Thời Lưu suy nghĩ một chút mới biết “hắn” mà Phong Nghiệp nhắc tới là Yến Thu Bạch.
Thiếu nữ hơi nhướng mày: “Yến sư huynh xem trọng lễ nghĩa, có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, huynh ấy sẽ không làm những cử chỉ vượt khuôn phép như vậy.”
“...Hửm?”
Ngón tay đang buộc thắt lưng bên hông Thời Lưu của Phong Nghiệp khựng lại, giọng của hắn không có chút cảm xúc gì, chỉ hơi khẽ nhướng mày lên: “Thế này là vượt khuôn phép à?”
Nghe vậy, Thời Lưu không khỏi nghiêng mặt nhìn hắn: “Đương nhiên ——”
Những lời còn lại bị nụ hôn vừa tùy ý vừa có tình toán trước của ma chặn lại.
Hắn hôn một cách bất thình lình, nhưng cũng rất chậm rãi.
“Vậy đây là gì?”
“......”
Thiếu nữ mím môi, mi tâm nhíu lại từng chút một.
Cho đến khi Phong Nghiệp trông thấy vẻ cứng nhắc trong đôi mắt trong veo nhưng lặng lẽ của thiếu nữ, bàn tay đang giữ chặt nàng buông lỏng ra.
Ma hơi không được tự nhiên, mặt mày cũng dần trở nên lạnh nhạt.
“Thế nào, chỉ có thêm một khế ước đạo lữ chưa hoàn thành mà thôi,” Phong Nghiệp nói, cảm xúc trong đôi mắt đen như mực có vẻ như càng lúc càng lạnh đi, “Ngay cả chủ nhân là ta cũng không thể chạm vào ngươi à?”
“Đúng thế.”
Thiếu nữ vừa lùi lại vừa buộc thắt lưng, nàng đáp lại bằng giọng điệu lạnh tanh.
“——”
Ma liếc xéo nàng: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
Từ trước tới nay Thời Lưu không thích buộc thắt lưng quá rắc rối, thế nên nàng chỉ thuận tay thắt lại, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Ta và sư huynh thay mặt Thời gia và Huyền Môn lập khế ước đạo lữ, đây chính là quyết định của chủ nhân, chủ nhân cũng nên tuân theo.”
Ma tiến lên một bước, gương mặt sắc bén và tuấn tú như được phủ bởi một lớp sương mỏng. Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi à.”
“Mạng của ta là do chủ nhân ban cho, trước kia chủ nhân muốn làm thế nào cũng được cả, vì đó là chuyện giữa hai ta.” Thời Lưu không tránh né cũng không lùi lại, nàng hất cằm nhìn chằm chằm vào hắn, “Nhưng đã quyết định liên hôn, có dính líu đến Yến sư huynh, đây không còn là chuyện giữa hai chúng ta nữa —— Chủ nhân không nên vượt khuôn phép như vậy.”
“Ý của ngươi tức là, trước khi ngươi lấy được đá La Phong, ta không thể đến gần ngươi à?”
“......”
Thời Lưu cụp mắt xuống, giấu đi dao động trong đáy mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Trừ phi ta và sư huynh giải trừ ước định liên hôn, nếu không chủ nhân không nên làm thế.”
Đôi mắt dài hẹp của Phong Nghiệp khẽ nheo lại: “Nếu ta nhất định phải chạm vào ngươi, vậy thì sao?”
“Ước định không còn, khế ước khó thực hiện.” Thời Lưu cúi đầu, “Xin chủ nhân tìm cách khác để lấy lại đá La Phong.”
“Được thôi.”
Ma tức giận đến mức bật cười, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm: “Vậy chờ đến khi lấy lại đá La Phong, ta dẫn ngươi lên Tiên giới, đến nơi mà sư huynh tốt bụng của ngươi không thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ được, chúng ta từ từ bổ sung —— món nợ ngươi thiếu ta mấy ngày nay.”
“......”
Bóng dáng và hơi thở của Phong Nghiệp biến mất giữa miếu thờ.
Lúc này, Thời Lưu mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nàng hơi lạc lõng.
Rõ ràng mọi thứ đang phát triển theo ý muốn của nàng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng vẫn ẩn chứa một chút hy vọng. Hy vọng được nghe giọng của hắn, hy vọng mọi thứ đừng thay đổi.
Nhưng nàng biết, đối với hắn, đá La Phong và nàng, bên nào nặng bên nào nhẹ đã quá rõ ràng.
Nàng không thể đòi hỏi bất cứ điều gì ở một ác ma không có trái tim.
“Cốc cốc.”
Cửa miếu bị gõ vang, Thời Lưu hoàn hồn: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy phát ra tiếng động kẽo kẹt, một cái đầu hình vuông nhắm chặt mắt, ló đầu vào: “Thời Ly sư tỷ đã đi lâu lắm rồi, cô… Thập Lục sư tỷ, tỷ vẫn chưa thay xong à?”
“Xong rồi.”
Lúc này Viên Hồi mới mở mắt ra, cậu ta nhìn thấy thiếu nữ đã thay quần áo màu xanh đi về phía vách tường cách đó không xa, toàn bộ thân kiếm Đoạn Tương Tư đâm sâu vào trong, chỉ có đốc kiếm và chuôi kiếm lộ ra ngoài.
“Tỷ đang, luyện phi kiếm hả?”
“Ừ.” Thời Lưu rút kiếm ra, không bận tâm mà lướt qua cậu ta, bước ra khỏi miếu thờ.
Quần áo màu xanh nhạt phất qua, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt mát lạnh trên người thiếu nữ.
Viên Hồi sửng sốt, chợt nhận ra điều gì đó nên vội vàng đuổi theo ——
“Chờ đã, tỷ định mặc bộ quần áo này để lên đường à?”
Thời Lưu dừng bước sau khi vừa ra khỏi miếu thờ, đối diện là hai người đứng ở khoảng đất trống cách đó không xa, một người tất nhiên là Phong Nghiệp, người còn lại là một đệ tử Sơn Ngoại Sơn mà nàng không biết.
Nàng cúi đầu, nhìn sơ qua quần áo trên người: “Có gì sao?”
“Cả Phàm giới đều biết, trường bào xanh lơ là trang phục của riêng đệ tử Huyền Môn.” Viên Hồi nhíu mày đuổi theo sau, “Tỷ ăn mặc như vậy, có khác gì viết lên mặt dòng chữ ‘Ta chính là đệ tử Phong Thập Lục của Huyền Môn nè, mau tới bắt ta đi’ đâu?”
Thời Lưu hơi nhíu mày: “Nhưng ta không có quần áo màu khác.”
“Tỷ…” Gương mặt vuông vức của Viên Hồi dường như bị bóp méo, “Đừng nói trong nhẫn Giới Tử của tỷ chỉ có một màu này thôi nhé, tỷ thật sự là nữ nhân hả?”
Thời Lưu ngước mắt lên, vừa bình tĩnh vừa hờ hững nhìn cậu ta: “Ai nói nữ nhân nhất định phải có đủ loại quần áo?”
Viên Hồi nghẹn họng.
Đúng lúc này một chiếc áo choàng bằng gấm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt Thời Lưu.
Thời Lưu dừng lại, men theo áo choàng nhìn người nọ.
Phong Nghiệp hời hợt lười nhác chuyển tầm mắt: “Mặc vào đi, lát nữa phải gấp rút lên đường.”
Thiếu nữ hơi do dự.
“Thế nào,” Người nọ quay lại, mỉm cười bỡn cợt, “Muốn ta giúp người sao, Thập Lục… sư tỷ?”
“......”
Thời Lưu giơ tay nhận lấy, suy nghĩ một chút, sau đó choàng lên người.
Sau khi tùy tiện phủ lên người, nàng vội vã đi về phía trước.
—— Như thể đang trốn tránh người nào đó.
Viên Hồi ngơ ngác nghiêng đầu, cảm thấy chuyện vừa xảy ra trước mặt hình như có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
Thấy người đưa áo choàng cho Thời Lưu cũng đã đi, Viên Hồi hoàn hồn, ra hiệu bảo tên đệ tử còn lại đi theo.
Bốn người đi đường vòng, xuyên qua rừng cây rậm rạp, hướng thẳng đến phương bắc.
——
Sau ba ngày ba đêm bôn ba liên tục, cuối cùng bốn người nhóm Thời Lưu đã giảm tốc độ vào buổi tối ngày thứ tư, men theo đường mòn tiến vào một thành trì nhỏ.
Bọn họ định nghỉ qua đêm ở đây, nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, sáng sớm mai tiếp tục hành trình đi về phương bắc.
Tìm được nhà trọ tốt nhất trong thành, Viên Hồi tiêu tiền như nước thuê bốn căn phòng. Được ông chủ và tiểu nhị mặt mày hớn hở dẫn đường, bốn người lên lầu, vào phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.
Ngoài tu luyện và luyện kiếm, Thời Lưu không quan tâm lắm tới những chuyện lặt vặt, cũng không rành về chuyện rèn luyện chốn phàm trần, những chuyện vặt trên đường đi hầu như đều do Viên Hồi lo liệu. Đây cũng chính là lý do chủ yếu Yến Thu Bạch để Viên Hồi ở lại.
Kết quả, trước khi vầng trăng khuyết đêm nay nhô lên ngọn cây, vị “chủ sự” này đã biến mất.
“Thập Lục sư tỷ, xảy ra chuyện rồi! Viên sư huynh! Không thấy huynh ấy đâu nữa!”
Thời Lưu đang tu luyện trong phòng, đột nhiên đệ tử Sơn Ngoại Sơn đi cùng kia đến gõ cửa, ngay câu đầu tiên đã khiến nàng khó hiểu.
Thiếu nữ cầm kiếm nhíu mày: “Gì mà không thấy đâu?”
“Chạng vạng hôm nay, trước khi về phòng, Viên sư huynh nói với đệ, mấy ngày nay bôn ba trong rừng núi khiến huynh ấy rất chán, cho nên tối nay huynh ấy muốn đệ đi dạo trong thành với huynh ấy. Nhưng khi đệ đến phòng tìm huynh ấy thì lại chẳng thấy người đâu cả!”
Thời Lưu ngập ngừng: “Có khi nào đệ ấy tự đi trước rồi không?”
“Nhưng bọn đệ đã quyết định sẽ đi chung mà, nếu Viên Hồi sư huynh đi trước, huynh ấy cũng phải gửi kiếm tấn thông báo cho đệ chứ?”
“......”
Thời Lưu xoay người lại, nhìn màn đêm sắp giáng lâm bên ngoài cửa sổ.
Nàng suy nghĩ một chút: “Chờ thêm chút nữa đi. Nếu sau nửa canh giờ nữa mà vẫn không có tin tức hay tung tích của đệ ấy, chúng ta sẽ đi hỏi thăm xung quanh nhà trọ.”
Tên đệ tử Sơn Ngoại Sơn do dự, nhưng lại không tiện nói gì thêm, thế là gã chỉ đành gật đầu.
Khi đối phương rời đi, Thời Lưu đóng cửa phòng lại.
Trong góc phòng vốn được ngăn cách bằng một tấm bình phong, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người đang ẩn mình đằng sau.
Ma uể oải xoay tròn ống sáo.
“Nửa canh giờ sau, người thật sự muốn đi à?” Người nọ dựa vào tường, giọng điệu thờ ơ thoải mái, “Hắn sống hay chết có liên quan gì tới ngươi đâu.”
“Nếu Viên Hồi xảy ra chuyện, ta không có cách nào bàn giao với sư huynh.”
“......”
Hàng mi dài của ma cụp xuống, che đi đôi mắt đen nhánh như đêm đen.
Thời Lưu nhớ tới điều gì đó, ngước mắt nhìn hắn: “Huynh có thể ‘xem’ đệ ấy đang ở đâu không?”
Môi mỏng của Phong Nghiệp khẽ cong lên, cười mà như không cười, ánh mắt phủ một lớp băng cực mỏng: “Ngươi muốn bàn giao với Yến Thu Bạch, nhưng ta thì không cần, tại sao ta phải giúp ngươi chứ?”
Thời Lưu im lặng.
Phong Nghiệp nhấc ống sáo lên, thoáng gõ vào lòng bàn tay, đi về phía nàng: “Cho ta một lý do để giúp ngươi đi, quả lựu nhỏ.”
“......”
Thời Lưu không thể cưỡng lại giọng điệu cố ý trầm thấp, vừa giễu cợt vừa mê hoặc của ma, như thể muốn kéo người khác ngã xuống đáy vực sâu không thấy đáy.
Đôi mắt của hắn hệt như vực tăm tối thẳm ấy.
Thế là thiếu nữ quay mặt đi, xoay người muốn rời khỏi phòng.
Nhưng không kịp.
Rốt cuộc, ma vẫn nhanh hơn nàng một nhịp, độ nhạy bén của hắn luôn nhanh hơn nàng nên dễ dàng chặn trước người nàng. Ống sáo ngọc bích nằm ngang, áp vào cằm của thiếu nữ rồi nhốt nàng ở trước cửa.
Cánh cửa mong manh bị ép chặt đến mức vang lên một tiếng ầm nhỏ.
Lông mày nhỏ nhắn của Thời Lưu khẽ cau lại, ngước lên nhìn hắn: “Ta không hỏi cũng không được à.”
“Không được.” Ma mỉm cười ác ý, “Cầu xin ta nói cho ngươi biết.”
“......”
Thời Lưu đang im lặng chống cự, sau lưng, bên ngoài cánh cửa, chợt truyền đến tiếng bước chân chạy lên cầu thang gỗ, đó là tiếng bước chân gấp gáp của đệ tử Sơn Ngoại Sơn vừa rời đi lúc nãy:
“Thập Lục sư tỷ! Thật sự xảy ra chuyện rồi!”
“——?”
Đối diện với ánh mắt của ma, Thời Lưu có thể trông thấy rõ ràng, đôi mắt vốn có chút ý cười của ma lướt ra ngoài cửa, tựa như mặt hồ đóng băng, trong đôi mắt đen như mực kia lộ ra một chút sát khí lạnh lẽo.
Thời Lưu cụp mắt xuống, ngón tay nhỏ nhắn đẩy ống sáo trước mắt sang một bên.
Giọng điệu của thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại lộ ra một chút bực bội do bị Phong Nghiệp quấy phá: “Xem ra không cần nữa rồi, thưa chủ nhân.”
Thời Lưu không để tâm đến phản ứng của ma.
Nàng xoay người lại, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, chính là đệ tử Sơn Ngoại Sơn vừa dừng bước, đang thở hổn hển: “Sư, sư tỷ!”
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ nói.” Thời Lưu nhìn về hướng mà gã đi tới.
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn cũng chỉ về đằng sau: “Đệ vừa xuống lầu để hỏi thăm ông chủ của nhà trọ một chút. Ông chủ nói lúc chạng vạng Viên sư huynh lên lầu một chút thì đi xuống, lúc ăn cơm ở nhà ăn bên dưới, huynh ấy tình cờ gặp một tiểu cô nương bán mình để mai táng cho cha. Theo lời của tiểu cô nương kia, trong núi ở ngoài thành có yêu ma quấy phá, phụ thân của cô ấy lên núi đốn củi bị bọn chúng giết chết, nghe thế, Viên sư huynh lập tức tức giận, sau đó chạy đi…”
Thời Lưu khẽ nhíu mày: “Đi hàng yêu trừ ma à?”
“Vâng…”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn lo lắng lau mồ hôi trên trán, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thời Lưu: “Sư tỷ, giờ làm sao đây, chúng ta có nên gửi tin cho đại sư huynh không?”
“Hai bên vốn không đi chung đường, cho dù gửi đi, bọn họ cũng không thể đến kịp trong vòng một hai ngày.” Thời Lưu dừng lại một chút, “Viên Hồi có tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong, yêu ma bình thường không làm gì được đệ ấy đâu.”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nhưng đệ đã đặc biệt hỏi thăm ông chủ, yêu ma núi Ngọc Bi đã hoành hành lâu lắm rồi, chỉ sợ tu vi không dưới Hóa Cảnh.”
“......”
Nghe thế, cho dù với tâm tính hiện nay của Thời Lưu, nàng cũng không nhịn được mà đỡ tán. Nàng nhẫn nhịn một chút rồi hỏi: “Trước khi đi chẳng lẽ Viên Hồi không đi tìm hiểu cảnh giới của yêu ma à?”
Nghe vậy, đệ tử Sơn Ngoại Sơn bĩu môi không đồng ý: “Đối với đệ tử Huyền Môn như chúng ta, trừ ma vệ đạo là chuyện không thể chối từ.”
Thời Lưu nghẹn họng.
Nàng không biết nên nói gì với người này, chẳng hạn như trừ khử yêu ma và bị yêu ma trừ khử là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng thấy trên mặt đối phương tràn đầy vẻ chính nghĩa, chắc hẳn có nói thì cũng vô ích mà thôi.
Thời Lưu chỉ đành khẽ thở dài: “Đệ xuống lầu tìm hiểu cảnh giới và nơi ở của yêu ma kia đi, nhớ kỹ, đừng chỉ hỏi một người, phải hỏi nhiều người để xác nhận.”
“Vâng, sư tỷ!”
Lần này không cần phải đóng cửa nữa.
Thời Lưu xoay người vào phòng, cầm Đoạn Tương Tư đang đặt trên bàn lên, kiểm tra lại lá cây nho nhỏ màu xanh treo trên cổ tay, bên trong đó là đan dược mà tông môn chuẩn bị cho chuyến đi này.
“Trừ ma vệ đạo, không thể chối từ.” Cạnh giường, ma nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi, mi mắt khép hờ cong lên một nửa, cho dù không cười cũng trông có vẻ bạc bẽo giễu cợt ——
“Ngươi cũng tin vào điều này à?”
Thời Lưu kiểm tra mọi thứ xong xuôi: “Yến sư huynh xem Viên Hồi như đệ đệ, tất nhiên ta phải cứu đệ ấy. Nếu yêu ma đó chỉ mới đạt tới Hóa Cảnh, ta có thể đánh được. Nếu Viên Hồi không sao, bọn ta có thể liên thủ để diệt trừ nó.”
“Nếu cao hơn thì sao.”
“......”
Thời Lưu mím môi do dự.
Mí mắt của ma nâng lên, hờ hững nói: “Cầu xin ta.”
“——”
Cuối cùng Thời Lưu cũng phát cáu.
Thiếu nữ đứng cạnh bàn, gương mặt xinh đẹp hơi cứng nhắc, hất cằm về phía hắn ——
“Vậy huynh cầu xin ta van xin huynh đi.”
Thiếu nữ hơi nhướng mày: “Yến sư huynh xem trọng lễ nghĩa, có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, huynh ấy sẽ không làm những cử chỉ vượt khuôn phép như vậy.”
“...Hửm?”
Ngón tay đang buộc thắt lưng bên hông Thời Lưu của Phong Nghiệp khựng lại, giọng của hắn không có chút cảm xúc gì, chỉ hơi khẽ nhướng mày lên: “Thế này là vượt khuôn phép à?”
Nghe vậy, Thời Lưu không khỏi nghiêng mặt nhìn hắn: “Đương nhiên ——”
Những lời còn lại bị nụ hôn vừa tùy ý vừa có tình toán trước của ma chặn lại.
Hắn hôn một cách bất thình lình, nhưng cũng rất chậm rãi.
“Vậy đây là gì?”
“......”
Thiếu nữ mím môi, mi tâm nhíu lại từng chút một.
Cho đến khi Phong Nghiệp trông thấy vẻ cứng nhắc trong đôi mắt trong veo nhưng lặng lẽ của thiếu nữ, bàn tay đang giữ chặt nàng buông lỏng ra.
Ma hơi không được tự nhiên, mặt mày cũng dần trở nên lạnh nhạt.
“Thế nào, chỉ có thêm một khế ước đạo lữ chưa hoàn thành mà thôi,” Phong Nghiệp nói, cảm xúc trong đôi mắt đen như mực có vẻ như càng lúc càng lạnh đi, “Ngay cả chủ nhân là ta cũng không thể chạm vào ngươi à?”
“Đúng thế.”
Thiếu nữ vừa lùi lại vừa buộc thắt lưng, nàng đáp lại bằng giọng điệu lạnh tanh.
“——”
Ma liếc xéo nàng: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
Từ trước tới nay Thời Lưu không thích buộc thắt lưng quá rắc rối, thế nên nàng chỉ thuận tay thắt lại, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Ta và sư huynh thay mặt Thời gia và Huyền Môn lập khế ước đạo lữ, đây chính là quyết định của chủ nhân, chủ nhân cũng nên tuân theo.”
Ma tiến lên một bước, gương mặt sắc bén và tuấn tú như được phủ bởi một lớp sương mỏng. Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi à.”
“Mạng của ta là do chủ nhân ban cho, trước kia chủ nhân muốn làm thế nào cũng được cả, vì đó là chuyện giữa hai ta.” Thời Lưu không tránh né cũng không lùi lại, nàng hất cằm nhìn chằm chằm vào hắn, “Nhưng đã quyết định liên hôn, có dính líu đến Yến sư huynh, đây không còn là chuyện giữa hai chúng ta nữa —— Chủ nhân không nên vượt khuôn phép như vậy.”
“Ý của ngươi tức là, trước khi ngươi lấy được đá La Phong, ta không thể đến gần ngươi à?”
“......”
Thời Lưu cụp mắt xuống, giấu đi dao động trong đáy mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Trừ phi ta và sư huynh giải trừ ước định liên hôn, nếu không chủ nhân không nên làm thế.”
Đôi mắt dài hẹp của Phong Nghiệp khẽ nheo lại: “Nếu ta nhất định phải chạm vào ngươi, vậy thì sao?”
“Ước định không còn, khế ước khó thực hiện.” Thời Lưu cúi đầu, “Xin chủ nhân tìm cách khác để lấy lại đá La Phong.”
“Được thôi.”
Ma tức giận đến mức bật cười, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm: “Vậy chờ đến khi lấy lại đá La Phong, ta dẫn ngươi lên Tiên giới, đến nơi mà sư huynh tốt bụng của ngươi không thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ được, chúng ta từ từ bổ sung —— món nợ ngươi thiếu ta mấy ngày nay.”
“......”
Bóng dáng và hơi thở của Phong Nghiệp biến mất giữa miếu thờ.
Lúc này, Thời Lưu mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nàng hơi lạc lõng.
Rõ ràng mọi thứ đang phát triển theo ý muốn của nàng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng vẫn ẩn chứa một chút hy vọng. Hy vọng được nghe giọng của hắn, hy vọng mọi thứ đừng thay đổi.
Nhưng nàng biết, đối với hắn, đá La Phong và nàng, bên nào nặng bên nào nhẹ đã quá rõ ràng.
Nàng không thể đòi hỏi bất cứ điều gì ở một ác ma không có trái tim.
“Cốc cốc.”
Cửa miếu bị gõ vang, Thời Lưu hoàn hồn: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy phát ra tiếng động kẽo kẹt, một cái đầu hình vuông nhắm chặt mắt, ló đầu vào: “Thời Ly sư tỷ đã đi lâu lắm rồi, cô… Thập Lục sư tỷ, tỷ vẫn chưa thay xong à?”
“Xong rồi.”
Lúc này Viên Hồi mới mở mắt ra, cậu ta nhìn thấy thiếu nữ đã thay quần áo màu xanh đi về phía vách tường cách đó không xa, toàn bộ thân kiếm Đoạn Tương Tư đâm sâu vào trong, chỉ có đốc kiếm và chuôi kiếm lộ ra ngoài.
“Tỷ đang, luyện phi kiếm hả?”
“Ừ.” Thời Lưu rút kiếm ra, không bận tâm mà lướt qua cậu ta, bước ra khỏi miếu thờ.
Quần áo màu xanh nhạt phất qua, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt mát lạnh trên người thiếu nữ.
Viên Hồi sửng sốt, chợt nhận ra điều gì đó nên vội vàng đuổi theo ——
“Chờ đã, tỷ định mặc bộ quần áo này để lên đường à?”
Thời Lưu dừng bước sau khi vừa ra khỏi miếu thờ, đối diện là hai người đứng ở khoảng đất trống cách đó không xa, một người tất nhiên là Phong Nghiệp, người còn lại là một đệ tử Sơn Ngoại Sơn mà nàng không biết.
Nàng cúi đầu, nhìn sơ qua quần áo trên người: “Có gì sao?”
“Cả Phàm giới đều biết, trường bào xanh lơ là trang phục của riêng đệ tử Huyền Môn.” Viên Hồi nhíu mày đuổi theo sau, “Tỷ ăn mặc như vậy, có khác gì viết lên mặt dòng chữ ‘Ta chính là đệ tử Phong Thập Lục của Huyền Môn nè, mau tới bắt ta đi’ đâu?”
Thời Lưu hơi nhíu mày: “Nhưng ta không có quần áo màu khác.”
“Tỷ…” Gương mặt vuông vức của Viên Hồi dường như bị bóp méo, “Đừng nói trong nhẫn Giới Tử của tỷ chỉ có một màu này thôi nhé, tỷ thật sự là nữ nhân hả?”
Thời Lưu ngước mắt lên, vừa bình tĩnh vừa hờ hững nhìn cậu ta: “Ai nói nữ nhân nhất định phải có đủ loại quần áo?”
Viên Hồi nghẹn họng.
Đúng lúc này một chiếc áo choàng bằng gấm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt Thời Lưu.
Thời Lưu dừng lại, men theo áo choàng nhìn người nọ.
Phong Nghiệp hời hợt lười nhác chuyển tầm mắt: “Mặc vào đi, lát nữa phải gấp rút lên đường.”
Thiếu nữ hơi do dự.
“Thế nào,” Người nọ quay lại, mỉm cười bỡn cợt, “Muốn ta giúp người sao, Thập Lục… sư tỷ?”
“......”
Thời Lưu giơ tay nhận lấy, suy nghĩ một chút, sau đó choàng lên người.
Sau khi tùy tiện phủ lên người, nàng vội vã đi về phía trước.
—— Như thể đang trốn tránh người nào đó.
Viên Hồi ngơ ngác nghiêng đầu, cảm thấy chuyện vừa xảy ra trước mặt hình như có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
Thấy người đưa áo choàng cho Thời Lưu cũng đã đi, Viên Hồi hoàn hồn, ra hiệu bảo tên đệ tử còn lại đi theo.
Bốn người đi đường vòng, xuyên qua rừng cây rậm rạp, hướng thẳng đến phương bắc.
——
Sau ba ngày ba đêm bôn ba liên tục, cuối cùng bốn người nhóm Thời Lưu đã giảm tốc độ vào buổi tối ngày thứ tư, men theo đường mòn tiến vào một thành trì nhỏ.
Bọn họ định nghỉ qua đêm ở đây, nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, sáng sớm mai tiếp tục hành trình đi về phương bắc.
Tìm được nhà trọ tốt nhất trong thành, Viên Hồi tiêu tiền như nước thuê bốn căn phòng. Được ông chủ và tiểu nhị mặt mày hớn hở dẫn đường, bốn người lên lầu, vào phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.
Ngoài tu luyện và luyện kiếm, Thời Lưu không quan tâm lắm tới những chuyện lặt vặt, cũng không rành về chuyện rèn luyện chốn phàm trần, những chuyện vặt trên đường đi hầu như đều do Viên Hồi lo liệu. Đây cũng chính là lý do chủ yếu Yến Thu Bạch để Viên Hồi ở lại.
Kết quả, trước khi vầng trăng khuyết đêm nay nhô lên ngọn cây, vị “chủ sự” này đã biến mất.
“Thập Lục sư tỷ, xảy ra chuyện rồi! Viên sư huynh! Không thấy huynh ấy đâu nữa!”
Thời Lưu đang tu luyện trong phòng, đột nhiên đệ tử Sơn Ngoại Sơn đi cùng kia đến gõ cửa, ngay câu đầu tiên đã khiến nàng khó hiểu.
Thiếu nữ cầm kiếm nhíu mày: “Gì mà không thấy đâu?”
“Chạng vạng hôm nay, trước khi về phòng, Viên sư huynh nói với đệ, mấy ngày nay bôn ba trong rừng núi khiến huynh ấy rất chán, cho nên tối nay huynh ấy muốn đệ đi dạo trong thành với huynh ấy. Nhưng khi đệ đến phòng tìm huynh ấy thì lại chẳng thấy người đâu cả!”
Thời Lưu ngập ngừng: “Có khi nào đệ ấy tự đi trước rồi không?”
“Nhưng bọn đệ đã quyết định sẽ đi chung mà, nếu Viên Hồi sư huynh đi trước, huynh ấy cũng phải gửi kiếm tấn thông báo cho đệ chứ?”
“......”
Thời Lưu xoay người lại, nhìn màn đêm sắp giáng lâm bên ngoài cửa sổ.
Nàng suy nghĩ một chút: “Chờ thêm chút nữa đi. Nếu sau nửa canh giờ nữa mà vẫn không có tin tức hay tung tích của đệ ấy, chúng ta sẽ đi hỏi thăm xung quanh nhà trọ.”
Tên đệ tử Sơn Ngoại Sơn do dự, nhưng lại không tiện nói gì thêm, thế là gã chỉ đành gật đầu.
Khi đối phương rời đi, Thời Lưu đóng cửa phòng lại.
Trong góc phòng vốn được ngăn cách bằng một tấm bình phong, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người đang ẩn mình đằng sau.
Ma uể oải xoay tròn ống sáo.
“Nửa canh giờ sau, người thật sự muốn đi à?” Người nọ dựa vào tường, giọng điệu thờ ơ thoải mái, “Hắn sống hay chết có liên quan gì tới ngươi đâu.”
“Nếu Viên Hồi xảy ra chuyện, ta không có cách nào bàn giao với sư huynh.”
“......”
Hàng mi dài của ma cụp xuống, che đi đôi mắt đen nhánh như đêm đen.
Thời Lưu nhớ tới điều gì đó, ngước mắt nhìn hắn: “Huynh có thể ‘xem’ đệ ấy đang ở đâu không?”
Môi mỏng của Phong Nghiệp khẽ cong lên, cười mà như không cười, ánh mắt phủ một lớp băng cực mỏng: “Ngươi muốn bàn giao với Yến Thu Bạch, nhưng ta thì không cần, tại sao ta phải giúp ngươi chứ?”
Thời Lưu im lặng.
Phong Nghiệp nhấc ống sáo lên, thoáng gõ vào lòng bàn tay, đi về phía nàng: “Cho ta một lý do để giúp ngươi đi, quả lựu nhỏ.”
“......”
Thời Lưu không thể cưỡng lại giọng điệu cố ý trầm thấp, vừa giễu cợt vừa mê hoặc của ma, như thể muốn kéo người khác ngã xuống đáy vực sâu không thấy đáy.
Đôi mắt của hắn hệt như vực tăm tối thẳm ấy.
Thế là thiếu nữ quay mặt đi, xoay người muốn rời khỏi phòng.
Nhưng không kịp.
Rốt cuộc, ma vẫn nhanh hơn nàng một nhịp, độ nhạy bén của hắn luôn nhanh hơn nàng nên dễ dàng chặn trước người nàng. Ống sáo ngọc bích nằm ngang, áp vào cằm của thiếu nữ rồi nhốt nàng ở trước cửa.
Cánh cửa mong manh bị ép chặt đến mức vang lên một tiếng ầm nhỏ.
Lông mày nhỏ nhắn của Thời Lưu khẽ cau lại, ngước lên nhìn hắn: “Ta không hỏi cũng không được à.”
“Không được.” Ma mỉm cười ác ý, “Cầu xin ta nói cho ngươi biết.”
“......”
Thời Lưu đang im lặng chống cự, sau lưng, bên ngoài cánh cửa, chợt truyền đến tiếng bước chân chạy lên cầu thang gỗ, đó là tiếng bước chân gấp gáp của đệ tử Sơn Ngoại Sơn vừa rời đi lúc nãy:
“Thập Lục sư tỷ! Thật sự xảy ra chuyện rồi!”
“——?”
Đối diện với ánh mắt của ma, Thời Lưu có thể trông thấy rõ ràng, đôi mắt vốn có chút ý cười của ma lướt ra ngoài cửa, tựa như mặt hồ đóng băng, trong đôi mắt đen như mực kia lộ ra một chút sát khí lạnh lẽo.
Thời Lưu cụp mắt xuống, ngón tay nhỏ nhắn đẩy ống sáo trước mắt sang một bên.
Giọng điệu của thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại lộ ra một chút bực bội do bị Phong Nghiệp quấy phá: “Xem ra không cần nữa rồi, thưa chủ nhân.”
Thời Lưu không để tâm đến phản ứng của ma.
Nàng xoay người lại, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, chính là đệ tử Sơn Ngoại Sơn vừa dừng bước, đang thở hổn hển: “Sư, sư tỷ!”
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ nói.” Thời Lưu nhìn về hướng mà gã đi tới.
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn cũng chỉ về đằng sau: “Đệ vừa xuống lầu để hỏi thăm ông chủ của nhà trọ một chút. Ông chủ nói lúc chạng vạng Viên sư huynh lên lầu một chút thì đi xuống, lúc ăn cơm ở nhà ăn bên dưới, huynh ấy tình cờ gặp một tiểu cô nương bán mình để mai táng cho cha. Theo lời của tiểu cô nương kia, trong núi ở ngoài thành có yêu ma quấy phá, phụ thân của cô ấy lên núi đốn củi bị bọn chúng giết chết, nghe thế, Viên sư huynh lập tức tức giận, sau đó chạy đi…”
Thời Lưu khẽ nhíu mày: “Đi hàng yêu trừ ma à?”
“Vâng…”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn lo lắng lau mồ hôi trên trán, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thời Lưu: “Sư tỷ, giờ làm sao đây, chúng ta có nên gửi tin cho đại sư huynh không?”
“Hai bên vốn không đi chung đường, cho dù gửi đi, bọn họ cũng không thể đến kịp trong vòng một hai ngày.” Thời Lưu dừng lại một chút, “Viên Hồi có tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong, yêu ma bình thường không làm gì được đệ ấy đâu.”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nhưng đệ đã đặc biệt hỏi thăm ông chủ, yêu ma núi Ngọc Bi đã hoành hành lâu lắm rồi, chỉ sợ tu vi không dưới Hóa Cảnh.”
“......”
Nghe thế, cho dù với tâm tính hiện nay của Thời Lưu, nàng cũng không nhịn được mà đỡ tán. Nàng nhẫn nhịn một chút rồi hỏi: “Trước khi đi chẳng lẽ Viên Hồi không đi tìm hiểu cảnh giới của yêu ma à?”
Nghe vậy, đệ tử Sơn Ngoại Sơn bĩu môi không đồng ý: “Đối với đệ tử Huyền Môn như chúng ta, trừ ma vệ đạo là chuyện không thể chối từ.”
Thời Lưu nghẹn họng.
Nàng không biết nên nói gì với người này, chẳng hạn như trừ khử yêu ma và bị yêu ma trừ khử là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng thấy trên mặt đối phương tràn đầy vẻ chính nghĩa, chắc hẳn có nói thì cũng vô ích mà thôi.
Thời Lưu chỉ đành khẽ thở dài: “Đệ xuống lầu tìm hiểu cảnh giới và nơi ở của yêu ma kia đi, nhớ kỹ, đừng chỉ hỏi một người, phải hỏi nhiều người để xác nhận.”
“Vâng, sư tỷ!”
Lần này không cần phải đóng cửa nữa.
Thời Lưu xoay người vào phòng, cầm Đoạn Tương Tư đang đặt trên bàn lên, kiểm tra lại lá cây nho nhỏ màu xanh treo trên cổ tay, bên trong đó là đan dược mà tông môn chuẩn bị cho chuyến đi này.
“Trừ ma vệ đạo, không thể chối từ.” Cạnh giường, ma nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi, mi mắt khép hờ cong lên một nửa, cho dù không cười cũng trông có vẻ bạc bẽo giễu cợt ——
“Ngươi cũng tin vào điều này à?”
Thời Lưu kiểm tra mọi thứ xong xuôi: “Yến sư huynh xem Viên Hồi như đệ đệ, tất nhiên ta phải cứu đệ ấy. Nếu yêu ma đó chỉ mới đạt tới Hóa Cảnh, ta có thể đánh được. Nếu Viên Hồi không sao, bọn ta có thể liên thủ để diệt trừ nó.”
“Nếu cao hơn thì sao.”
“......”
Thời Lưu mím môi do dự.
Mí mắt của ma nâng lên, hờ hững nói: “Cầu xin ta.”
“——”
Cuối cùng Thời Lưu cũng phát cáu.
Thiếu nữ đứng cạnh bàn, gương mặt xinh đẹp hơi cứng nhắc, hất cằm về phía hắn ——
“Vậy huynh cầu xin ta van xin huynh đi.”
Danh sách chương