Lúc Phong Nghiệp lên tiếng, Thời Lưu lập tức hoàn hồn.
Vòng tay đang ôm hắn cứng đờ, vô thức muốn rút lại.
Nhưng thất bại.
Phong Nghiệp dễ như trở bàn tay chế trụ nàng, hắn liếc xéo nàng: “Là ngươi chủ động ôm ấp, giờ lại muốn trốn à?”
“Ta không cố ý.” Thời Lưu phản bác lại theo bản năng, “Ta, chưa tỉnh ngủ, ôm nhầm.”
“?”
Ma ngạo mạn nheo mắt lại, ống sáo đang xoay tròn trong tay chợt dừng lại, hắn thuận tay giơ lên phía trước, áp vào cằm của thiếu nữ, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
“Ôm, nhầm, hả?” Giọng của hắn khàn khàn, vừa từ tốn vừa nguy hiểm. “Vậy nếu ôm đúng, trong mơ ngươi muốn ôm ai?”
“......”
Đầu óc Thời Lưu trống rỗng.
Nàng vốn chỉ viện cớ trong lúc cấp bách, nên nào có nghĩ đến câu trả lời khi bị gặng hỏi tiếp chứ.
Không tìm được cớ lấp liếm.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thời Lưu, không chịu nhìn hắn cũng không nói lời nào, ngón tay đang cầm ống sáo mát lạnh từ từ siết chặt ——
“Người ngươi muốn ôm trong mơ là Yến Thu Bạch à?”
“......?”
Thời Lưu ngẩng đầu lên vì bất ngờ, nàng thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của ma.
Sao chủ đề đột nhiên liên quan đến sư huynh vậy? Chỉ là, khi vẻ mặt ngơ ngác và ngạc nhiên của thiếu nữ lọt vào mắt của Phong Nghiệp, lại trở thành bằng chứng tốt nhất cho sự chột dạ của nàng khi bị hắn vạch trần ——
Sáo ngọc bị thu lại đột ngột, Thời Lưu còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của Phong Nghiệp đã đặt lên cổ nàng, ấn nàng xuống chiếc giường mềm mại phía sau.
Sau đó ma cúi người xuống, khóa nàng ở bên dưới, nhìn xuống nàng bằng ánh mắt lạnh như sương.
“Mặc dù bảo ngươi liên hôn với Yến Thu Bạch là mệnh lệnh của ta, nhưng có phải ngươi thích ứng quá nhanh hay không, hả?”
Thời Lưu phản ứng lại, hơi khó hiểu.
Tư thế cúi người đè xuống của hắn khiến nàng muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể ngước mắt nhìn bóng dáng của ma ở phía trên.
Đôi mắt đen như mực kia nhìn xuống từ phía trên càng thêm sâu thẳm, tựa như biển sâu không thấy đáy, ẩn chứa hàm ý mà nàng không thể hiểu nổi.
“Ta chưa từng nghĩ tới Yến Thu Bạch sư huynh.” Thời Lưu khẽ nhíu mày, giơ tay muốn gỡ tay hắn khỏi cổ tay nhỏ của nàng, “Huynh thả ta ra.”
“Con kiến nhỏ, ngươi càng lúc càng to gan.”
Khớp ngón tay thon dài đang giữ lấy nàng của ma không hề nhúc nhích, mà chỉ cúi người xuống thấp hơn: “Ngươi không sợ chọc ta tức giận, ngón tay của ta cử động một chút, lập tức bóp chết ngươi sao?”
Theo giọng nói khàn khàn của hắn, ngón tay hắn như có như không nhẹ nhàng xoa làn da mịn màng bên gáy của nàng, ma sát tạo ra nhiệt độ âm ấm.
Nhiệt độ thiêu đốt khiến đáy mắt của ma tối đi vài phần.
Thời Lưu nhíu mày, mím môi.
—— Nếu tay hắn dùng thêm chút lực, có lẽ nàng sẽ tin lời hắn nói.
Không gỡ ra được, cũng không khuyên được, Thời Lưu nhíu mày một lát, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại.
Thiếu nữ không nhúc nhích nằm dưới người của ma, giọng điệu đều đều bình thản: “Vậy huynh bóp chết ta đi.”
“?”
Ma uể oải nhướng mày.
Một lát sau, Thời Lưu nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khàn khàn dễ nghe.
Thiếu nữ đang nhắm nghiền mắt chợt ngẩn ngơ.
Trong mơ, hoặc trong ký ức của kiếp trước, vị thần minh luôn ngự trị trên thánh tọa tận mây xanh dường như đã từng cười như thế, vừa vui vẻ vừa trêu chọc, đồng thời cũng ẩn chứa thích thú.
Nhưng từ lâu ma đã không còn là thần minh của kiếp trước.
Khi Thời Lưu đang ngơ ngác, không phân rõ đây là sự thật hay là cảnh trong mơ, bàn tay giữ lấy nàng chợt thả ra.
Thời Lưu theo bản năng muốn mở mắt ra.
Nhưng có người hiểu rõ bản năng của nàng hơn chính nàng.
Trước khi hàng mi run rẩy của thiếu nữ nhấc lên, bàn tay mảnh khảnh của người nọ đã che lên mắt của nàng.
Còn tối tăm hơn cả khi nhắm mắt lại.
Thời Lưu còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, nàng đã cảm thấy hai phiến băng mỏng nhẹ nhàng áp vào cổ mình.
—— Đó là hình dạng đôi môi mà nàng đã quen thuộc trong vô số nụ hôn nửa cưỡng ép của hắn.
“!”
Trên chiếc giường bông mềm mại, thiếu nữ khẽ run lên theo bản năng.
Một lát sau.
Tiếng cười trầm thấp vui vẻ của ma vang lên trong bóng tối: “Ta còn tưởng rằng lá gan của ngươi đã lớn hơn nhiều, ai ngờ vẫn bé xíu như vậy.”
Cảm xúc cực kỳ xấu hổ dâng lên từ lồng ngực, lan ra khắp tứ chi, nhiệt độ nóng đến mức khiến Thời Lưu chỉ muốn cuộn mình lại, không muốn ác ma xấu xa bên trên chú ý tới.
Thời Lưu chỉ vừa hơi nghiêng người, còn chưa kịp nằm nghiêng thì liền bị giữ lại bởi âm thanh trầm khàn đang đè nén cảm xúc ——
“... Đừng né.”
Ma che mắt nàng lại, ma tức vô hình hữu chất quấn chặt lấy cổ tay, eo và mắt cá chân của thiếu nữ.
Hắn khiến nàng không thể nào né tránh mà nằm dưới người hắn, đôi mắt đen như mực rủ xuống, tiếp tục nụ hôn vừa rồi bị ngắt ngang bởi sự run rẩy của nàng.
Thời Lưu nghiến răng, âm rung cũng không thể chặn lời của nàng: “Chủ nhân, người đã quên, lúc trước ở trong miếu nhỏ dọc đường, chúng ta đã nói ——”
“Ta chưa bao giờ nói gì với ngươi cả.”
Ma khàn giọng đáp, hơi ngước mắt lên từ cổ nàng, hàng mi dày nhướng lên, lộ ra đôi mắt đen nhánh thuần túy như hắc diệu thạch. Thiếu nữ bị che mắt nên không thể nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hắn không hề kiêng dè mà bộc lộ hết mọi cảm xúc ham muốn lưu luyến khó lòng kìm nén của mình.
Chúng giống như ma tức vô hình đang quấn lấy tay, eo và mắt cá chân của nàng lúc này, vừa đường hoàng vừa phóng túng, vừa điên cuồng vừa khắc chế, tựa như phải dùng hết mọi lý trí mới không nuốt chửng thiếu nữ trên giường.
Xoạch.
Rèm che như bị khí cơ vô hình nào đó chém vào, lụa mỏng trước giường buông xuống.
Thấp thoáng trong tầng lụa mỏng, thiếu nữ vừa định lên tiếng thì đã bị ma nâng cổ lên, lợi dụng lúc nàng mở miệng để chen vào, cố tình dùng nụ hôn thô bạo để chậm rãi nghiền nát lý trí của thiếu nữ, ngấu nghiến như muốn nuốt chửng nàng.
Tựa như chiếc thuyền nhỏ bé mong manh đang lênh đênh giữa sóng to gió lớn trong màn đêm, buộc phải phối hợp, lắc lư, trôi theo dòng nước chảy xiết.
Ma tức đen kịt quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết của thiếu nữ, tham lam lưu luyến không chịu rời đi, nó ngo ngoe rục rịch một hồi lâu, sau đó không nhịn được mà men vào từng tầng váy ——
“Cốc cốc, cốc cốc cốc cốc.”
Cửa phòng bị gõ vang.
Trong phòng thoáng tĩnh lặng.
Bóng người trên giường như giật mình tỉnh mộng. Ánh mắt của Phong Nghiệp dần rõ ràng, hơi bất ngờ và ngẩn ngơ, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ dưới người, ngoại trừ đôi mắt bị che nên không nhìn thấy được, hai gò má trắng tuyết đỏ bừng lên, đôi môi bị bắt nạt tới cực điểm, hệt như quả anh đào tươi mềm trên cây, lúc này đang hơi hé mở, lộ ra một chút hàm răng trắng nõn.
Phong Nghiệp rủ mắt nhìn, yết hầu khẽ nhấp nhô. Một lát sau, hắn lật người ngồi thẳng lại.
Nhìn về phía cửa ra vào, giọng của ma cực khàn cũng cực kỳ nóng nảy.
“Vào.”
“——?”
Thiếu nữ vừa hoàn hồn hoang mang nhìn hắn.
“Có màn che.” Phong Nghiệp không quay đầu lại nhưng dường như vẫn có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, “Bọn họ không thể nhìn, cũng không dám nhìn.”
Thời Lưu nín thở, vì tức giận mà đôi má càng đỏ hơn, nhắm mắt vờ như mình không tồn tại.
Người đến là tiểu nhị của nhà trọ, quả thật cậu ta không dám vào, cũng chẳng dám ló đầu vào xem mà chỉ đứng ở phòng ngoài lên tiếng nói: “Quý khách, người bạn ở phòng bên của ngài tỉnh lại rồi, chắc hẳn đã ổn.”
Ma lạnh nhạt nhíu mày: “Không cần nói gì nữa, cút.”
“Ơ? … Này.”
Tiểu nhị vừa oan uổng vừa khó hiểu nghĩ thầm, rõ ràng lúc thuê phòng, vị khách này đã nói, nếu người phòng kia tỉnh lại thì đến báo một tiếng, sao tự nhiên lại trở mặt vậy.
Đang nghĩ ngợi, tiểu nhị đinh xoay người ra ngoài, vô tình liếc vào trong phòng.
Tấm lụa mỏng đã rủ xuống cuối giường, mơ hồ có thể nhận ra áo bào màu trắng tuyết và tà áo màu xanh lơ.
Hai tà áo vướng vào nhau, trông rất thân mật.
“......!”
Tiểu nhị không dám nhìn nữa, cuống quýt quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
—
Viên Hồi không bị thương nặng như Thời Lưu —— Ngoại trừ lúc đó bị lão già áo nâu đá một cước khiến nội tức bị chấn động, nên hơi bị thương nhẹ, ngoài ra không có ngoại thương gì.
Nhưng dường như tinh thần bị đả kích hơi nặng.
Vào ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy, đầu vuông ngày xưa luôn nói nhiều không quản được mồm miệng đã đến phòng của Thời Lưu, phớt lờ lời ngăn cản của nàng, không nói lời nào, bướng bỉnh lạy nàng ba lạy.
Thời Lưu còn chưa kịp hỏi gì, cậu ta đã quay đầu chạy về phòng.
Thời Lưu cũng không biết, rốt cuộc là vì lòng tốt bị lừa gạt, hay vì đệ tử Sơn Ngoại Sơn phản bội, hoặc vì tên đệ tử kia bị tiện tay giết chết tựa như mổ heo giết gà mà đối phương không hề chớp mắt —— Dù là cái nào thì cũng là đả kích lớn đối với cậu ta.
Sau trận chiến ở núi Ngọc Bi, Thời Lưu bị thương rất nặng, nhưng cũng đạt được nhiều lợi ích.
Vì ổn định thu hoạch, nhân tiện chờ Viên Hồi thoát khỏi trạng thái tinh thần tổn thương, ba người ở lại khách sạn thêm hai ngày.
Trước khi xuất phát lần nữa, vết thương của Thời Lưu đã lành hẳn, cảnh giới tu vi đã hoàn toàn ổn định ở Thiên Cảnh đỉnh phong.
Hai ngày sau, cuối cùng ba người họ cũng đến thành trì lớn nhất dưới chân núi xanh ẩn thế của Thời gia.
Dọc đường, bọn họ đã nhận được kiếm tấn của Yến Thu Bạch và Thời Ly: Trên đường, bọn họ gặp phải một nhóm cường địch, đệ tử trong đội đều bị thương nên đành phải thay đổi tuyến đường, hai ba ngày nữa mới có thể đến nơi.
Sau khi Viên Hồi nhận được kiếm tấn, cậu ta hơi khó xử: “Sư tỷ, chúng ta nên đợi nhóm của Yến sư huynh đến rồi cùng nhau lên núi, hay là thông báo để Thời gia đến đón chúng ta trước đây?”
“Thông báo với Thời gia.” Thời Lưu không hề do dự, giọng điệu bình tĩnh, “Ta dùng danh nghĩa của đệ tử đỉnh Tông Chủ của Huyền Môn để nhận gia chủ Thời gia làm nghĩa phụ, chuyện này không liên quan gì tới Yến sư huynh, cho nên không cần đợi bọn họ.”
Viên Hồi không chút do dự đáp: “Vâng.”
Cậu ta lập tức gửi kiếm tấn cho Yến Thu Bạch và Thời gia.
—
Sau trận núi Ngọc Bi, Viên Hồi đã hoàn toàn thu liễm nanh vuốt, thay đổi tính nết trước mặt Thời Lưu, đôi khi Thời Lưu cũng không thích ứng được.
Đặc biệt là trên đường đi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi không nói chuyện, thanh niên đầu vuông bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng, khi nàng nhìn sang, cậu ta liền quay sang chỗ khác…
Sau vài lần, Thời Lưu cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ còn không bằng cậu ta vẫn giống lúc trước không ưa thích nàng, ít nhất như vậy sẽ tự nhiên hơn.
Có lẽ Viên Hồi thay đổi quá rõ ràng, ngay cả người luôn thờ ơ, đối xử bình đẳng với sâu kiến như Phong Nghiệp, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Dưới chân núi xanh ẩn thế.
Lúc chờ người của Thời gia mở trận pháp bảo vệ núi và xuống núi đón bọn họ, Phong Nghiệp uể oải đứng dưới bóng râm, dựa vào thân cây.
Ống sáo ngọc bích chuyển động qua lại giữa những ngón tay thon dài của hắn, từ chậm đến nhanh, sau đó nóng nảy dừng lại.
Phong Nghiệp nhướng mày, nhìn về phía cách đó mấy trượng.
Từ ngày đó ở nhà trọ, sau khi hắn dùng ma tức trói thiếu nữ trên giường, muốn làm gì thì làm, tạo nghiệt một phen, suốt mấy ngày nay, khoảng cách giữa hắn và Thời Lưu chưa bao giờ dưới ba trượng.
Cho nên, tên đầu vuông kia, lúc này còn gần Thời Lưu hơn hắn.
Thiếu nữ khoanh chân ngồi trên một tảng đá, đang hít thở tu luyện.
Cách đó một trượng, tên đầu vuông chướng mắt kia ngơ ngác nhìn nàng không chớp mắt.
Phong Nghiệp: “.......?”
Cuối cùng ma cũng kìm nén ánh mắt của mình lại.
Ống sáo ngọc bích nằm giữa những ngón tay trắng lạnh như ngọc của hắn nóng nảy trầm thấp ngân lên.
Bằng một giọng khàn khàn và nhẫn nhịn, Phong Nghiệp truyền âm cho Thời Lưu: “Cứu sư đệ của ngươi đi, hắn sắp chết rồi.”
“...... Hả?”
Thiếu nữ nghiêm túc mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía Viên Hồi.
Viên Hồi vội vàng quay mặt đi, nhìn về phía đỉnh núi như không có chuyện gì xảy ra.
Thời Lưu quan sát một lúc, không phát hiện nguy hiểm gì, nàng ngơ ngác nhìn về phía dưới tàng cây.
Ma uể oải ôm ống sáo, nhắm mắt như đang ngủ.
Thời Lưu ngập ngừng truyền âm lại: “Viên Hồi tu luyện có tai họa ngầm gì à?”
Ma lười biếng đáp: “Không có.”
“Vậy tại sao hắn sắp chết?”
“Bởi vì nếu hắn nhìn ngươi thêm nữa, ta sẽ khiến hắn về núi bằng linh vị.”
Thời Lưu: “......”
Thời Lưu: “?”
Không đợi bên phía Thời Lưu có động tĩnh, cuối cùng ma cũng mở mắt ra, nhìn về phía tảng đá xa xa, “Ta nói thật.” Đôi mắt màu mực lạnh nhạt, dưới ánh mặt trời như mặt băng lạnh sáng long lanh, lạnh đến thấu xương, “Nhìn thêm một cái nữa.”
Thời Lưu nhíu mày.
Lúc này, ma quả thật rất cáu kỉnh, dường như đã nhẫn nhịn rất lâu.
Nàng không biết nguyên do, cũng không dám mạo hiểm.
“Ngươi muốn cứu hắn không?” Ma dựa dưới thân cây, hơi nghiêng đầu, thông qua thần thức truyền âm, lười biếng hỏi nàng.
Thiếu nữ khẽ gật đầu.
“Biện pháp cũng dễ lắm.” Trong đôi mắt của ma cuối cùng cũng tỏa từng sợi ma tức trầm luân, môi mỏng của hắn hơi cong lên, “Ngươi lại đây, hôn ta một cái, ta sẽ tha cho hắn một lần.”
“......?”
******
Vòng tay đang ôm hắn cứng đờ, vô thức muốn rút lại.
Nhưng thất bại.
Phong Nghiệp dễ như trở bàn tay chế trụ nàng, hắn liếc xéo nàng: “Là ngươi chủ động ôm ấp, giờ lại muốn trốn à?”
“Ta không cố ý.” Thời Lưu phản bác lại theo bản năng, “Ta, chưa tỉnh ngủ, ôm nhầm.”
“?”
Ma ngạo mạn nheo mắt lại, ống sáo đang xoay tròn trong tay chợt dừng lại, hắn thuận tay giơ lên phía trước, áp vào cằm của thiếu nữ, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
“Ôm, nhầm, hả?” Giọng của hắn khàn khàn, vừa từ tốn vừa nguy hiểm. “Vậy nếu ôm đúng, trong mơ ngươi muốn ôm ai?”
“......”
Đầu óc Thời Lưu trống rỗng.
Nàng vốn chỉ viện cớ trong lúc cấp bách, nên nào có nghĩ đến câu trả lời khi bị gặng hỏi tiếp chứ.
Không tìm được cớ lấp liếm.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Thời Lưu, không chịu nhìn hắn cũng không nói lời nào, ngón tay đang cầm ống sáo mát lạnh từ từ siết chặt ——
“Người ngươi muốn ôm trong mơ là Yến Thu Bạch à?”
“......?”
Thời Lưu ngẩng đầu lên vì bất ngờ, nàng thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của ma.
Sao chủ đề đột nhiên liên quan đến sư huynh vậy? Chỉ là, khi vẻ mặt ngơ ngác và ngạc nhiên của thiếu nữ lọt vào mắt của Phong Nghiệp, lại trở thành bằng chứng tốt nhất cho sự chột dạ của nàng khi bị hắn vạch trần ——
Sáo ngọc bị thu lại đột ngột, Thời Lưu còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của Phong Nghiệp đã đặt lên cổ nàng, ấn nàng xuống chiếc giường mềm mại phía sau.
Sau đó ma cúi người xuống, khóa nàng ở bên dưới, nhìn xuống nàng bằng ánh mắt lạnh như sương.
“Mặc dù bảo ngươi liên hôn với Yến Thu Bạch là mệnh lệnh của ta, nhưng có phải ngươi thích ứng quá nhanh hay không, hả?”
Thời Lưu phản ứng lại, hơi khó hiểu.
Tư thế cúi người đè xuống của hắn khiến nàng muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể ngước mắt nhìn bóng dáng của ma ở phía trên.
Đôi mắt đen như mực kia nhìn xuống từ phía trên càng thêm sâu thẳm, tựa như biển sâu không thấy đáy, ẩn chứa hàm ý mà nàng không thể hiểu nổi.
“Ta chưa từng nghĩ tới Yến Thu Bạch sư huynh.” Thời Lưu khẽ nhíu mày, giơ tay muốn gỡ tay hắn khỏi cổ tay nhỏ của nàng, “Huynh thả ta ra.”
“Con kiến nhỏ, ngươi càng lúc càng to gan.”
Khớp ngón tay thon dài đang giữ lấy nàng của ma không hề nhúc nhích, mà chỉ cúi người xuống thấp hơn: “Ngươi không sợ chọc ta tức giận, ngón tay của ta cử động một chút, lập tức bóp chết ngươi sao?”
Theo giọng nói khàn khàn của hắn, ngón tay hắn như có như không nhẹ nhàng xoa làn da mịn màng bên gáy của nàng, ma sát tạo ra nhiệt độ âm ấm.
Nhiệt độ thiêu đốt khiến đáy mắt của ma tối đi vài phần.
Thời Lưu nhíu mày, mím môi.
—— Nếu tay hắn dùng thêm chút lực, có lẽ nàng sẽ tin lời hắn nói.
Không gỡ ra được, cũng không khuyên được, Thời Lưu nhíu mày một lát, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại.
Thiếu nữ không nhúc nhích nằm dưới người của ma, giọng điệu đều đều bình thản: “Vậy huynh bóp chết ta đi.”
“?”
Ma uể oải nhướng mày.
Một lát sau, Thời Lưu nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khàn khàn dễ nghe.
Thiếu nữ đang nhắm nghiền mắt chợt ngẩn ngơ.
Trong mơ, hoặc trong ký ức của kiếp trước, vị thần minh luôn ngự trị trên thánh tọa tận mây xanh dường như đã từng cười như thế, vừa vui vẻ vừa trêu chọc, đồng thời cũng ẩn chứa thích thú.
Nhưng từ lâu ma đã không còn là thần minh của kiếp trước.
Khi Thời Lưu đang ngơ ngác, không phân rõ đây là sự thật hay là cảnh trong mơ, bàn tay giữ lấy nàng chợt thả ra.
Thời Lưu theo bản năng muốn mở mắt ra.
Nhưng có người hiểu rõ bản năng của nàng hơn chính nàng.
Trước khi hàng mi run rẩy của thiếu nữ nhấc lên, bàn tay mảnh khảnh của người nọ đã che lên mắt của nàng.
Còn tối tăm hơn cả khi nhắm mắt lại.
Thời Lưu còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, nàng đã cảm thấy hai phiến băng mỏng nhẹ nhàng áp vào cổ mình.
—— Đó là hình dạng đôi môi mà nàng đã quen thuộc trong vô số nụ hôn nửa cưỡng ép của hắn.
“!”
Trên chiếc giường bông mềm mại, thiếu nữ khẽ run lên theo bản năng.
Một lát sau.
Tiếng cười trầm thấp vui vẻ của ma vang lên trong bóng tối: “Ta còn tưởng rằng lá gan của ngươi đã lớn hơn nhiều, ai ngờ vẫn bé xíu như vậy.”
Cảm xúc cực kỳ xấu hổ dâng lên từ lồng ngực, lan ra khắp tứ chi, nhiệt độ nóng đến mức khiến Thời Lưu chỉ muốn cuộn mình lại, không muốn ác ma xấu xa bên trên chú ý tới.
Thời Lưu chỉ vừa hơi nghiêng người, còn chưa kịp nằm nghiêng thì liền bị giữ lại bởi âm thanh trầm khàn đang đè nén cảm xúc ——
“... Đừng né.”
Ma che mắt nàng lại, ma tức vô hình hữu chất quấn chặt lấy cổ tay, eo và mắt cá chân của thiếu nữ.
Hắn khiến nàng không thể nào né tránh mà nằm dưới người hắn, đôi mắt đen như mực rủ xuống, tiếp tục nụ hôn vừa rồi bị ngắt ngang bởi sự run rẩy của nàng.
Thời Lưu nghiến răng, âm rung cũng không thể chặn lời của nàng: “Chủ nhân, người đã quên, lúc trước ở trong miếu nhỏ dọc đường, chúng ta đã nói ——”
“Ta chưa bao giờ nói gì với ngươi cả.”
Ma khàn giọng đáp, hơi ngước mắt lên từ cổ nàng, hàng mi dày nhướng lên, lộ ra đôi mắt đen nhánh thuần túy như hắc diệu thạch. Thiếu nữ bị che mắt nên không thể nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hắn không hề kiêng dè mà bộc lộ hết mọi cảm xúc ham muốn lưu luyến khó lòng kìm nén của mình.
Chúng giống như ma tức vô hình đang quấn lấy tay, eo và mắt cá chân của nàng lúc này, vừa đường hoàng vừa phóng túng, vừa điên cuồng vừa khắc chế, tựa như phải dùng hết mọi lý trí mới không nuốt chửng thiếu nữ trên giường.
Xoạch.
Rèm che như bị khí cơ vô hình nào đó chém vào, lụa mỏng trước giường buông xuống.
Thấp thoáng trong tầng lụa mỏng, thiếu nữ vừa định lên tiếng thì đã bị ma nâng cổ lên, lợi dụng lúc nàng mở miệng để chen vào, cố tình dùng nụ hôn thô bạo để chậm rãi nghiền nát lý trí của thiếu nữ, ngấu nghiến như muốn nuốt chửng nàng.
Tựa như chiếc thuyền nhỏ bé mong manh đang lênh đênh giữa sóng to gió lớn trong màn đêm, buộc phải phối hợp, lắc lư, trôi theo dòng nước chảy xiết.
Ma tức đen kịt quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết của thiếu nữ, tham lam lưu luyến không chịu rời đi, nó ngo ngoe rục rịch một hồi lâu, sau đó không nhịn được mà men vào từng tầng váy ——
“Cốc cốc, cốc cốc cốc cốc.”
Cửa phòng bị gõ vang.
Trong phòng thoáng tĩnh lặng.
Bóng người trên giường như giật mình tỉnh mộng. Ánh mắt của Phong Nghiệp dần rõ ràng, hơi bất ngờ và ngẩn ngơ, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ dưới người, ngoại trừ đôi mắt bị che nên không nhìn thấy được, hai gò má trắng tuyết đỏ bừng lên, đôi môi bị bắt nạt tới cực điểm, hệt như quả anh đào tươi mềm trên cây, lúc này đang hơi hé mở, lộ ra một chút hàm răng trắng nõn.
Phong Nghiệp rủ mắt nhìn, yết hầu khẽ nhấp nhô. Một lát sau, hắn lật người ngồi thẳng lại.
Nhìn về phía cửa ra vào, giọng của ma cực khàn cũng cực kỳ nóng nảy.
“Vào.”
“——?”
Thiếu nữ vừa hoàn hồn hoang mang nhìn hắn.
“Có màn che.” Phong Nghiệp không quay đầu lại nhưng dường như vẫn có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, “Bọn họ không thể nhìn, cũng không dám nhìn.”
Thời Lưu nín thở, vì tức giận mà đôi má càng đỏ hơn, nhắm mắt vờ như mình không tồn tại.
Người đến là tiểu nhị của nhà trọ, quả thật cậu ta không dám vào, cũng chẳng dám ló đầu vào xem mà chỉ đứng ở phòng ngoài lên tiếng nói: “Quý khách, người bạn ở phòng bên của ngài tỉnh lại rồi, chắc hẳn đã ổn.”
Ma lạnh nhạt nhíu mày: “Không cần nói gì nữa, cút.”
“Ơ? … Này.”
Tiểu nhị vừa oan uổng vừa khó hiểu nghĩ thầm, rõ ràng lúc thuê phòng, vị khách này đã nói, nếu người phòng kia tỉnh lại thì đến báo một tiếng, sao tự nhiên lại trở mặt vậy.
Đang nghĩ ngợi, tiểu nhị đinh xoay người ra ngoài, vô tình liếc vào trong phòng.
Tấm lụa mỏng đã rủ xuống cuối giường, mơ hồ có thể nhận ra áo bào màu trắng tuyết và tà áo màu xanh lơ.
Hai tà áo vướng vào nhau, trông rất thân mật.
“......!”
Tiểu nhị không dám nhìn nữa, cuống quýt quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
—
Viên Hồi không bị thương nặng như Thời Lưu —— Ngoại trừ lúc đó bị lão già áo nâu đá một cước khiến nội tức bị chấn động, nên hơi bị thương nhẹ, ngoài ra không có ngoại thương gì.
Nhưng dường như tinh thần bị đả kích hơi nặng.
Vào ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy, đầu vuông ngày xưa luôn nói nhiều không quản được mồm miệng đã đến phòng của Thời Lưu, phớt lờ lời ngăn cản của nàng, không nói lời nào, bướng bỉnh lạy nàng ba lạy.
Thời Lưu còn chưa kịp hỏi gì, cậu ta đã quay đầu chạy về phòng.
Thời Lưu cũng không biết, rốt cuộc là vì lòng tốt bị lừa gạt, hay vì đệ tử Sơn Ngoại Sơn phản bội, hoặc vì tên đệ tử kia bị tiện tay giết chết tựa như mổ heo giết gà mà đối phương không hề chớp mắt —— Dù là cái nào thì cũng là đả kích lớn đối với cậu ta.
Sau trận chiến ở núi Ngọc Bi, Thời Lưu bị thương rất nặng, nhưng cũng đạt được nhiều lợi ích.
Vì ổn định thu hoạch, nhân tiện chờ Viên Hồi thoát khỏi trạng thái tinh thần tổn thương, ba người ở lại khách sạn thêm hai ngày.
Trước khi xuất phát lần nữa, vết thương của Thời Lưu đã lành hẳn, cảnh giới tu vi đã hoàn toàn ổn định ở Thiên Cảnh đỉnh phong.
Hai ngày sau, cuối cùng ba người họ cũng đến thành trì lớn nhất dưới chân núi xanh ẩn thế của Thời gia.
Dọc đường, bọn họ đã nhận được kiếm tấn của Yến Thu Bạch và Thời Ly: Trên đường, bọn họ gặp phải một nhóm cường địch, đệ tử trong đội đều bị thương nên đành phải thay đổi tuyến đường, hai ba ngày nữa mới có thể đến nơi.
Sau khi Viên Hồi nhận được kiếm tấn, cậu ta hơi khó xử: “Sư tỷ, chúng ta nên đợi nhóm của Yến sư huynh đến rồi cùng nhau lên núi, hay là thông báo để Thời gia đến đón chúng ta trước đây?”
“Thông báo với Thời gia.” Thời Lưu không hề do dự, giọng điệu bình tĩnh, “Ta dùng danh nghĩa của đệ tử đỉnh Tông Chủ của Huyền Môn để nhận gia chủ Thời gia làm nghĩa phụ, chuyện này không liên quan gì tới Yến sư huynh, cho nên không cần đợi bọn họ.”
Viên Hồi không chút do dự đáp: “Vâng.”
Cậu ta lập tức gửi kiếm tấn cho Yến Thu Bạch và Thời gia.
—
Sau trận núi Ngọc Bi, Viên Hồi đã hoàn toàn thu liễm nanh vuốt, thay đổi tính nết trước mặt Thời Lưu, đôi khi Thời Lưu cũng không thích ứng được.
Đặc biệt là trên đường đi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi không nói chuyện, thanh niên đầu vuông bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng, khi nàng nhìn sang, cậu ta liền quay sang chỗ khác…
Sau vài lần, Thời Lưu cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ còn không bằng cậu ta vẫn giống lúc trước không ưa thích nàng, ít nhất như vậy sẽ tự nhiên hơn.
Có lẽ Viên Hồi thay đổi quá rõ ràng, ngay cả người luôn thờ ơ, đối xử bình đẳng với sâu kiến như Phong Nghiệp, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Dưới chân núi xanh ẩn thế.
Lúc chờ người của Thời gia mở trận pháp bảo vệ núi và xuống núi đón bọn họ, Phong Nghiệp uể oải đứng dưới bóng râm, dựa vào thân cây.
Ống sáo ngọc bích chuyển động qua lại giữa những ngón tay thon dài của hắn, từ chậm đến nhanh, sau đó nóng nảy dừng lại.
Phong Nghiệp nhướng mày, nhìn về phía cách đó mấy trượng.
Từ ngày đó ở nhà trọ, sau khi hắn dùng ma tức trói thiếu nữ trên giường, muốn làm gì thì làm, tạo nghiệt một phen, suốt mấy ngày nay, khoảng cách giữa hắn và Thời Lưu chưa bao giờ dưới ba trượng.
Cho nên, tên đầu vuông kia, lúc này còn gần Thời Lưu hơn hắn.
Thiếu nữ khoanh chân ngồi trên một tảng đá, đang hít thở tu luyện.
Cách đó một trượng, tên đầu vuông chướng mắt kia ngơ ngác nhìn nàng không chớp mắt.
Phong Nghiệp: “.......?”
Cuối cùng ma cũng kìm nén ánh mắt của mình lại.
Ống sáo ngọc bích nằm giữa những ngón tay trắng lạnh như ngọc của hắn nóng nảy trầm thấp ngân lên.
Bằng một giọng khàn khàn và nhẫn nhịn, Phong Nghiệp truyền âm cho Thời Lưu: “Cứu sư đệ của ngươi đi, hắn sắp chết rồi.”
“...... Hả?”
Thiếu nữ nghiêm túc mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía Viên Hồi.
Viên Hồi vội vàng quay mặt đi, nhìn về phía đỉnh núi như không có chuyện gì xảy ra.
Thời Lưu quan sát một lúc, không phát hiện nguy hiểm gì, nàng ngơ ngác nhìn về phía dưới tàng cây.
Ma uể oải ôm ống sáo, nhắm mắt như đang ngủ.
Thời Lưu ngập ngừng truyền âm lại: “Viên Hồi tu luyện có tai họa ngầm gì à?”
Ma lười biếng đáp: “Không có.”
“Vậy tại sao hắn sắp chết?”
“Bởi vì nếu hắn nhìn ngươi thêm nữa, ta sẽ khiến hắn về núi bằng linh vị.”
Thời Lưu: “......”
Thời Lưu: “?”
Không đợi bên phía Thời Lưu có động tĩnh, cuối cùng ma cũng mở mắt ra, nhìn về phía tảng đá xa xa, “Ta nói thật.” Đôi mắt màu mực lạnh nhạt, dưới ánh mặt trời như mặt băng lạnh sáng long lanh, lạnh đến thấu xương, “Nhìn thêm một cái nữa.”
Thời Lưu nhíu mày.
Lúc này, ma quả thật rất cáu kỉnh, dường như đã nhẫn nhịn rất lâu.
Nàng không biết nguyên do, cũng không dám mạo hiểm.
“Ngươi muốn cứu hắn không?” Ma dựa dưới thân cây, hơi nghiêng đầu, thông qua thần thức truyền âm, lười biếng hỏi nàng.
Thiếu nữ khẽ gật đầu.
“Biện pháp cũng dễ lắm.” Trong đôi mắt của ma cuối cùng cũng tỏa từng sợi ma tức trầm luân, môi mỏng của hắn hơi cong lên, “Ngươi lại đây, hôn ta một cái, ta sẽ tha cho hắn một lần.”
“......?”
******
Danh sách chương