đuổi theo nhưng lại bị Yến Thu Bạch giữ lại.

Viên Hồi bị đau, nhưng càng nhiều hơn là sự kinh ngạc choáng váng — Công tử mặc đạo bào đang giữ lấy cậu ta có vẻ mát lạnh lùng nghiêm nghị, mặt mày lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm về phía ngọn núi xanh kia.

Cậu ta chưa từng trông thấy sư huynh căng thẳng như vậy bao giờ, nên không khỏi gọi: “Sư huynh?”

“Tâm chủ của mộng cảnh không phải Thời Ly. Đệ chăm sóc tốt cho các sư đệ.”

Vừa dứt lời, không đợi Viên Hồi kịp phản ứng, trường bào xanh lơ đã lướt qua.

Bóng dáng công tử mặc đạo bào bất ngờ rẽ sang một con đường nhỏ bên cạnh.

Viên Hồi kinh ngạc hỏi: “Sư huynh, huynh đi đâu vậy?”

“Đến sau núi, tìm người.”

“?”

Bóng dáng của áo bào xanh lơ bay lướt qua rừng cây.

Khi nén nhang trong tay chỉ còn lại nửa li (*), cuối cùng Yến Thu Bạch cũng tìm được tiểu viện khuất sau rừng núi bị trận pháp che khuất.

(*) Li = milimet.

Hắn vội vàng lao xuống, quạt xếp trong tay chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, quạt vung lên, rừng trúc vây quanh tiểu viện đột nhiên gãy ngang hơn một nửa. Nội tức chấn động cho cưỡng chế phá trận khiến cổ họng của hắn ngòn ngọt, nhưng không thể chậm trễ thêm được nữa, Yến Thu Bạch nuốt ngụm máu tanh nồng kia xuống.

Trường bào xanh lơ đứng bên ngoài tiểu viện.

Hắn sải bước, đẩy cửa ra ——

Phanh.

Cánh cửa đập vào tường viện.

Soạt.

Chiếc xích đu đung đưa dưới gốc cây.

“A.”

Thiếu nữ trên xích đu ngạc nhiên nhìn hắn.

Tách.

Chút tàn nhang cuối cùng rơi xuống khỏi kẽ tay ——

Trên chiếc áo choàng xanh lơ thêu hoa văn tinh xảo như bị đốt thủng một lỗ nhỏ, tựa như bị ngôi sao đầu tiên rơi xuống từ bầu trời đêm của U Minh thiêu cháy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện