Edit+ Beta: Kỳ Vân

Tiếng Tề Vân Sơ lôi Sở Ca trở lại từ trong suy nghĩ sâu xa, cô vừa nhấc đầu lên, liền thấy toàn bộ người trong phòng nghị sự đều đang nhìn cô. Tề Vân Sơ cũng đang trợn mắt tức giận nhìn cô.

Sở Ca có chút không được tự nhiên kéo kéo vạt áo mình, đứng dậy xin lỗi.

“Xin lỗi, là ta không đúng. Các người cứ tiếp tục.”

Tề Vân Sơ hít sâu một hơi, áp xuống dục vọng muốn phát hỏa của chính mình, tiếp tục nói tiếp kế hoạch.

“Ta cùng Sở Ca dẫn người tấn công trực diện, Trần Cách dẫn người từ bên trái sơn đạo đánh bọc qua… Tốt, cứ như vậy, tất cả trở về chuẩn bị, Sở phó tướng ở lại.”

Mọi người cho Sở Ca một ánh mắt tự cầu phúc, sau đó nhanh chân chạy đi.

Sở Ca “…”

“Sở phó tướng không đồng ý với ý kiến gì sao, lúc mọi người đang nghị sự mà thất thần?”

Tề Vân Sơ đem bản đồ trong tay để lên trên bàn, lười biếng dựa vào lưng ghế, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Sở Ca. Truyện được đăng tải trên wattpad @minyunki_heun.

Sở Ca nuốt nuốt nước miếng, hơi lui về phía sau một bước nhỏ, không biết vì cái gì, cô có chút sợ Tề Vân Sơ.

“Không, không phải, chắc là tối ngày hôm qua không ngủ được, nên tinh thần có chút không được tốt lắm, thuộc hạ nguyện ý chịu trừng phạt.”

“Hừ ~ trừng phạt thì không cần, ngươi đợi lát nữa trở về chép cho ta một phần kinh.”

“Chỉ… Như vậy?” Sở Ca có chút ngoài ý muốn, đơn giản như vậy liền buông tha cho cô? “Phải, cứ như vậy, ngươi đi về trước đi!”

Sở Ca gật gật đầu, mới vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm Tề Vân Sơ phiêu phiêu ở phía sau người vang lên.

“A! Ta vừa rồi quên nói, phần kinh này không phải đưa cho Hoàng Thượng, mà là cho Thái Hậu, phải viết là "vi thần rất muốn đáp ứng, chỉ là đang ở nơi biên cương, không có tâm tình để lập gia thất, đối với sự ân sủng của công chúa, vi thần chỉ có thể cự tuyệt.”

Sở Ca lảo đảo một cái, trong lòng còn vài phần mong đợi quay đầu nhìn về phía Tề Vân Sơ.

“Công chúa của thánh thượng đông đảo, không biết người tướng quân nói là vị công chúa nào?” Ngàn vạn lần không được giống như cô nghĩ! Truyện được đăng tải trên wattpad @minyunki_heun.

Tề Vân Sơ nhếch miệng cười, “Tam công chúa, Vân An điện hạ.”

“Không không không, tướng quân, thuộc hạ thật sự biết sai rồi, tướng quân đại nhân đại lượng, thuộc hạ tự nguyện phạt ba mươi trượng, xin tướng quân thu hồi mệnh lệnh lại!”

Sở Ca thiếu chút nữa quỳ xuống với Tề Vân Sơ, Vân An công chúa? Chính là muội muội và nữ nhi của Thái Hậu và Hoàng Thượng sủng ái nhất, đắc tội nàng, chờ sau khi nàng hồi kinh, nàng chắc chắn sẽ đem phủ Quốc Công hủy đi, cô còn có thể sống tốt được sao!

Tề Vân Sơ đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cười với cô một cái, lúc Sở Ca cho rằng hắn sẽ thu hồi nhiệm vụ này, thì hắn lại duỗi tay ra cầm lấy bả vai cô, sau đó xoay người cô lại, đẩy ra ngoài! Là đẩy đi ra bên ngoài!

Sở Ca ngơ ngác đứng bên ngoài lều trại, tại sao lại như vậy? Nói tốt, ôn nhu, săn sóc ở đâu? Mẹ nó đây là một người vô lại đi! Thở dài, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc đi về doanh trướng của mình.

Tề Vân Sơ buồn cười nhìn Sở Ca đã đi xa, hắn vẫn là lần đầu tiên biết trêu đùa cô nguyên lai lại chơi tốt như vậy. Nhìn khuôn mặt luôn luôn đạm mạc lại lộ ra biểu tình sinh động như vậy, tâm tình của hắn cũng trở nên tốt hơn.

Sở Ca không nghĩ tới lần chiến tranh tiếp theo sẽ đến nhanh như vậy, không đợi cô nghĩ nên viết câu văn như thế nào để đưa lên cho Thái hậu mới tốt, thì đã nhận được tin tức Phong Quốc tấn công.

Trận chiến này luôn đứt quãng giằng co nửa tháng, Sở Ca cũng đã được thể nghiệm qua một chút cái gì gọi là địa ngục trần gian, không có lúc nào là không bị máu văng tung tóe ở trên mặt, trên người không có chỗ nào sạch sẽ, nhắm mắt lại, thì đầu óc lúc nào cũng đều là cánh tay, chân bị chặt đứt và một màu đỏ che trời lấp đất. Truyện được đăng tải trên wattpad @minyunki_heun.

Sở Ca dùng sức phất tay chém rớt bóng người mới nhào lên trước mặt cô, đem kiếm cắm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cô đã ba ngày không chợp mắt, cũng không có ăn qua cái gì, bả vai không biết từ khi nào đã bị thương, thể lực cô đã tiêu hao quá mức, hoàn toàn không gắng sức nổi nữa.

Bên tai có gió lạnh xẹt qua, Sở Ca khó khăn lắm mới né ra được, nhưng đối diện với thanh đao đang tiến lại đây cô đã không còn sức lực để tránh né, lúc cô đang ở trong lòng vội vã gọi Ngọc Đồng, thì đột nhiên nghe thấy "keng" một tiếng, tiếp theo cánh tay liền truyền đến cảm giác một cổ lực thật lớn kéo cô lại, phía sau lưng đã đâm vào một cái ôm cứng rắn.

“Đứng ở phía sau, dựa vào ta!”

Sở Ca dựa vào sau lưng Tề Vân Sơ, nhìn hắn vì cô mà bình định tràng cảnh tinh phong huyết vũ này, trong lòng cô chấn động, một dòng nước ấm xẹt qua, đây thật là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như vậy.

“Lão đại, làm sao bây giờ? Viện binh của chúng ta còn chưa tới, thế công của bọn họ thì càng ngày càng mạnh, nếu không… Chúng ta…”

“Không được, không thể đầu hàng, chúng ta thân là tướng sĩ Vân Quốc, trách nhiệm của chúng ta chính là bảo vệ bá tánh và lãnh thổ Vân Quốc, đại biểu chính là vinh dự cho Vân Quốc, sao có thể đầu hàng với một Phong Quốc nhỏ bé được! Truyền lệnh xuống, thề sống chết bảo vệ biên cương, một tấc đất cũng không cho!”

“Một tấc đất cũng không cho!”

“Một tấc đất cũng không cho!”



Phía dưới vang lên một trận phụ họa, kích động đánh tới lòng người!

Sở Ca ngẩng đầu nhìn về phía Tề Vân Sơ, biểu tình hắn kiên nghị, trong lòng Sở Ca chấn động, rốt cuộc thì giờ phút này cô cũng đã hiểu rõ câu nói vẫn luôn làm người khác tâm tâm niệm niệm kia: Ý trung nhân của ta là anh hùng xuất thế, có một ngày hắn sẽ dẫm bảy đám mây tới để cưới ta…

Tề Vân Sơ là một anh hùng chân chính, là anh hùng xuất thế của cô! Truyện được đăng tải trên wattpad @minyunki_heun.

“Ngọc Đồng, ta muốn đổi tinh lực phù.”

“Tinh lực phù đã đổi thành công, sau khi sử dụng tinh lực khôi phục 60%, có tác dụng duy trì trong thời gian hạn định là sáu giờ. Khấu trừ 5 tích phân, hiện tại còn thừa -5 tích phân.”

Sở Ca nghe thấy tích phân còn lại của chính mình, thân thể cương cứng một chút, nhưng vẫn đem tinh lực phù phân tán đến trên người mỗi tướng sĩ Vân Quốc, quả nhiên trong chốc lát sau, mọi người liền cảm giác được sức lực trên người chính mình chậm rãi khôi phục.

Liếc mắt nhìn Tề Vân Sơ một cái, Sở Ca xoay người huy động cánh tay, cô muốn cùng hắn kề vai chiến đấu!

Một canh giờ sau, viện quân của Vân Quốc cũng tới, trận chiến tranh này lấy Vân Quốc áp đảo thắng lợi mà kết thúc. Hơn nữa hai bên còn ký kết hiệp ước mười năm hòa bình.

Sau khi chấm dứt chiến tranh thì thực ra bọn họ cũng không có mở khánh công yến như thường lệ, ngược lại, bầu không khí có chút nặng nề.

Qua sáu, bảy ngày sau mới chậm rãi khôi phục lại được, khánh công yến cũng được định vào buổi tối ngày thứ bảy sau chiến tranh.

Sở Ca không có uống rượu, ở bữa tiệc ngồi một lát liền lấy cớ rời đi, hiện tại không có người, cô cầm quần áo trộm đi đến sau núi. Truyện được đăng tải trên wattpad @minyunki_heun.

Kỳ thật nguyên chủ tới nơi này cũng không hoàn toàn là vì tắm rửa, nơi này an toàn, cũng đủ để cho cô ẩn nấp, cô ở chỗ này hoàn toàn có thể tự do tự tại làm một nữ nhân.

Cởi quần áo rồi vào nước, hôm nay thời tiết rất tốt, nước ở đây cũng không lạnh, Sở Ca ở trong hồ bơi vài vòng, đem lưng dựa vào trên tảng đá, lẳng lặng suy tư nhiệm vụ lần này, Tề Vân Sơ tính tình quá cẩn thận, cũng không có dính dáng quá nhiều gì tới nguyên chủ, câu dẫn hắn, nhất định là chuyện khó khăn nhất.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn xem nguyên chủ như là huynh đệ với hắn, nếu đột nhiên phát hiện cô là nữ nhân, đừng nói đến thân cận, ngược lại hắn sẽ cách xa cô ra…

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được một tiếng nước nhỏ, trong lòng Sở Ca cả kinh, cầm lấy một kiện quần áo nhanh chóng khoác lên trên người, vừa định rời đi, lại đột nhiên cảm giác được mắt cá chân bị người khác giữ chặt, dùng sức kéo một cái, cô lại một lần nữa ngã vào trong nước.

Tác giả có lời muốn gửi gắm: Ngạch ~ ta sai rồi! Thịt thịt ở chương sau! Ta bảo đảm! Chương sau nhất định có thịt.

Mặt khác, từ lúc chương bắt đầu, liền phải thu phí, không có biện pháp, tôi cũng phải ăn cơm ~

Một chương năm mươi PO, số lượng từ bảo đảm sẽ hơn một ngàn cây ngũ gia bì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện