Sau đêm đó, hai huynh đệ vẫn duy trì mối quan hệ mập mờ này, cả hai đều không vượt đến ranh giới cuối cùng. Mạc Thiên cũng không muốn như thế này, vậy nhưng tình cảm lại là thứ khó có thể kiềm chế. Với lại cậu cũng bị thứ gọi là huynh đệ ràng buộc, nếu vượt qua nó thật sự quá đáng sợ, cậu chưa dám đối mặt. Còn với Mạc Chi Tuyệt lại càng không dám thổ lộ, hắn biết Mạc Thiên còn chưa chuẩn bị tâm lý, lỡ may chọc thủng lớp giấy này sẽ rạn nứt quan hệ hai bên.
Vậy nên giữa hai người ước định trong đầu đây là chuyện bình thường giữa những người thân thiết. Chỉ là chuyện bình thường mà thôi, tuy cả hai đều hiểu rõ điều này là không có khả năng.
Mạc Chi Tuyệt đứng bên bếp đảo lại thức ăn, ánh mắt hắn thoáng vẻ trầm tư, tuy quan hệ của hắn với Mạc Thiên đang được rút ngắn, nhưng đây không phải là điều hắn muốn.
Mạc Thiên đi vào lấy nước để uống, thấy Mạc Chi Tuyệt có vẻ mơ hồ liền đưa tay huơ trước mặt hắn mấy cái. Mạc Chi Tuyệt lúc này mới tỉnh thần, liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, ánh mắt ôn nhu đang nhìn vào mình, không kìm được cúi xuống hôn một cái.
Mạc Thiên giật mình thoáng đỏ mặt, lùi lại mấy bước muốn đi ra ngoài, thấy thế Mạc Chi Tuyệt bật cười kéo cậu lại, một nụ hôn áp lên môi cậu, đầu lưỡi luồn vào trong khuấy đảo. Mạc Thiên không giãy giụa, nhắm mắt lại, cảm nhận sự ôn nhu trong từng động tác liếm cắn ấy. Hoá ra hôn môi rất dễ chịu.
- Đủ.. đủ rồi, đệ còn đang nấu ăn đó.
Mạc Thiên là người dứt ra trước, tay chống lên ngực Mạc Chi Tuyệt ép hắn quay lại việc chính, cứ hôn mãi thế này tim cậu chịu không nổi.
- Hôn một cái nha.
Mạc Chi Tuyệt bắt đầu bộc lộ sự không biết xấu hổ của mình ra, nét mặt lưu manh của hắn đúng là khác hẳn hình tượng ban đầu, nhưng lại đặc biệt quyến rũ. Mạc Thiên đưa tay gõ lên đầu hắn mấy cái, bất lực quở mắng, thế nhưng giọng điệu này thì nói được ai cơ chứ.
- Mặt mũi vứt đi rồi hả!
Mạc Chi Tuyệt bắt lấy tay Mạc Thiên cắn nhẹ một cái rồi nhe hàm răng trắng đều của mình ra, khuôn mặt làm điêu đứng mấy nữ chủ nay trước mặt Mạc Thiên lại có vẻ ngốc nghếch, ngây thơ.
Mạc Thiên rút tay về, vẫn chưa quen với sự thân mật này lắm, quay người đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo cũng khá nhàn rỗi, năm ngày nữa mới kết thúc đấu loại và vào vòng kế tiếp, từ giờ đến lúc đó cũng chả có việc gì làm, có lẽ nên ngồi tu luyện một lúc.
Ngồi tựa trên chiếc ghế nhỏ, Mạc Thiên thả lỏng cơ thể rồi để mặc cho tâm trí đi du hành. Nói thật thì đây là lần đầu tiên Mạc Thiên phải lòng một ai đó, lại còn ở một nơi xa lạ, đã thế còn là nam nhân, đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ. Mặt cậu lại có dấu hiệu hồng lên, không đoán tới bản thân lại có khả năng yêu một người. Tình cảm này bắt đầu từ bao giờ cậu cũng không rõ nữa, nó cứ tự nhiên mà đến, như một việc hiển nhiên, nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí từng chút một.
Mạc Thiên không dám nghĩ Mạc Chi Tuyệt có cảm giác gì với cậu, bởi vì cậu sợ nếu đào quá sâu sẽ được kết quả không như ý muốn. Vẫn là... quên đi.
- Ca, ăn thôi.
Mạc Thiên chầm chậm mở mắt, còn chút buồn ngủ đọng lại, cậu suýt chút nữa ngủ quên mất. Mạc Chi Tuyệt đi lại gần ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên khoé mắt chưa tỉnh, mỉm cười.
- Ăn rồi lại ngủ tiếp, để bụng rỗng không tốt đâu.
Mạc Thiên gật đầu, nhấp nháy mấy cái rồi mới đi lại bàn ăn. Thức ăn vẫn ngon như thường, nêm nếm vừa đủ, đúng là nam chính không sợ sẽ đói chết, tay nghề này có thể làm đầu bếp được rồi.
- Ăn xong đệ có muốn đi đâu không? Mạc Chi Tuyệt ngước mặt lên rồi trả lời.
- Không phải huynh còn buồn ngủ sao?
Mạc Thiên lắc đầu.
- Không còn nữa, ta cũng lười đi xem đấu, lát nữa chúng ta đi ra ngoài thành nhé?
Mạc Thiên cân nhắc rồi lên tiếng đề nghị. Mạc Chi Tuyệt không phản đối quyết định của cậu, cười nhẹ gật đầu, ánh mắt hầu như nuông chiều.
...
Sáng nay có vẻ hơi lạnh, may mà đối với những người dị năng giả thì thể chất luôn tốt hơn bình thường, vậy nên thế này chưa là gì cả.
Mạc Chi Tuyệt ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của người bên cạnh, tay đưa lại gần rồi tiếp đó nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Mạc Thiên.
Mạc Thiên giật mình nhìn xuống rồi ngước lên, có chút bất đắc dĩ, Mạc Chi Tuyệt chỉ cười một cách ranh ma, cũng không có ý định buông tay.
- Giữa nơi đông người đệ làm gì thế, người khác để ý thì sao?
Mạc Chi Tuyệt càng nắm chặt hơn, nhếch môi cười lại.
- Sợ gì chứ, ta nắm tay ca ca của mình thôi mà, chuyện này có gì kỳ lạ chứ.
Nghe tuyên bố hùng hồn thế khiến cậu bật cười, cái logic quỷ quái gì vậy chứ, thế nhưng cũng không so đo tính toán nữa. Như Mạc Chi Tuyệt nói, nắm thế nào cũng không liên quan đến người ngoài.
- Này.
Giọng nói lảnh lót vang lên khiến Mạc Thiên chú ý, bên cạnh Mạc Chi Tuyệt đột nhiên xuất hiện một cô gái, dáng người nhỏ bé. Mạc Thiên nhìn sang quan sát kỹ một chút, nhớ không lầm thì đây là nữ chủ Tô Mạch nhỉ.
Mạc Chi Tuyệt trái lại không thèm để ý đến cô nàng, vẫn bước đi lôi kéo Mạc Thiên về phía trước, để cho Tô Mạch bất mãn đuổi theo.
- Con người ngươi sao vậy chứ, này!
Tô Mạch túm lấy vạt áo của Mạc Chi Tuyệt, ấm ức nói tiếp.
- Ngươi sao vậy chứ, ta đã làm gì đâu.
Mạc Chi Tuyệt lạnh mặt, phá hỏng riêng tư của hắn thì đều là kẻ đáng chết.
- Cô muốn gì?
Tô Mạch trở lại dáng vẻ tiểu thư, khoanh tay nói với hắn.
- Lát nữa ngươi có về xem trận đấu không?
- Không.
Mạc Chi Tuyệt trả lời một cách dứt khoát khiến Mạc Thiên cũng thấy thương cảm cho nữ chủ. Nhưng thương cảm thì thương cảm, cậu cũng không thích nam chính nhiều lời với một cô gái khác.
- Tại sao chứ?!
Tô Mạch khó chịu cứ kỳ kèo mãi, đó giờ chưa ai từ chối cô cả ngoài tên này, công nhận mức độ hút người của nam chính rất cao, Mạc Thiên bất đắc dĩ phải lên tiếng.
- Cô gái này, bọn ta hiện tại đang có việc gấp, xin lỗi phải đi trước.
Tô Mạch để ý lại người bên cạnh mà nãy giờ không có dấu hiệu xuất hiện vào mặt cô, nhìn cũng có vẻ có nhan sắc đó chứ. Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống bàn tay hai người đang giao nhau, càng nhìn càng thấy kỳ quái.
- Ca, chúng ta đi thôi.
Nghe thấy Mạc Chi Tuyệt xưng "ca" Tô Mạch mới hoàn hồn, gì chứ, chỉ là huynh đệ thôi mà, nhưng bọn họ đúng là thân thiết quá mức rồi đó. Nắm tay nhau thế này, dù có là huynh đệ với nhau cũng thấy rất bất thường có biết không?
Mạc Thiên cười nhẹ với Tô Mạch đang đứng sững đó rồi đi nhanh, Tô Mạch dậm chân nhìn theo bóng dáng của họ mà suy nghĩ. Cô chưa muốn buông tha dễ dàng vậy đâu.
Ở một hướng khác, Niêm Quan đang mua vài món đồ thì bắt gặp Mạc Thiên, nhìn cậu rồi nhìn sang cái người đi cùng. Đó hình như là đệ đệ của cậu thì phải, nhưng sao hai người lại nắm tay nhau vậy chứ, có phải thân mật quá rồi không.
********
Sẽ có H nhưng chưa phải bây giờ, cũng sắp rồi đó.
Vậy nên giữa hai người ước định trong đầu đây là chuyện bình thường giữa những người thân thiết. Chỉ là chuyện bình thường mà thôi, tuy cả hai đều hiểu rõ điều này là không có khả năng.
Mạc Chi Tuyệt đứng bên bếp đảo lại thức ăn, ánh mắt hắn thoáng vẻ trầm tư, tuy quan hệ của hắn với Mạc Thiên đang được rút ngắn, nhưng đây không phải là điều hắn muốn.
Mạc Thiên đi vào lấy nước để uống, thấy Mạc Chi Tuyệt có vẻ mơ hồ liền đưa tay huơ trước mặt hắn mấy cái. Mạc Chi Tuyệt lúc này mới tỉnh thần, liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, ánh mắt ôn nhu đang nhìn vào mình, không kìm được cúi xuống hôn một cái.
Mạc Thiên giật mình thoáng đỏ mặt, lùi lại mấy bước muốn đi ra ngoài, thấy thế Mạc Chi Tuyệt bật cười kéo cậu lại, một nụ hôn áp lên môi cậu, đầu lưỡi luồn vào trong khuấy đảo. Mạc Thiên không giãy giụa, nhắm mắt lại, cảm nhận sự ôn nhu trong từng động tác liếm cắn ấy. Hoá ra hôn môi rất dễ chịu.
- Đủ.. đủ rồi, đệ còn đang nấu ăn đó.
Mạc Thiên là người dứt ra trước, tay chống lên ngực Mạc Chi Tuyệt ép hắn quay lại việc chính, cứ hôn mãi thế này tim cậu chịu không nổi.
- Hôn một cái nha.
Mạc Chi Tuyệt bắt đầu bộc lộ sự không biết xấu hổ của mình ra, nét mặt lưu manh của hắn đúng là khác hẳn hình tượng ban đầu, nhưng lại đặc biệt quyến rũ. Mạc Thiên đưa tay gõ lên đầu hắn mấy cái, bất lực quở mắng, thế nhưng giọng điệu này thì nói được ai cơ chứ.
- Mặt mũi vứt đi rồi hả!
Mạc Chi Tuyệt bắt lấy tay Mạc Thiên cắn nhẹ một cái rồi nhe hàm răng trắng đều của mình ra, khuôn mặt làm điêu đứng mấy nữ chủ nay trước mặt Mạc Thiên lại có vẻ ngốc nghếch, ngây thơ.
Mạc Thiên rút tay về, vẫn chưa quen với sự thân mật này lắm, quay người đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo cũng khá nhàn rỗi, năm ngày nữa mới kết thúc đấu loại và vào vòng kế tiếp, từ giờ đến lúc đó cũng chả có việc gì làm, có lẽ nên ngồi tu luyện một lúc.
Ngồi tựa trên chiếc ghế nhỏ, Mạc Thiên thả lỏng cơ thể rồi để mặc cho tâm trí đi du hành. Nói thật thì đây là lần đầu tiên Mạc Thiên phải lòng một ai đó, lại còn ở một nơi xa lạ, đã thế còn là nam nhân, đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ. Mặt cậu lại có dấu hiệu hồng lên, không đoán tới bản thân lại có khả năng yêu một người. Tình cảm này bắt đầu từ bao giờ cậu cũng không rõ nữa, nó cứ tự nhiên mà đến, như một việc hiển nhiên, nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí từng chút một.
Mạc Thiên không dám nghĩ Mạc Chi Tuyệt có cảm giác gì với cậu, bởi vì cậu sợ nếu đào quá sâu sẽ được kết quả không như ý muốn. Vẫn là... quên đi.
- Ca, ăn thôi.
Mạc Thiên chầm chậm mở mắt, còn chút buồn ngủ đọng lại, cậu suýt chút nữa ngủ quên mất. Mạc Chi Tuyệt đi lại gần ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên khoé mắt chưa tỉnh, mỉm cười.
- Ăn rồi lại ngủ tiếp, để bụng rỗng không tốt đâu.
Mạc Thiên gật đầu, nhấp nháy mấy cái rồi mới đi lại bàn ăn. Thức ăn vẫn ngon như thường, nêm nếm vừa đủ, đúng là nam chính không sợ sẽ đói chết, tay nghề này có thể làm đầu bếp được rồi.
- Ăn xong đệ có muốn đi đâu không? Mạc Chi Tuyệt ngước mặt lên rồi trả lời.
- Không phải huynh còn buồn ngủ sao?
Mạc Thiên lắc đầu.
- Không còn nữa, ta cũng lười đi xem đấu, lát nữa chúng ta đi ra ngoài thành nhé?
Mạc Thiên cân nhắc rồi lên tiếng đề nghị. Mạc Chi Tuyệt không phản đối quyết định của cậu, cười nhẹ gật đầu, ánh mắt hầu như nuông chiều.
...
Sáng nay có vẻ hơi lạnh, may mà đối với những người dị năng giả thì thể chất luôn tốt hơn bình thường, vậy nên thế này chưa là gì cả.
Mạc Chi Tuyệt ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của người bên cạnh, tay đưa lại gần rồi tiếp đó nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Mạc Thiên.
Mạc Thiên giật mình nhìn xuống rồi ngước lên, có chút bất đắc dĩ, Mạc Chi Tuyệt chỉ cười một cách ranh ma, cũng không có ý định buông tay.
- Giữa nơi đông người đệ làm gì thế, người khác để ý thì sao?
Mạc Chi Tuyệt càng nắm chặt hơn, nhếch môi cười lại.
- Sợ gì chứ, ta nắm tay ca ca của mình thôi mà, chuyện này có gì kỳ lạ chứ.
Nghe tuyên bố hùng hồn thế khiến cậu bật cười, cái logic quỷ quái gì vậy chứ, thế nhưng cũng không so đo tính toán nữa. Như Mạc Chi Tuyệt nói, nắm thế nào cũng không liên quan đến người ngoài.
- Này.
Giọng nói lảnh lót vang lên khiến Mạc Thiên chú ý, bên cạnh Mạc Chi Tuyệt đột nhiên xuất hiện một cô gái, dáng người nhỏ bé. Mạc Thiên nhìn sang quan sát kỹ một chút, nhớ không lầm thì đây là nữ chủ Tô Mạch nhỉ.
Mạc Chi Tuyệt trái lại không thèm để ý đến cô nàng, vẫn bước đi lôi kéo Mạc Thiên về phía trước, để cho Tô Mạch bất mãn đuổi theo.
- Con người ngươi sao vậy chứ, này!
Tô Mạch túm lấy vạt áo của Mạc Chi Tuyệt, ấm ức nói tiếp.
- Ngươi sao vậy chứ, ta đã làm gì đâu.
Mạc Chi Tuyệt lạnh mặt, phá hỏng riêng tư của hắn thì đều là kẻ đáng chết.
- Cô muốn gì?
Tô Mạch trở lại dáng vẻ tiểu thư, khoanh tay nói với hắn.
- Lát nữa ngươi có về xem trận đấu không?
- Không.
Mạc Chi Tuyệt trả lời một cách dứt khoát khiến Mạc Thiên cũng thấy thương cảm cho nữ chủ. Nhưng thương cảm thì thương cảm, cậu cũng không thích nam chính nhiều lời với một cô gái khác.
- Tại sao chứ?!
Tô Mạch khó chịu cứ kỳ kèo mãi, đó giờ chưa ai từ chối cô cả ngoài tên này, công nhận mức độ hút người của nam chính rất cao, Mạc Thiên bất đắc dĩ phải lên tiếng.
- Cô gái này, bọn ta hiện tại đang có việc gấp, xin lỗi phải đi trước.
Tô Mạch để ý lại người bên cạnh mà nãy giờ không có dấu hiệu xuất hiện vào mặt cô, nhìn cũng có vẻ có nhan sắc đó chứ. Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống bàn tay hai người đang giao nhau, càng nhìn càng thấy kỳ quái.
- Ca, chúng ta đi thôi.
Nghe thấy Mạc Chi Tuyệt xưng "ca" Tô Mạch mới hoàn hồn, gì chứ, chỉ là huynh đệ thôi mà, nhưng bọn họ đúng là thân thiết quá mức rồi đó. Nắm tay nhau thế này, dù có là huynh đệ với nhau cũng thấy rất bất thường có biết không?
Mạc Thiên cười nhẹ với Tô Mạch đang đứng sững đó rồi đi nhanh, Tô Mạch dậm chân nhìn theo bóng dáng của họ mà suy nghĩ. Cô chưa muốn buông tha dễ dàng vậy đâu.
Ở một hướng khác, Niêm Quan đang mua vài món đồ thì bắt gặp Mạc Thiên, nhìn cậu rồi nhìn sang cái người đi cùng. Đó hình như là đệ đệ của cậu thì phải, nhưng sao hai người lại nắm tay nhau vậy chứ, có phải thân mật quá rồi không.
********
Sẽ có H nhưng chưa phải bây giờ, cũng sắp rồi đó.
Danh sách chương