Mạc Thiên cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, cơ thể đau nhức cứ như không phải của cậu vậy. Mạc Thiên may mắn rơi trúng một cái cây to, va đập mấy lần cuối cùng nằm yên vị dưới nền đất. Hên cho cậu là dưới đất lá rụng rất nhiều, cho nên lúc ngã xuống vẫn còn rất êm.
Có điều bây giờ trên cơ thể Mạc Thiên vết thương có thể đếm không hết, quần áo bị cành cây chọc phải rách tơi tả. Trên mặt cũng bị quẹt mấy cái, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.
Môi cậu không ngừng được phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể đau nhức muốn cử động cũng khó khăn. Mạc Thiên bất lực nằm đó, ban nãy đấu với dị thú cũng đã tiêu hao không ít năng lượng, bây giờ rơi xuống thế này đúng là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
[Hệ thống!!]
[Ở đây]
[Ta rơi vào chỗ nào vậy?]
[Ký chủ hiện đang ở dưới vực của ngọn núi này, cách Nhân Xà 200 li về hướng Nam]
Mạc Thiên giật mình khi nghe đến Nhân Xà, sao lại gần vậy chứ? Sức mạnh đầy đủ cậu còn không tự tin có thể giành chiến thắng, nay còn bị thương thế này thì chỉ có nước về gặp ông bà sớm.
Mạc Thiên gồng mình cố gắng ngồi dậy, tay vừa giơ lên một chút đã đau đến nhe răng nhếch miệng, may là không bị gãy, nếu không cậu thật sự sẽ rất thảm. Dùng hết sức để lết ngồi tựa lên gốc cây, Mạc Thiên cảm giác như vừa dùng hết năng lượng trong đời vậy. Đúng là xui xẻo, tự dưng lại bị rơi xuống trong khi không hề có sự chuẩn bị gì, nếu không phải cậu mạng lớn thì đã tèo từ lâu rồi.
Xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có vài tia ánh sáng mỏng manh hắt từ trên xuống, nói chung rất khó để quan sát nơi mình ở là chỗ nào. Mạc Thiên cau mày móc từ trong túi ra một hòn đá, ngay lập tức có một luồng sáng toả ra, tuy không quá sáng nhưng ít nhất nó giúp cậu nhìn được xung quanh.
Cái này là vật cậu chuẩn bị từ trước để đánh với Nhân Xà, phòng lúc nào rơi vào nơi nào đó còn có thể giúp ích ít nhiều. Dùng nó để chiếu lên trên, quả nhiên cái cây mà cậu rơi xuống rất lớn, tán lá che lấp hết tầm nhìn, xung quanh chỉ toàn vách đá lạnh lẽo, không có lấy một bóng người. Kể cả một âm thanh cũng không có, im lặng một cách đáng sợ.
Ngồi dưới gốc cây, Mạc Thiên thử kiểm tra sức mạnh mình một chút, đúng là như đèn không dầu vậy, thầm cầu mong cho năng lượng hồi phục nhanh một chút, ít nhất lúc đối đầu với dị thú sẽ có cơ hội trốn thoát. Cậu cũng không muốn về với đất mẹ một cách lãng xẹt thế này đâu.
...
Mạc Thiên mơ màng một chút rồi mới tỉnh dậy, không nghĩ tới trong hoàn cảnh này mà cậu vẫn còn có thể ngủ được. Mạc Thiên tự thán phục sự vô tư của bản thân.
Nghĩ lại giấc mơ ban nãy đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Ban nãy cậu mơ đến Mạc Chi Tuyệt, hắn đột nhiên cao lớn trưởng thành đang đứng trước mặt cậu, cười một cách dịu dàng, ánh mắt như muốn hút người ta vào. Mạc Chi Tuyệt bước lại gần cậu, Mạc Thiên phát hiện mình không tài nào mở miệng ra để nói, chỉ biết nhìn chằm chằm người đang đi lại đây.
Mạc Chi Tuyệt nắm lấy gáy cậu ép cho Mạc Thiên phải ngẩng đầu lên, cơ thể như không nghe lời mà làm theo, lồng ngực cậu áp sát lên lồng ngực hắn, khuôn mặt hai người sát rạt, hai đôi môi chỉ còn cách một đốt ngón tay, tưởng chừng phút sau cậu liền hôn hắn.
Ngay sau đó Mạc Thiên liền tỉnh dậy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa mơ mà cảm thấy bối rối không thôi, sao lại mơ thấy chuyện đó chứ. Mơ thấy Mạc Chi Tuyệt không nói, nay lại còn mơ hắn và cậu làm một động tác ái muội như thế.
Mạc Thiên tự an ủi bản thân, có lẽ do vừa xa một người thân cận nên cậu cảm thấy nhớ thôi, mơ thấy chắc cũng là điều bình thường. Còn tại sao lại có hành động như thế thì Mạc Thiên tự động bỏ qua.
Ngủ một giấc, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đã có thể cử động theo ý muốn. Hơn nữa dị năng cũng đầy hơn nửa, Mạc Thiên vươn eo, xoa bóp một chút. Tuy mình mẩy còn chút ê ẩm nhưng thần kỳ là cậu không còn thấy đau nữa. Không lẽ dị năng cũng giúp cải tạo cơ thể nữa hả? Tạm gác chuyện này lại sau, Mạc Thiên đứng thẳng người dậy, trong đầu gọi hồn hệ thống.
[Bây giờ ta phải đi đâu để tìm Nhân Xà?]
[Ký chủ cứ đi thẳng về phía trước, đến nơi ta sẽ thông báo sau]
Thế là Mạc Thiên cầm lấy viên đá quang, vừa thận trọng đi về phía trước vừa lấy nó chiếu đường.
Càng đi sâu vào trong, không khí càng ẩm mốc, vách đá cheo leo, nhô ra lởm chởm. Đúng là ở dưới vách núi có khác, thật sự rất âm u.
Mạc Thiên từng bước di chuyển về phía trước, không gian chỉ có mỗi bước chân nhẹ của cậu vang lên, Mạc Thiên cũng không quên đề phòng xung quanh, có điều thật sự không có lấy một con côn trùng nào. Sao Nhân Xà lại ở vị trí chim không thèm đậu này chứ, đúng là phiền phức mà.
Đi một lúc lâu cuối cũng thoát khỏi khoảng chật hẹp, trước mặt cậu bây giờ là một đầm nước không quá lớn cũng không quá nhỏ. Trên mặt đầm không có một vật gì cả, không khí yên tĩnh nhưng tràn đầy áp lực. Chuông báo động trong đầu Mạc Thiên reo lên không ngừng.
Đúng lúc đó hệ thống cũng rung lên thông báo khẩn cấp.
[Thông báo: Nhân Xà hiện đang ở sau lưng ký chủ!!!]
Mạc Thiên run lên, quay đầu lại một cách cấp bách. Sau lưng một khuôn mặt người không ra người, thú không ra thú đang há cái miệng đầy răng của mình ra. Ánh mắt như mắt rắn đang nhìn chằm chằm Mạc Thiên như thú săn mồi, trên đầu nó không phải tóc mà toàn là rắn, chúng đang cựa quậy không ngừng, thật đáng sợ.
Mạc Thiên lập tức triển khai dị năng chạy vọt ra xa, viên đá trên tay cũng bị rơi xuống đất. Mạc Thiên cảm thấy hơi run rẩy, con dị thú này còn to lớn hơn những gì cậu tưởng tượng, thân rắn, mặt người. Cái lưỡi le dài ra nhìn như đang muốn cuốn lấy con mồi của mình.
Mạc Thiên chuyển sang tư thế chuẩn bị ứng chiến, trên tay sức mạnh tùy thời phóng ra. Ánh mặt cậu không rời nó nửa bước, chỉ cần nó tiến đến thì sẽ dùng gió lốc tấn công ngay.
Quả nhiên chưa tới một phút, con vật lập tức lao đến, cái khuôn mặt xấu xí ấy há to miệng, trên đầu bầy rắn không ngừng lắc lư. Mạc Thiên phóng cơn lốc ra, nhưng chỉ đủ để bức lùi nó thôi, trên tay cậu cầm lưỡi đao, cái này là đồ vật được chuẩn bị sẵn từ trước mục đích đối phó với Nhân Xà.
Điểm yếu của Nhân Xà chính là cái đầu rắn của nó, chỉ cần leo được lên đầu nó, cắt đứt cái mào đỏ bên trên là có thể thành công hạ gục. Có điều bây giờ để leo lên người nó là một điều không tưởng.
Có điều bây giờ trên cơ thể Mạc Thiên vết thương có thể đếm không hết, quần áo bị cành cây chọc phải rách tơi tả. Trên mặt cũng bị quẹt mấy cái, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.
Môi cậu không ngừng được phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể đau nhức muốn cử động cũng khó khăn. Mạc Thiên bất lực nằm đó, ban nãy đấu với dị thú cũng đã tiêu hao không ít năng lượng, bây giờ rơi xuống thế này đúng là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
[Hệ thống!!]
[Ở đây]
[Ta rơi vào chỗ nào vậy?]
[Ký chủ hiện đang ở dưới vực của ngọn núi này, cách Nhân Xà 200 li về hướng Nam]
Mạc Thiên giật mình khi nghe đến Nhân Xà, sao lại gần vậy chứ? Sức mạnh đầy đủ cậu còn không tự tin có thể giành chiến thắng, nay còn bị thương thế này thì chỉ có nước về gặp ông bà sớm.
Mạc Thiên gồng mình cố gắng ngồi dậy, tay vừa giơ lên một chút đã đau đến nhe răng nhếch miệng, may là không bị gãy, nếu không cậu thật sự sẽ rất thảm. Dùng hết sức để lết ngồi tựa lên gốc cây, Mạc Thiên cảm giác như vừa dùng hết năng lượng trong đời vậy. Đúng là xui xẻo, tự dưng lại bị rơi xuống trong khi không hề có sự chuẩn bị gì, nếu không phải cậu mạng lớn thì đã tèo từ lâu rồi.
Xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có vài tia ánh sáng mỏng manh hắt từ trên xuống, nói chung rất khó để quan sát nơi mình ở là chỗ nào. Mạc Thiên cau mày móc từ trong túi ra một hòn đá, ngay lập tức có một luồng sáng toả ra, tuy không quá sáng nhưng ít nhất nó giúp cậu nhìn được xung quanh.
Cái này là vật cậu chuẩn bị từ trước để đánh với Nhân Xà, phòng lúc nào rơi vào nơi nào đó còn có thể giúp ích ít nhiều. Dùng nó để chiếu lên trên, quả nhiên cái cây mà cậu rơi xuống rất lớn, tán lá che lấp hết tầm nhìn, xung quanh chỉ toàn vách đá lạnh lẽo, không có lấy một bóng người. Kể cả một âm thanh cũng không có, im lặng một cách đáng sợ.
Ngồi dưới gốc cây, Mạc Thiên thử kiểm tra sức mạnh mình một chút, đúng là như đèn không dầu vậy, thầm cầu mong cho năng lượng hồi phục nhanh một chút, ít nhất lúc đối đầu với dị thú sẽ có cơ hội trốn thoát. Cậu cũng không muốn về với đất mẹ một cách lãng xẹt thế này đâu.
...
Mạc Thiên mơ màng một chút rồi mới tỉnh dậy, không nghĩ tới trong hoàn cảnh này mà cậu vẫn còn có thể ngủ được. Mạc Thiên tự thán phục sự vô tư của bản thân.
Nghĩ lại giấc mơ ban nãy đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Ban nãy cậu mơ đến Mạc Chi Tuyệt, hắn đột nhiên cao lớn trưởng thành đang đứng trước mặt cậu, cười một cách dịu dàng, ánh mắt như muốn hút người ta vào. Mạc Chi Tuyệt bước lại gần cậu, Mạc Thiên phát hiện mình không tài nào mở miệng ra để nói, chỉ biết nhìn chằm chằm người đang đi lại đây.
Mạc Chi Tuyệt nắm lấy gáy cậu ép cho Mạc Thiên phải ngẩng đầu lên, cơ thể như không nghe lời mà làm theo, lồng ngực cậu áp sát lên lồng ngực hắn, khuôn mặt hai người sát rạt, hai đôi môi chỉ còn cách một đốt ngón tay, tưởng chừng phút sau cậu liền hôn hắn.
Ngay sau đó Mạc Thiên liền tỉnh dậy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa mơ mà cảm thấy bối rối không thôi, sao lại mơ thấy chuyện đó chứ. Mơ thấy Mạc Chi Tuyệt không nói, nay lại còn mơ hắn và cậu làm một động tác ái muội như thế.
Mạc Thiên tự an ủi bản thân, có lẽ do vừa xa một người thân cận nên cậu cảm thấy nhớ thôi, mơ thấy chắc cũng là điều bình thường. Còn tại sao lại có hành động như thế thì Mạc Thiên tự động bỏ qua.
Ngủ một giấc, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đã có thể cử động theo ý muốn. Hơn nữa dị năng cũng đầy hơn nửa, Mạc Thiên vươn eo, xoa bóp một chút. Tuy mình mẩy còn chút ê ẩm nhưng thần kỳ là cậu không còn thấy đau nữa. Không lẽ dị năng cũng giúp cải tạo cơ thể nữa hả? Tạm gác chuyện này lại sau, Mạc Thiên đứng thẳng người dậy, trong đầu gọi hồn hệ thống.
[Bây giờ ta phải đi đâu để tìm Nhân Xà?]
[Ký chủ cứ đi thẳng về phía trước, đến nơi ta sẽ thông báo sau]
Thế là Mạc Thiên cầm lấy viên đá quang, vừa thận trọng đi về phía trước vừa lấy nó chiếu đường.
Càng đi sâu vào trong, không khí càng ẩm mốc, vách đá cheo leo, nhô ra lởm chởm. Đúng là ở dưới vách núi có khác, thật sự rất âm u.
Mạc Thiên từng bước di chuyển về phía trước, không gian chỉ có mỗi bước chân nhẹ của cậu vang lên, Mạc Thiên cũng không quên đề phòng xung quanh, có điều thật sự không có lấy một con côn trùng nào. Sao Nhân Xà lại ở vị trí chim không thèm đậu này chứ, đúng là phiền phức mà.
Đi một lúc lâu cuối cũng thoát khỏi khoảng chật hẹp, trước mặt cậu bây giờ là một đầm nước không quá lớn cũng không quá nhỏ. Trên mặt đầm không có một vật gì cả, không khí yên tĩnh nhưng tràn đầy áp lực. Chuông báo động trong đầu Mạc Thiên reo lên không ngừng.
Đúng lúc đó hệ thống cũng rung lên thông báo khẩn cấp.
[Thông báo: Nhân Xà hiện đang ở sau lưng ký chủ!!!]
Mạc Thiên run lên, quay đầu lại một cách cấp bách. Sau lưng một khuôn mặt người không ra người, thú không ra thú đang há cái miệng đầy răng của mình ra. Ánh mắt như mắt rắn đang nhìn chằm chằm Mạc Thiên như thú săn mồi, trên đầu nó không phải tóc mà toàn là rắn, chúng đang cựa quậy không ngừng, thật đáng sợ.
Mạc Thiên lập tức triển khai dị năng chạy vọt ra xa, viên đá trên tay cũng bị rơi xuống đất. Mạc Thiên cảm thấy hơi run rẩy, con dị thú này còn to lớn hơn những gì cậu tưởng tượng, thân rắn, mặt người. Cái lưỡi le dài ra nhìn như đang muốn cuốn lấy con mồi của mình.
Mạc Thiên chuyển sang tư thế chuẩn bị ứng chiến, trên tay sức mạnh tùy thời phóng ra. Ánh mặt cậu không rời nó nửa bước, chỉ cần nó tiến đến thì sẽ dùng gió lốc tấn công ngay.
Quả nhiên chưa tới một phút, con vật lập tức lao đến, cái khuôn mặt xấu xí ấy há to miệng, trên đầu bầy rắn không ngừng lắc lư. Mạc Thiên phóng cơn lốc ra, nhưng chỉ đủ để bức lùi nó thôi, trên tay cậu cầm lưỡi đao, cái này là đồ vật được chuẩn bị sẵn từ trước mục đích đối phó với Nhân Xà.
Điểm yếu của Nhân Xà chính là cái đầu rắn của nó, chỉ cần leo được lên đầu nó, cắt đứt cái mào đỏ bên trên là có thể thành công hạ gục. Có điều bây giờ để leo lên người nó là một điều không tưởng.
Danh sách chương