Diệp Lâm Anh xử lí xong công chuyện không về ngay, hắn chọn một gian phòng rộng rãi ở tầng 2, bắt đầu uống rượu. Hút thuốc và uống rượu là 2 thói quen thường xuyên của Diệp Lâm Anh, Tô Thanh thường xuyên nhắc hắn hút thuốc thuốc uống rượu có hại cho sức khoẻ, giờ đây nghĩ lại thì thật nực cười. Hắn uống từ chai này sang chai khác, mặt không đỏ nhưng mắt thì đã vằn lên một chút tơ máu. Quản lí có mấy lần đưa vài người phụ nữ vào thăm dò thử tâm trạng nhưng đều bị đuổi ra ngoài, cuối cùng chỉ có mỗi Diệp Lâm Anh cô đơn ngồi đó uống rượu. Gần hơn 9 giờ, một cuộc điện thoại nối đến máy của Diệp Lâm Anh, là trợ lí của hắn gọi đến.

- Diệp tổng, anh còn chưa ra khỏi Điệp Thước hả? Hắn đã có men say trong người, vặn vẹo trả lời.

- Ờ, chuyện gì?

Trợ lí biết hắn đã say, nhẹ giọng.

- Diệp tổng, Hợp đồng chuẩn bị với Lạc Văn Xuyên đã xong rồi, tôi đem qua cho anh nhé.

Diệp Lâm Anh chợt nhớ đến cái tên này, hắn vặn óc nhớ lại khuôn mặt của người kia. Do ảnh hưởng của men say, khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên trong trí nhớ của hắn lại càng mơ hồ. Hắn chỉ còn nhớ bóng lưng của người kia, ừm, rất cao, rất gầy. Diệp Lâm Anh như bị trúng tà, nói với trợ lí.

- Báo cáo xem Lạc Văn Xuyên đang ở đâu, tôi trực tiếp đem hợp đồng qua cho cậu ta.

Trợ lí vang vâng dạ, vài phút sau lại nói vọng vào điện thoại.

- Lạc tổng đang ở nhà. Hình như cả ngày hôm nay đều không ra ngoài

Diệp Lâm Anh nhíu mày. Tại sao lại không ra ngoài, không đi làm à? Diệp Lâm Anh luôn biết Văn Xuyên là người cuồng công việc quá đáng, lại còn kĩ tính đến đáng sợ. Nếu nghỉ việc đột xuất một ngày, thật không giống với tính cách của Lạc Văn Xuyên. Hắn có hơi tò mò, vội vã cúp máy, lái xe trở về khu nhà giàu.

Vì đã có men say trong người, trợ lí đề nghị lái xe nhưng Diệp Lâm Anh nhất quyết không chịu, trợ lí đành bất lực để hắn tự lái xe về khu nhà giàu, nơi ở của Lạc Văn Xuyên. Trợ lí còn âm thầm sắp xếp thêm người để kè kè theo sau xe của Diệp Lâm Anh, sợ hắn gặp bất trắc, sau khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm Anh lái xe trở về an toàn, mới an tâm rút lui.

Diệp Lâm Anh cầm bao laptop đến trước căn hộ đối diện mà hắn đã thuê, bấm chuông mấy lần. Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn lại bấm chuông inh ỏi… Không có ai mở cửa, Diệp Lâm Anh với men say sẵn có liền không kiêng nể đập cửa đùng đùng, thậm chí còn có tâm trạng muốn đá bay cánh cửa căn hộ của Lạc Văn Xuyên. 15 phút trôi qua, cuối cùng cửa cũng mở. Diệp Lâm Anh đang buồn rầu lập tức đứng thẳng dậy, lửa giận không biết từ đâu bốc lên. Trước giờ chưa có ai dám để hắn đợi lâu đến thế này.

- Này… cậu…

Lời của Diệp Lâm Anh vừa thoát ra khỏi miệng liền bị nuốt vào. Bởi vì trước mắt hắn, hiện ra một khuôn mặt đỏ bừng bừng. Lạc Văn Xuyên mệt mỏi dựa vào cửa, nheo mắt.

- Nè, Diệp Lâm Anh, hỏi anh một câu.

Lạc Văn Xuyên ngừng lại một chút, sau đó lạnh lùng liếc hắn.

- Anh bị cái Đ*o gì hả ?

Diệp Lâm Anh nghe cậu chửi thề, tiền gần hơn chút nữa, tầm mắt chặn ngay khuôn mặt đang đỏ ửng của Lạc Văn Xuyên, bắt lấy hơi thở nặng nhọc khó khăn của cậu. Thì ra, Lạc Văn Xuyên đang sốt, không phải sốt bình thường, mà là sốt rất cao. Đây là lí do vì sao cậu không đi làm một ngày hôm nay. Ở thế giới thực, Lạc Văn Xuyên thường xuyên ở xa nhà, lại sống có một mình, nên mỗi lần bệnh nặng thì cậu lại biết điều chịu đựng một mình, không chia sẻ với ai, tự chăm sóc bản thân mình. Chịu đựng thành quen nên Lạc Văn Xuyên chẳng muốn làm phiền ai cả, buổi tối sốt cao cũng tự tìm đường lấy thuốc có sẵn uống, ngay cả trợ lí thân thiết cậu cũng không gọi điện.

- Cậu sốt rồi.

Diệp Lâm Anh nghiêng đầu nhìn cậu, khẳng định chắc nịch. Lạc Văn Xuyên chống trán, khàn giọng trả lời.

- Không sốt.

- Sốt rồi.

- Không sốt

Hai người giằng co qua lại, Diệp Lâm Anh chịu thua trước, hắn nhìn cậu, tay giơ cao cái bao laptop trong tay

- Tôi đem hợp đồng tới, cho tôi vào nhà một chút, ở đây lạnh quá.

Diệp Lâm Anh không biết có phải do men say hay không, đột nhiên nói chuyện rất thân thiết, ánh mắt cũng rã ra, không có sự cứng nhắc và lạnh lùng như thường ngày. Cậu hơi cứng người, nhìn đến bàn tay đang đút vào túi quần của hắn, hình nư có hơi run nhè nhẹ. Lạc Văn Xuyên không từ chối, nhẹ nhàng mở cửa.

- Vào đi.

Diệp Lâm Anh từ lần trước vào nhà của cậu đã trôi qua 1 tuần, đây là lần thứ 2 bước vào nhà của cậu, vẫn sáng lạn như lần trước, chỉ có hơi bừa bộn một chút, bao thuốc hạ sốt và túi chườm lạnh vứt đầy trên bàn. Lạc Văn Xuyên đi pha trà, một lúc loay hoay rồi đem trà hoa cúc ra để trước mặt hắn. Lạc Văn Xuyên cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, máu như dồn hết xuống chân, đầu óc trống rỗng nhưng vẫn cố gắng gượng chịu đựng, thực ra cậu tự nhận bản thân cũng khá lì lợm.

Men say trong người hắn đã rã ra một chút, nhìn Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn rất rõ ràng. Lạc Văn Xuyên mặc quần dài và áo hoodie, cổ áo dày che lại cần cổ thon dài, lọn tóc mai lấm tấm vài giọt mồ hôi. Mặt của cậu ửng đỏ, dưới ánh đèn vàng mờ mờ lại yêu nghiệt đến lạ kì. Mặc dù mệt nhưng ánh mắt của cậu rất sáng ngời. Diệp Lâm Anh nhìn cậu chậm rãi ngồi xuống, lên tiếng.

- Hôm trước tôi có nói sẽ đem hợp đồng đến Thịnh Thế cho cậu, nhưng trợ lí của tôi lại hoàn thành xong sớm hơn so với dự định, tôi tiện đường đem qua cho cậu.

Hắn vừa nói vừa lôi laptop đặt trên bàn, để trước mặt cậu.

- Trước tiên đây là hợp đồng điện tử, cậu đọc rồi kí vào trước, sau đó kí vào hợp đồng trên giấy.

Lạc Văn Xuyên không trả lời chỉ gật nhẹ đầu, trước tiên đọc sơ qua điều kiện hợp đồng. Lạc Văn Xuyên có gắn chống đỡ thân thể mệt mỏi, dụi mắt mấy lần. Hành động này lọt vào mắt hắn khiến Diệp Lâm Anh nhẫn người, đột nhiên thấy thật… đáng yêu. Kí xong hợp đồng điện tử, Lạc Văn Xuyên liền loay hoay tìm bút để kí hợp đồng trên giấy, song cậu không tìm thấy, đành cười trừ.

- Anh đợi một chút, tôi đi lấy bút

Diệp Lâm Anh gật gật đầu, nhìn cậu chậm rãi đứng dậy bước vào thư phòng. Hắn đưa tay ngân cốc trà, nhấp một ngụm lớn, cảm thán. Ừm, vị ngọt thanh vừa phải, rất ngon. Hắn còn định uống thêm, đột nhiên một tiếng động rất lớn vang lên “” Rầm” một cái khiến hắn nhíu mày, tay chậm rãi đặt cốc trà xuống. Diệp Lâm Anh nghe rõ ràng tiếng động phát ra từ thư phòng, hắn liền lập tức sải bước dài đi tới. Tay chậm rãi đẩy cửa, thư phòng rộng rãi hiện lên trước mắt, ánh đèn sáng choang, trên kệ chất đầy bao nhiêu là sách vở. Ánh mắt của hắn lại lướt xuống một chút, từ trầm lặng chuyển san ngạc nhiên rồi cuối cùng là hốt hoảng, vô thức lớn tiếng.

- Này, Văn Xuyên

Lạc Văn Xuyên đã ngã xuống cạnh bàn làm việc, trán có hơi va vào cạnh tủ, tứa máu một chút. Lúc nãy cậu còn cố gắng chống đỡ cơn chóng mặt, không hiểu sao vừa bước vào thư phòng lại cảm giác trời đất quay cuồng, song sau đó liền ngã xuống. Cơn sốt của Lạc Văn Xuyên bắt đầu trở nặng thêm, mặt của cậu đỏ bừng bừng như trái cà chua chín.

Diệp Lâm Anh bước chân Trần đi tới, lay người của Lạc Văn Xuyên. Hắn sờ tay lên trán cậu, nóng muốn phỏng cả lòng bàn tay. Thật là, nóng đến mức này còn muốn gắng gượng. Lạc Văn Xuyên, cậu là đầu heo à? Diệp Lâm Anh luồn tay qua gáy và hông của Lạc Văn Xuyên, trực tiếp nâng cả người của cậu lên. Lạc Văn Xuyên dù cao nhưng lại gầy, Diệp Lâm Anh nâng cậu lên không có vấn đề gì, hắn cảm thán trong lòng:” Nhẹ quá”. Trên người của Lạc Văn Xuyên có mùi hoa nhài thoang thoảng, tóc của cậu chốc chốc lại xoẹt qua cổ của Diệp Lâm Anh. Hắn nheo mắt, đưa Lạc Văn Xuyên vào phòng của cậu, đặt người len giường.

- Này, không sao chứ.

Hắn lay người đối phương, tay không ngừng đưa lên trán cậu để kiểm tra. Diệp Lâm Anh từng bị sốt, đa số đều có người hậu hạ tận nơi, bây giờ bảo hắn làm gì hắn liền không biết, làm sao mà biết được chứ. Nhưng hắn cũng nắm được vài kiến thức căn bản, lập tức lục tìm trong nhà túi chườm lạnh và thuốc hạ sốt. Tìm được, Diệp Lâm Anh liền quay trở lại đặt túi chườm lên trán của Lạc Văn Xuyên, cảm giác lạnh đột ngột khiến cậu cau mày, cọ quậy.

- Ư.. nóng quá.

Diệp Lâm Anh luống cuống đưa thuốc hạ sốt vào miệng của cậu, nâng đầu lại đổ nước ấm vào để thuốc trôi xuống. Nước lọc tràn ra ngoài khoé môi của Lạc Văn Xuyên, thấm ướt một mảng lớn của áo hoodie. Lạc Văn Xuyên liên tục kêu nóng, tay kéo kéo cổ áo. Bây giờ mọi người đều đã nghỉ ngơi, hơn 11 giờ đêm, nếu gọi cho trợ lí của hắn tới thì không phải có chút kì lạ hay sao? Diệp Lâm Anh còn có lương tâm, hắn biết nếu để Lạc Văn Xuyên một mình trong tình trạng này rất nguy hiểm. Thật ra, Diệp Lâm Anh cũng không phải kẻ máu lạnh như mọi người thường bảo.

- Cậu muốn cái gì?

Hắn nhìn bàn tay của Lạc Văn Xuyên vô thức níu lấy góc áo của mình, đột nhiên có chút mắc cười. Lạc Văn Xuyên mở hé mắt, mệt mỏi cùng cực.

- Nóng…. Muốn thay đồ.

Diệp Lâm Anh mặt đen lại: Thay đồ ????

Hoodie có chút dày, bây giờ người cậu nóng đến sắp bốc hơi luôn rồi, điều hoà bật lạnh lẽo nhưng thân nhiệt của Lạc Văn Xuyên lại tăng lên không ngừng. Diệp Lâm Anh đỡ trán, đưa ra đề xuất.

- Tôi gọi trợ lí cậu đến nhé.

Lạc Văn Xuyên lắc lắc đầu

- Phiền lắm

Diệp Lâm Anh: Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện .

Lạc Văn Xuyên: Thôi, không muốn.

Cái gì Lạc Văn Xuyên cũng không muốn, hắn liền thở dài chống trán. Một lúc sau, hắn lại nghe tiếng của Lạc Văn Xuyên vang lên, hình như có chút nửa tỉnh nửa mê.

- Thôi anh về đi, tôi tự lo được.

Diệp Lâm Anh lạnh lùng nhíu mày, hắn gật gật đầu bước chân ra khỏi phòng, nhưng không hiểu sao mới vài bước đã quay đầu lại, níu lấy áo hoodie của Lạc Văn Xuyên. Cậu liền trở mắt nhìn người trước mặt, mấp máy môi.

- Làm gì vậy ????

Diệp Lâm Anh nhếch môi, khẽ mở miệng.

- Cậu nói nóng mà, cởi ra là hết nóng thôi chứ gì …..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện