Trên Tinh Đài ở đỉnh Tông Chủ, Thời Lưu vẫn luôn cúi đầu, mãi cho đến khi kết thúc lễ bái sư.

Nàng thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Yến Thu Bạch sư huynh ở bên cạnh.

Ngay cả liếc xéo qua cũng không dám.

May mà Yến Quy Nhất là người khéo hiểu lòng người, sau khi giải tán các trưởng lão, dường như ông cũng phát hiện Thời Lưu không được tự nhiên, nên liền mỉm cười, ra hiệu với Yến Thu Bạch: “Thu Bạch.”

“Có đệ tử.”

“Nếu Phong Thập Lục đã vào môn hạ của ta, vậy thì từ nay trở đi, con bé cũng chính là tiểu sư muội của các con, con phải chăm sóc tốt cho con bé.”

“Vâng ạ.”

Yến Thu Bạch hơi ngập ngừng, sau đó quay người lại, nhìn tiểu cô nương đang đứng cách đó mấy trượng.

Nàng cúi đầu, nhưng vẫn không giấu được gò má ửng hồng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Yến Quy Nhất dừng lại, nhìn về phía Thời Lưu: “Tiểu Thập Lục, vị này chính là, ừm, con cũng biết, sau này nó chính là đại sư huynh của con. Sự vụ trong tông bận rộn, mọi chuyện của các môn hạ đệ tử đều do đại sư huynh của con quản lý, trước khi con tiến vào Hóa Cảnh, sẽ do đại sư huynh chỉ dạy, con có ý kiến gì không?”

“Đệ tử,” Thời Lưu nín thở hành lễ, “... Không có ạ.”

Các trưởng lão đã rời đi, đại điển sư truyền cũng đã kết thúc, lúc này là cuộc trò chuyện trong lúc rảnh rỗi giữa trưởng bối và vãn bối ——

Lúc ở trong núi nghe các đệ tử bàn tán, Viên Hồi vừa khéo chạy đến Tinh Đài hóng hớt. Cậu ta nhịn đã lâu, giả bộ dáng vẻ đứng đắn, lúc này không cần vờ vịt nữa, rốt cuộc Viên Hồi không nhịn được mà nói: “Chưởng môn, sao tiểu sư muội có thể có ý kiến gì được, con thấy cô ấy chỉ mong sao được như thế thôi. Ngài muốn đưa dê, Yến sư huynh, vào miệng cọp hả?”

“——”

Thời Lưu vừa định đứng thẳng người lên thì chợt khựng lại.

“Con mới là kẻ láo toét ấy.” Yến Quy Nhất không kìm được, tức giận quở trách, “Dùng từ bậy bạ, nếu để ta nghe thấy nữa, ta sẽ bảo Viên trưởng lão kỷ luật con đàng hoàng.”

Vừa nghe đến tên của ông nội, Viên Hồi lập tức ngậm miệng lại.

Yến Quy Nhất nghiêng người nói: “Thu Bạch, lát nữa con dẫn tiểu sư muội của con đến chỗ ở của đệ tử, rồi bảo các chấp sự mau chóng dọn một gian phòng cho con bé.”

“Đệ tử tuân lệnh.”

Yến Thu Bạch nhẹ nhàng hành lễ, cung kính chờ Yến Quy Nhất rời đi.

Thời Lưu cũng hành lễ theo, nhưng giữa chừng lại không nhịn được mà lặng lẽ gương mắt nhìn hai cha con này.

… Chẳng lẽ, tiểu đạo sĩ, à không, thánh nữ nói thật sao? Yến chưởng môn và Yến Thu Bạch sư huynh không phải cha con ruột?

Nếu không sao lại khách sáo và xa cách như thế?

Thời Lưu còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã thấy Yến Thu Bạch đứng thẳng người lên, quạt xếp lơ lửng giữa không trung, tóm lấy Viên Hồi đang cúi đầu len lén bỏ chạy lại.

Yến Thu Bạch dịu dàng: “Dê vào miệng cọp?”

Viên Hồi lập tức lật mặt: “Ai nói? Ai? Sao có thể có nói Yến sư huynh của chúng ta như vậy chứ! Yến sư huynh của chúng ta, đệ nhất thiên kiêu của Huyền Môn, sao có thể là dê —— Úi!”

Chưa nói xong, quạt xếp đã gõ xuống đầu.

Xem lực gõ, có lẽ không nặng, nhưng chắc chắn cũng không hề nhẹ.

Với tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong của Viên Hồi, trán của cậu ta dường như hơi đỏ lên.

Mặt chữ điền ôm đầu, ánh mắt u oán như nhìn Yến Thu Bạch, sau đó nhìn sang tiểu cô nương đang im lặng hóng hớt đằng sau, cậu ta tức giận hừ một tiếng: “Đệ phải đi cáo trạng với Thời Ly sư muội! Nói huynh sắp chạy theo một tiểu sư muội khác!”

Lời vừa dứt, Viên Hồi đã vận khí, xoay người chạy xuống Tinh Đài.

Yến Thu Bạch cũng không hề ngăn cản, mà chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng của cậu ta biến mất sau núi đá.

Chờ một lát, Yến Thu Bạch mới thu liễm thần sắc, quay người lại: “Thập Lục sư muội, từ nhỏ Viên Hồi đã lớn lên bên trong sơn môn, lời nói và hành động thường hay vô lễ, muội đừng để trong lòng. Nếu sau này đệ ấy nói lung tung với muội, muội cứ nói cho ta biết, ta sẽ thay muội trừng phạt đệ ấy.”

“Cảm ơn sư huynh.”

Thời Lưu thẳng lưng lên, hơi lo lắng nhìn con đường nhỏ ẩn hiện giữa mây mù sau vách núi đá: “Hắn có thật sự chạy đi… cáo trạng hay không?”

Yến Thu Bạch định đáp lại.

Thời Lưu vội vàng quay người lại, cố gắng kiềm chế hai gò má ửng hồng, rất nghiêm túc cúi đầu hành đại lễ với Yến Thu Bạch: “Xin lỗi sư huynh! Trước đó, trước đó ta lấy huynh ra để viện cớ! Huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta không có ý chen vào giữa huynh và Thời Ly… sư tỷ!”

Yến Thu Bạch khựng lại, rồi nâng nàng lên: “Ta không hề hiểu lầm, ta biết lúc ấy muội nhất thời nóng lòng.”

Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt vẫn còn hơi ửng hồng khẽ nhếch lên: “Sư huynh không hiểu lầm là tốt rồi…”

“Nhưng mà…”

Yến Thu Bạch bất đắc dĩ cụp mắt xuống, hỏi: “Ai nói với muội, từ khi nào mà ta và Thời Ly sư muội có loại quan hệ mà người khác có thể chen vào?”



Thời Lưu ngớ ra.

Đầu óc nàng hơi trống rỗng.

Từ U Minh đến Phàm giới, từ Thời gia đến Huyền Môn, thậm chí tất cả mọi người trên đời này đều biết, thiên kiêu của Huyền Môn và Tử Thần của Thời gia, cuối cùng cũng sẽ trở thành đạo lữ của nhau.

Chuyện này, cần có người nói cho nàng biết à?

Nhưng nếu Yến Thu Bạch đã hỏi như vậy, tất nhiên Thời Lưu cũng không ngờ nghệch đến mức nói thẳng ra.

Nàng không nói gì, hiển nhiên Yến Thu Bạch cũng có thể đoán được bảy tám phần: “Lúc trước tiểu sư muội từng nói, muội từng nghe nói rất nhiều thoại bản về ta ở Phàm giới, nhưng muội đã vào Huyền Môn thì phải nên biết rằng, rất nhiều tin đồn của Phàm giới không phải sự thật.”

Thời Lưu hơi ngập ngừng: “Ờm, sư huynh không muốn cùng Thời Ly sư tỷ…”

Lời này vừa nói ra, Thời Lưu liền nhớ ra mình đã không còn là tỷ tỷ của Thời Ly, không có tư cách hỏi tới. Đặc biệt là ở Huyền Môn, nàng mới vào không lâu, hỏi tới chuyện riêng tư như vậy không khỏi hơi mạo muội.

Thời Lưu khó xử dừng lại, đang định chuyển chủ đề ——

“Không muốn.” Giọng của Yến Thu Bạch nhẹ nhàng, tựa như kim thạch gõ vang, chắc chắn như đinh đóng cột.

Thời Lưu hơi bất ngờ.

Yến Thu Bạch trầm ngâm nhìn nàng: “Lúc trước, ta gần gũi với Thời gia là bởi vì có tâm sự chưa giải quyết xong, có cố nhân chưa tìm được. Trong một khoảng thời gian dài, ta đã thật sự bị che giấu, xem Thời Ly như cố nhân. Mặc dù luôn cảm thấy khác thường, nhưng người ấy lại quá quan trọng nên ta không dám đưa ra kết luận vô căn cứ, bởi vậy nên không lập tức chấm dứt mọi lời đồn khi nó vừa manh nha xuất hiện.”

Nghe xong, Thời Lưu có cái hiểu có cái không, nên đành miễn cưỡng đi theo mạch suy nghĩ của hắn: “Vậy hiện tại, sư huynh đã tìm được người mà huynh muốn tìm chưa?”

“Đã tìm được, nhưng rồi lại đánh mất.” Ánh mắt của Yến Thu Bạch sâu thẳm, ý chí sa sút tựa như hoàng hôn ngày thu, “Hiện tại… ta cũng không biết nữa.”

Thời Lưu chớp chớp mắt.

Suy nghĩ một lát, thiếu nữ ngẩng lên, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Sư huynh đừng lo lắng. Ta tin người có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau. Người mà huynh muốn tìm, nhất định đang chờ huynh ở một nơi nào đó.”

“......”

Yến Thu Bạch ngẩn ngơ nhìn nàng.

Thời Lưu bị hắn nhìn đến mức hơi không được tự nhiên, thế nên nàng mỉm cười dè dặt bước xuống Tinh Đài: “Sư huynh, có thể làm phiền huynh dẫn ta đến chỗ ở của đệ tử không?”

Yến Thu Bạch hoàn hồn: “Tất nhiên có thể.”

Bóng dáng của hai người biến mất trong khóm cây xanh vừa nhú mầm bên cạnh núi đá.

Sau khóm cây xanh, vẫn là khóm cây xanh ——

Khác với Tinh Đài mênh mông, nơi này dựa vào núi, có dòng suối uốn lượn vòng quanh, vài tòa nhà của đệ tử lộn xộn trong rừng, quy mô nhỏ hơn Sơn Ngoại Sơn một chút, nhưng vẫn là phong cách đơn giản trang nhã.

Bước qua con đường lát đá phủ bởi ánh ban mai xuyên qua kẽ lá, giọng nói của Yến Thu Bạch mát lạnh như gió, vấn vít quanh gấu áo của Thời Lưu:

“Trong các môn hạ của chưởng môn, muội là đệ tử thứ năm. Trừ ta ra, nhị sư tỷ là Thời Ly, tam sư huynh là Triển Thiên Hạc, tứ sư tỷ là Trọng Minh Hạ…”

Giọng nói trong trẻo rõ ràng tựa như tơ trúc bỗng ngừng lại.

Trên viên đá phiến trước mặt hai người, một con hạc mảnh khảnh trắng như tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực bước ngang qua.

Đây là lần đầu tiên Thời Lưu trông thấy nó, nên không thể không kinh ngạc: “Sư huynh, đây là tiên hạc trong truyền thuyết sao?”

“?”

Dường như tiên hạc hiểu tiếng người, trước khi vào rừng, nó lườm nàng một cách vừa lạnh lùng vừa châm biếm.

Yến Thu Bạch bất đắc dĩ: “Vị vừa đi ngang qua, chính là tam sư huynh của muội.”

Thời Lưu: “?”

Thời Lưu: “???”

Tiểu cô nương gần như hóa đá trong rừng trúc, khoảng chừng hít vào thở ra mười lần, nàng mới hoàn hồn, thu lại ánh mắt kinh ngạc đến ngây người: “Tam sư huynh, hóa ra là…”

“Yêu tinh”, “yêu quái” đều không thích hợp, Thời Lưu mím mím môi: “Hạc?”

Yến Thu Bạch quay đầu lại, mỉm cười: “Không phải.”

“Nhưng lúc nãy huynh ấy đi ngang qua như thế,” Suýt chút nữa Thời Lưu đã bắt chước dáng đi ngẩng đầu sải bước của tiên hạc.

Trông thấy thần thái linh động của thiếu nữ, đáy mắt của Yến Thu Bạch lóe lên nét vui vẻ: “Huyền Môn của chúng ta luôn cố gắng đối xử bình đẳng với tinh quái sơn dã, chỉ cần chúng không làm điều ác. Mấy ngày trước, đỉnh Diệu Ngữ còn mang về một con dị thú —— Nhưng tình huống của tam sư huynh của muội không giống như vậy, chỉ là y thích nghiên cứu một ít đan dược và trận pháp kỳ quái, đặc biệt, y rất thích nghiên cứu đan dược có thể biến con người thành yêu quái động vật tạm thời.”

Sở thích thế này…

Thời Lưu bỗng chốc không nói nên lời.

Trước khi đến nhà, Yến Thu Bạch đã giới thiệu sơ qua về các sư huynh sư tỷ cho Thời Lưu nghe. Sau khi vào sân, Thời Lưu đã tham quan một chút ba gian phòng mà nàng sẽ ở trong tương lai, Yến Thu Bạch đang định dẫn nàng đi làm quen với những nơi khác thì chợt nhận được một kiếm tấn của tông môn.

Những dòng chữ nhỏ màu vàng lơ lửng trong không khí ——

[Đại sư huynh, chưởng môn có việc nên không có ở đây. Dưới núi có hơn mười vị trưởng lão của các tiên môn và thế gia đến thăm hỏi, ý muốn trao đổi về Đạo Môn Đại Bỉ ba tháng sau, kính xin đại sư huynh ra mặt thay chưởng môn.]

Lúc Yến Thu Bạch nhận kiếm tấn, hắn không hề giấu giếm Thời Lưu, cho nên Thời Lưu đứng ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng.

Không để Yến Thu Bạch khó xử, Thời Lưu chủ động nói: “Sư huynh, hôm nay ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, huynh đi làm việc của mình trước đi.”

“Cũng được. Vậy muội nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì thì đi tìm chấp sự. Chờ lát nữa ta sẽ dẫn muội đi làm quen với những vụ sự khác trong núi.”

Dù sao Đạo Môn Đại Bỉ cũng là sự kiện trọng đại nhất giữa các tiên môn chốn phàm trần, không thể có sơ suất.

Yến Thu Bạch căn dặn vài câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi Yến Thu Bạch rời khỏi đó, trong căn nhà trúc vắng vẻ chỉ còn lại một mình Thời Lưu.

Nàng nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy trong phòng hơi lạnh lẽo trống vắng, suy nghĩ một chút, sau đó nàng điều động linh lực, lấy tất cả đồ vật chứa trong chiếc lá xanh nho nhỏ trên vòng tay ra.

Cho dù chấp sự của núi đã đưa y phục, bội kiếm cơ bản và những thứ khác đến từ trước, nàng phân loại và sắp xếp chúng ở mọi ngóc ngách của căn phòng ——

Mãi cho đến khi trên bàn chỉ còn lại hai chiếc bình tròn tròn đen đen.

Tâm trạng vui vẻ và thoải mái của Thời Lưu dần dần nhạt đi.

Nàng bước tới, cầm một chiếc bình lên.

Đêm trăng tròn tiếp theo chính là đêm nay.

Không biết đến bao giờ nàng mới có thể sống mà không cần dựa vào bình máu này của Phong Nghiệp —— Khi ấy, nàng sẽ không cảm thấy áy náy gấp bội mỗi khi uống máu của người nọ nữa.

Thời Lưu cụp mắt xuống, nắm chặt chiếc bình trong lòng bàn tay.

Ngay lúc này.

Cửa phòng trúc đột nhiên mở ra.

“——!”

Thời Lưu giật mình, ngước mắt lên, trông thấy một nữ tử xa lạ đứng ở cửa, nàng không kịp cất chiếc bình trong tay và trên bàn.

Đối phương chẳng nói tiếng nào mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ, tựa như đang dò xét gì đó, xa xăm và sâu thẳm. Truyện Hệ Thống

Thời Lưu cảnh giác cất chiếc bình đi: “Cô là ai?”



Đối phương ngừng lại, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển.

Một dòng chữ trong suốt xuất hiện giữa hai người ——

‘Trọng Minh Hạ.’

Thời Lưu ngẩn người, xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, Minh Hạ sư tỷ, ta không nhận ra tỷ.”

Trên đường đi, nàng đã nghe Yến Thu Bạch sư huynh nhắc tới, Trọng Minh Hạ là người thiên ách do sư phụ Yến Quy Nhất đưa về từ dưới chân núi trong lúc đi du ngoạn Phàm giới, chẳng những không thể nói mà còn không thể dùng thần thức để truyền âm.

Dường như vị sư tỷ này bước đi cũng không phát ra tiếng động, đi vài bước đã đến trước mặt Thời Lưu.

‘Muội chính là tiểu sư muội mới tới mà tam sư huynh đã nhắc tới sao?’

Thời Lưu gật đầu: “Phong Thập Lục, xin chào sư tỷ.”

‘Đừng quá đa lễ, ta không thích như vậy.’

Dường như Trọng Minh Hạ không câu nệ gì trong lần đầu tiên gặp mặt, nàng tùy ý bước vào, đứng bên cạnh bàn, sau đó nhẫn Giới Tử chợt lóe sáng.

Một thanh trọng kiếm cực lớn nằm ngang trên bàn.

Chiếc bàn gỗ đáng thương không chịu nổi, hơi nứt ra, sau đó vết nứt dần lan rộng.

“!”

Thời Lưu kinh hãi, vẫn còn một chiếc bình đen khác ở trên bàn ——

Trọng Minh Hạ thản nhiên chộp lấy, bình đen và trọng kiếm đều rơi vào tay nàng. Nàng cúi đầu, nhíu mày nhìn chiếc bàn nứt toác, giơ ngón út lên.

‘Chiếc bàn này không dùng được nữa.’

‘Ngày mai ta sẽ bảo chấp sự đổi cho muội một chiếc bàn bằng ngọc Huyền Sơn.’

Viết xong, Trọng Minh Hạ ôm lấy trọng kiếm và bình đen, bước tới trước mặt Thời Lưu, đặt trọng kiếm vào tay nàng.

Thời Lưu phải khom lưng xuống mới ôm nổi nó.

Đối mặt với thanh trọng kiếm chẳng biết nặng bao nhiêu trong tay, Thời Lưu ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Sư tỷ? Đây là?”

‘Quà ra mắt tặng cho sư muội, lúc đầu ta dùng nó để thích ứng với hoàn cảnh và rèn luyện thể lực.’

Trọng Minh Hạ thuận tay viết xong, sau đó cúi đầu lắc lắc chiếc bình trong tay, rồi nhìn nàng.

‘Đây là gì vậy, rượu à?’

“Không, không phải.” Thời Lưu khiếp đảm nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Trọng Minh Hạ.

Cũng may, đối phương không nghiên cứu sâu xa, tìm một chỗ trống trong lòng nàng, đặt bình đen lên. Sau đó Trọng Minh Hạ quay người đi ra ngoài, chỉ để lại một hàng chữ nhỏ lơ lửng giữa không trung.

‘Yến Thu Bạch đang bận, Thời Ly đang bế quan, Triển Thiên Hạc đang là hạc, nên chỉ có ta mới có thể dẫn muội đi dạo.’

Thời Lưu hơi không phản ứng kịp, nên chỉ có thể cất đồ vật lòng vào lá cây trước, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

——

Cánh cửa đang đóng chặt được mở ra.

Thời Lưu được Trọng Minh Hạ dẫn đến Tàng Thư Các bên trong đỉnh Tông Chủ.

‘Mọi công pháp trong các này muội đều có thể học. Nhưng phải hỏi sư phụ hoặc sư huynh, bọn họ sẽ chỉ bảo cho muội, để tránh sinh ra tai họa.’

‘Hôm nay muội ở lại đây đọc sách đi, sau đó xác định phương hướng tu luyện.’

‘Sau khi xác định xong thì tự trở về.’

“Vâng, sư tỷ.”

Thời Lưu hành lễ, sau khi đứng thẳng người lên, trước mắt đã chẳng còn ai nữa.

Ngỡ ngàng đối diện với cánh cửa trống không trong chốc lát, Thời Lưu không phiền hà nữa mà xoay người đi vào trong Tàng Thư Các, đi lướt qua một hàng công pháp bí tịch khiến người ta hoa cả mắt.



Thời Lưu ở bên trong Tàng Thư Các mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn.

Nàng ngồi sau một án thư, không biết từ lúc nào đã nằm sấp xuống rồi ngủ thiếp đi, chắc là do giấc mơ đêm qua, lại thêm hôm nay làm việc vất vả, nên khó có thể ngủ ngon…

Thời Lưu ngáp một cái thật dài, chậm rãi đứng lên từ án thư, chuẩn bị cất quyển bí tịch mà mình vẫn chưa xem xong.

Chỉ là, khi vừa đứng lên, nàng trông thấy trong đống sách ở góc bàn, có một quyển sách nhỏ có bìa sách như được dệt bằng tơ vàng. Ánh chiều tà buông xuống ô cửa sổ, tựa như hồng luân rắc lên quyển sách một tầng gợn sóng màu vàng.

Thời Lưu phân vân một chút, sau đó cúi người, rút quyển sách ấy ra khỏi chồng sách.

《Tam Giới Kỳ Vật Lục》

Thời Lưu đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Dù sao quyển sách này khá mỏng nên chắc hẳn sẽ không tốn bao nhiêu thời gian. Từ nhỏ nàng đã đọc đủ thứ y thư, cho nên nàng có hứng thú nhất với linh vật, khi nhìn thấy một quyển sách nhỏ có lời mở đầu ghi là “Tam giới”, tất nhiên sẽ không nhịn được mà muốn xem thử.

Nghĩ xong, Thời Lưu đặt quyển sách nhỏ lên án thư rồi mở trang đầu tiên ra.

Trang đầu tiên chỉ có một dòng chữ lớn ——

[Đệ nhất linh vật của Tam giới]

Hai mắt của Thời Lưu sáng lên, gấp rút lật qua, tự hỏi liệu có phải là Thiên Đàn Mộc hay không.

Sau đó vài dòng chữ nhỏ lọt vào mắt nàng.

[Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm]

[Hỗn độn phân chia Tiên Phàm, vạn năm chưa từng xuất hiện. Tương truyền, là do Lưu Ly Thạch Tâm thai nghén vạn năm, sau đó chuyển sinh, trở thành đệ nhất linh vật của Tam giới.]

[Ăn vào, lập tức thành tiên.]

Thời Lưu ngây người, quên cả lật giấy.

Giọng nói của Tuyết Vãn cũng vang vọng trong đầu.

… “Nếu nói Địa Cảnh hấp thụ một sợi, Thiên cảnh mười sợi, Hóa Cảnh trăm sợi, vậy thì đối với Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, thiên địa linh khí chính là vô cùng vô tận, một ngày nghìn dặm!” …

… “Sao cô lại không biết Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm?” …

… “Không đúng, rõ ràng cô chính là ——” …

Ánh mắt trống rỗng của Thời Lưu rủ xuống, vừa cẩn thận vừa chăm chú đọc đi đọc lại mấy dòng chữ nọ.

Trong khi đọc, trong đầu liên tục hiện ra vô số hình ảnh khi nàng và Phong Nghiệp gặp nhau ở Phong Châu Quỷ Vực.

Tất cả những điều khó hiểu, những hành động và lời nói của hắn là khi ấy mà nàng không hiểu, lúc này, toàn bộ đã sáng tỏ ——

Hóa ra, từ đầu nàng chính là “tiên đan” mà hắn muốn có được.



“——!”

Chồng sách trên bàn bị đẩy ngã.

Thiếu nữ đứng lên khỏi bàn với sắc mặt trắng bệch, nàng hơi nhếch nhác và lảo đảo, nhưng vẫn kiên quyết chạy ra bên ngoài các, chạy về phía nơi đậu phi thuyền của Huyền Môn.

Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra.

Sau lưng thiếu nữ, một cơn gió từ đâu đó thổi tới, khiến trang giấy của quyển sách nhỏ trên bàn lật tung lên.

Khi nó dừng lại, quyển sách đã lật sang trang cuối cùng.

Chính giữa cũng xuất hiện vài dòng chữ nhỏ.

[Ngọc Kiếp Cảnh]

[Tương truyền, là mảnh vụn của đá Tam Sinh, hiếm có trong Tam giới.]

[Nhỏ máu, lập tức nhìn thấy tử kiếp.]

Dưới dòng chữ nhỏ, còn có cả hình vẽ bằng mực ——

Đó là một khối ngọc thạch có các góc cạnh lởm chởm và kỳ lạ.

Một khối ngọc thạch giống hệt như thế, giờ phút này đang ở Sơn Ngoại Sơn.

Trong nhà tranh treo tấm bảng “Phong Nghiệp”, ở giữa bàn, ngọc Kiếp Cảnh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối lạnh lẽo.

Phong Nghiệp thờ ơ nhìn nó.

Phía trên ngọc Kiếp Cảnh, lúc này đang có hai giọt máu. Giọt phía dưới đã khô cạn, giọt bên trên vừa mới được nhỏ xuống từ đầu ngón tay của hắn cách đây không lâu.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi căn phòng thiếu sáng.

Trên bề mặt ngọc thạch mát lạnh, đang sáng lên một cảnh tượng như một bức họa ——

Giữa núi sương và biển mây của Tiên giới.

Dưới giới môn, ma cúi người hôn nữ tử đang được hắn ôm trong lòng, rõ ràng đã động tình rất sâu.

Ngay trong giây tiếp theo, nữ tử trong lòng của ma đột nhiên mở mắt ra. Từ bên hông, nàng rút ra một thanh dao găm ngọc bích, đặt ngay lồng ngực của hắn. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau ——

Từng tấc từng tấc một, ngay trước mặt hắn, nàng cắm thanh dao găm vào tim của hắn.

Cho đến khi hình ảnh tan vỡ, hơi thở cuối cùng của ma tiêu tán, nụ hôn đẫm máu kia vẫn chưa hề dừng lại.

Tựa như cam tâm chịu chết.

“......”

Phong Nghiệp cụp mắt xuống.

Ma diễm đen kịt và lạnh lẽo hóa thành từng sợi tơ, chậm rãi len lỏi ra khỏi tay áo của hắn.

Một lúc lâu sau, ma nhắm mắt lại.

Bên cạnh ngọc Kiếp Cảnh được đặt trên bàn dài, chẳng biết là ai đã để lại cho hắn một dòng chữ nhỏ màu vàng cùng với ngọc Kiếp Cảnh.

Lúc này, nó đang từ từ tiêu tán ——

[Nàng là kiếp nạn sinh tử của ngươi kiếp này.]

[Ngươi sẽ yêu nàng, sau đó cam tâm tình nguyện chết trong tay nàng.]

[Thù hận chết muôn lần, thất bại trong gang tấc.]

“—— Cốc cốc.”

Cửa phòng bỗng bị gõ vang.

Ma mở mắt ra, ánh mắt ngoan độc và lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa.

Ngọc Kiếp Cảnh, toàn bộ chiếc bàn, mọi thứ trong phòng, lặng lẽ, chậm rãi, hóa thành cát bụi dưới màn sương đen đang lượn quanh người hắn.

Bên ngoài cửa.

Thiếu nữ nhỏ giọng gọi: “Phong Nghiệp, huynh ở bên trong à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện