Âm thanh ong ong vang dội khiến Mạc Thiên thức tỉnh, cậu ngồi dậy khó chịu tìm kiếm âm thanh kia, cơ thể uể oải như ngủ một giấc mộng dài vậy.
Lọt vào tầm mắt là giường chiếu kỳ lạ, Mạc Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó lập tức cúi xuống nhìn bản thân.
Ô hay, cái áo này cậu có mua à, kiểu dáng đặc biệt thế? Đã thế dụng cụ ở trong căn phòng này rất kỳ lạ, như nhớ ra cái gì đó, cậu quơ tay xuống dưới gối tìm chiếc điện thoại của mình.
Không có.
Mạc Thiên nhíu mày bước xuống giường, đến giờ cậu cũng không đến nỗi ngu ngốc mà tưởng đây là căn phòng nhỏ hẹp kia của mình. Chả lẽ ai đã bắt cóc nhân lúc cậu đi ngủ ư?
Mạc Thiên hốt hoảng đi về phía cửa, cũng quái thật, nếu bắt cóc sao không trói cậu lại chứ, chả lẽ bọn chúng tự tin đến mức không sợ cậu bỏ chạy sao?!
Vừa bước một chân ra khỏi cánh cửa thì Mạc Thiên đụng trúng một người, cậu lập tức căng dây thần kinh phòng bị.
Người bước vào như không nghĩ Mạc Thiên lại tỉnh nhanh như vậy, có chút bối rối nhìn cậu.
- Ngươi là ai?
Mạc Thiên vừa nói vừa lùi về sau đến khoảng cách an toàn.
Nam nhân ngạc nhiên khi Mạc Thiên hỏi vậy, nheo mắt quan sát kỹ càng không muốn bỏ sót biểu hiện nào của cậu.
- Ngươi không nhớ ra ta ư?
Cần thiết phải nhớ à, tự dưng đến cái chỗ quỷ quái này, còn gặp phải cái tên chưa đụng mặt lần nào. Mạc Thiên bực bội, tuy trong lòng tràn ngập thắc mắc nhưng trên mặt cố giữ bình tĩnh.
- Vậy cũng tốt.
Nói rồi nam nhân vẫy tay, một luồng sức mạnh bao phủ lấy toàn thân Mạc Thiên, chúng không có hại nhưng lại khiến cậu giật mình.
- Ngươi làm ảo thuật à, sao tài vậy?
Nam nhân nhướn mày nghe cái từ ngữ kỳ lạ mà Mạc Thiên vừa thốt ra, sau đó mới đáp lại.
- Ngươi nói gì vậy, ta chỉ dùng chút dị năng để kiểm tra cơ thể ngươi thôi.
- Dị năng?
Mạc Thiên hoang mang, dị năng là cái gì?
Cậu đang quay cuồng trong mớ câu hỏi thì kế tiếp lại có một nam tử khác bước vào. Gương mặt người này rất trẻ.
- Ta đang tính tìm ngươi đây Niên Thời, y thành ra như vậy là sao chứ.
Niên Thời liếc mắt, sau đó bước gần lại Mạc Thiên. Cậu cảm thấy cơ thể như không cách nào cử động được, kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.
Niên Thời đưa tay lên đầu Mạc Thiên, nhắm mắt kiểm tra một hồi rồi mới để tay xuống. Dùng truyền âm mà nói.
"Có vẻ ý chí cậu ta rất mạnh, không thể tẩy hoàn toàn được."
Mạc Thiên nhìn hai kẻ bệnh thần kinh nói mấy câu kỳ lạ, ban nãy rõ ràng cơ thể cậu bị thứ gì đó làm cho bất động mặc dù không hề có vật nào hiện hữu giam giữ cả. Đã thế mấy cái sức mạnh kỳ lạ của bọn họ nữa, cậu chỉ muốn ngủ một giấc rồi lại tiếp tục đi làm ở tiệm sách nhỏ thôi, sao bỗng dưng lại bị di chuyển đến chỗ này cơ chứ?!
- Ngươi giúp cậu ta đi, nãy giờ có vẻ chưa hiểu chuyện gì đâu, Cao Lãng.
Cao Lãng gật đầu đợi Niên Thời bỏ đi sau đó mới bước tới chỗ Mạc Thiên.
- Ngươi còn nhớ được gì không?
Mạc Thiên trầm mặc lắc đầu, hiện tại cứ thuận theo xem thế nào đã.
- Ngươi tên Mạc Thiên, là một trong những thành viên của chúng ta. Do bữa trước giao đấu với kẻ thù quá ác liệt nên mới bị hôn mê và xém chút nữa mất mạng.
Vừa mở miệng đã tuôn một tràng dài, Mạc Thiên nghe không sót chữ nào lại như chưa nghe thấy. Đầu óc cậu loạn hết cả lên, đột nhiên mất hết khả năng nghe hiểu.
- Kẻ thù?
Cao Lãng gật đầu, sắc mặt không đổi mà nói tiếp.
- Đúng vậy, hắn chính là người đã đả thương ngươi, khiến ngươi trở nên bộ dáng như hiện tại, đã thế còn độc ác tẩy mất một phần ký ức của ngươi.
Nghe có vẻ cậu nên hận tên này, nhưng đến mặt mũi còn chẳng biết nữa là.
- Tên hắn là gì?
Cao Lãng nghiêm túc đáp lại.
- Mạc Chi Tuyệt.
Nghe xong cái tên đột nhiên đầu cậu nhói lên liên hồi, Mạc Thiên đưa hai tay ôm trán, tiếng ong ong ấy lại vang lên. Cao Lãng giật mình đỡ lấy cơ thể lung lay của Mạc Thiên, nhìn cậu đau đớn như vậy thì cau mày.
Đợi một lúc lâu sau Mạc Thiên mới dần bình tĩnh lại, choáng váng lắc đầu.
- Chuyện này là sao chứ?
- Là do hắn nên khi nhắc đến tên ngươi mới đau đầu như vậy đó.
Mạc Thiên mệt mỏi suy nghĩ, chả lẽ đúng như vậy thật, nếu không thì cậu cũng không đau đầu như bây giờ.
- Nhưng tại sao bọn ta lại giao chiến với nhau cơ chứ?
Câu hỏi khó xoáy vào nhưng có vẻ Cao Lãng đã chuẩn bị từ trước, mở miệng là có thể bịa được.
- Hai ngươi vốn dĩ là huynh đệ, bỗng một ngày Mạc Chi Tuyệt nổi lòng ghen tị với thiên tư của ngươi nên không kìm lòng được ra tay với ngươi. Từ đó cả hai trở mặt thành thù, yên tâm, ta chính là bạn tốt của ngươi, cùng ngươi đứng chung một thuyền. Hiện tại ngươi và Mạc Chi Tuyệt đang ở hai phe đối địch.
Mạc Thiên nghe y nói một cách liền mạch vậy nửa tin nửa ngờ, gật đầu cho có lệ rồi lên tiếng.
- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài được không?
Cao Lãng do dự vài giây rồi gật đầu, trước khi đi còn tri kỷ khép kín cửa phòng lại.
Căn phòng rộng rãi lại trở nên yên tĩnh, nãy giờ nhiều chuyện xảy ra khiến cậu cần thời gian để nhồi nhét.
Điều đầu tiên có thể chắc chắn chính là cậu xuyên không rồi. Một chuyện phi thực tế ấy lại xảy ra trên người của cậu, thật con mẹ nó khó tin!!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ sử dụng dị năng thì cậu đã nghĩ bản thân đang đóng phim đó, hãy nói đây là mơ đi!!
Rồi còn Mạc Chi Tuyệt gì đó nữa, Mạc Thiên chả hiểu gì cả, hiện tại thật sự không dám tin tưởng vào một ai.
Do nằm nghiêng nên mặt dây chuyền trên cổ bị rơi ra, Mạc Thiên ngạc nhiên cầm rồi đưa lên ngang mắt quan sát. Dây chuyền hình hoa lưu ly, đeo lên cổ nam nhân có vẻ khá nữ tính, không biết từ bao giờ đã yên vị ở đó rồi.
Cái này là gì nhỉ?
Mạc Thiên lật xung quanh để tìm kiếm cũng không phát hiện ra cái gì cả, chỉ cảm nhận được là chất liệu lẫn tay nghề rất tốt mà thôi.
Chán chường để nó vào trong áo, Mạc Thiên thả lỏng người. Thôi cứ tùy cơ mà ứng biến vậy.
Lọt vào tầm mắt là giường chiếu kỳ lạ, Mạc Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó lập tức cúi xuống nhìn bản thân.
Ô hay, cái áo này cậu có mua à, kiểu dáng đặc biệt thế? Đã thế dụng cụ ở trong căn phòng này rất kỳ lạ, như nhớ ra cái gì đó, cậu quơ tay xuống dưới gối tìm chiếc điện thoại của mình.
Không có.
Mạc Thiên nhíu mày bước xuống giường, đến giờ cậu cũng không đến nỗi ngu ngốc mà tưởng đây là căn phòng nhỏ hẹp kia của mình. Chả lẽ ai đã bắt cóc nhân lúc cậu đi ngủ ư?
Mạc Thiên hốt hoảng đi về phía cửa, cũng quái thật, nếu bắt cóc sao không trói cậu lại chứ, chả lẽ bọn chúng tự tin đến mức không sợ cậu bỏ chạy sao?!
Vừa bước một chân ra khỏi cánh cửa thì Mạc Thiên đụng trúng một người, cậu lập tức căng dây thần kinh phòng bị.
Người bước vào như không nghĩ Mạc Thiên lại tỉnh nhanh như vậy, có chút bối rối nhìn cậu.
- Ngươi là ai?
Mạc Thiên vừa nói vừa lùi về sau đến khoảng cách an toàn.
Nam nhân ngạc nhiên khi Mạc Thiên hỏi vậy, nheo mắt quan sát kỹ càng không muốn bỏ sót biểu hiện nào của cậu.
- Ngươi không nhớ ra ta ư?
Cần thiết phải nhớ à, tự dưng đến cái chỗ quỷ quái này, còn gặp phải cái tên chưa đụng mặt lần nào. Mạc Thiên bực bội, tuy trong lòng tràn ngập thắc mắc nhưng trên mặt cố giữ bình tĩnh.
- Vậy cũng tốt.
Nói rồi nam nhân vẫy tay, một luồng sức mạnh bao phủ lấy toàn thân Mạc Thiên, chúng không có hại nhưng lại khiến cậu giật mình.
- Ngươi làm ảo thuật à, sao tài vậy?
Nam nhân nhướn mày nghe cái từ ngữ kỳ lạ mà Mạc Thiên vừa thốt ra, sau đó mới đáp lại.
- Ngươi nói gì vậy, ta chỉ dùng chút dị năng để kiểm tra cơ thể ngươi thôi.
- Dị năng?
Mạc Thiên hoang mang, dị năng là cái gì?
Cậu đang quay cuồng trong mớ câu hỏi thì kế tiếp lại có một nam tử khác bước vào. Gương mặt người này rất trẻ.
- Ta đang tính tìm ngươi đây Niên Thời, y thành ra như vậy là sao chứ.
Niên Thời liếc mắt, sau đó bước gần lại Mạc Thiên. Cậu cảm thấy cơ thể như không cách nào cử động được, kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.
Niên Thời đưa tay lên đầu Mạc Thiên, nhắm mắt kiểm tra một hồi rồi mới để tay xuống. Dùng truyền âm mà nói.
"Có vẻ ý chí cậu ta rất mạnh, không thể tẩy hoàn toàn được."
Mạc Thiên nhìn hai kẻ bệnh thần kinh nói mấy câu kỳ lạ, ban nãy rõ ràng cơ thể cậu bị thứ gì đó làm cho bất động mặc dù không hề có vật nào hiện hữu giam giữ cả. Đã thế mấy cái sức mạnh kỳ lạ của bọn họ nữa, cậu chỉ muốn ngủ một giấc rồi lại tiếp tục đi làm ở tiệm sách nhỏ thôi, sao bỗng dưng lại bị di chuyển đến chỗ này cơ chứ?!
- Ngươi giúp cậu ta đi, nãy giờ có vẻ chưa hiểu chuyện gì đâu, Cao Lãng.
Cao Lãng gật đầu đợi Niên Thời bỏ đi sau đó mới bước tới chỗ Mạc Thiên.
- Ngươi còn nhớ được gì không?
Mạc Thiên trầm mặc lắc đầu, hiện tại cứ thuận theo xem thế nào đã.
- Ngươi tên Mạc Thiên, là một trong những thành viên của chúng ta. Do bữa trước giao đấu với kẻ thù quá ác liệt nên mới bị hôn mê và xém chút nữa mất mạng.
Vừa mở miệng đã tuôn một tràng dài, Mạc Thiên nghe không sót chữ nào lại như chưa nghe thấy. Đầu óc cậu loạn hết cả lên, đột nhiên mất hết khả năng nghe hiểu.
- Kẻ thù?
Cao Lãng gật đầu, sắc mặt không đổi mà nói tiếp.
- Đúng vậy, hắn chính là người đã đả thương ngươi, khiến ngươi trở nên bộ dáng như hiện tại, đã thế còn độc ác tẩy mất một phần ký ức của ngươi.
Nghe có vẻ cậu nên hận tên này, nhưng đến mặt mũi còn chẳng biết nữa là.
- Tên hắn là gì?
Cao Lãng nghiêm túc đáp lại.
- Mạc Chi Tuyệt.
Nghe xong cái tên đột nhiên đầu cậu nhói lên liên hồi, Mạc Thiên đưa hai tay ôm trán, tiếng ong ong ấy lại vang lên. Cao Lãng giật mình đỡ lấy cơ thể lung lay của Mạc Thiên, nhìn cậu đau đớn như vậy thì cau mày.
Đợi một lúc lâu sau Mạc Thiên mới dần bình tĩnh lại, choáng váng lắc đầu.
- Chuyện này là sao chứ?
- Là do hắn nên khi nhắc đến tên ngươi mới đau đầu như vậy đó.
Mạc Thiên mệt mỏi suy nghĩ, chả lẽ đúng như vậy thật, nếu không thì cậu cũng không đau đầu như bây giờ.
- Nhưng tại sao bọn ta lại giao chiến với nhau cơ chứ?
Câu hỏi khó xoáy vào nhưng có vẻ Cao Lãng đã chuẩn bị từ trước, mở miệng là có thể bịa được.
- Hai ngươi vốn dĩ là huynh đệ, bỗng một ngày Mạc Chi Tuyệt nổi lòng ghen tị với thiên tư của ngươi nên không kìm lòng được ra tay với ngươi. Từ đó cả hai trở mặt thành thù, yên tâm, ta chính là bạn tốt của ngươi, cùng ngươi đứng chung một thuyền. Hiện tại ngươi và Mạc Chi Tuyệt đang ở hai phe đối địch.
Mạc Thiên nghe y nói một cách liền mạch vậy nửa tin nửa ngờ, gật đầu cho có lệ rồi lên tiếng.
- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài được không?
Cao Lãng do dự vài giây rồi gật đầu, trước khi đi còn tri kỷ khép kín cửa phòng lại.
Căn phòng rộng rãi lại trở nên yên tĩnh, nãy giờ nhiều chuyện xảy ra khiến cậu cần thời gian để nhồi nhét.
Điều đầu tiên có thể chắc chắn chính là cậu xuyên không rồi. Một chuyện phi thực tế ấy lại xảy ra trên người của cậu, thật con mẹ nó khó tin!!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ sử dụng dị năng thì cậu đã nghĩ bản thân đang đóng phim đó, hãy nói đây là mơ đi!!
Rồi còn Mạc Chi Tuyệt gì đó nữa, Mạc Thiên chả hiểu gì cả, hiện tại thật sự không dám tin tưởng vào một ai.
Do nằm nghiêng nên mặt dây chuyền trên cổ bị rơi ra, Mạc Thiên ngạc nhiên cầm rồi đưa lên ngang mắt quan sát. Dây chuyền hình hoa lưu ly, đeo lên cổ nam nhân có vẻ khá nữ tính, không biết từ bao giờ đã yên vị ở đó rồi.
Cái này là gì nhỉ?
Mạc Thiên lật xung quanh để tìm kiếm cũng không phát hiện ra cái gì cả, chỉ cảm nhận được là chất liệu lẫn tay nghề rất tốt mà thôi.
Chán chường để nó vào trong áo, Mạc Thiên thả lỏng người. Thôi cứ tùy cơ mà ứng biến vậy.
Danh sách chương