Mạc Thiên dắt tay Mạc Chi Tuyệt đưa đến phòng mình. Dọc đường đi, thỉnh thoảng lại có người hầu ngoái lại nhìn. Mỗi lần như vậy Mạc Chi Tuyệt tay lại run lên. Cảm nhận được Mạc Chi Tuyệt đang run rẩy, Mạc Thiên liền kéo hắn lại gần mình hơn rồi trừng mắt mấy người hầu để cảnh cáo.
Mấy người kia lập tức kinh sợ, cúi gằm mặt không dám nhìn về phía này nữa.
Tiếp đó liền nhẹ giọng trấn an:
- Đừng sợ.
Mạc Chi Tuyệt ngước mắt lên nhìn Mạc Thiên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu liền cụp mắt xuống.
Khi đến nơi, thấy căn phòng rộng lớn của Mạc Thiên, hắn hơi ngẩn người, sau đó lẳng lặng mà nhìn cậu. Mạc Thiên bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ bảo:
- Ừm vết thương bây giờ của đệ không tiện tắm rửa, hay là để ta giúp đệ lau người nhé.
- Không cần.
Hắn đạm thanh nói.
- Không sao cứ để ta, bây giờ đệ không tiện đâu.
Mạc Chi Tuyệt cũng không nói gì nữa, để yên cho cậu làm gì thì làm. Kéo hắn vào phòng tắm, Mạc Thiên bảo:
- Đệ cởi quần áo ra đi.
Nghe vậy hắn hơi cứng người, sau đó im lặng mà cởi quần áo.
Nhìn cơ thể gầy yếu trước mặt, Mạc Thiên hít một ngụm khí lạnh. Lúc nãy trong căn phòng kia khá tối nên còn đỡ, bây giờ nhìn lại toàn bộ cơ thể đều là các vết sẹo lớn nhỏ. Trông khá ghê rợn, Mạc Thiên kìm không được mà đau lòng.
Mạc Thiên cũng không hiểu sao lại đau lòng cho một người vừa mới quen cách đây không lâu.
Rõ ràng ban đầu chỉ có mỗi một mục đích là tìm đường sống thôi, ấy vậy mà khi nhìn hình ảnh nhỏ bé ấy, cậu như nhớ lại thuở cô độc lúc bé của mình.
Nhẹ nhàng lấy chiếc khăn được giặt ấm. Cậu lau lên cơ thể hắn một cách dịu dàng nhất có thể. Vừa lau vừa đau lòng hỏi:
- Đau không? Hắn im lặng một lúc sau đó khàn khàn nói:
- Quen rồi.
Đúng vậy, hắn quen rồi. Quen với những đau đớn, quen với những tổn thương mà người kia đã gây ra.
Nghe thấy câu trả lời bình thản, như một điều hiển nhiên, Mạc Thiên lại thấy khó chịu trong lòng.
Cẩn thận tỉ mỉ mà lau sạch cơ thể cho Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên lại lấy một bộ quần áo của mình đưa cho hắn.
- Đệ chịu khó mặc quần áo của ta một bữa, ngày mai ta sẽ mua cho đệ bộ khác.
Nhìn thấy bộ quần áo nhỏ nhất của bản thân, mặc vào người Mạc Chi Tuyệt lại quá rộng. Mạc Thiên nghĩ cần phải bồi bổ thêm cho nhân vật chính mới được.
Lại nói, nhân vật chính sau khi tẩy rửa sạch sẽ đúng là đẹp mà. Tác giả khi miêu tả đã không tiếc lời ca ngợi, lúc đó cậu còn nghĩ phải như thế nào mới được chứ.
Bây giờ nhìn lại quả thật là một tuyệt thế đại mỹ nhân. Làn da của Mạc Chi Tuyệt rất trắng, là cái loại trắng vì ít tiếp xúc với mặt trời. Tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo, lông mi rất dài, đôi mắt nâu pha lẫn chút đỏ trông thật yêu dị lại vừa hoang dã. Bất cứ ai nhìn vào đôi mắt này cũng khó mà dứt ra được, lớn lên khẳng định sẽ câu dẫn được rất nhiều em gái. Đôi môi mỏng có hơi nhợt nhạt vì thường xuyên bị hành hạ. Tất cả đều gợi lên cảm giác muốn che chở.
Tuy bây giờ còn bé nên chưa thể bộc lộ được hết nhưng có có thể chắc chắn khi trưởng thành sẽ hoặc nhân ra sao. Nam nữ ăn tất.
Thảo nào hậu cung của hắn dài như vậy, ai mà chẳng u mê vào cái nhan sắc này chứ. Tuy Mạc Thiên khá tự tin về bản thân cũng không kiềm được muốn khen một câu.
Mấy người kia lập tức kinh sợ, cúi gằm mặt không dám nhìn về phía này nữa.
Tiếp đó liền nhẹ giọng trấn an:
- Đừng sợ.
Mạc Chi Tuyệt ngước mắt lên nhìn Mạc Thiên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu liền cụp mắt xuống.
Khi đến nơi, thấy căn phòng rộng lớn của Mạc Thiên, hắn hơi ngẩn người, sau đó lẳng lặng mà nhìn cậu. Mạc Thiên bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ bảo:
- Ừm vết thương bây giờ của đệ không tiện tắm rửa, hay là để ta giúp đệ lau người nhé.
- Không cần.
Hắn đạm thanh nói.
- Không sao cứ để ta, bây giờ đệ không tiện đâu.
Mạc Chi Tuyệt cũng không nói gì nữa, để yên cho cậu làm gì thì làm. Kéo hắn vào phòng tắm, Mạc Thiên bảo:
- Đệ cởi quần áo ra đi.
Nghe vậy hắn hơi cứng người, sau đó im lặng mà cởi quần áo.
Nhìn cơ thể gầy yếu trước mặt, Mạc Thiên hít một ngụm khí lạnh. Lúc nãy trong căn phòng kia khá tối nên còn đỡ, bây giờ nhìn lại toàn bộ cơ thể đều là các vết sẹo lớn nhỏ. Trông khá ghê rợn, Mạc Thiên kìm không được mà đau lòng.
Mạc Thiên cũng không hiểu sao lại đau lòng cho một người vừa mới quen cách đây không lâu.
Rõ ràng ban đầu chỉ có mỗi một mục đích là tìm đường sống thôi, ấy vậy mà khi nhìn hình ảnh nhỏ bé ấy, cậu như nhớ lại thuở cô độc lúc bé của mình.
Nhẹ nhàng lấy chiếc khăn được giặt ấm. Cậu lau lên cơ thể hắn một cách dịu dàng nhất có thể. Vừa lau vừa đau lòng hỏi:
- Đau không? Hắn im lặng một lúc sau đó khàn khàn nói:
- Quen rồi.
Đúng vậy, hắn quen rồi. Quen với những đau đớn, quen với những tổn thương mà người kia đã gây ra.
Nghe thấy câu trả lời bình thản, như một điều hiển nhiên, Mạc Thiên lại thấy khó chịu trong lòng.
Cẩn thận tỉ mỉ mà lau sạch cơ thể cho Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên lại lấy một bộ quần áo của mình đưa cho hắn.
- Đệ chịu khó mặc quần áo của ta một bữa, ngày mai ta sẽ mua cho đệ bộ khác.
Nhìn thấy bộ quần áo nhỏ nhất của bản thân, mặc vào người Mạc Chi Tuyệt lại quá rộng. Mạc Thiên nghĩ cần phải bồi bổ thêm cho nhân vật chính mới được.
Lại nói, nhân vật chính sau khi tẩy rửa sạch sẽ đúng là đẹp mà. Tác giả khi miêu tả đã không tiếc lời ca ngợi, lúc đó cậu còn nghĩ phải như thế nào mới được chứ.
Bây giờ nhìn lại quả thật là một tuyệt thế đại mỹ nhân. Làn da của Mạc Chi Tuyệt rất trắng, là cái loại trắng vì ít tiếp xúc với mặt trời. Tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo, lông mi rất dài, đôi mắt nâu pha lẫn chút đỏ trông thật yêu dị lại vừa hoang dã. Bất cứ ai nhìn vào đôi mắt này cũng khó mà dứt ra được, lớn lên khẳng định sẽ câu dẫn được rất nhiều em gái. Đôi môi mỏng có hơi nhợt nhạt vì thường xuyên bị hành hạ. Tất cả đều gợi lên cảm giác muốn che chở.
Tuy bây giờ còn bé nên chưa thể bộc lộ được hết nhưng có có thể chắc chắn khi trưởng thành sẽ hoặc nhân ra sao. Nam nữ ăn tất.
Thảo nào hậu cung của hắn dài như vậy, ai mà chẳng u mê vào cái nhan sắc này chứ. Tuy Mạc Thiên khá tự tin về bản thân cũng không kiềm được muốn khen một câu.
Danh sách chương