Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng bước chân rất nhỏ của đoàn người. Mạc Chi Tuyệt đi đầu, theo sau là thuộc hạ cùng những dị năng giả cấp cao. Bọn họ đi không quá nhiều người, chủ yếu đều là tinh anh.

Mạc Chi Tuyệt phá vỡ màng chắn, rồi lập tức di chuyển. Khí hậu bên này quả thật quá khác biệt so với chỗ cũ, luôn có cảm giác không thoải mái. Hắn chỉ đứng cách xa cái toà của thú Vương một đoạn, để cho người khác đi trước thăm dò, bản thân quan sát mà thôi.

Lần lượt từng người chạy lên, đây đều là người đã được huấn luyện bài bản, thiên phú đạt tiêu chuẩn. Tuy không tài nào có thể tốt như Mạc Chi Tuyệt nhưng cũng đáng để người ta ghen tị.

Niêm Quan cũng đi đầu, thực lực của y rất mạnh, vậy nên luôn được giao trọng trách nặng nề hơn.

Y đánh gục một kẻ canh gác, rồi ẩn thân men theo con đường nhỏ vừa nhìn thấy mà đi. Tiếng thở như có như không, Niêm Quan rất có kinh nghiệm dấu đi sự tồn tại của mình.

Những người kia đều có cách riêng để mà đột nhập, mỗi người chia làm nhiều ngã.

Niêm Quan lần theo bức tường vững chắc, đây là lần đầu tiên đến đây, khó tránh khỏi cảm thấy hồi hộp. Sợ nhất chính là bị tính kế từ trước.

Soạt.

Tiếng vang nho nhỏ gây thu hút giữa đêm đen. Niêm Quan lập tức né vào bên cánh cửa, dõi mắt nhìn ra.

Không có ai? Là y nghe nhầm hay là gió bên ngoài lùa vào thôi? Niêm Quan nín thở đi tiếp, không khí bên trong lạnh lẽo, cấu trúc to lớn kỳ lạ.

Niêm Quan nhẩm tính bước chân mình, nơi đây rất rộng, vậy nên khó có thể biết chính xác vị trí của mọi người ở đâu.

Hiện tại việc cần làm là thăm dò mà thôi, sau đó trở về báo cáo cho Mạc Chi Tuyệt. Nếu hiện tại đang trên đà thuận lợi thì sẽ có khả năng tiến công nhanh. Còn không thì rút lui, thuận tiện để lại vài thứ hữu ích.

Đột nhiên Niêm Quan co mắt, bãn nãy y cảm nhận được có gì đó lướt nhẹ qua lưng. Thế mà lúc quay đầu lại thì chẳng thấy ai.

Trên tay y mở sẵn năng lượng, chờ để ứng phó biến cố sắp tới.

Thình thịch.

Tiếng bước chân như của trẻ con đang chạy đánh thẳng vào thính giác của y. Niêm Quan đề cao cảnh giác, thả chậm nhịp đi.

Tiếng bước thình thịch đều đều lại vọng đến từ bốn phía, y cau chặt mày. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Làn gió mát lạnh từ đâu thổi đến khiến người ta dựng tóc gáy, cảm giác áp lực kiểu này thật khó chịu. Niêm Quan nhìn lên, phía trước có một căn phòng, y để bản thân trở nên bình tĩnh hơn sau đó nhanh chân tiến tới.

Không biết có phải ảo giác hay không mà y thực sự thấy có một thứ gì đó đang đi theo. Một thứ gì đó.

- Hức.

Khi tay Niêm Quan đã chạm cánh cửa gỗ nho nhỏ thì đằng sau vang lên tiếng nức nho nhỏ. Y từ từ quay đầu, cứ như bị tua chậm vậy. Thực ra y không phải một người nhút nhát, cơ mà cái không khí chết tiệt này luôn làm người ta hồi hộp theo.

Đằng sau không có ai.

Ngày càng kỳ lạ.

Niêm Quan cau chặt mày nheo mắt phóng xuất tinh thần lực, vẫn không thấy cái gì xảy ra hết. Thở dài một hơi nhè nhẹ, y quay lại để thử mở cánh cửa kia xem.

Bất ngờ từ đâu thò ra một khuôn mặt người không ra người, thú không ra thú đang treo ngược, cười man dại. Máu trên miệng chảy ngược xuống mắt, trong miệng nó phát ra âm thanh hi hi ha ha.

- Bắt được rồi.

Âm thanh cổ quái không giống người phát ra, Niêm Quan giật mình khi thấy nó áp sát mình. Hình dáng kinh dị gớm ghiếc chấn động tâm lý.

- Chết tiệt!

Niêm Quan ngay lập tức chạy nhanh, sức mạnh từ trong tay phóng vào nó rồi như tên bắn không chút do dự tìm đường thoát.

Tiếng chạy đuổi theo kề cận bên tai, y không dám quay đầu cũng không dám ứng chiến, nếu lỡ tạo ra tiếng động lớn quá sẽ bứt dây động rừng.

Nơi này đột nhiên giống hệt mê cung, phương hướng cực kỳ khó xác định. Cho dù Niêm Quan đã rẽ hơn chục cái ngã vẫn không có cách gì cắt đứt tiếng động đằng sau.

Đột nhiên một bàn tay thò ra túm lấy áo y, sau đó lôi vào một chỗ nào đó. Niêm Quan đề cao cảnh giác căng chặt, mạnh mẽ quay đầu.

Người này hoàn toàn ngoài dự đoán của Niêm Quan, y bất động trong vài giây. Ấy vậy mà gặp phải Cao Lãng!

Thoáng thấy Niêm Quan định nói gì đó, Cao Lãng đặt tay lên môi hòng bảo im lặng, sau đó từ từ khép cánh cửa lại. Âm thanh chạy theo ban đầu còn ngập ngừng sau đó liền bỏ đi xa.

Cao Lãng làm cho căn phòng sáng hơn chút nữa, sau đó ngồi xuống ghế.

- Thứ ban nãy là dị thú đang biến hoá thành người.

Một câu không đầu không đuôi giải thích. Niêm Quan chỉ biết gật đầu.

- Các ngươi tính làm gì?

- Ngươi biết rõ còn hỏi.

Niêm Quan lạnh nhạt nói lại, cũng ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cao Lãng nghe thế cười khẩy, với lấy chén nước uống cạn.

- Đúng vậy, các ngươi quá lộ liễu rồi.

Chả hiểu sao lại tự dưng ngồi nói chuyện một cách bình tĩnh đến vậy.

- Thế ngươi muốn làm gì?

Niêm Quan nhướn mày, mặt lạnh tanh. Vừa trông thấy biểu hiện này, Cao Lãng mím môi, không biết suy nghĩ gì.

- Ngươi cũng hiểu tình trạng hiện tại đúng không, chúng ta chả còn là đồng đội nữa mà là kẻ thù. Xét theo lý thì ta nên sống chết với ngươi một trận tại đây, sau đó đem ngươi giao cho thú Vương. Thế nhưng...

Niêm Quan khoanh tay đứng dậy, chờ cho Cao Lãng nói tiếp. Y ngước đầu nhìn Niêm Quan, sắc mặt khó lường. Cả hai người im lặng nhìn nhau một lúc rồi mới tiếp tục.

- Nể tình ngươi từng quen biết, ta sẽ tha cho ngươi ra khỏi đây. Tuy nhiên bên ngoài sẽ làm gì ngươi thì ta không can thiệp.

Có chút bất ngờ khi nghe được những lời này, thế nhưng Niêm Quan không tiện hỏi tại sao. Cùng là gương mặt cười cười như cũ nay lại tại một vị trí hoàn cảnh khác nhau, đúng là chỉ biết cảm thán mà thôi.

Niêm Quan đã rõ sẽ không khôn ngoan nếu như gây chiến tại chỗ này. Vậy nên ngay lập tức mở cửa chạy ra ngoài.

Cao Lãng nhìn cánh cửa đóng sầm, khép mắt ngã người.

Đêm nay sẽ rất dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện