“Ngươi không phải Lương Nhi, ngươi là ai?”

Thanh âm Tần Vô Xuyên tuy rằng suy yếu, nhưng trong toà tháp hắc thạch yên tĩnh thế này lại giống như âm thanh nổi, vang vọng thật lâu.

Đột nhiên nghe một thanh âm như thế, Lâm Thu khó khăn lắm đang có chút tâm viên ý mãn bị dọa muốn nhảy dựng, trái tim trong lồng ngực “thình thịch” nhảy loạn, xấu hổ đến hai má nóng lên, đẩy Ngụy Lương ra, trốn về phía sau hắn.

Dáng người hắn rắn chắc thon gầy, đầu cũng cao, vừa lúc có thể che nàng kín mít.

Sau khi tất cả ngượng ngùng nảy lên trong lòng rút lui, trái tim nàng lại “lộp bộp” chìm xuống —— lời này của Tần Vô Xuyên, có ý gì? Ngụy Lương nhẹ nhàng cười hai tiếng, nói: “Lão Kiếm Quân sao lại nói ra lời này.”

Tần Vô Xuyên thở dài: “Lương Nhi là một tay ta nuôi lớn, cũng một tay ta dạy dỗ ra, ta đối với hắn, sợ là còn hiểu rõ hơn cả hậu nhân của ta. Nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của ngươi, trong lòng ta liền tỏ như gương sáng, biết ngươi không phải là Lương Nhi.”

Ngụy Lương cười như không cười: “Ngươi cứ nói ra như vậy, là muốn bức ta diệt khẩu sao.”

“Ngươi sẽ không.” Tần Vô Xuyên hạ môi cười một cách mỏi mệt, “Ngươi có thể buông bỏ thành kiến đối với ma chủng, tìm được cách giải quyết ma chướng, nhất định là người trí tuệ nhân từ ái. Cho tới bây giờ, ta mới chân chính hiểu được gia phụ. Hoá ra cái gọi là ma, chỉ là một loại bệnh mà thôi. Làm gì có cái đạo lý đem người bệnh hoạn đuổi tận giết tuyệt? Ngàn vạn năm qua, tất cả chúng ta đều đi lầm đường rồi……”

Ông thở dài, lại nói: “Gia phụ cả đời đều tìm kiếm biện pháp phổ độ cho ma, ta không ủng hộ cách làm của ông ta, càng oán hận ông ta không để ý đến ta cùng nương ta. Sau khi nương ta chết đã nhiều năm, ông ta mới nhớ đến bà, trở về muốn nhìn qua một cái. Ta dưới cơn giận dữ, cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ, còn cố ý đổi tên thành ‘ Tần Vô Xuyên ‘. Tần là họ của nương ta, ‘ vô xuyên ‘ có nghĩa gì thì không cần phải nói.”

Hắn còn cố nói tiếp: “Sau đó gia phụ chết, ta vừa thống kɧօáϊ lại vừa bi ai, trước sau không có cách nào tiêu tan. Ông ta muốn độ ma, ta càng muốn chém tận giết tuyệt lũ ma ấy! Ta liều mạng tu hành đến đỉnh, lại đem ý niệm của mình giáo huấn cho đệ tử dưới toạ. Ta vốn tưởng rằng cả đời này có thể thoát khỏi bóng ma của ông ta, trở thành người được thế nhân chân chính kính ngưỡng, ai ngờ…… Lại gặp một nữ tử Ma tộc.”

“Nàng ta làm ta mê muội, ta nhất thời hồ đồ, thế mà cùng nàng cộng độ Vu Sơn (Editor: nghĩa là song tu ấy), lây dính ma chướng. Ta cứ tưởng rằng bằng ý chí của mình, nhất định có thể chiến thắng đám ma chướng hèn hạ kia, lại không ngờ ma độc đó căn bản không phải thứ mà sức người có thể chống lại! Lương Nhi không đành lòng giết ta, phong ấn ta tại Cửu Dương tháp, nói với bên ngoài rằng ta đã ly thế.”

“Một đêm phong lưu này làm phu nhân ta vô cùng thất vọng, theo Vương Truyện Ân mà đi. Huyết mạch của lão Hoang gia vậy mà lại đứt đoạn dưới tay ta…… Gia phụ nhất định là hận chết cái tên bất hiếu, không có người nối dõi như ta!”

Khoé môi Ngụy Lương hơi cong lên, ngữ khí lành lạnh: ” Cũng chưa chắc. Ông ta chính là vì để con cháu thiên hạ đời đời có được sự che chở tốt nhất.”

Giọng hắn hơi cao lên, bộ dáng như rất có oán niệm.

Tần Vô Xuyên đầy mặt khó hiểu, Ngụy Lương lại không có chút ý định muốn giải thích.

Nghe đến đó, Lâm Thu cũng coi như cũng đã hiểu. “Gia phụ” trong miệng Tần Vô Xuyên chính là Hoang Xuyên. Hoang Xuyên cả đời hành tẩu tứ phương, chỉ lo tiếp tế thiên hạ, lại xem nhẹ thê nhi của chính mình, gieo cho nhi tử khúc mắc nan giải, cuối cùng quyết liệt đoạn tuyệt với ông ấy.

Nhưng di truyền cũng quá tốt đi, Tần Vô Xuyên cũng thiên phú cực cao, tu thành một thế hệ Kiếm Quân, sáng lập Vạn Kiếm Quy Tông, còn dạy ra một đồ đệ giỏi như Ngụy Lương.

Từ từ! Nói như thế, vậy Ngụy Lương đang đứng đây không phải là Ngụy Lương thật, đây chính là sự thật có phải không ?!

Tần Vô Xuyên rốt cục chậm rì rì đứng lên, đoan đoan chính chính vái chào: “Xin hỏi, ngài tột cùng là người phương nào? Đồ nhi Lương Nhi của ta, hiện giờ có còn trêи đời không?”

Đôi tay Lâm Thu không tự giác mà nắm lấy xiêm y Ngụy Lương. Cái áo bào màu nâu này của hắn đã bị ma chướng lúc nãy xé rách một đường dài sau lưng, Lâm Thu tiện tay nắm chặt, nắm lấy miếng vải bên cạnh chỗ rách.

Ngụy Lương nhận thấy được nàng khẩn trương, trở tay bắt được bàn tay nhỏ bên kia của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đi phía trước —— chỉ nghe “xoẹt” một tiếng như tiếng vải rách, áo bào trêи người Ngụy Lương cơ hồ bị xé thành hai mảnh.

Ngụy Lương: “……”

Lâm Thu: “……”

Tần Vô Xuyên: “……”

Vốn dĩ không khí có hơi chút trầm trọng tức khắc liền trở nên một lời khó nói hết lên.

Ngụy Lương thật hiếm khi mà hơi thở có chút không xong: “Nhắm mắt lại!”

Tần Vô Xuyên cùng Lâm Thu đều thành thành thật thật xoay lưng lại.

“Xạc”, xiêm y rách te tua bị hắn ném trêи mặt đất.

“Vù”, âm thanh áo choàng vung lên.

Lâm Thu quay người lại, thấy Ngụy Lương đã thay một cái áo bào mới màu trăng non.

Cái màu này trêи người hắn làm cho nhan sắc hắn như hoa băng trong sương tuyết, đuôi lông mày, khóe mắt đều nhè nhẹ tiết hàn khí tinh xảo ra bên ngoài.

“Ta từng là ma chủ.” Hắn vô cùng bình tĩnh nói.

Tần Vô Xuyên đang xoay người lại một nửa, dưới chân lập tức ngưng lại, thiếu chút nữa ngã ngồi trêи mặt đất.

Chỉ thấy Ngụy Lương cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười nửa chính nửa tà: “Như thế nào, lão Kiếm Quân mới vừa rồi không phải còn nói, ma chỉ là bệnh, không phải là tội ác tày trời.”

Tần Vô Xuyên: “……” Cái này bảo người ta nói tiếp như thế nào chứ?

Giây lát, lão nhân này hơi hơi mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Mới vừa rồi ngươi nói, ta không thể áp chế ma chướng là bởi vì ta quá yếu…… Hay là, ngươi……”

Ngụy Lương mặt vô biểu tình: “Cái thứ này, có cái gì quan trọng chứ.”

Lâm Thu từ lúc bước vào trong tháp đến giờ đã chứng kiến được thủ đoạn phong ấn ma chướng của hắn, giờ nghe hắn nói như vậy, cũng bất giác thấy lạ.

Là hắn nói, thật sự có thể phong ấn lũ ma chướng đến không ngóc đầu lên được.

Chỉ là……

Hắn là ma chủ?

Nàng không hiểu sao lại thấy không tin nhỉ ?

Hơn nữa, ma chủ không phải vì mẹ của Vương Vệ Chi mà phát động đại chiến tiên ma sao?

Là Tế Uyên nói dối, hay là Ngụy Lương nói dối?

Nếu Ngụy Lương nói dối, vậy chuyện hắn nói dối, đến tột cùng là chuyện “Hắn là ma chủ”, hay là chuyện hắn “chưa từng động tâm với bất luận nữ nhân nào”? Hay là là…… có ẩn tình khác ?

“Vậy thì, Lương Nhi đâu?” Tần Vô Xuyên hỏi.

Ngụy Lương nhàn nhạt cười, nói: “Ngươi cứ an tâm ở trong tháp đi —— dù sao đã ở mấy ngàn năm, thêm mấy ngày nữa thôi. Đồ nhi của ngươi, sẽ trả lại ngươi.”

Đầu Lâm Thu vừa nghiêng, theo bản năng hỏi: “Vậy lúc đó phu quân ta đâu?”

Hốc mắt Ngụy Lương hơi hơi trừng lớn, trêи mặt lại bình tĩnh như cũ, đuôi mắt lại nhếch lên một chút: “Tất nhiên là của ngươi.”

Hắn vẫy tay, chỉ thấy Đấu Long sợ hãi rụt rè đi tới, cúi người xuống.

Hắn ôm lấy Lâm Thu, nhảy lên phía sau lưng Đấu Long, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nó.

Đấu Long liền rải bốn cái chân béo ngắn ngủn, theo cầu thang hắc thạch chạy như bay đi xuống.

Lâm Thu nhịn không được hỏi lại hắn một câu: “Ngươi thật sự là ma chủ?”

Ngụy Lương đầy mặt đạm nhiên, như suy tư gì đó ngắm nghía đầu nàng, liếc mắt một cái, thản nhiên trả lời: “Đúng, mà cũng không đúng.”

Thực sự tốt quá mà, đây là “Schrodinger ma chủ”.

Lâm Thu cảm thấy mình đang gặp báo ứng rồi.

Hai người một Đấu Long rời khỏi Cửu Dương tháp.

Lâm Thu phát hiện, cái tòa hắc tháp này tuy rằng vẫn còn đen tuyền không có chút ánh sáng, nặng nề đè lên mặt đất, nhưng không khí điềm xấu mờ mịt áp lực tán ra bốn phía lúc đầu cũng đã biến mất.

“Sư tôn!” Mới ra khỏi tháp, liền nghe được dưới bậc thang tháp truyền đến tiếng của Cố Phi.

Cố Phi đã chờ đợi rất lâu bên ngoài Cửu Dương tháp, thấy Ngụy Lương ra tới, vội vàng tiến lên thi lễ, bẩm: “Có ba sự kiện muốn bẩm báo với sư tôn. Chuyện thứ nhất nhất, Vương thị tỏ ra tiếc nuối với cái chết của Trịnh Tử Ngọc, Lâm Đông, nguyện ra tiền xuất lực hậu táng mấy người đó, còn hung thủ Vương Truyện Ân, bọn họ chỉ nói là liên lạc không được, không có cách nào. Chuyện thứ hai, Vương Vệ Chi đưa tới một mật hàm, nói muốn sư tôn đích thân mở ra. Chuyện thứ ba, nhiều ngày liên tiếp chúng con tìm hiểu tòa thành trì bị Ma tộc đánh hạ, Ma tộc đang tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, cực kỳ thảm thiết, ngay cả giữa Trung Nguyên cũng nhiều lần truyền đến tin báo, nói có tu sĩ Nguyên Anh mất tích ly kỳ!”

Hắn đem phong mật thư trong tay dâng lên cho Ngụy Lương.

“Tin của Vương Vệ Chi.” Ngụy Lương tiện tay đưa cho Lâm Thu, “Ngươi xem hắn nói gì trong đó.”

Cố Phi giờ phút này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Lâm Thu vốn dĩ nên bị trấn trong Cửu Dương tháp, vậy mà lại êm đẹp đứng bên cạnh sư tôn, hai người như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng bên nhau, xứng đôi cực kỳ.

Đầu giường đánh nhau cuối giường hoà à ? Chợt thấy có chút xấu hổ.

Đã nhiều ngày, rất nhiều đệ tử đều ở sau lưng vui sướиɠ khi người gặp họa, khua môi múa mép nghị luận chuyện này, mấy vị quản sự bên trêи cũng không có cách nào phân thân đi giám sát, liền không thèm để ý đến nữa.

Chuyện này mà để cho sư tôn nghe thấy…… Không được, không được.

Cố Phi lau lau mồ hôi trêи trán, vội vàng cáo từ, như lửa đốt dưới ʍôиɠ mà quay đầu chạy đi.

Lâm Thu mở ra phong thư Vương Vệ Chi truyền đến, lấy giấy bên trong ra xem.

Là một xấp giấy thật dày!

Lâm Thu: “……”

Mở ra vừa nhìn, mấy dòng chữ viết giống như trùng bò lằn ngoằng trêи giấy. Nghiêng lệch, khó coi, lại còn cố gắng viết theo phong cách rồng bay phượng múa, vô cùng khó đọc.

Lâm Thu: “……” Tự nhiên có chút thấy rõ tính tình điên đảo của Vương Vệ Chi này qua mấy dòng chữ viết tay.

Nhìn nửa ngày, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Lương: “Đọc không hiểu.”

Ngụy Lương nhận tờ giấy viết thư về tay mình, thuận miệng nói: “Khi nào trở về ngươi mài mực cho ta, để ta trả lời cho hắn .”

Lâm Thu cảm thấy hình như có chỗ nào đó có chút quái quái.

Thế giới tu chân, cũng phải dùng bút mực để truyền tin sao?

Ngụy Lương một tay cầm xấp giấy tiên đang phiêu động “Lả tả” kia, một tay kia nắm tay nàng, mang nàng đi về hướng ngọn núi chính.

“Vương Vệ Chi cùng Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm đang ở cùng nhau.” Ngữ khí của Ngụy Lương bình đạm, “Đồng hành cùng bọn họ, còn có một người tên là Trác Tấn, là tiên sinh dạy học.”

Lâm Thu: “?”

Ngụy Lương nói: “Tần Vân Hề động sát ý đối với người này, bất quá có Vương Vệ Chi che chở, cũng không quá đáng ngại.”

Lâm Thu: “Vương Vệ Chi và Liễu Thanh Âm lại ở cùng nhau sao? Trác Tấn là ai?”

Sao tự nhiên xuất hiện một nhân vật không có trong sách nhỉ ?!

Ngụy Lương ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu, lạnh lạnh nói: “Vương Vệ Chi cùng ai ở bên nhau, cũng không quan hệ gì đến ngươi. Còn Trác Tấn là ai…… xem ngươi có thích hay không đã.”

Lâm Thu: “……” Ủa cái ngữ khí như đang giới thiệu đối tượng xem mắt này là chuyện như thế nào?!

“Từ từ,” Lâm Thu thật tình cảm thấy chấn kinh, “Tần Vân Hề vậy mà còn dám trở về?”

Ngụy Lương nhẹ giọng cười lạnh: “Là Liễu Thanh Âm muốn trở về. Vương Vệ Chi thông minh, liền chiều theo ý nàng ta, nói muốn hộ tống Trác Tấn cùng nàng ta cùng nhau trở về. Tần Vân Hề không lay chuyển được hai người, có Vương Vệ Chi ở giữa làm khó làm dễ, hắn không làm gì được, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, nhưng mà cho dù kéo dài như thế nào đi nữa, bây giờ có lẽ cũng sắp về đến rồi.”

Khi nói chuyện, hai người đã về tới trong phòng của bọn họ.

Ngụy Lương lấy giấy và bút mực từ trong túi Càn Khôn ra, Lâm Thu ngồi ở trước bàn gỗ, chậm rì rì mài mực cho hắn.

Như vậy thật là hơi có chút tư vị năm tháng tĩnh hảo.

Ngụy Lương tay phải cầm bút, tay trái hơi vén tay áo rộng, đặt bút xuống, chữ như rồng bay phượng múa, liền mạch lưu loát.

Lâm Thu thăm dò ló đầu nhìn, không khỏi kinh hô ra tiếng nho nhỏ.

Mấy dòng chữ trêи giấy thật sự là quá xinh đẹp.

Người ta nói chữ chính là người, chữ của hắn lại càng xinh đẹp hơn người. Vừa thanh tuyển phiêu dật, lại có đại khí cổ xưa, màu mực đen thường thường vô kỳ, thế nhưng lại bị này dòng chữ này làm cho có cảm giác ám hỏa lưu kim.

Tiếc nuối duy nhất chính là —— nàng thật sự đến lúc này mới phát hiện, mình xem không hiểu chữ của cổ nhân.

Vậy ra cũng oan uổng cho Vương Vệ Chi, tuy rằng chữ hắn xấu thật, nhưng mà cái chuyện làm cho người xem hoàn toàn không hiểu thì không phải vấn đề của hắn, mà là vấn đề ở chỗ Lâm Thu thất học nga.

Ngụy Lương lưu loát viết xong hồi âm, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, hỏi Lâm Thu: “Như thế nào.”

Lâm Thu: “……” Xem không hiểu mà!

Chợt, nàng phản ứng lại. Ngụy Lương cũng không phải hỏi nội dung trong hồi âm của hắn như thế nào, mà là hỏi nàng, chữ của hắn như thế nào.

Nếu nghĩ sâu xa hơn một chút, câu hắn chân chính muốn hỏi chính là, chữ hắn so với chữ của Vương Vệ Chi, có phải giống như nhật nguyệt so với cỏ mục không.

Nếu phải nói thật, thì đúng là…

Nếu một mai Vạn Kiếm Quy Tông có đóng cửa, hắn đi ra ngoài bán chữ cũng có thể thành một thế hệ tông sư.

Nàng chân thành khen: “Đẹp!”

Hắn nhàn nhạt cười, lưu loát cầm từ giấy lên, hơ dưới ánh nến lướt qua một cái, sau đó để vào trong tay áo.

Lâm Thu lưu luyến không rời nhìn chằm chằm cổ tay áo hắn.

Ngụy Lương nói: “Bây giờ giúp ngươi kết anh trước, hay đi điều tra xem vụ người mất tích trước ?”

“Đi cứu người trước đi.” Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, “Có ngươi kế bên, ta hoàn toàn an toàn rồi, không cần để bụng chuyện kết anh sớm mấy ngày muộn mấy ngày đâu.”

Tới khu ma chiếm rồi, nàng vừa có thể hút thêm chút ma chướng, mở cánh hoa thứ tám còn lại của vòng cánh sen thứ hai, nhận được thêm một chiêu bí kỹ của Nghiệp Liên.

Cái này còn hữu hiệu hơn cả kết anh nhiều!

Ngụy Lương nhẹ nhàng hạ mi: “Tâm địa từ bi của phu nhân, vi phu sớm đã đoán được.”

Lâm Thu: “……” Lại thu được thẻ người tốt đến từ Ngụy Lương.

Hổ thẹn, hổ thẹn.

Nàng đối với những người mất tích đó không có bất cứ thông tin gì —— không biết tên họ, tuổi, giới tính, diện mạo, chỉ là một danh hiệu thường thường vô kỳ, “tu sĩ Nguyên Anh”. Dưới loại tình huống này, rất khó làm người ta nổi lên tâm tư lo lắng hay sốt ruột cho vận mệnh của bọn họ.

Lâm Thu cảm thấy người có thể nổi lên tâm tư sốt ruột đi cứu người từ tận đáy lòng, nhất định chân chính là tâm địa thánh mẫu —— thánh mẫu không mang nghĩa xấu nga.

Mà Lâm Thu nàng, cũng chỉ là một người phổ phổ thông thông. Không được tốt lắm, cũng không quá xấu.

“Thật ra cũng không phải tâm địa từ bi gì, chỉ là muốn dựa vào ma chướng để tăng tu vi thôi.” Nàng thành thành thật thật nói.

Ngụy Lương nhìn chằm chằm nàng vài lần, duỗi tay một cái, ôm nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên.

Hắn hôn vừa bá đạo lại triền miên, nhưng vẫn không có tiến thêm một bước, chỉ lặp đi lặp lại lướt qua đôi môi như cánh hoa kia thôi.

Lâm Thu ẩn ẩn cảm giác được hắn đang chờ đợi nàng đáp lại.

Hắn hiện giờ, tựa như một thợ săn rất có kiên nhẫn, hoàn toàn có thể khống chế được dao động trong tâm trí mình, chờ đợi con mồi cắn câu.

Nàng có chút hoảng hốt, khi đang chần chờ thì nghe được tiếng hắn khe khẽ cười, buông lỏng nàng ra.

Nàng cũng không biết mình rốt cuộc có phải đã quen hắn hôn môi rồi hay không. Nếu nói là quen đi, khi hắn hôn nàng, sao lần nào tim cũng đập càng ngày càng nhanh hơn lần trước; còn nói không quen đi, khi hắn hôn xuống, nàng lại không hề có chút kháng cự.

Nói ngắn lại, cái tên cẩu nam nhân này đang giở âm mưu thiết kế kịch bản gì đó với nàng, hơn nữa còn có hiệu quả!

Hắn nắm ống tay áo nàng, thản nhiên bước về phía dưới chân núi.

Mới vừa hạ sơn, liền thấy Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm mang theo hai gương mặt khác từ phía đối diện đi tới.

Lâm Thu: “……”

Nàng đưa mắt nhìn cổ tay áo to rộng của Ngụy Lương.

Chỗ đó còn đặt một phong thư hồi âm hắn mới dùng lửa phong lại, chuẩn bị gửi gấp cho Vương Vệ Chi.

Cho nên hắn có biết Vương Vệ Chi hôm nay sẽ đến hay không ?

Nhìn thấy Lâm Thu, ánh mắt trẻ tuổi rất có thần của Vương Vệ Chi thật rõ ràng chính xác mà toát ra niềm vui sướиɠ: “Không thiếu tay không thiếu chân nha, xem như ngươi vận khí tốt, có người bằng hữu như ta vì ngươi vội vã bôn ba!”

Lâm Thu: “?” Có liên quan gì đến hắn chứ?

Nhưng nàng là một con người hiểu lễ phép xã giao, lập tức mỉm cười đáp: “Đa tạ quan tâm.”

Sắc mặt Liễu Thanh Âm liền rất khó coi, nàng ta hơi rũ đôi mắt hạnh xinh đẹp, không hề chớp mắt chăm chú nhìn vào trêи tay Ngụy Lương —— cái tay đó đang nhàn nhàn mà nắm lấy cổ tay áo của Lâm Thu. Tuy rằng không có tiếp xúc tay với tay, nhưng không biết vì cái gì, động tác như vậy lại có vẻ thân mật dị thường, giữa hai người, phảng phất như không có dèm pha nào có thể chen vào.

Theo sau hai người Vương, Liễu là một nam một nữ.

Nam nhân lại vô cùng bình tĩnh, phảng phất như cảnh tượng tiên cảnh này hắn đã thấy qua không biết bao nhiêu lần.

Nữ nhân lại khẩn trương đến hưng phấn, khuôn mặt hồng hồng, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán, đôi môi hơi hơi mấp máy, vừa thấy liền biết nghẹn đầy lời muốn nói, nhưng lại sợ nói ra bị người chê cười. Khi khẽ liếc nhìn nam nhân đứng nên cạnh mình, trong mắt tràn đầy khuynh mộ cùng kính nể. Nàng vẫn luôn nhịn không được đưa mắt nhìn lén hắn, khi hắn nhìn lại về phía nàng, nàng vội vàng mím môi, làm bộ nghiêm túc thưởng thức phong cảnh.

Vừa nhìn, đó là phản ứng của thiếu nữ mới đậu tình khi đối mặt với người trong lòng.

Nếu muốn bàn về bề ngoài, nam tử này lại bình thường hơn nữ tử kia rất nhiều lần. Khuôn mặt của hắn bình thường đến mức nếu rơi vào giữa một đám người chắc không ai nhận ra được, mà dung mạo của nữ tử thì có thể làm đến sủng phi nha.

Đây là Trác Tấn? Lâm Thu cảm thấy người này có hơi quen mặt —— à khuôn mặt như vậy, đi trêи đường tùy tiện dạo một vòng cũng có thể tìm ra năm ba người tương tự.

Ngụy Lương không để ý người khác, lập tức nhìn về phía hắn, hơi hơi gật đầu: “Trác Tấn.”

Trác Tấn nghiêm túc thi lễ: “Đa tạ.”

“Không cần.” Ngụy Lương biểu tình lãnh đạm.

Khi đang nói chuyện, một lão nhân mặt dài như mặt ngựa, làn da khô vàng đến dị thường, vừa ốm vừa cao, rất giống một cây gậy trúc dài đang dẫn theo hai đệ tử vội vàng đi tới.

“Kiếm Quân,” lão giả mặt ngựa này làm lễ, nói, “Đệ tử thứ bảy Liễu Thanh Âm dưới toạ của Kiếm Quân bị nghi ngờ có liên quan đến việc trộm đi Tiền ʍôиɠ kiếm tủy, lại cùng Tần Vân Hề hợp mưu, giết chết mấy vị nhân sĩ chính đạo! Mong Kiếm Quân nghĩa bất dung tình, để lão hủ mang người về hình đường, hỏi han điều tra cho kỹ!”

“Cái gì?” Liễu Thanh Âm tức đến vui vẻ.

Nàng ta nhìn về phía Ngụy Lương, ủy khuất mà nói: “Sư tôn, mấy ngày nay ta bị Đại sư huynh bắt đi, thật vất vả mới tìm được cơ hội thoát thân trở về! Mới vừa về tới, lão Hình liền phải không có việc gì đi kiếm chuyện với ta cho bằng được! Cái gì trộm cướp? Cái gì giết người ? Ta là loại người có thể làm loại chuyện đó sao?! Ngài mau đuổi hắn đi đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn!”

Vị Hình trưởng lão này từ trước đến nay đều nhất quyết phản đối chuyện nàng ta cùng Ngụy Lương ở bên nhau, lúc trước Ngụy Lương tuy rằng thanh thanh lãnh lãnh không lộ cảm xúc, nhưng nàng ta biết, kỳ thật hắn thấy Hình lão nhân cũng vô cùng đau đầu. Tuy nói “Đuổi hắn đi” hơi có chút quá phận, nhưng Liễu Thanh Âm tin tưởng Ngụy Lương nhất định sẽ tìm cái lấy cớ gì đó đuổi lão nhân đáng ghét này đi, để tránh gây trở ngại thầy trò hai người cửu biệt gặp lại.

Qua một thời gian không gặp Ngụy Lương, Liễu Thanh Âm nhớ hắn nhớ đến có hơi hồ đồ, nhất thời lại đã quên không lâu trước đây mới ở trước mặt hắn ăn qua không ít thiệt thòi.

Vương Vệ Chi ôm cánh tay đứng một bên, trong ánh mắt lập loè châm chọc nhàn nhạt.

Thầy trò tình thâm, quả thực danh bất hư truyền. Nhìn một Liễu đại kiếm tiên thanh lãnh cao ngạo này nha, trước mặt sư tôn Ngụy Lương của nàng ta cũng ra bộ dáng làm nũng bán si sao. Ngụy Lương cũng là tên ngu xuẩn, sao lại coi trọng loại nữ nhân trong ngoài bất đồng như thế này chứ? Loại nữ nhân này nha, giả bộ nhưng giả không được cả đời, đợi đến khi nàng ta lấy được cái nàng ta muốn, bảo đảm tỏ sắc mặt cho ngươi xem! Thấy nhiều rồi, mà gặp cũng rất nhiều rồi!

Vương Vệ Chi tang thương thở dài một hơi.

Mà Lâm Thu lại nhạy cảm phát hiện, Trác Tấn đang biểu tình vẫn luôn thanh lãnh bình tĩnh, mày bỗng nhiên gắt gao nhíu lại, trong ánh mắt hơi có chút chán ghét cùng ảo não, tựa hồ còn có chút hối hận.

Ngụy Lương liếc nhìn hắn một cái, sau đó nâng mắt lên nhìn về phía Hình trưởng lão

phụ trách Hình đường, nhàn nhạt nói: “Hình trưởng lão có nghe rõ đồ đệ ta nói gì không ?”

Hình trưởng lão hiển nhiên đã sớm nghẹn một bụng khí, khẩu khí nói chuyện tức khắc cao lên không ít: “Kiếm Quân chính là tấm gương sáng cho tu sĩ trong khắp thiên hạ, xin người chú ý mỗi tiếng nói cử động của chính mình, chớ có dẫn đường cho người trong thiên hạ sai lầm! Thầy trò lσạи ɭυâи đã vi phạm lẽ thường, thiên vị việc tư làm trái pháp luật càng là thiên lý không thể dung!”

Cằm Ngụy Lương khẽ nhếch: “Ta không rảnh đâu nề hà mấy cái gọi là cấm kỵ này.”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây mỗi người đều biến sắc. Lời này nếu từ trong miệng Vương Vệ Chi nói ra, bất quá là để người mắng mấy chữ “Nhãi ranh càn rỡ” thôi, nhưng Kiếm Quân Nguỵ Lương nghiêm chỉnh danh tiếng lẫy lừng, đứng đầu chính đạo, có thể nào……

Liễu Thanh Âm cao ngạo giơ cằm lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy đắc ý, chậm rãi đảo qua mỗi người, cuối cùng khiêu khích nhìn Lâm Thu đứng đối diện, khóe môi đầy ý cười.

Lâm Thu thật ra không cho là đúng, nàng biết cái tên Ngụy Lương này khẳng định lại dùng sức muốn chơi xấu.

Quả nhiên, Ngụy Lương lại mở miệng một lần nữa, thực thiếu ăn chửi mà nói: “Cho nên, ta đối với đệ tử dưới toạ của mình không có bất luận cái tư tình nam nữ gì, không phải là vì ta kiêng nể cái cấm kỵ gì cả, mà là bởi vì ta không thích.”

Mọi người: “……” Éo le quá.

Ngụy Lương lại nói: “Nếu nghịch đồ không muốn nhìn thấy Hình trưởng lão, vậy Hình trưởng lão không ngại cứ đi nghỉ ngơi, cũng nên buông tay nhường chỗ cho đệ tử của mình đảm đương một phần.”

Khoé miệng Hình trưởng lão cứng đờ, rồi lại run run.

Hắn dạy ra một đám nhãi ranh đó, cũng không biết ăn cái gì lớn lên, một đứa hai đứa như sói như hổ, chỉ cần hơi nhìn chằm chằm trong chốc lát, bọn họ có thể đem đám phạm nhân lăn lộn đến không muốn làm người. Đem Liễu Thanh Âm giao cho bọn họ? Ha hả.

Ngụy Lương không hề để ý tới chuyện này, ý bảo Vương Vệ Chi, Trác Tấn cùng từ Bình Nhi theo hắn đi đến ngọn núi chính.

Liễu Thanh Âm giống bị sét đánh, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Ngụy Lương, môi run run, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rớt xuống.

Ngay cả Hình trưởng lão ý chí sắt đá như vậy cũng cảm thấy có chút không đành lòng. Nói gì thì nói, Liễu Thanh Âm cũng là tất cả bọn họ nhìn lớn lên, tuy rằng tính tình bị cưng chiều đến có chút càng quấy, nhưng cũng chỉ là phạm phải chút sai lầm nhỏ của nữ nhi. Sự tình lần này, tám phần là bị Tần Vân Hề che dấu —— Tần Vân Hề lúc trước xảy ra chuyện nhất định không thể nào không có liên quan đến Vương thị, hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó tìm tới Vương thị báo thù, cũng coi như là có nguyên nhân.

Còn chuyện bọn họ lén lút trộm đi Tiền ʍôиɠ kiếm tủy, mọi người cũng có thể lý giải —— khi con người bị cừu hận che mắt, tất nhiên dễ dàng phạm sai lầm. Có Tiền ʍôиɠ kiếm tủy, liền có thể trả thù đám đại kiếm tiên của Vương thị. Động cơ của Tần Vân Hề rất rõ ràng, mà kết quả cuối cùng của chuyện này cũng không khác suy đoán của mọi người bao nhiêu.

Liễu Thanh Âm hiển nhiên là bị hắn lợi dụng.

Vốn dĩ Hình trưởng lão cũng chỉ tính cố ý hù doạ một chút, đem Liễu Thanh Âm hung hăng nhốt lại, để nàng ta thú nhận chuyện của Tần Vân Hề. Không nghĩ tới, đến lúc này nàng ta còn dám tuỳ hứng như vậy, đến Kiếm Quân mà còn dám chọc giận! Cái này còn có thể làm sao bây giờ? Một chữ thôi, phạt.

Hình trưởng lão lắc đầu, phất tay ý bảo đệ tử dưới toạ dùng roi trói Liễu Thanh Âm lại, áp tải về Hình đường.

Liễu Thanh Âm quật cường không muốn đi, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng mấy thân ảnh sắp sửa biến mất trong mây mù ở lưng chừng núi.

Bỗng nhiên, Trác Tấn đi ở cuối cùng quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Con ngươi Liễu Thanh Âm gắt gao co rút lại, hít ngược một ngụm khí lạnh cực dài —— người này thân đứng thẳng như ngọc, bộ dáng khi ngoái đầu nhìn lại ngóng nhìn thật sự quá giống sư tôn như trong ký ức của nàng ta!

“Không!” Nàng ta vội vàng hướng về phía Hình trưởng lão la lớn, “Không đúng! Người kia không phải sư tôn! Sư tôn hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy! Hình trưởng lão, mau, mau đi tìm Đại sư huynh, người này là ma chủ! Không phải sư tôn thật sự! Đại sư huynh hắn có thể làm chứng! Còn có, còn có, cái người tên Trác Tấn! Người này mới là sư tôn! Đại sư huynh có hơi hoài nghi cho nên mới muốn giết hắn! Ta hiểu được! Ta rốt cuộc hiểu rồi!”

Mọi người: “……” Đây là do bị kϊƈɦ thích quá mức nên mất trí luôn rồi, nhìn là thấy đang hồ ngôn loạn ngữ.

Hình trưởng lão thở dài, vươn bàn tay khô như rễ cây, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng ta: “……”

Con bé đáng thương. Đến mức điên loạn thế này rồi sao. Bởi vậy bảo sao không nên cho phép thầy trò luyến ái ! Nhìn đi, đây là kết cục!

“Đem nàng ta nhốt vào phòng sám hối trước, ba ngày sau, khi bình tĩnh lại mới bắt đầu thẩm vấn.” Hình trưởng lão đồng tình vẫy vẫy tay, ý bảo đám đệ tử dưới toạ đem Liễu Thanh Âm mang đi.

Giờ phút này, đám người Lâm Thu đã đi tới giữa sườn núi, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Liễu Thanh Âm mất khống chế kêu to.

Lâm Thu không khỏi thở dài một hơi, nhìn nhìn tên nam nhân mặt vô biểu tình đứng bên cạnh, sống không còn gì luyến tiếc mà thầm nghĩ ——

‘ Cái chuyện hãm hại nữ chủ này, hình như đó là việc của nữ xứng ác độc ta mới đúng chứ ? ‘
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện