Trận đấu cuối cùng lần này đã được bắt đầu, Mạc Thiên ngồi một mình trong phòng chờ đợi, có lẽ do ảnh hưởng tâm trạng mà cậu thấy lần này bản thân không có gì gọi là hào hứng cả.

Nhìn khung cảnh người người hú hét bên kia mà tâm trống rỗng, Mạc Chi Tuyệt vẫn chưa thấy đâu, chỉ sợ là hắn không đến, cái cảnh cả hai thân mật ngày hôm qua thật sự rất chói mắt lại cực kỳ khó chịu. Nhưng khó chịu thì được gì cơ chứ, chính cậu là người đã đẩy hắn đi cơ mà. Trái tim đau nhức, Mạc Thiên mệt mỏi cúi đầu.

- Ngươi ổn không? Niêm Quan đã đứng bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng y cũng không muốn thấy Mạc Thiên trở nên như vậy.

Mạc Thiên không trả lời, chỉ im lặng, Niêm Quan thấy thế liền không hỏi nữa, cũng trầm mặc theo cậu. Vết thương trên người y đã giảm bớt phân nửa rồi, vậy nên mới đến đây, thế nhưng hình như đệ đệ của cậu không ở đây thì phải.

Mạc Thiên đứng dậy để chuẩn bị bước lên sàn đấu, phòng chờ hôm nay khá vắng vậy nên không mấy ai có thể thấy được thần sắc của cậu.

Đợi đến lúc cậu sắp đi thì Mạc Chi Tuyệt mới xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn nhìn chằm chằm cậu với Niêm Quan, cảm giác khí chất hắn hình như có phần biến đổi. Phản xạ đầu tiên của Mạc Thiên là nhìn xem bên cạnh Mạc Chi Tuyệt có nữ chủ nào không, sau khi ý thức được việc làm của mình cậu mới khựng lại.

Cả hai người không nói câu gì, cũng không nhìn mặt nhau nữa, dù có là kẻ ngốc cũng có thể hiểu giữa đôi bên xảy ra chuyện gì rồi, người thông minh như Niêm Quan sao có thể không đoán ra, chỉ là không biết lý do gì thôi.

Ban nãy ánh mắt Mạc Chi Tuyệt nhìn y cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, không rét mà run. Niêm Quan thở dài, lắc đầu, nhớ đến việc mà Cao Lãng nhờ liền quay đầu rời đi.

Mạc Thiên sóng vai cùng Mạc Chi Tuyệt, cậu không dám liếc nhìn khuôn mặt giận dữ kia, mà nói gì thì nói, người giận đáng lẽ là cậu chứ! Nhóc con này càng lớn tính khí càng thất thường.

Tiếng reo hò chấn động đến màng nhĩ Mạc Thiên, không ngờ ngoài này lại ầm ĩ đến như vậy, cậu nhíu mày, thật sự cần một nơi yên tĩnh.

- MẠC THIÊN VÀ MẠC CHI TUYỆT CỐ LÊN!!

Một phần trong đó đột nhiên hô lớn, tuy chỉ là phần nhỏ nhưng giọng nói lại lấn át cả một khoảng trời. Mạc Thiên ngạc nhiên nhìn lên, từ bao giờ mà huynh đệ cậu đã có người hâm mộ rồi cơ đấy. Tất nhiên ngoài hô tên Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt ra còn hô tên đối thủ nữa.

Giai Thụy và Mạc Tư tươi cười, tự nhiên thoải mái vẫy tay chào lại bọn họ. Vẻ mặt tự tin, sáng lạn, hơn nữa thực lực phát ra không phải loại tầm thường. Có điều đối thủ của bọn họ là Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt đây lại ngược lại, cậu cố gắng chấn chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nhìn lên khán đài, rồi liếc mắt sang Mạc Chi Tuyệt hòng bảo hắn cũng nên như vậy.

Nhưng Mạc Chi Tuyệt như cố ý như vô tình không hay biết, bước lên trước một bước.

- Mạc Chi Tuyệt, dị năng Hoả cấp 71.

Không đợi cho chủ trì đọc hết đã cắt ngang đúng là vô lễ, mọi ánh mắt đều dồn sang Mạc Chi Tuyệt, ấy vậy tất cả không hề trách cứ mà đều bị cấp bậc sức mạnh của hắn thu hút mất rồi. Từ cấp 69 lên 71 cách nhau có hai cấp, nói thì dễ nhưng làm thì khó, hơn nữa còn ở độ tuổi này, xưng một tiếng "thiên tài" cũng không ngoa.

Mạc Thiên âm thầm giật mình, hắn đột phá từ lúc nào vậy chứ, chỉ chưa đến hai mươi tuổi thôi đó, có lẽ những người đang đứng trên đây đều lớn tuổi hơn hắn không ít thì nhiều, vậy mà lại hoàn toàn bị lấn át.

Hơn hai mươi tuổi cấp 71 tuy rất giỏi nhưng không gây chấn động, cùng lắm chỉ ngạc nhiên kêu lên rồi sẽ quên đi thôi.

Mạc Thiên nối tiếp hắn, bước lên giới thiệu tiếp.

- Mạc Thiên, dị năng Phong cấp 65.

Giai Thụy và Mạc Tư gật đầu, liếc nhìn nhau sau đó mắt đối mắt đồng thời lên tiếng.

- Giai Thụy, dị năng Thủy cấp 70.

- Mạc Tư, dị năng suy đoán cấp 66.

Cấp bậc cũng không chênh lệch quá nhiều, có thể nói ngang tài ngang sức. Có điều Mạc Thiên vẫn chưa hiểu rõ cái dị năng suy đoán kia cho lắm, không biết nó sẽ tấn công như thế nào.

Vậy nên khi bắt đầu, cậu chỉ đứng đó lẳng lặng mà quan sát thôi, nếu không hiểu gì về đối thủ mà cứ một mức lao vào chỉ chuốc lấy thất bại.

Mạc Tư bên kia đã khai triển dị năng, đôi mắt cậu ta đột nhiên biến thành màu vàng kim trông rất hoang dã.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến Mạc Thiên khó chịu, quay đầu để bản thân không đối mắt với Mạc Tư, cái kiểu như bị nhìn thấu cũng chả vui vẻ gì.

Mạc Tư lầm bầm điều gì đó, Giai Thụy liếc mắt sau đó phóng vụt đến. Dòng nước xoáy mạnh lập tức lao ra, Mạc Chi Tuyệt và Mạc Thiên đồng thời tách ra tránh né. Thế mà dòng nước cứ như có linh tính tách ra thành hai mũi tên, vùn vụt tấn công.

Mạc Thiên cũng tạo một xoáy gió đối đầu lại với nó, hai tay cậu chụm vào nhau, chân trụ ra sau sau đó tập trung tinh thần chống đỡ. Không nghĩ tới mới tấn công lần đầu tiên đã dùng sức như vậy, hoặc có lẽ do chênh lệch cấp bậc nên cậu hoá giải nó không dễ dàng gì.

Mạc Chi Tuyệt đã thoát ra từ lâu, cơ thể bùng lên ngọn lửa đốt nóng không khí, lửa đối đầu với nước đúng là tuyệt phối. Hắn không còn ở thế bị động nữa, tay phóng ra năng lượng hoá giải thứ đang cản trở Mạc Thiên, rồi như không để ý hành động của mình vừa rồi mà quay sang Giai Thụy.

- Không ngờ có ngày chúng ta có thể đánh với nhau đó.

Giai Thụy lớn tuổi hơn Mạc Chi Tuyệt, vậy nên khi nói ra câu này vô tình thành giọng điệu trưởng bối.

- Ừ.

Mạc Chi Tuyệt kiệm lời, hắn không thích khi chiến đấu phải nói nhiều như vậy, hoả cầu trong tay vụt sáng, đáp thẳng vị trí Giai Thụy mà ụp xuống.

Giai Thụy vội vàng né đi, ai chả biết lỡ trúng đòn này có thể bị phế luôn chứ đùa. Sàn đấu mới đó đã nứt thành một vòng tròn lớn, gió bụi bay lên, tóc y đã bị lửa lẹm trúng cháy xì xèo.

- Ngươi đúng là thẳng thắn, ta cũng muốn đối đầu đánh với ngươi một trận từ lâu rồi.

Y nhếch môi cười mỉa, dòng nước từ đâu cuốn mạnh, Mạc Thiên vừa tránh được cái này lại lập tức đến cái kia, đao gió trên tay cắt mạnh xuống, tia nước bị bổ làm đôi, ấy vậy không biến mất ngay mà như lúc nãy quay ngược lại tấn công. Đúng là phiền phức!

Mạc Thiên nhắm mắt phóng thích sức mạnh, tạo lốc xoáy cuốn cả dòng nước đó vào, quần áo cơ thể cứ như muốn theo gió bay lên trời. Giai Thụy ngạc nhiên khi cậu không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, vậy mà có thể trong chốc lát cuốn cả đòn tấn công của y.

- Huynh giải quyết tên kia trước đi, chỗ này để ta.

Một bàn tay đưa ngang che chắn trước người Mạc Thiên, trên đầu truyền đến giọng nói nhẹ nhàng đã lâu chưa được nghe, Mạc Thiên có hơi ngẩn người sau đó trấn định lại gật đầu. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung.

Dưới sự che chắn của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên thành công tiếp cận Mạc Tư, cậu ta có vẻ như không bất ngờ mấy, tay đưa lên khiêu khích nghênh đón.

Mạc Thiên có hơi tò mò việc dị năng suy đoán sẽ đỡ đòn như thế nào, cậu dùng thủ pháp kỳ lạ khó có thể nhìn ra tiến đến chỗ Giai Thụy, cái này dù nhìn nhiều lần cũng khó đoán được sẽ ra đòn ở đâu. Khi vừa đến gần, tay cậu đưa lên chọn trúng điểm hiểm nhất mà thụi vào.

Nhưng không như mong đợi, Mạc Tư ấy thế mà đỡ được, cậu ta dùng hai tay chặn lấy tay cậu, chân phải tung một cú đá xoáy.

Cậu ta vậy mà tránh được nó sao?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện