Giữa căn phòng sang trọng, im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng cả một con muỗi bay qua. Tô Thanh ngờ nghệch nhìn Lạc Văn Xuyên, thâm tâm cô ta lại dâng lên một đợt sóng nghi ngờ dữ dội. Cũng đúng thôi, Lạc Văn Xuyên chính là một con cáo ranh ma chính hiệu. Ngoài mặt thì ra vẻ chính chắn cấm dục nhưng một khi máu chiếm hữu nổi dậy, anh ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí là cưỡng đoạt để giành lấy thứ mình muốn. Vì thế đừng trách vì sao Tô Thanh lại nghi ngờ.
- Anh... nói... nói cái gì cơ.
Lạc Văn Xuyên hướng mắt nhìn cô ta, giơ hai tay.
- Tôi đầu hàng rồi. Tô tiểu thư ạ. Trái tim em quá sắt đá, tôi tự thấy mình không thể nào tự tay cầm búa đập nát trái tim em được nên tôi sẽ bỏ cuộc. Em đừng có khóc nữa, người ngoài nhìn thấy lại còn tưởng tôi mới là kẻ đá em.
Lạc Văn Xuyên hơi nhún nhún vai, để lộ tâm tình vui vẻ không giấu được. Tách khỏi nữ chính là kế hoạch bước đầu của cậu, hiện giờ không kìm được mà vui vẻ. Tâm tình thoải mái của cậu được Sở Hạo thu hết vào trong mắt, anh ta có hơi ngẩn ra. Lạc Văn Xuyên đang cười, một nụ cười rất mỉa mai, khinh miệt. Lông mày của cậu giãn ra, hai mắt sáng lấp lánh. Đây không phải là tâm trạng đang buồn bực mà vốn dĩ Lạc Văn Xuyên nên có. Sở Hạo hơi cau mày:" Vui đến thế sao?"
Tô Thanh ngẩn ngơ, lên tiếng.
- Lạc Văn Xuyên, đây lại là một âm mưu khác của anh đúng không? Lạc Văn Xuyên đứng dậy, hai tay đút vào túi quần. Cậu đã cởi bỏ vest ngoài, giao diện hiện tại chỉ còn áo sơ mi đóng thùng và quần tây, cổ tay áo xắn lên hai bậc, để lộ cổ tay săn chắc, mạnh mẽ nam tính, cúc áo trên còn vô ý lệch ra một nút, vẻ đứng đắn luôn có hiện tại đã bị thay thế hoàn toàn bởi nét yêu nghiệt, phong lưu.
Lạc Văn Xuyên bước đến gần Tô Thanh, nhướn nhướn lông mày.
- Em nói em muốn tự do, muốn giải thoát, tôi đã chấp thuận, buông tha cho em. Hiện tại em còn kì kèo với tôi, chẳng lẽ, bây giờ tình cảm của em dành cho tôi mới chầm chậm phát giác? Hửm
Lạc Văn Xuyên bỏ qua Sở Hạo đang dùng ánh mắt giết người kế bên, nâng cằm Tô Thanh, cười cười.
Tô Thanh giãy ra khỏi vòng tay Lạc Văn Xuyên, cuối sâu đầu.
- Em cảm ơn anh, anh Xuyên. Sở Hạo chúng ta đi thôi
Tô Thanh gọi một tiếng, Sở Hạo vẫn như cũ đứng im. Anh ta quay người hôn một cái lên trán Tô Thanh, dáng vẻ cực kì thâm tình ý vị.
- Em đi xuống dưới trước, tôi có lời muốn nói với Lạc Tổng. Chờ tôi.
Tô Thanh hơi chần chừ nhìn hắn rồi lại nhìn Lạc Văn Xuyên, cuối cùng gật gật đầu, quay gót bước ra khỏi phòng làm việc. Lạc Văn Xuyên mơ hồ còn có thể nghe rõ cô ta thở dài một hơi.
Cánh cửa khép lại. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người đàn ông, mùi sát khí nồng đậm chầm chậm bốc lên ngào ngạt.
- Em ấy đã đi rồi, cậu không cần phải diễn nữa.
Lạc Văn Xuyên tựa cả người vào bàn làm việc, uể oải ngáp một tiếng, hoàn toàn không quan tâm lời nói của Sở Hạo. Hắn hơi hơi híp mắt, một khắc sau liền tiến đến gần, xách cổ áo Lạc Văn Xuyên, từng khớp tay rõ ràng siết chặt.
- Tô Thanh Vĩnh viễn không thể nào để cậu độc chiếm. Tránh xa em ấy ra, đã rõ?
Lạc Văn Xuyên nhàm chán nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Cậu nghĩ nghĩ, Sở Hạo không tin là đúng. Làm sao một Lạc Văn Xuyên thâm tình lại có thể giác ngộ mọi thứ chỉ trong một đêm được. Cậu nghĩ nghĩ gì đó, đột nhiên cười rất tươi, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Sở Hạo.
- Bây giờ tôi không có hứng thú với cô ta nữa đâu. À KHÔNG... không phải bây giờ, mà là vĩnh viễn cũng không thể thích cô ta được nữa đâu.
Sở Hạo hơi híp mắt, tay càng thêm siết. Lạc Văn Xuyên đã cảm thấy khí thế bức người của Sở Hạo nhưng cũng không hề run rẩy, ngược lại càng thêm ngạo mạn.
- Cậu nói thế là có ý gì?
Lạc Văn Xuyên xấu xa cười mỉm, trừng mắt.
- Tôi gần đây vừa mới phát hiện ra một điều rất chi thú vị, không biết Sở Tiên sinh có muốn nghe hay không.
Lạc Văn Xuyên nghiêng đầu, nói chầm chậm vào tai Sở Hạo.
- Tôi.thích.đàn.ông.
Sở Hạo sững người, cơ hồi con người cũng giãn ra. Hắn như bị điện giật lùi lại vài bước, âm hiểm nhìn cậu.
- Hoang đường như thế mà Lạc tổng cũng nghĩ ra được sao?
Lạc Văn Xuyên không có chút xoắn xuýt nào, rất tự nhiên lặp lại.
- Như anh đã nghe rồi đó, tôi phát hiện bản thân khi nhìn thấy phụ nữ liền không có chút gì hứng thú nữa. Thế nên anh không cần phải lo tôi cướp đi ánh trăng sáng của anh đâu. Sở tiên sinh cứ an tâm vồ lấy con mồi của ngài, tôi chỉ là người ngoài thưởng thức kịch hay, tuyệt đối không nhúng tay vào lần nào nữa.
Sở Hạo đột nhiên ngộ ra điều gì đó, mỉm cười âm hiểm.
- Tôi có thể tin cậu được nữa hay không đây.
Lạc Văn Xuyên nhíu mày, cảm thấy có chút tốn thời gian vào người này, không lẽ bây giờ anh ta phải tận mắt chứng kiến cậu tay ôm phải ấp vài bé trai tươi xanh mơn mởn thì mới chịu tin hay sao?
- Tôi có thể thề với trời, thề với đất, nếu lời tôi nói có chút gì không đúng sự thật, liền để thằng đệ của tôi không thể lên được suốt quãng đời còn lại.
Lạc Văn Xuyên giơ ba ngón tay lên trời, rất chính trực thề thốt trước mặt Sở Hạo. Hắn cười khẩy, hừ lạnh rồi tông cửa bước ra ngoài.
Lạc Văn Xuyên cảm thấy quả nhiên, tách khỏi nữ chính, toàn bộ rắc rối sẽ được giải quyết. Nhưng mà... cậu đã buột miệng nói với Sở Hạo những điều buồn cười như thế, lại còn thề thốt. Chắc anh ta không ác đến mức đi đồn khắp nơi đâu ha ...
Cậu làm việc một mạch đến tối muộn, làm quen hết tất cả loại hồ sơ khiến não của Lạc Văn Xuyên như muốn đơ ra. Cậu hơi hơi duỗi người, ánh mắt dừng lại không có tiêu cự.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Lạc Văn Xuyên nhìn một chút, áp lên lỗ tai.
- Văn Xuyên, ông tan làm chưa?
Lạc Văn Xuyên lại xoắn não, cố nhớ lại cốt truyện. Cậu cau mày một hồi, nói vào điện thoại.
- Lý Dịch ?
- Ờ là tui nè, ông đã tan làm chưa? Nếu đã tan rồi thì đến 7club nhé, tôi đợi ông đó.
Lý Dịch theo như cốt truyện là người bạn thân duy nhất với nguyên chủ từ hồi cấp 2. Người này là dạng tinh nghịch, không đứng đắn tí nào. Lý Dịch là con lai, mang trong mình hai dòng máu Đài Loan và Úc. Từ lúc học cấp 2 Lý Dịch và Lạc Văn Xuyên đã dính nhau gần như là mọi lúc, cho đến khi Lạc Văn Xuyên tiếp quản "Thịnh Thế", thời gian liền dành hết trên người nữ chính, đối với người bạn thân này khá vô tâm vô phế.
- Ừ, tôi đến ngay đây.
Người bên kia dường như hơi ngạc nhiên chút, vui vẻ tiếp lời.
- Thật tốt, đến mau nhé.
7 Club là một quán rượu khá nổi tiếng ở Thành phố A. Nơi đây không chỉ có rượu ngon thượng hạng, mà còn nổi tiếng về độ lâu đời của nó. 7Club được xây dựng từ những năm 90, thời kì đó được mua lại bởi một giao thương Nhật Bản, sau này ông ta mất đi, con cháu ông ta thay nhau phát triển quy mô của quán rượu này. 7Club không phải là nơi ai có tiền cũng có thể vào, ngoài tiền nhiều, còn phải là kẻ có quyền.
Lạc Văn Xuyên thay một bộ đồ thoải mái, áo thun quần cộc, giày thể thao, khoác bên ngoài một chiếc áo gió và một số phụ kiện khác. Cậu như rũ bỏ hết tất cả vẻ ngoài cứng nhắc, chính trực của Lạc Văn Xuyên cũ, giờ phút này cậu chính là Lạc Văn Xuyên mới, từ giờ về sau cũng sẽ như thế.
Văn Xuyên mở cửa, quán rượu trang trí theo phong cách cổ điển đặc trưng. Bên trong không nháo, đặc biệt yên tĩnh, tiếng nhạc du dương rót vào tai người thưởng thức. Một người quản lí nhanh chóng nhận ra cậu, tiến lại gần, kính cẩn cuối đầu.
- Lạc tổng, mừng quay trở lại
- Anh... nói... nói cái gì cơ.
Lạc Văn Xuyên hướng mắt nhìn cô ta, giơ hai tay.
- Tôi đầu hàng rồi. Tô tiểu thư ạ. Trái tim em quá sắt đá, tôi tự thấy mình không thể nào tự tay cầm búa đập nát trái tim em được nên tôi sẽ bỏ cuộc. Em đừng có khóc nữa, người ngoài nhìn thấy lại còn tưởng tôi mới là kẻ đá em.
Lạc Văn Xuyên hơi nhún nhún vai, để lộ tâm tình vui vẻ không giấu được. Tách khỏi nữ chính là kế hoạch bước đầu của cậu, hiện giờ không kìm được mà vui vẻ. Tâm tình thoải mái của cậu được Sở Hạo thu hết vào trong mắt, anh ta có hơi ngẩn ra. Lạc Văn Xuyên đang cười, một nụ cười rất mỉa mai, khinh miệt. Lông mày của cậu giãn ra, hai mắt sáng lấp lánh. Đây không phải là tâm trạng đang buồn bực mà vốn dĩ Lạc Văn Xuyên nên có. Sở Hạo hơi cau mày:" Vui đến thế sao?"
Tô Thanh ngẩn ngơ, lên tiếng.
- Lạc Văn Xuyên, đây lại là một âm mưu khác của anh đúng không? Lạc Văn Xuyên đứng dậy, hai tay đút vào túi quần. Cậu đã cởi bỏ vest ngoài, giao diện hiện tại chỉ còn áo sơ mi đóng thùng và quần tây, cổ tay áo xắn lên hai bậc, để lộ cổ tay săn chắc, mạnh mẽ nam tính, cúc áo trên còn vô ý lệch ra một nút, vẻ đứng đắn luôn có hiện tại đã bị thay thế hoàn toàn bởi nét yêu nghiệt, phong lưu.
Lạc Văn Xuyên bước đến gần Tô Thanh, nhướn nhướn lông mày.
- Em nói em muốn tự do, muốn giải thoát, tôi đã chấp thuận, buông tha cho em. Hiện tại em còn kì kèo với tôi, chẳng lẽ, bây giờ tình cảm của em dành cho tôi mới chầm chậm phát giác? Hửm
Lạc Văn Xuyên bỏ qua Sở Hạo đang dùng ánh mắt giết người kế bên, nâng cằm Tô Thanh, cười cười.
Tô Thanh giãy ra khỏi vòng tay Lạc Văn Xuyên, cuối sâu đầu.
- Em cảm ơn anh, anh Xuyên. Sở Hạo chúng ta đi thôi
Tô Thanh gọi một tiếng, Sở Hạo vẫn như cũ đứng im. Anh ta quay người hôn một cái lên trán Tô Thanh, dáng vẻ cực kì thâm tình ý vị.
- Em đi xuống dưới trước, tôi có lời muốn nói với Lạc Tổng. Chờ tôi.
Tô Thanh hơi chần chừ nhìn hắn rồi lại nhìn Lạc Văn Xuyên, cuối cùng gật gật đầu, quay gót bước ra khỏi phòng làm việc. Lạc Văn Xuyên mơ hồ còn có thể nghe rõ cô ta thở dài một hơi.
Cánh cửa khép lại. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người đàn ông, mùi sát khí nồng đậm chầm chậm bốc lên ngào ngạt.
- Em ấy đã đi rồi, cậu không cần phải diễn nữa.
Lạc Văn Xuyên tựa cả người vào bàn làm việc, uể oải ngáp một tiếng, hoàn toàn không quan tâm lời nói của Sở Hạo. Hắn hơi hơi híp mắt, một khắc sau liền tiến đến gần, xách cổ áo Lạc Văn Xuyên, từng khớp tay rõ ràng siết chặt.
- Tô Thanh Vĩnh viễn không thể nào để cậu độc chiếm. Tránh xa em ấy ra, đã rõ?
Lạc Văn Xuyên nhàm chán nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Cậu nghĩ nghĩ, Sở Hạo không tin là đúng. Làm sao một Lạc Văn Xuyên thâm tình lại có thể giác ngộ mọi thứ chỉ trong một đêm được. Cậu nghĩ nghĩ gì đó, đột nhiên cười rất tươi, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Sở Hạo.
- Bây giờ tôi không có hứng thú với cô ta nữa đâu. À KHÔNG... không phải bây giờ, mà là vĩnh viễn cũng không thể thích cô ta được nữa đâu.
Sở Hạo hơi híp mắt, tay càng thêm siết. Lạc Văn Xuyên đã cảm thấy khí thế bức người của Sở Hạo nhưng cũng không hề run rẩy, ngược lại càng thêm ngạo mạn.
- Cậu nói thế là có ý gì?
Lạc Văn Xuyên xấu xa cười mỉm, trừng mắt.
- Tôi gần đây vừa mới phát hiện ra một điều rất chi thú vị, không biết Sở Tiên sinh có muốn nghe hay không.
Lạc Văn Xuyên nghiêng đầu, nói chầm chậm vào tai Sở Hạo.
- Tôi.thích.đàn.ông.
Sở Hạo sững người, cơ hồi con người cũng giãn ra. Hắn như bị điện giật lùi lại vài bước, âm hiểm nhìn cậu.
- Hoang đường như thế mà Lạc tổng cũng nghĩ ra được sao?
Lạc Văn Xuyên không có chút xoắn xuýt nào, rất tự nhiên lặp lại.
- Như anh đã nghe rồi đó, tôi phát hiện bản thân khi nhìn thấy phụ nữ liền không có chút gì hứng thú nữa. Thế nên anh không cần phải lo tôi cướp đi ánh trăng sáng của anh đâu. Sở tiên sinh cứ an tâm vồ lấy con mồi của ngài, tôi chỉ là người ngoài thưởng thức kịch hay, tuyệt đối không nhúng tay vào lần nào nữa.
Sở Hạo đột nhiên ngộ ra điều gì đó, mỉm cười âm hiểm.
- Tôi có thể tin cậu được nữa hay không đây.
Lạc Văn Xuyên nhíu mày, cảm thấy có chút tốn thời gian vào người này, không lẽ bây giờ anh ta phải tận mắt chứng kiến cậu tay ôm phải ấp vài bé trai tươi xanh mơn mởn thì mới chịu tin hay sao?
- Tôi có thể thề với trời, thề với đất, nếu lời tôi nói có chút gì không đúng sự thật, liền để thằng đệ của tôi không thể lên được suốt quãng đời còn lại.
Lạc Văn Xuyên giơ ba ngón tay lên trời, rất chính trực thề thốt trước mặt Sở Hạo. Hắn cười khẩy, hừ lạnh rồi tông cửa bước ra ngoài.
Lạc Văn Xuyên cảm thấy quả nhiên, tách khỏi nữ chính, toàn bộ rắc rối sẽ được giải quyết. Nhưng mà... cậu đã buột miệng nói với Sở Hạo những điều buồn cười như thế, lại còn thề thốt. Chắc anh ta không ác đến mức đi đồn khắp nơi đâu ha ...
Cậu làm việc một mạch đến tối muộn, làm quen hết tất cả loại hồ sơ khiến não của Lạc Văn Xuyên như muốn đơ ra. Cậu hơi hơi duỗi người, ánh mắt dừng lại không có tiêu cự.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Lạc Văn Xuyên nhìn một chút, áp lên lỗ tai.
- Văn Xuyên, ông tan làm chưa?
Lạc Văn Xuyên lại xoắn não, cố nhớ lại cốt truyện. Cậu cau mày một hồi, nói vào điện thoại.
- Lý Dịch ?
- Ờ là tui nè, ông đã tan làm chưa? Nếu đã tan rồi thì đến 7club nhé, tôi đợi ông đó.
Lý Dịch theo như cốt truyện là người bạn thân duy nhất với nguyên chủ từ hồi cấp 2. Người này là dạng tinh nghịch, không đứng đắn tí nào. Lý Dịch là con lai, mang trong mình hai dòng máu Đài Loan và Úc. Từ lúc học cấp 2 Lý Dịch và Lạc Văn Xuyên đã dính nhau gần như là mọi lúc, cho đến khi Lạc Văn Xuyên tiếp quản "Thịnh Thế", thời gian liền dành hết trên người nữ chính, đối với người bạn thân này khá vô tâm vô phế.
- Ừ, tôi đến ngay đây.
Người bên kia dường như hơi ngạc nhiên chút, vui vẻ tiếp lời.
- Thật tốt, đến mau nhé.
7 Club là một quán rượu khá nổi tiếng ở Thành phố A. Nơi đây không chỉ có rượu ngon thượng hạng, mà còn nổi tiếng về độ lâu đời của nó. 7Club được xây dựng từ những năm 90, thời kì đó được mua lại bởi một giao thương Nhật Bản, sau này ông ta mất đi, con cháu ông ta thay nhau phát triển quy mô của quán rượu này. 7Club không phải là nơi ai có tiền cũng có thể vào, ngoài tiền nhiều, còn phải là kẻ có quyền.
Lạc Văn Xuyên thay một bộ đồ thoải mái, áo thun quần cộc, giày thể thao, khoác bên ngoài một chiếc áo gió và một số phụ kiện khác. Cậu như rũ bỏ hết tất cả vẻ ngoài cứng nhắc, chính trực của Lạc Văn Xuyên cũ, giờ phút này cậu chính là Lạc Văn Xuyên mới, từ giờ về sau cũng sẽ như thế.
Văn Xuyên mở cửa, quán rượu trang trí theo phong cách cổ điển đặc trưng. Bên trong không nháo, đặc biệt yên tĩnh, tiếng nhạc du dương rót vào tai người thưởng thức. Một người quản lí nhanh chóng nhận ra cậu, tiến lại gần, kính cẩn cuối đầu.
- Lạc tổng, mừng quay trở lại
Danh sách chương