[ Ting.
Nhiệm vụ: Để nam chính nói chuyện với nữ chủ 2.]
Vừa mới bước ra khỏi lớp, hệ thống trong đầu Mạc Thiên lại bắt đầu phát nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này cũng không đến nỗi nào, bởi vì Mạc Thiên nhận thấy được nữ chủ đã để ý Mạc Chi Tuyệt từ lúc khảo thí.
Còn lại là vấn đề của Mạc Chi Tuyệt thôi, hắn không phải là người tự dưng bắt chuyện với ai đó. Đọc truyện cũng sẽ thấy, tác giả từng miêu tả rằng "chỉ cần Mạc Chi Tuyệt đứng đó thì tự khắc sẽ có người đến làm quen, chỉ là hắn có tự nguyện muốn kết thân hay không thôi".
Tuy đây là nữ chủ 2 cơ mà cũng phải đợi đến lúc cần giúp đỡ, hai người mới có cơ hội nói chuyện với nhau. Mà bây giờ đang yên đang lành, chẳng lẽ lại phải đưa Mạc Chi Tuyệt vào chỗ nguy hiểm? Chuyện đó Mạc Thiên không làm được.
Mạc Thiên rầu rĩ không thôi, mãi mà không tìm được cách nào đó để giải quyết thật vẹn toàn. Hay là lại hẹn hắn đến một chỗ như lần trước, rồi đợi nữ chủ đi qua.
Không được, cách này nếu làm lần nữa sẽ bị Mạc Chi Tuyệt nghi ngờ. Với lại cũng quá gượng gạo.
Nhìn Mạc Thiên chốc lại vò đầu, chốc lại thở dài, Cao Lãng bèn quan tâm tiến đến hỏi:
- Gặp chuyện gì khó khăn sao? Có cần ta giúp gì không? A? Mạc Thiên chưa kịp phản ứng với lời nói của Cao Lãng.
Nhìn biểu hiện của cậu, Cao Lãng bật cười:
- Nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?
- À cũng không có gì nghiêm trọng đâu.
Mạc Thiên cũng khẽ cười trả lời lại y. Trên đầu bỗng có một vật đè lên, cậu lấy tay kéo nó xuống thì nhìn thấy đó là một hộp bánh. Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cao Lãng, muốn hỏi đây là cái gì.
Chưa kịp để Mạc Thiên nói thành lời, y đã giành nói trước:
- Ngươi thật là, suy nghĩ cái gì mà quên cả ăn vậy.
Nghe y nói Mạc Thiên mới sực nhớ ra lúc nãy cậu còn định đến nhà ăn. Chỉ vì cái hệ thống chết tiệt kia mà cậu phải ngồi lo lắng nãy giờ.
Đúng rồi, Mạc Chi Tuyệt!!
Lúc nãy cậu tính đi ăn chung cùng với hắn mà, vậy mà lại quên khuấy đi mất. Thấy Mạc Thiên lại đứng dậy tính đi đâu đó, Cao Lãng mới đè cậu lại.
- Đi đâu thế? Chỉ còn một chút nữa thôi là hết giờ nghỉ rồi, ngươi nhanh mà ăn xong đi.
Mạc Thiên vẫn còn muốn đi tiếp thì bị y chặn lại.
- Ăn đi, bây giờ đi cũng không kịp đâu.
Cao Lãng đã nói đến vậy rồi, cố chấp đi thì cũng không phải. Thôi vậy, lát nữa về giải thích với Mạc Chi Tuyệt sau cũng được. Mong là hắn không đến nỗi tức giận.
....
Mạc Thiên đứng đợi Mạc Chi Tuyệt ở trước bãi sân tu luyện, bên cạnh còn có Cao Lãng đang không ngừng lải nhải.
Mạc Thiên cũng không biết tại sao tên này dạo gần đây thường hay tìm đến mình. Cũng chỉ mới gặp nhau thôi mà, có cần nhiệt tình đến thế không?
Tuy cảm thấy có chút phiền toái nhưng Mạc Thiên biết được y là một người tốt. Cho nên không cách nào đuổi y đi được.
Mạc Chi Tuyệt đứng từ xa nhìn thấy cảnh này thì cau chặt mày. Tên bên cạnh Mạc Thiên là ai vậy, hết Vỹ Kỳ rồi lại đến tên kia, tại sao kẻ nào cũng muốn tiếp cận người của hắn vậy.
Mạc Chi Tuyệt vẫn còn cảm thấy khó chịu vì lúc trưa Mạc Thiên không hề xuống nhà ăn. Chẳng phải đã hẹn trước rồi sao? Vậy mà lúc hắn đến thì không thấy bóng dáng đâu.
Chắc chắn đã bị tên kia quấn chân rồi, ca của hắn vậy mà có thể bỏ mặc hắn để chọn tên kia. Thật sự rất muốn giết người!
Mạc Thiên cảm giác có người nắm lấy tay cậu lôi vào người, cúi xuống thì nhìn thấy một gương mặt đang đen thùi lùi của người nào đó. Bất giác thầm nuốt nước bọt, tiểu tổ tông này lại tức giận gì rồi?
- Ca chúng ta về thôi.
Bất đắc dĩ nhìn hắn, Mạc Thiên kéo tay hắn lại rồi nói:
- Khoan đã, để ta giới thiệu, đây là Cao Lãng ngồi cùng bàn với ta.
Mạc Chi Tuyệt âm thầm đánh giá hắn nãy giờ, chỉ gật đầu cho có lệ.
Trái lại Cao Lãng lại tươi cười nói:
- Xin chào, ta là Cao Lãng _ Nói rồi quay sang Mạc Thiên hỏi _ Còn đây là...?
- Là đệ đệ ta.
Khi nghe Mạc Thiên nói đến từ " đệ đệ" trong mắt y xẹt qua một tia suy nghĩ, nhưng chỉ là chốc lát chưa kịp để người nhìn thấy.
Không muốn nhìn thấy hai người này nói chuyện với nhau nữa, Mạc Chi Tuyệt túm lấy tay cậu kéo đi. Mạc Thiên chỉ kịp quay đầu lại cười xin lỗi. Cao Lãng vẫy vẫy tay cười lắc đầu.
Bị lôi kéo đến đứng không vững, Mạc Thiên bất đắc dĩ lên tiếng:
- Đi chậm chút, ta sắp ngã rồi đó.
Nghe thế Mạc Chi Tuyệt mới thả chậm bước chân, nhưng vẫn cố chấp lôi kéo Mạc Thiên.
Chẳng lẽ lúc trưa mình không đến nhà ăn nên hắn mới tức giận như thế? Ngẫm lại với cái tính bám người của hắn thì cũng có thể thật. Với lại từ khi quen nhau hiếm lắm hai người mới tách ra, bây giờ đến học viện rồi thì không thể dính với nhau được. Hiếm hoi lắm mới có thể gặp nhau vào buổi trưa thì cậu lại thất hứa.
Lấy tay bên kia xoa nhẹ đầu Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên nhẹ giọng nói dối:
- Xin lỗi, lúc trưa ta mải tập luyện dị năng nên không kịp đến gặp đệ.
Tưởng rằng Mạc Chi Tuyệt sẽ trách móc gì mình thì hắn lại hỏi một câu không ăn nhập gì.
- Người tên Cao Lãng kia có quan hệ gì với huynh vậy?
Nhiệm vụ: Để nam chính nói chuyện với nữ chủ 2.]
Vừa mới bước ra khỏi lớp, hệ thống trong đầu Mạc Thiên lại bắt đầu phát nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này cũng không đến nỗi nào, bởi vì Mạc Thiên nhận thấy được nữ chủ đã để ý Mạc Chi Tuyệt từ lúc khảo thí.
Còn lại là vấn đề của Mạc Chi Tuyệt thôi, hắn không phải là người tự dưng bắt chuyện với ai đó. Đọc truyện cũng sẽ thấy, tác giả từng miêu tả rằng "chỉ cần Mạc Chi Tuyệt đứng đó thì tự khắc sẽ có người đến làm quen, chỉ là hắn có tự nguyện muốn kết thân hay không thôi".
Tuy đây là nữ chủ 2 cơ mà cũng phải đợi đến lúc cần giúp đỡ, hai người mới có cơ hội nói chuyện với nhau. Mà bây giờ đang yên đang lành, chẳng lẽ lại phải đưa Mạc Chi Tuyệt vào chỗ nguy hiểm? Chuyện đó Mạc Thiên không làm được.
Mạc Thiên rầu rĩ không thôi, mãi mà không tìm được cách nào đó để giải quyết thật vẹn toàn. Hay là lại hẹn hắn đến một chỗ như lần trước, rồi đợi nữ chủ đi qua.
Không được, cách này nếu làm lần nữa sẽ bị Mạc Chi Tuyệt nghi ngờ. Với lại cũng quá gượng gạo.
Nhìn Mạc Thiên chốc lại vò đầu, chốc lại thở dài, Cao Lãng bèn quan tâm tiến đến hỏi:
- Gặp chuyện gì khó khăn sao? Có cần ta giúp gì không? A? Mạc Thiên chưa kịp phản ứng với lời nói của Cao Lãng.
Nhìn biểu hiện của cậu, Cao Lãng bật cười:
- Nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?
- À cũng không có gì nghiêm trọng đâu.
Mạc Thiên cũng khẽ cười trả lời lại y. Trên đầu bỗng có một vật đè lên, cậu lấy tay kéo nó xuống thì nhìn thấy đó là một hộp bánh. Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cao Lãng, muốn hỏi đây là cái gì.
Chưa kịp để Mạc Thiên nói thành lời, y đã giành nói trước:
- Ngươi thật là, suy nghĩ cái gì mà quên cả ăn vậy.
Nghe y nói Mạc Thiên mới sực nhớ ra lúc nãy cậu còn định đến nhà ăn. Chỉ vì cái hệ thống chết tiệt kia mà cậu phải ngồi lo lắng nãy giờ.
Đúng rồi, Mạc Chi Tuyệt!!
Lúc nãy cậu tính đi ăn chung cùng với hắn mà, vậy mà lại quên khuấy đi mất. Thấy Mạc Thiên lại đứng dậy tính đi đâu đó, Cao Lãng mới đè cậu lại.
- Đi đâu thế? Chỉ còn một chút nữa thôi là hết giờ nghỉ rồi, ngươi nhanh mà ăn xong đi.
Mạc Thiên vẫn còn muốn đi tiếp thì bị y chặn lại.
- Ăn đi, bây giờ đi cũng không kịp đâu.
Cao Lãng đã nói đến vậy rồi, cố chấp đi thì cũng không phải. Thôi vậy, lát nữa về giải thích với Mạc Chi Tuyệt sau cũng được. Mong là hắn không đến nỗi tức giận.
....
Mạc Thiên đứng đợi Mạc Chi Tuyệt ở trước bãi sân tu luyện, bên cạnh còn có Cao Lãng đang không ngừng lải nhải.
Mạc Thiên cũng không biết tại sao tên này dạo gần đây thường hay tìm đến mình. Cũng chỉ mới gặp nhau thôi mà, có cần nhiệt tình đến thế không?
Tuy cảm thấy có chút phiền toái nhưng Mạc Thiên biết được y là một người tốt. Cho nên không cách nào đuổi y đi được.
Mạc Chi Tuyệt đứng từ xa nhìn thấy cảnh này thì cau chặt mày. Tên bên cạnh Mạc Thiên là ai vậy, hết Vỹ Kỳ rồi lại đến tên kia, tại sao kẻ nào cũng muốn tiếp cận người của hắn vậy.
Mạc Chi Tuyệt vẫn còn cảm thấy khó chịu vì lúc trưa Mạc Thiên không hề xuống nhà ăn. Chẳng phải đã hẹn trước rồi sao? Vậy mà lúc hắn đến thì không thấy bóng dáng đâu.
Chắc chắn đã bị tên kia quấn chân rồi, ca của hắn vậy mà có thể bỏ mặc hắn để chọn tên kia. Thật sự rất muốn giết người!
Mạc Thiên cảm giác có người nắm lấy tay cậu lôi vào người, cúi xuống thì nhìn thấy một gương mặt đang đen thùi lùi của người nào đó. Bất giác thầm nuốt nước bọt, tiểu tổ tông này lại tức giận gì rồi?
- Ca chúng ta về thôi.
Bất đắc dĩ nhìn hắn, Mạc Thiên kéo tay hắn lại rồi nói:
- Khoan đã, để ta giới thiệu, đây là Cao Lãng ngồi cùng bàn với ta.
Mạc Chi Tuyệt âm thầm đánh giá hắn nãy giờ, chỉ gật đầu cho có lệ.
Trái lại Cao Lãng lại tươi cười nói:
- Xin chào, ta là Cao Lãng _ Nói rồi quay sang Mạc Thiên hỏi _ Còn đây là...?
- Là đệ đệ ta.
Khi nghe Mạc Thiên nói đến từ " đệ đệ" trong mắt y xẹt qua một tia suy nghĩ, nhưng chỉ là chốc lát chưa kịp để người nhìn thấy.
Không muốn nhìn thấy hai người này nói chuyện với nhau nữa, Mạc Chi Tuyệt túm lấy tay cậu kéo đi. Mạc Thiên chỉ kịp quay đầu lại cười xin lỗi. Cao Lãng vẫy vẫy tay cười lắc đầu.
Bị lôi kéo đến đứng không vững, Mạc Thiên bất đắc dĩ lên tiếng:
- Đi chậm chút, ta sắp ngã rồi đó.
Nghe thế Mạc Chi Tuyệt mới thả chậm bước chân, nhưng vẫn cố chấp lôi kéo Mạc Thiên.
Chẳng lẽ lúc trưa mình không đến nhà ăn nên hắn mới tức giận như thế? Ngẫm lại với cái tính bám người của hắn thì cũng có thể thật. Với lại từ khi quen nhau hiếm lắm hai người mới tách ra, bây giờ đến học viện rồi thì không thể dính với nhau được. Hiếm hoi lắm mới có thể gặp nhau vào buổi trưa thì cậu lại thất hứa.
Lấy tay bên kia xoa nhẹ đầu Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên nhẹ giọng nói dối:
- Xin lỗi, lúc trưa ta mải tập luyện dị năng nên không kịp đến gặp đệ.
Tưởng rằng Mạc Chi Tuyệt sẽ trách móc gì mình thì hắn lại hỏi một câu không ăn nhập gì.
- Người tên Cao Lãng kia có quan hệ gì với huynh vậy?
Danh sách chương