Mạc Thiên tỉnh dậy do bị xóc nảy, mắt cậu vẫn còn chút mờ mịt chưa tỉnh hẳn, liếc nhìn xuống dưới. Tất cả đều đã dừng lại, bất giác thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi, không ngờ cậu có thể ngủ lâu đến vậy.
Nhìn về hướng đối diện, Cao Lãng đang nhắm mắt, y không phải đang ngủ mà chỉ nhắm thư giãn mà thôi.
- Cái đó, đến nơi rồi đúng không? Mạc Thiên đành lên tiếng phá vỡ im lặng, lúc này Cao Lãng mới chầm chầm mở mắt ra, nhìn Mạc Thiên rồi nhìn ra bên ngoài. Quan sát một lúc sau đó mới nói với cậu.
- Ừm, lát nữa nhớ theo sát ta.
Tiết trời ở đây có vẻ sáng sủa hơn ở chỗ của Phùng Bắc, ít nhất không còn mây đen giăng đầy như sắp mưa to gió lớn nữa. Mạc Thiên hít một hơi căng tràn phổi, nhìn một toà điện lớn nằm sừng sững. Mà phía xa kia, tuy khó nhìn nhưng Mạc Thiên vẫn cảm nhận được có một lớp màng chắn mờ nhạt bao trùm.
Có lẽ đây là ranh giới rồi, không biết bọn họ đưa cậu đến đây làm gì. Cậu cũng không muốn theo phe thú vương xâm chiếm loài người đâu, bởi vì kiểu gì cũng bị nam chính đánh cho tơi bời. Nhưng mà nếu cậu tình nguyện sang bên đó, có khi chưa đợi Mạc Chi Tuyệt giết đâu, đã bị người ta lăng trì rồi ấy chứ.
Mạc Thiên được phân vào một căn phòng rộng rãi, thoải mái. Cậu đứng từ trong nhìn về xa xa, tự hỏi bản thân đứng ở phe phái này có thật sự hợp lý. Ít nhiều cũng phải chừa đường lui cho mình nữa.
Phiền não quá đi!
- Trùm kín người, đi theo ta.
Cao Lãng đi vào gọi Mạc Thiên một tiếng, sau đó không nhanh không chậm bước ra ngoài khiến Mạc Thiên vội vàng đuổi theo.
- Kín chút nữa, đeo vào.
Cao Lãng dừng bước quay đầu kéo mũ trùm lên đầu Mạc Thiên, đeo một tấm mặt nạ mỏng vào cho cậu.
Mạc Thiên không hiểu phải kín đáo thế này để làm gì nhưng khi đến nơi cậu mới hiểu ra. Cao Lãng lại bí mật cùng cậu đi vào địa phận của đối thủ!
- Theo sát ta.
Bên trong không khí thông thoáng, y dẫn Mạc Thiên rẽ vào nhiều lối, chủ yếu chọn lối kín người mà vào, bước đi rất nhanh cứ như sợ ai phát hiện.
Cũng kỳ lạ, sao cái màng chắn lại xuất hiện một lỗ hổng để người bên ngoài chui vào chứ, chắc chắn không thể dễ dàng như vậy rồi.
Mạc Thiên cùng Cao Lãng đi vòng khắp nơi, cũng may người ở đây đều không hiếm lạ về việc giữa ban ngày trùm kín mặt có vẻ khả nghi nữa, chắc là tại nơi này dị năng giả rất thích ẩn dấu thân phận, nếu không với bộ dạng này có lẽ sẽ bị nghi ngờ.
Rẽ vào một ngõ nhỏ, Cao Lãng giảm chậm bước chân hơn. Đích đến cứ sâu hun hút, có vẻ ẩn chứa nhiều điều kỳ dị, đi một đoạn dài bỗng Mạc Thiên nhìn thấy bà lão đang ngồi ở ven đường. Cứ có cảm giác rằng cảnh này quen quen.
- Hai chàng trai.
Bà lão gọi bằng chất giọng khàn đục của người già.
- Đừng nên đi tiếp, quay về đi.
Mạc Thiên nhìn bà già rồi liếc nhìn Cao Lãng, y chỉ khựng chân một chút sau đó như không bỏ lọt tai mà rời đi. Mạc Thiên thở dài, cũng chỉ biết đuổi theo, trước đó còn ngoái lại nhìn bà một chút, thấy bà lão kia lắc đầu thì hiếu kỳ, tuy nhiên hoàn cảnh không cho phép cậu hỏi rõ nó.
Không khí càng vào trong càng lạnh lẽo ẩm thấp, thoáng ngửi thấy mùi rêu xanh. Hiện tại đang là ban ngày, vậy mà ở đây lại tối như lúc nửa đêm vậy.
Cao Lãng đưa một viên đá phát sáng dò tìm, tay chống lên mấy viên gạch đếm từng bước. Mạc Thiên thấy vậy liền nhẩm theo.
Đột ngột Cao Lãng dừng lại, vừa đúng lúc Mạc Thiên đếm đến bước thứ mười chín. Tay y gõ gõ lên tường mấy cái, thần kỳ chính là tại cái nơi heo hút xuất hiện cánh cửa nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ không thấy.
Bên trong không hề giống như cậu tưởng tượng, ấy vậy mà rất rộng rãi thoải mái, còn cực kỳ nhiều người ăn mặc cổ quái. Cao Lãng đưa một tấm thẻ nho nhỏ cho người đứng bên tay phải, sau đó được họ dẫn lên lầu.
Đến đây y ra hiệu cho Mạc Thiên đứng ở ngoài, còn bản thân thì bước vào rồi đóng kín cửa, trông có vẻ là một cuộc hẹn. Mạc Thiên đoán chắc là trao đổi thông tin gì đó rồi, cơ mật đến vậy à?
Cậu nhàm chán nhìn xuống dưới lầu, bên dưới người vào kẻ ra lộn xộn, ai cũng không tùy tiện lộ mặt. Đột nhiên có một dáng người thu hút ánh mắt của cậu, tuy hắn ta trùm kín người nhưng không khó để tưởng tượng ra thân thể cân đối đẹp đẽ.
Hắn đang nói chuyện với ai đó, cảm nhận được ánh mắt liền ngước lên, bên trên không một bóng người. Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, sau đó liền đi vào trong.
Hắn đến đây một phần cũng là vì tìm Mạc Thiên, quả thật có cái gì đó đang kìm hãm hắn, đáng lẽ ra với sức mạnh này thì tìm người là điều không khó. Vậy nhưng lại bị một thứ khác ngăn chặn, thứ này phải có sức mạnh tương đương hoặc lớn hơn thì mới có thể không cho tinh thần lực cường đại của Mạc Chi Tuyệt dò đến.
Mà, nghe viện trưởng nói là Mạc Thiên đang ở hướng Bắc nên Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng xuất phát, hướng này là hướng của cuộc chiến còn gì, chỉ e là Mạc Thiên bị đưa đến chỗ thú vương mà thôi.
Mạc Thiên ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, cậu cũng không rõ tại sao lại phải trốn nữa, tuy nhiên khoảnh khắc cái người kỳ lạ ngước lên cậu lập tức cảm thấy áp lực. Thế là chưa kịp hình dung hình dạng người đó ra sao đã chân nhanh hơn não né tránh.
Mạc Thiên tự đánh bản thân, cái cảm giác quen thuộc kia là thế nào cơ chứ, người đó chỉ cho cậu cái bóng lưng thôi mà đã bị hấp dẫn như vậy sao, đúng là hồ đồ. Đầu óc truyền đến cơn nhức nhối khiến Mạc Thiên hết suy nghĩ, dạo gần đây cậu hay bị như vậy.
Nhanh chóng quay đầu nhìn về cánh cửa trước mắt, ngoan ngoãn đợi Cao Lãng đi ra. Mà sao mấy việc không cho cậu xen vào lại dẫn cậu đi cơ chứ, chả lẽ sợ Mạc Thiên này bị bọn người của thú vương kia ăn hiếp.
Đợi một lúc lâu Cao Lãng mới đi ra, gật đầu nhìn Mạc Thiên rồi bước xuống lầu. Đang đi yên lành thì bước chân của y bỗng khựng lại, quay người nhanh như bay kéo Mạc Thiên đi ngược trở về.
Mạc Thiên không hiểu gì hoang mang mặc cho y kéo, chỉ kịp liếc xuống dưới một lần. Cái người áo đen lúc nãy cũng đã bàn luận xong rồi.
Cao Lãng chạy nhanh khiến Mạc Thiên cũng không ngơi chân, y dẫn cậu rẽ ngoặt vào một phòng, đóng cửa chốt lại.
- Chuyện gì vậy?
Cao Lãng không trả lời câu hỏi của Mạc Thiên mà hỏi ngược lại.
- Ban nãy ngươi có gặp ai không?
Mạc Thiên nghe vậy lắc đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.
- Không, mà sao?
- Vậy thì tốt, không có gì.
Hận nhất cái tính cứ úp úp mở mở như thế này, cậu còn có thể gặp ai được cơ chứ, hay là Cao Lãng lại giấu giếm điều gì rồi.
- Nhớ kỹ, nếu gặp nam nhân nào kỳ lạ thì ngay lập tức tránh xa, nghe rõ chưa!
Cao Lãng nhấn mạnh nhìn chằm chằm Mạc Thiên khiến cậu không thể không gật đầu đồng ý. Lúc này y mới yên tâm, cả hai ngồi trong căn phòng ước chừng cũng hai tiếng đồng hồ mới đứng dậy rời đi.
Nhìn về hướng đối diện, Cao Lãng đang nhắm mắt, y không phải đang ngủ mà chỉ nhắm thư giãn mà thôi.
- Cái đó, đến nơi rồi đúng không? Mạc Thiên đành lên tiếng phá vỡ im lặng, lúc này Cao Lãng mới chầm chầm mở mắt ra, nhìn Mạc Thiên rồi nhìn ra bên ngoài. Quan sát một lúc sau đó mới nói với cậu.
- Ừm, lát nữa nhớ theo sát ta.
Tiết trời ở đây có vẻ sáng sủa hơn ở chỗ của Phùng Bắc, ít nhất không còn mây đen giăng đầy như sắp mưa to gió lớn nữa. Mạc Thiên hít một hơi căng tràn phổi, nhìn một toà điện lớn nằm sừng sững. Mà phía xa kia, tuy khó nhìn nhưng Mạc Thiên vẫn cảm nhận được có một lớp màng chắn mờ nhạt bao trùm.
Có lẽ đây là ranh giới rồi, không biết bọn họ đưa cậu đến đây làm gì. Cậu cũng không muốn theo phe thú vương xâm chiếm loài người đâu, bởi vì kiểu gì cũng bị nam chính đánh cho tơi bời. Nhưng mà nếu cậu tình nguyện sang bên đó, có khi chưa đợi Mạc Chi Tuyệt giết đâu, đã bị người ta lăng trì rồi ấy chứ.
Mạc Thiên được phân vào một căn phòng rộng rãi, thoải mái. Cậu đứng từ trong nhìn về xa xa, tự hỏi bản thân đứng ở phe phái này có thật sự hợp lý. Ít nhiều cũng phải chừa đường lui cho mình nữa.
Phiền não quá đi!
- Trùm kín người, đi theo ta.
Cao Lãng đi vào gọi Mạc Thiên một tiếng, sau đó không nhanh không chậm bước ra ngoài khiến Mạc Thiên vội vàng đuổi theo.
- Kín chút nữa, đeo vào.
Cao Lãng dừng bước quay đầu kéo mũ trùm lên đầu Mạc Thiên, đeo một tấm mặt nạ mỏng vào cho cậu.
Mạc Thiên không hiểu phải kín đáo thế này để làm gì nhưng khi đến nơi cậu mới hiểu ra. Cao Lãng lại bí mật cùng cậu đi vào địa phận của đối thủ!
- Theo sát ta.
Bên trong không khí thông thoáng, y dẫn Mạc Thiên rẽ vào nhiều lối, chủ yếu chọn lối kín người mà vào, bước đi rất nhanh cứ như sợ ai phát hiện.
Cũng kỳ lạ, sao cái màng chắn lại xuất hiện một lỗ hổng để người bên ngoài chui vào chứ, chắc chắn không thể dễ dàng như vậy rồi.
Mạc Thiên cùng Cao Lãng đi vòng khắp nơi, cũng may người ở đây đều không hiếm lạ về việc giữa ban ngày trùm kín mặt có vẻ khả nghi nữa, chắc là tại nơi này dị năng giả rất thích ẩn dấu thân phận, nếu không với bộ dạng này có lẽ sẽ bị nghi ngờ.
Rẽ vào một ngõ nhỏ, Cao Lãng giảm chậm bước chân hơn. Đích đến cứ sâu hun hút, có vẻ ẩn chứa nhiều điều kỳ dị, đi một đoạn dài bỗng Mạc Thiên nhìn thấy bà lão đang ngồi ở ven đường. Cứ có cảm giác rằng cảnh này quen quen.
- Hai chàng trai.
Bà lão gọi bằng chất giọng khàn đục của người già.
- Đừng nên đi tiếp, quay về đi.
Mạc Thiên nhìn bà già rồi liếc nhìn Cao Lãng, y chỉ khựng chân một chút sau đó như không bỏ lọt tai mà rời đi. Mạc Thiên thở dài, cũng chỉ biết đuổi theo, trước đó còn ngoái lại nhìn bà một chút, thấy bà lão kia lắc đầu thì hiếu kỳ, tuy nhiên hoàn cảnh không cho phép cậu hỏi rõ nó.
Không khí càng vào trong càng lạnh lẽo ẩm thấp, thoáng ngửi thấy mùi rêu xanh. Hiện tại đang là ban ngày, vậy mà ở đây lại tối như lúc nửa đêm vậy.
Cao Lãng đưa một viên đá phát sáng dò tìm, tay chống lên mấy viên gạch đếm từng bước. Mạc Thiên thấy vậy liền nhẩm theo.
Đột ngột Cao Lãng dừng lại, vừa đúng lúc Mạc Thiên đếm đến bước thứ mười chín. Tay y gõ gõ lên tường mấy cái, thần kỳ chính là tại cái nơi heo hút xuất hiện cánh cửa nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ không thấy.
Bên trong không hề giống như cậu tưởng tượng, ấy vậy mà rất rộng rãi thoải mái, còn cực kỳ nhiều người ăn mặc cổ quái. Cao Lãng đưa một tấm thẻ nho nhỏ cho người đứng bên tay phải, sau đó được họ dẫn lên lầu.
Đến đây y ra hiệu cho Mạc Thiên đứng ở ngoài, còn bản thân thì bước vào rồi đóng kín cửa, trông có vẻ là một cuộc hẹn. Mạc Thiên đoán chắc là trao đổi thông tin gì đó rồi, cơ mật đến vậy à?
Cậu nhàm chán nhìn xuống dưới lầu, bên dưới người vào kẻ ra lộn xộn, ai cũng không tùy tiện lộ mặt. Đột nhiên có một dáng người thu hút ánh mắt của cậu, tuy hắn ta trùm kín người nhưng không khó để tưởng tượng ra thân thể cân đối đẹp đẽ.
Hắn đang nói chuyện với ai đó, cảm nhận được ánh mắt liền ngước lên, bên trên không một bóng người. Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, sau đó liền đi vào trong.
Hắn đến đây một phần cũng là vì tìm Mạc Thiên, quả thật có cái gì đó đang kìm hãm hắn, đáng lẽ ra với sức mạnh này thì tìm người là điều không khó. Vậy nhưng lại bị một thứ khác ngăn chặn, thứ này phải có sức mạnh tương đương hoặc lớn hơn thì mới có thể không cho tinh thần lực cường đại của Mạc Chi Tuyệt dò đến.
Mà, nghe viện trưởng nói là Mạc Thiên đang ở hướng Bắc nên Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng xuất phát, hướng này là hướng của cuộc chiến còn gì, chỉ e là Mạc Thiên bị đưa đến chỗ thú vương mà thôi.
Mạc Thiên ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, cậu cũng không rõ tại sao lại phải trốn nữa, tuy nhiên khoảnh khắc cái người kỳ lạ ngước lên cậu lập tức cảm thấy áp lực. Thế là chưa kịp hình dung hình dạng người đó ra sao đã chân nhanh hơn não né tránh.
Mạc Thiên tự đánh bản thân, cái cảm giác quen thuộc kia là thế nào cơ chứ, người đó chỉ cho cậu cái bóng lưng thôi mà đã bị hấp dẫn như vậy sao, đúng là hồ đồ. Đầu óc truyền đến cơn nhức nhối khiến Mạc Thiên hết suy nghĩ, dạo gần đây cậu hay bị như vậy.
Nhanh chóng quay đầu nhìn về cánh cửa trước mắt, ngoan ngoãn đợi Cao Lãng đi ra. Mà sao mấy việc không cho cậu xen vào lại dẫn cậu đi cơ chứ, chả lẽ sợ Mạc Thiên này bị bọn người của thú vương kia ăn hiếp.
Đợi một lúc lâu Cao Lãng mới đi ra, gật đầu nhìn Mạc Thiên rồi bước xuống lầu. Đang đi yên lành thì bước chân của y bỗng khựng lại, quay người nhanh như bay kéo Mạc Thiên đi ngược trở về.
Mạc Thiên không hiểu gì hoang mang mặc cho y kéo, chỉ kịp liếc xuống dưới một lần. Cái người áo đen lúc nãy cũng đã bàn luận xong rồi.
Cao Lãng chạy nhanh khiến Mạc Thiên cũng không ngơi chân, y dẫn cậu rẽ ngoặt vào một phòng, đóng cửa chốt lại.
- Chuyện gì vậy?
Cao Lãng không trả lời câu hỏi của Mạc Thiên mà hỏi ngược lại.
- Ban nãy ngươi có gặp ai không?
Mạc Thiên nghe vậy lắc đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.
- Không, mà sao?
- Vậy thì tốt, không có gì.
Hận nhất cái tính cứ úp úp mở mở như thế này, cậu còn có thể gặp ai được cơ chứ, hay là Cao Lãng lại giấu giếm điều gì rồi.
- Nhớ kỹ, nếu gặp nam nhân nào kỳ lạ thì ngay lập tức tránh xa, nghe rõ chưa!
Cao Lãng nhấn mạnh nhìn chằm chằm Mạc Thiên khiến cậu không thể không gật đầu đồng ý. Lúc này y mới yên tâm, cả hai ngồi trong căn phòng ước chừng cũng hai tiếng đồng hồ mới đứng dậy rời đi.
Danh sách chương