Ngọc Sính Đình nâng tay lên đưa về phía Cẩm Lễ, nhưng cậu lại hoảng loạn đứng lên vụt bỏ chạy, một mạch thẳng lên lầu rồi khoá trái cửa. Trương Đồng nhìn bóng dáng của cậu, thở dài một hơi.

- Thằng bé sẽ dọn đi sớm thôi.

Ngọc Sính Đình khẽ vuốt tay.

- Đình Văn Ngạn sẽ không cho anh ấy đi đâu. Cháu có thể cảm nhận được, anh Ngạn đối xử với người này rất khác.

Cô bé kéo ống tay áo lên, để lộ một vết bầm khá lớn trên cánh tay trái, cổ tay đã bị trật khớp một chút. Đây là thành phẩm khi đôi co với Đình Văn Ngạn.Mặt Ngọc Sính Đình không hề biến sắc, nghiêng đầu lạnh lùng dùng tay còn lại chỉnh hình lại cho cổ tay bị trật,”rắc” một cái đưa nó về vị trí cũ, toàn bộ quá trình không hề nhíu mày dù chỉ một chút.

Ngọc Sính Đình bất bại trên sàn đấu, nhưng khi trực tiếp đối đầu với Đình Văn Ngạn thì luôn để lại thương tích. Thường thì khi tập luyện với Y, Đình Văn Ngạn sẽ vô thức nương tay, nên cô bé rất ít khi bị thương khi tỉ thí với Y. Nhưng ngày hôm nay Y đã mất đi lí trí bình tình thường ngày, nên lực tay tác động có sức sát thương 100 phần trăm. Nếu không phải Ngọc Sính Đình mà là người bình thường, chắc có lẽ đã chết luôn trong đó rồi.

Khoảng hơn 30 phút sau, tiếng đập đồ dừng lại, bên trong là một khoảng yên tĩnh đến rợn người. Trương Đồng áp sát tai vào cửa, nghe ngóng.

- Sính Đình, tiếng động ngưng lại rồi.

Anh vừa nói vừa nhìn cô bé, có hơi ngạc nhiên. Thường khi phát bệnh thì phải đến hơn 1 tiếng Y mới có thể bình tĩnh trở lại, sao hôm nay lại nhanh thế? Trương Đồng khó khăn hít thở một hơi, ngoắc tay với Ngọc Sính Đình.

- Được rồi, chú sẽ mở cửa xem sao.

Cô bé gật đầu, từ trong thắt lưng lấy ra một cây côn nhị khúc loại nhỏ, chắc nịch nói.

- Đừng lo lắng, cháu sẽ yểm trợ cho chú.

Đây là phòng trường hợp Đình Văn Ngạn còn phát điên, phải có sự chuẩn bị trước. Trương Đồng nhẹ nhàng dùng chìa khoá mở cửa, vặn chốt rồi đẩy ra. Cánh cửa gỗ nặng nề di chuyển, hiện ra khung cảnh hoang tàn bên trong. Hiện ra trước mắt là một căn phòng lộn xộn, mảnh vỡ thuỷ tinh tung toé khắp nơi, những tệp tài liệu bị vứt lăn lóc khắp sàn nhà, chiếc ghế sô pha lúc nãy còn lành lặn đã lật ngửa.



Mà ở giữa đống đổ nát đó, một thân ảnh ngồi trên chiếc ghế da nhung hiện ra.

Áo thun trên người Y đã biến đâu mất tiêu, thân trên để trần, chỉ còn độc một chiếc quần dài. Đình Văn Ngạn đang hút thuốc, hắn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay dính máu, thoả mãn hít một hơi. Khí nicotin trần vào phế quản khiến y thả lỏng cơ thể. Trên người của Y đặc biệt có một hình xăm con rắn chói mắt ở bên dưới xương quai xanh, con rắn uốn lượn ôm lấy xương quai xanh của Y, giống như một kiệt tác của thượng đế.

Đình Văn Ngạn thành thục thả ra một vòng khói, phả vào không trung, khuôn mặt đẹp đẽ như sứ của Y thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói, càng khiến không gian thêm ma mị. Ngọc Sính Đình rùng mình một cái, cũng may là Y đã bình tĩnh trở lại. Nói không sợ là nói láo, nếu vào sai thời điểm, có khi Đình Văn Ngạn bẻ gãy luôn cánh tay còn đang lành lặn của cô mất.

- Thuốc đâu?

Giọng nói âm trầm của Đình Văn Ngạn vang lên, len lỏi trong phòng. Trương Đồng giật mình một cái vội vàng đi đến, đưa ra trước mặt Y vỉ thuốc con nhộng và một chai nước suối.

Đình Văn Ngạn không lấy nước suối, chỉ lấy ra một viên rồi chầm chậm nước xuống cuống họng, thở phà một hơi.

- Cẩm Lễ đâu?

Đây là câu hỏi thứ hai của Y, một câu hỏi mà không ai ngờ tới. Trương Đồng nhận lại vỉ thuốc từ tay Y, cuối đầu

- Cậu ấy đã lên phòng rồi ạ.

Đình Văn Ngạn hít một hơi, vứt điếu thuốc xuống đất. Y lạnh lùng đứng dậy, bỏ lại một câu không đầu không đuôi.

- Canh chừng cho kĩ. Tối tôi về

Nói xong Đình Văn Ngạn trực tiếp lấy xe rời đi, tiêu soái chạy khỏi khu biệt thự. Trương Đồng cùng Ngọc Sính Đình nhìn chiếc xe đã xa khuất dần sau làn khói, không khỏi trố mắt. Trương Đồng mím môi

- Đây là lần đầu tiên cậu ấy có thể tự mình bình tĩnh lại mà không cần thuốc. Có thể xem là một bước tiến khá mới mẻ đó.

Ngọc Sính Đình nheo mày, nhìn xa xăm

- Chú có nghĩ là liên quan đến Cẩm Lễ không. Từ khi đem người kia về anh ấy hành xử lạ lắm. Giống như… giống như anh ấy… đang sợ hãi một cái gì đó vậy.

Trương Đồng đặt một tay lên vai cô, trầm ngâm

- Chuyện riêng của thiếu gia, chúng ta chỉ cần tuân mệnh, không cần nói nhiều.

Ngọc Sính Đình lè lưỡi tinh nghịch, nhấc chân vào nhà

- Cháu lên coi anh Lễ làm sao rồi.

Ngọc Sính Đình bước lên lầu, dừng trước căn phòng đang khoá chặt, lễ phép gõ cửa 3 cái.



- Anh Lễ, là em, Sính Đình đây.

Cô bé đút một tay vào túi quần, lặng lẽ chờ đợi cánh cửa kia mở ra. Chờ khoảng 3 phút hơn thì tặc lưỡi nhấc chân rời đi. Ngay lúc. Vừa xoay người, tiếng”kèn kẹt vang lên, một cánh tay của Cẩm Lễ thò ra ngoài

- Nói cho tôi biết đi. Giải thích rõ ràng.

Ngọc Sính Đình thở dài, cuối đầu xuống

- Em có thể vào không?

3 giây trôi qua, cánh cửa phòng mở rộng trước mắt cô, thân ảnh cao gầy đập vào mắt của Ngọc Sính Đình. Cô bé bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Cẩm Lễ, kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc cô bé gặp được Đình Văn Ngạn trong bệnh viện cho đến lúc y hắc hoá, lật đổ Đình gia, lập sàn đấu ngầm. Khoảng thời gian đó đối với Đình Văn Ngạn rất đen tối, càng khiến cho Y trở nên lạnh lùng ngạo mạn, giống như một đoá hoa bọc đầy gai nhọn, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể đổ máu.

Cuộc đời của Đình Văn Ngạn sớm đã nhúng chàm, kêu Y quay đầu thì cũng đã muộn, y đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Một người như Đình Văn Ngạn vốn trẻ tuổi nhưng lại lõi đời hơn bất kì ai. Y vốn đã trải qua cái thời ngây ngô thiếu niên, hiện tại chỉ sợ Y đã biến thành cái dạng người trời không sợ, đất không sợ rồi.

Cẩm Lễ lặng lẽ nghe hết toàn bộ câu chuyện, không nói một lời. Sự kiện lúc nãy quá chấn động khiến cậu gần như hoảng loạn đến phát điên. Khi chạm đến đôi mắt mờ đục của Đình Văn Ngạn, không có một chút ánh sáng nào trong đôi mắt ấy, hoàn toàn tối tăm đen kịt. Bóng dáng của cậu phản chiếu trong mắt y, cực kì hoang dã.

- Đa số thời gian phát bệnh anh ấy không thể đến bệnh viện, vì cơ thể anh ấy có tiếp xúc với thuốc phiện, đã dính líu đến hình sự, nên anh ấy chỉ có thể xử lí tại nhà. Đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy có thể tự mình bình tĩnh trở lại mà không cần thuốc.

Cô nhìn vào mắt Cẩm Lễ, thành thật nói.

- Đáng lẽ các người nên nói cho tôi biết ngay từ lần đầu tiên tôi đặt chân vào đây.

Cậu đứng thẳng người, nhìn vào mắt của Ngọc Sính Đình, khó khăn hít thở

- Nói với cậu ta một tiếng, tôi sẽ dọn khỏi đây.

Ngọc Sính Đình không thể khuyên ngăn được người kia, chỉ có thể chắp tay đi khỏi phòng. Trương Đồng thấy cô bé rầu rĩ bước ra, khẽ mím môi

- Nếu cậu ấy dọn ra, chỉ sợ thiếu gia sẽ kiếm mọi cách để lôi cậu ấy trở về.

Đình Văn Ngạn một khi đã muốn cái gì thì cực kì điên cuồng. Mọi người biết y chỉ giữ Cẩm Lễ vì sự hứng thú nhất thời, nhưng cho dù là vậy, y cũng không cho phép bất kì ai động chạm đến món đồ chơi yêu thích của Y. Với Cẩm lễ bây giờ, cậu như là chiếc vảy ngược của Đình Văn Ngạn, bất cứ thứ gì liên quan đến cậu đều khiến Y liếc mắt để ý. Chỉ tiếc sao cậu lại lọt vào trúng tầm ngắm của Y.

Cẩm Lễ bắt xe nhưng không biết đi đâu, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại quay lại bệnh viện của Lạc Văn Xuyên.

Lúc bước đến người đầu tiên lọt vào tầm mắt của Cẩm Lễ chính là Diệp Lâm Anh. Hắn ta đứng ngoài hành lang bệnh viện, ánh mắt tối tăm đang nối máy gọi cho ai đó. Giọng trầm khàn của hắn vang lên trên hành lang bệnh viện, hình như là việc gì đó liên quan đến Sở Hạo.

Diệp Lâm Anh nói chuyện điện thoại xong mới phát hiện có người đứng đó nhìn mình, vóc dáng cao gầy đang hướng hắn mà đi tới. Trông người kia nom hơi đáng thương, ánh mắt hướng xuống, cổ áo xộc xệch, thậm chí còn có dấu ngón tay hằn mờ trên cổ.



Diệp Lâm Anh nhướn mày, thẳng người đứng trước mặt Cẩm lễ

- Lạc Văn Xuyên đang nghỉ ngơi.

Một câu nói duy nhất, đã chặn lại tất cả những gì mà Cẩm Lễ định thốt lên. Cậu cuối người ngồi xuống băng ghế, ánh mắt tan rã

- Chắc anh không quên rằng, ngay từ lúc anh còn tình nồng ý đẹp với Tô tiểu thanh, tôi vốn đã kề vai với Lạc Văn Xuyên rồi.

Diệp Lâm Anh lạnh lùng nhếch môi.

- Cũng phải xem bản lĩnh của cậu có dư không. Đối với cậu, tôi xử lí dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.

Cẩm Lễ có hơi thất vọng. A… thì ra, giá trị của cậu cũng chỉ có đến thế thôi. Dù là Đình Văn ngạn… hay Diệp Lâm Anh… cũng có thể dễ dàng tuỳ ý đe doạ cậu. Bởi vì sự thật là vậy. Khi cùng đường người ta thường có xu hướng đâm đầu một cách ngu xuẩn. Nhưng cậu không thể, vì cậu còn có mẹ, có em trai. Cho dù có quỳ xuống bằng đầu gối, bị thương đến sứt đầu mẻ trán, cũng Vĩnh viễn không có quyền ngẫng đầu nói chuyện.

- Diệp tổng, tôi sẽ rời khỏi Lạc Thị, cũng sẽ không bám theo Lạc Văn Xuyên nữa. Nhưng đổi lại, hãy đáp ứng tôi một điều kiện.

Hành lang bệnh viện vắng người, vì đây là tầng VIP nên ngay cả y tá bác sĩ cũng hạn chế đi lại, chỉ khi nào có sự cố khẩn cấp mới có mặt. Giọng của Cẩm Lễ vang lên rõ ràng, chắc nịch. Thậm chí còn có thể nghe ra trong đó là sự bất lực. Hắn nhướn mày, thú vị nói.

- Cần bao nhiêu tiền? Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cả gia đình cậu lên đây để tá túc, một trong những căn hộ ở thành phố này, cho cậu chọn tuỳ ý. Nhưng nếu cậu đã nói ra điều kiện của mình, thì hãy giữ nó bên cậu cho đến khi xuống mồ.

Cẩm Lễ nghe ra sự nghiêm nghị hiếm có trong giọng nói của hắn. Từ lúc nào nhỉ…. Hắn đã yêu thích lạc Văn Xuyên đến như vậy từ lúc nào nhỉ? Nhưng mấy điều đó không quan trọng nữa, cậu chỉ cần có cái mình muốn thôi.

- Diệp tổng, điều kiện của tôi chính là…. Tôi muốn tránh khỏi tai mắt của Đình Văn Ngạn, hãy giúp tôi tìm kiếm một nơi ở mới. Cả đời tôi… không muốn gặp lại tên khốn đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện