Không thể không thừa nhận, Liễu Thanh Âm quả nhiên là con gái ruột của Thiên Đạo.

Lâm Thu nhớ rõ, mấy chỗ giống như khe Hồi Vân vậy, ít nhất cũng khoảng sáu chỗ.

Nàng cùng Ngụy Lương đã đi đến ba nơi trong số đó, phát hiện Liễu Thanh Âm luôn trước bọn họ một bước, lấy đồ vật rời đi rồi. Ngụy Lương tức đến vui vẻ, cố ý phá vỡ trình tự hành trình đã định ra lúc ban đầu, đi đến nơi xa nhất trước —— là ở Cực Bắc, lấy Hàn Hỏa vạn năm kia.

Không nghĩ tới vẫn chỉ vớ được không khí.

Từ phía Bắc đi trở về, Ngụy Lương thuận đường đi cồn cát, lại phát hiện Sa xà vương đã chết trong sào huyệt, gan bị lấy đi.

Ngụy Lương cười lạnh không ngừng, nhanh như điện đuổi tới chỗ cuối cùng.

Nơi này là một cổ mộ.

Hai người vốn dĩ không ôm hy vọng bao lớn, lại không nghĩ rằng, này tòa cổ mộ ngàn năm này vậy mà vẫn chưa bị phá phong ấn.

Mộ thất xây dưới mặt đất, là một chỗ mộ táng lớn, trêи mặt đất chỉ dựng một khối bia màu đen rất bình thường, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện ở phía dưới có một ngôi mộ lớn bị phong ấn.

“Ai, nàng ta còn chưa tới!” Lâm Thu xoa xoa đôi mắt, hưng phấn dồn dập, “Ngồi rình nàng ta, rình nàng ta!”

Bỗng nhiên ăn không ngồi rồi, không khí giữa hai người thực mau chóng liền trở nên kỳ quái m.

Lâm Thu cảm thấy hơi hơi có chút xấu hổ, liền ôm tay, chậm rãi mà đi lòng vòng đến phía sau mộ bia, làm bộ làm tịch như đang xem kỹ bốn phía.

Nơi đây là một rừng cây bách vừa rậm rạp vừa u tối. Một toà cổ mộ to lớn đủ để ảnh hưởng phong thuỷ của cả đỉnh núi, đứng trong rừng cây, cứ cảm thấy gió cũng đặc biệt lạnh, bốn phía đặc biệt tối tăm.

Một trận gió lạnh lẽo lướt qua, Lâm Thu rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu Nguỵ Lương ở phía trước mộ bia.

Chỉ thấy Ngụy Lương cũng ngay lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phía nàng, nhe răng cười.

Lâm Thu chưa từng thấy nụ cười quỷ dị như vậy trêи khuôn mặt hắn. Dưới bóng cây xanh xanh đen đen, mặt hắn đặc biệt trắng, trắng đến mức hơi phiếm xanh xao, hàm răng lại còn trắng hơn, phảng phất còn hơi nhọn một chút.

Khi nụ cười hiện lên, cơ bắp trêи má lại cứng đờ dị thường.

Da đầu của Lâm Thu trong nháy mắt liền run lên!

Nàng hiện tại đã nửa chân bước vào ngưỡng cửa tu sĩ Nguyên Anh, nếu đặt ở phàm giới, vậy có thể xem là tiên nhân.

Cái gì lệ quỷ, cái gì cương thi Hạn Bạt, trong mắt nàng cũng chỉ là tiểu quái sơ cấp, giết cũng không thèm giết loại không chút nguy hiểm này.

Nàng cho rằng mình đã không còn gì kiêng kỵ, lại không ngờ, một nụ cười âm trầm của Ngụy Lương thôi, thiếu chút nữa làm nàng phá công.

“Ngụy…… Lương?” Nàng cảm giác lông tơ ở sau cổ từng cọng từng cọng một đang nối tiếp nhau dựng ngược lên.

Nụ cười trêи môi hắn dần dần biến mất, không trả lời, chỉ thẳng lăng lăng nhìn nàng.

Da đầu nàng tê dại, khi đang muốn rút kiếm, chỉ thấy thân hình Ngụy Lương vừa động, mặt không có biểu tình gì mà vòng qua mộ bia đi về phía l nàng.

Thần sắc hắn lạnh băng, nhìn nàng nói: “Còn không xuống dưới mộ, đang đợi cái gì.”

Trái tim Lâm Thu đang treo cao tới giữa không trung, bỗng nhiên liền từ từ rơi xuống.

Tròng mắt nàng chuyển động, la lên một tiếng: “Ta có biết đường đâu!”

Ngụy Lương phất tay áo xoay người: “Đi theo ta.”

Chỉ thấy trêи mặt đất không biết khi nào đã hiện ra thêm một thông đạo âm trầm tối tăm.

Trong khi nàng còn chần chờ, Ngụy Lương đã đi xuống, quay đầu lại nhìn nàng: “Sao còn đứng bất động đó ?.”

Lâm Thu nhoẻn miệng cười, đi theo.

Nàng vẫn luôn cho rằng mình không hiểu biết Ngụy Lương, Ngụy Lương cũng không hiểu biết nàng.

Nhưng giờ phút này, đột nhiên phát hiện mình sai rồi.

Người này tuy rằng bề ngoài giống hắn như đúc, nhưng trong nháy mắt nàng liền biết đây chính là cái đồ giả.

Thần thái, động tác, ngữ khí, chỗ nào cũng có sơ hở, căn bản không cần hao tâm tốn sức để phân biệt. Hoá ra bản thân nàng trong bất tri bất giác, đã nhớ kỹ đủ loại chi tiết về hắn, cho dù người này cố ý làm ra tư thái cao lãnh, nàng vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi.

Sau khi phát hiện hắn là người không phải quỷ, hơn nữa lại còn là người cố ý bắt chước bừa Ngụy Lương, nàng không còn sợ hãi một chút nào.

Nàng cố ý lớn tiếng nói chuyện, Ngụy Lương chân chính lại không xuất hiện, vậy ý nghĩa là nàng đã vào nhầm kết giới rồi. Hư Thật kính cũng không thể giúp nàng rời khỏi kết giới, mà nàng cũng không muốn tùy tiện lộ ra át chủ bài của mình.

Vì thế nàng làm bộ trúng kế, nhìn xem cái tên “Ngụy Lương” này muốn chơi cái trò gì.

Trong cánh rừng này vốn dĩ tối tăm vô cùng, sau khi đi vào thông đạo tối tăm, một chút ánh nắng mặt trời le lói sau lưng kia cũng lập tức hoàn toàn biến mất, không cần phải nói đâu xa, chỉ cần duỗi năm ngón tay ra trước mặt cũng nhìn không thấy.

Tu sĩ Kim Đan kỳ chưa thể nhìn được trong bóng đêm.

Lâm Thu thả ra linh khí, ngưng tụ thành một trản đèn nhỏ màu vàng kim, dùng một tia linh khí mỏng manh thả vào, để cho nó bay bay trêи vai mình.

Nàng cẩn thận thao tác từng sợi linh khí rất nhỏ đến không thể thấy được, nó từ trêи ngọn đèn phiêu tán ra tứ phương. Nhìn như ánh đèn, kỳ thật đó là linh khí ngưng tụ thành sợi mỏng tán ra hướng chung quanh, bao lại toàn bộ thân thể, làm cho nàng thời thời khác khắc đều cảm nhận được tình huống xung quanh mình, cũng phòng bị nguy hiểm.

Thông đạo này được đào rất thô ráp, mấy hòn đá to chôn sâu trong vách hầm có mùi mốc cực đậm từ phía dưới thông đạo bay ra.

Đi trong chốc lát, linh khí phảng phất chạm được một cái gì đó giống như một màng mỏng bằng nước.

Lâm Thu tỉnh thần, nhìn “Ngụy Lương” phía trước. Chỉ thấy người này sau khi xuyên qua tầng “màng nước” này, kiểu tóc hay cách ăn mặc lập tức đã lộ rõ biến hóa.

Hắn xoay người, mặt cười đầy âm hiểm, nhìn chằm chằm Lâm Thu.

“Mỹ nhân, tới cũng tới rồi, mời vào.”

Lâm Thu làm bộ khϊế͙p͙ sợ: “Ngươi không phải Ngụy Lương! Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì! Ngươi tại sao lừa ta đến nơi đây!”

Tên nam tử này diện mạo kỳ thật cũng có thể xem không đến nỗi quá tồi, nhưng ngặt nỗi trêи mặt lại mang một đôi mắt hình tam giác như rắn, lúc nhìn người thì cứ đảo loạn cả lên, giống như lúc nào cũng đang âm mưu ý đồ xấu, liền cho người ta một cảm giác thực không xong.

“Coi như ngươi xui xẻo đi,” nam tử nhún vai, “Ai bảo ngươi phát hiện mộ đạo?”

Lâm Thu: “???”

Thật ra nàng đâu có phát hiện a. Cái cánh rừng quỷ quái này nơi nơi đều một mảng đen sì, nếu không phải người này giả thành Ngụy Lương mang nàng xuống dưới đây, nàng thật sự không phát hiện trêи mặt đất còn có con đường……

Nam tử cười nói: “Ngươi không cần trông cậy vào Ngụy Lương tới cứu ngươi. Mộc sư muội sớm đã bày ra kết giới thuỷ kính ở bên ngoài mộ rồi, nàng ta đang đối phó Ngụy Lương, ta cùng sư đệ lấy bảo bối trong mộ xong, sau đó…… sẽ thả ngươi rời đi.”

Lâm Thu là người lăn lộn xã hội ăn mệt nhiều năm, sớm đã không còn là thiếu nữ không am thế sự.

Thấy nam nhân này trong mắt lập loè ánh sáng bạc tà đạo, nàng tất nhiên có thể đoán được tâm tư xấu xa của hắn.

…… Từ từ, Mộc sư muội hả?!

Trong lòng Lâm Thu bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp.

Mộc Nhu Giai.

Nữ xứng quan trọng nhất ở nửa sau của tiểu thuyết, nếu đây là ở trong tiểu thuyết nam tần, chắc chắn là loại nữ xứng quan trọng được nam chủ thu vào hậu cung rồi.

Nàng này tinh thông mị thuật, thiếu chút nữa làm thành chuyện tốt với nam chủ ngay trong mộ. May mắn thời điểm cuối cùng Liễu Thanh Âm kịp thời đuổi tới, làm thất bại đôi dã uyên ương này. Nhưng trải qua một phen ôn tồn, ôm mỹ nhân nóng hổi như ấm ngọc trong ngực, Tần Vân Hề chung quy cũng động vài phần tư tình nam nữ với Mộc Nhu Giai, xong chuyện lại nhiều lần mềm lòng đối với nàng ta, hại Liễu Thanh Âm ăn không ít đau khổ.

Khó trách Liễu Thanh Âm không có tới nơi này —— nàng ta căn bản không biết chỗ này.

Tần Vân Hề không nói cho nàng ta sự tồn tại của cổ mộ này, đó là muốn giữ lại cho Mộc Nhu Giai.

“Tần Vân Hề thật là có tình có nghĩa nga.” Lâm Thu tấm tắc tán thưởng.

Kỳ thật cẩn thận nghĩ một chút, Liễu Thanh Âm của đời trước cũng rất đáng thương, giai đoạn trước đau khổ theo đuổi ngọn núi băng ngàn năm không tan là sư tôn, thật vất vả mới có được trong tay, đến lúc này thì núi băng lại dần dần tan, từ đây ngược thân ngược tâm, tuồng trò cẩu huyết hết màn này nói tiếp màn khác.

Nam chủ dù sao cũng đều là “bất đắc dĩ”, đều là bị ám toán.

Nữ chủ có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho hắn. Dù sao người sai cũng là nữ xứng.

Lâm Thu bỗng nhiên hô hấp cứng lại.

Người nam nhân này vừa rồi có phải nói…… Mộc Nhu Giai đang đối phó Ngụy Lương? Đối phó như thế nào? Dùng một chiêu mà nàng ta dùng đối phó Tần Vân Hề kia sao? Lâm Thu nhớ rõ trong quyển sách đó, Mộc Nhu Giai đã đối phó Tần Vân Hề như thế nào.

Bên trong cổ mộ tối tăm u ám, Mộc Nhu Giai biến thành bộ dáng của Liễu Thanh Âm, nhất cử nhất động đều tràn đầy phong tình. Quay người lại, hất eo lên, lắc một cái, phảng phất như mang theo mùi hương thơm mát, làm người hoa mắt say mê.

Tần Vân Hề cho rằng Liễu Thanh Âm lại bị trúng chiêu gì, lập tức tiến lên ôm lấy nàng ta.

Nhưng thấy giai nhân trong lòng ngực miệng phun hương thơm, mắt mị như tơ, nói: “Lang quân, nếu không cứu ta, ta sẽ chết…… A, cầu ngài, mau một chút……”

Thần sắc Tần Vân Hề hơi có chút giãy giụa, rốt cuộc khó địch nổi tình yêu trong lòng, liền cởi áo ngoài xuống, trải phía trêи quan tài kia, ôm ấp giai nhân, chậm rãi khuynh đảo……

Nếu không phải Liễu Thanh Âm chân chính đánh vỡ kết giới vọt vào, Tần Vân Hề cùng Mộc Nhu Giai liền muốn đem cái mộ thất âm trầm này biến thành phòng hoa chúc.

Kết giới tan biến, Mộc Nhu Giai lộ ra chân thân.

Tuy không xinh đẹp tuyệt mỹ như Liễu Thanh Âm, nhưng lại càng có phong tư điềm đạm đáng yêu, thanh điệt dị thường.

Bởi vì nàng ta là lấy thân dẫn dụ, cũng không có làm chuyện gì gọi là thương thiên hại lí, cho nên hai người Tần, Liễu cũng không có cớ gì mà giết nàng ta, chỉ có thể thả cho nàng ta rời đi.

Mộc Nhu Giai trước khi đi, đem chìa khoá mở ra mật thất bên trong mộ giao cho Tần Vân Hề, nàng ta nói cho hắn, chỗ bí tàng này nàng nhiều năm trước đã phát hiện, nhưng bất hạnh không có chìa khóa, không mở ra được mật thất ở cuối cùng. Lúc này cũng là cơ duyên xảo hợp, nàng ta trong lúc vô ý tìm được manh mối, lấy được chìa khóa, nên mới một mình đến thăm cổ mộ.

Không ngờ vừa đến nơi đây, liền gặp gỡ hai người Tần, Liễu. Nàng ta tự biết không địch lại, liền thiết kế vây khốn Liễu Thanh Âm ở ngoài mộ, dẫn Tần Vân Hề vào trong mộ, ý đồ dùng mị thuật khống chế hắn. Đã bị phát hiện, nàng ta cũng không thể nói gì hơn.

Nàng ta cảm kϊƈɦ ơn lang quân không giết, nói ra tình hình thực tế, giao ra chìa khóa, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Ở trong lòng Tần Vân Hề, nữ tử này đã để lại ấn tượng vừa tốt đẹp lại lưu luyến, dẫn phát cho không ít phong ba sau này.

Lâm Thu nhớ lại qua loa một lần, đôi môi không tự giác càng mím càng chặt.

Ngụy Lương cả đầu óc đều nhớ thương đến chuyện cùng mình song tu, có thể trúng kế hay không ? Nếu hiện tại quay đầu lại “cứu” hắn, còn tới kịp hay không? Tâm Lâm Thu hơi hơi trầm xuống, phảng phất muốn nối thông thẳng xuống đến đan điền.

Loại sự tình này phải phòng như thế nào chứ? Sau trận chiến tiên ma kia, các đại tông môn của Tiên vực lục tục phát triển lên, trong đó không thiếu người thiên tư tuyệt diễm, tu sĩ cấp cao mỗi người da thịt không tì vết, băng da ngọc cốt, mập ốm cao thấp cái gì cần có đều có. Nếu chú tâm chút mị thuật, càng nhiều nữ tử lại có tướng mạo, tâm tính, khí chất toàn là thượng đẳng.

Phòng phải phòng thế nào đây?

Nếu là Ngụy Lương tự mình không cảnh giác, hoặc là nói không muốn cảnh giác, sẽ chẳng khác gì Tần Vân Hề ở kiếp trước. Theo như trong sách, sau khi Liễu Thanh Âm cùng nam chủ hoàn toàn xác định quan hệ, ngoài việc mỗi ngày trảm yêu trừ ma, là vội vàng đấu tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ…… mãi cho đến tận khi phi thăng. Cũng may bên cạnh nàng ta còn có Vương Vệ Chi, mỗi khi nàng ta bị uỷ khuất tức tối ở chỗ nam chủ, liền trắng đêm không về, cùng Vương Vệ Chi uống rượu dưới trăng, làm nam chủ cũng chịu ngược một chút.

Càng ngược tình càng sâu.

Lâm Thu bỗng nhiên cười.

Loại tình cảm này, muốn có để làm gì? Nam nhân nếu cố ý phóng túng, vậy mỗi nữ nhân hắn gặp gỡ đều có khả năng là trà xanh hay bạch liên hoa.

Số người chân chính hạ tiện đến mức tận cùng dù sao cũng không phải nhiều, tuyệt đại bộ phận người bình thường khi chạm vào vách tường sẽ rời đi. Nhưng cái loại sinh vật như trà xanh này, mười người hết tám là do đám nam nhân cứ lưu luyến không dứt tình đó mà sinh ra, hoặc có thể nói là dưỡng ra.

Nếu mới vừa rồi nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra cái tên nam tu mắt tam giác này không phải Ngụy Lương chân chính, như vậy, nếu Ngụy Lương cũng có mắt không tròng, không nhìn ra được Mộc Nhu Giai đang giả trang thành nàng…… Loại nam nhân này còn giữ để ăn Tết hay làm gì?

Trái tim hơi chìm xuống của Lâm Thu tức khắc vững vàng về tới lồng ngực, không hề do dự xem bản thân đó nên xoay người đi ra ngoài hay không. Nơi này không phải chỉ có một con đường, có tên mắt tam giác này dẫn đường, thật ra có thể tiết kiệm được không ít công sức.

Khi đang muốn tiếp tục đi phía trước, linh khí giăng ở phía sau nàng bỗng nhiên chạm được một người.

Lâm Thu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên mập đầy mặt cười dữ tợn đang ngăn chặn đường lui của mình.

“Muốn chạy? Đừng có nằm mơ!”

Nàng nhìn không thấu ti vi hai người này, nhưng nàng cũng không thèm giả bộ.

Nàng phát hiện chuyện “nhìn thấu ti vi người khác” này, thật ra cũng không mơ hồ giống như trong tưởng tượng vậy.

Cũng không phải nói người có tu vi cao liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tu vi người thấp hơn đang là cảnh giới nào. Cũng không phải nói người có tu vi thấp nhìn người có tu vi cao thì chỉ thấy như một cụm sương mù.

Tu vi lại không phải là thứ sẽ hiện ra ở trêи đỉnh đầu như số thứ tự, nhìn thấu tu vi, không phải là đơn giản như vậy.

Kỳ thật đây là một loại tiềm thức phân tích cùng phán đoán.

Con đường tu chân vừa dài lại gian nan, mỗi khi tiến giai một bước nhỏ, phải tốn bao nhiêu là tinh lực cùng công sức cố gắng. Nếu muốn có chút kinh nghiệm, chỉ có thể tự mình thể nghiệm qua, sau đó mới có thể hiểu rõ.

Bởi vì cấp bậc tu chân phân chia rất tinh tế, mỗi một bước đều yêu cầu sự lĩnh ngộ cùng quá trình trải qua khác nhau, cho nên người có tu vi cao nhìn người có tu vi thấp, giống như đang nhìn thấy bản thân mình trước đây —— nắm giữ linh khí được đến bao nhiêu, đã thành thạo hay vẫn là trứng chọi đá, bình cảnh ở chỗ nào, tình huống linh khí xuất nhập như thế nào…… Từ những chi tiết rất nhỏ cũng có thể tìm được những dấu hiệu vô cùng chính xác, biết đối phương giờ phút này đang ở vào giai đoạn nào.

Nếu như đã tới Nguyên Anh, cảm ứng với linh khí trong sẽ càng sâu. Nói cụ thể một chút, kỳ này khác với Kim Đan kỳ là Nguyên Anh có thể chân chính thao túng linh khí ở bên ngoài cơ thể.

Thí dụ như Lâm Thu hiện tại, nàng có thể phóng linh khí ra bên ngoài, nhưng mấy sợi linh khí phóng ra ngoài đó cần phải dính một ít lên trêи người nàng, tựa như là xiềng xích vậy. Một khi giữa đường bị cắt đứt, thì những dòng linh khí phóng ra bên ngoài đã không còn kết nối gì với nàng đó sẽ trở về với thiên địa, không còn thuộc về nàng nữa.

Nhưng mà nếu tới được kỳ Nguyên Anh, sẽ có thể đem linh khí trở thành phi tiêu xoay chuyển phóng vù vù ra bên ngoài. Đồng thời cũng có thể đủ để cảm ứng được linh khí của người khác đang dao động, dùng mấy chi tiết này để đoán được tu vi của đối phương.

Người giống như Lâm Thu lại càng đặc biệt, nàng dựa vào Nghiệp Liên để tấn giai, không trải qua từng bước khổ tu, cho nên nàng không thể nhìn thấu tu vi của người khác, người khác cũng không nhìn thấu tu vi của nàng.

Người có tu vi càng cao, chỉ có thể ước chừng biết nàng là tu sĩ Kim Đan. Mà nàng, cũng chỉ có thể phân biệt được những người dùng cách thăng cấp giống như mình —— tỷ vị quốc sư chỉ thuần túy dựa vào đan dược để thăng cấp kia.

Lâm Thu nhìn tên gầy gò mắt tam giác đi ở phía trước, lại nhìn tên mập dữ tợn như hung thần ác sát đi ở phía sau.

Trong sách, lúc Mộc Nhu Giai dẫn dụ Tần Vân Hề trong cổ mộ, tu vi nàng ta là trung kỳ Nguyên Anh, hai người kia đã là sư huynh của nàng ta, như vậy tu vi cũng cao không hơn được bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là kỳ hóa thần, mà tám phần chỉ là Nguyên Anh.

Lâm Thu phán đoán không sai. Hai gã nam tu chặn trước chặn sau nàng đều có tu vi là Nguyên Anh kỳ.

Bọn họ đi theo con đường này chính là tu theo tà môn. Nam nữ đều tu tập trong phòng mị thuật, dựa vào thải / bổ lẫn nhau để đi lối tắt. Bên ngoài có nhìn vào cũng chỉ thấy bọn họ là ngươi tình ta nguyện, cũng là hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau tu tập giữa các đồng môn, cho nên dù chi sĩ chính đạo tuy nhìn không quen, nhưng cũng chỉ có thể là khiển trách qua miệng, không thể định tội gì cho bọn họ.

Lại nói, chẳng phải đệ nhất thế gia ở tu chân giới, Vương thị, không cũng lợi dụng Ngọc Tâm Kinh tới hố người sao? Vương thị còn một ngày chưa từng xuống dốc, thì cái đám tà môn tà thuật này cũng còn một ngày không bị quét sạch.

Tất nhiên, bên ngoài thì thể hiện là ngươi tình ta nguyện, nhưng sau lưng, lại không biết làm bao nhiêu trò hạ lưu tận thiên lương.

Ví như lúc này.

Lừa Lâm Thu vào trong mộ thất, mục đích vì sao, không cần nói cũng biết.

Khoé môi Lâm Thu mang theo cười, chậm rãi mở miệng: “Đạo hữu, ta có nói phải đi sao? Đã đến nơi đây rồi, khẳng định phải đi vào trong mộ thất nhìn xem một chút chứ.”

Hai người nao nao, tên mập không tự chủ được nâng lên tay sờ sờ mặt mình —— chẳng lẽ là trêи mặt hắn cười dữ tợn như vậy còn chưa đủ rõ ràng, cái nữ tu Kim Đan ngây ngốc này vẫn không thấy nguy hiểm đang tới sao?

Trong mộ đạo âm u, khuôn mặt thiếu nữ ẩn hiện trong bóng tối, ánh đèn linh khí leo lét trêи vai nàng phản chiếu ánh sáng vàng như mạ thêm một vầng sáng yêu mị, càng thêm diễm lệ động lòng người.

Hai tên nam tu Nguyên Anh kỳ thấy cổ họng phát khô, liếc nhau.

“Mộ thất càng rộng mở.” Tên nam tu gầy mắt tam giác ý vị thâm trường mà nhìn tên nam tu béo nói.

“Ừ.” Tên mập dùng ngón cái lau lau khóe môi, “Đi mau!”

Bọn họ cố ý để Lâm Thu đi ở phía trước.

Hai người ở sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, cũng không có ý tránh nàng.

Mắt tam giác nói: “Chờ lát nữa nhớ kiềm chế chút, phẩm tướng như vậy có thể giữ lại chậm rãi chơi đùa. Nếu cảm thấy nghẹn quá chịu không nổi, thì đi ra bên ngoài bắt mấy mặt hàng bình thường về đùa chết là được!”

“Biết biết,” mập mạp ồm ồm, “Ngụy Lương còn ở bên ngoài mà, Mộc sư muội thân thể uyển chuyển lại lão luyện, hẳn là thải hắn hai ba canh giờ cũng sẽ không chịu nổi, bao nhiêu đó thời gian, cũng không đủ để ta tận hứng.”

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Lâm Thu quay đầu mỉm cười, “Vì sao ta nghe không hiểu?”

Hai tên béo, gầy cười tà nói: “Chút nữa thôi ngươi liền hiểu ngay.”

Lâm Thu nhẹ nhàng cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng biết trong cái gian mật thất vẫn chưa được mở ra kia, có cất giấu một gốc câu Tụ Linh Thù Mẫu.

Trong sách, sau khi hai người Tần, Liễu có được chìa khoá mà Mộc Nhu Giai đưa, mở mật thất ra, liền thấy một gốc cây Tụ Linh Thù hệ Mẫu đang được dưỡng ở trong một cái lu thủy tinh, lu chỉ còn sót lại một chút ít linh dịch. Nếu muộn mấy năm, linh dịch hao hết, vậy cây hệ Mẫu này chắc chắn sẽ không sống nổi.

Tụ Linh Thù hệ Mẫu là một loại thực vật cực kỳ trân quý, nếu có đầy đủ linh nhưỡng để trồng trọt, nó sẽ cuồn cuộn không ngừng “sinh nở” ra cây con Tụ Linh Thù. Phẩm chất có tốt có xấu, cũng không phải là loại đặc biệt cao cấp nhất. Nếu như cây hệ Mẫu tầm thường được trồng trọt thích đáng, cũng có khi sinh ra được những loại phẩm chất hiếm có như hệ Âm hay hệ Dương.

Đáng tiếc khi bắt được cái cây hệ Mẫu này, tu vi Liễu Thanh Âm đã đi vào Đại Thừa, cho dù Tụ Linh Thù hệ Âm và hệ Dương phối hợp nhau dùng chung cũng chỉ được chừng ngàn năm linh khí, đối với nàng ta mà nói, cũng chỉ là chút ít linh khí, có còn hơn không. Vì thế Liễu Thanh Âm sau khi đem cây hệ Mẫu này bỏ vào trong kho dược ở khe Hồi Vân xong, cũng không thèm để ý đến nữa.

Mà càng làm cho nàng ta phiền muộn chính là, sau chuyện này, Mộc Nhu Giai dần dần bắt đầu âm hồn không tan, động một chút xuất hiện ở bên cạnh nam chủ. Nam chủ mỗi lần hỏi đến cái cây hệ Mẫu kia, đều sẽ nhân tiện đề cập đến Mộc Nhu Giai một chút, chả mấy chốc liền làm cho Liễu Thanh Âm hận đến chết đi sống lại, ngay cả khe Hồi Vân cũng không muốn đặt chân đến.

‘ Não chỉ chứa đầy tình ái,

thật sự không được! ‘ Lâm Thu lắc đầu bình luận trong lòng.

Vạn Kiếm Quy Tông tuy rằng cũng lẫn vào một ót người phẩm hạnh không giống nhau, nhưng tuyệt đại bộ phận đều là dạng tu sĩ chính đạo tiêu chuẩn một lòng vì thương sinh. Hiện giờ tông phái điêu tàn, nhân tâm hoảng sợ, dưới tình huống như vậy nếu có thể trồng được một đám Tụ Linh Thù ra, nói là đưa than ngày tuyết cũng là quá nhẹ, quả thực có thể nói là thánh dược cứu mạng.

Loại tình huống này, thay vì lo lắng cố sức đi đấu với những nữ nhân bên cạnh nam chủ, còn không bằng dưỡng cho tốt cái cây Tụ Linh Thù hệ Mẫu này, thử tưởng tượng tay cầm bó lớn Tụ Linh Thù, tha hồ tạo mối quan hệ mượn sức nhân tâm. Nam chủ muốn yêu ai quyến luyến ai thì cứ mặc kệ hắn đi, hắn có thời gian rảnh rỗi ở bên ngoài theo nữ nhân, mình liền cố gắng tu hành, đứng vững gót chân ở tông môn, làm mọi người xem hắn thành tên hữu danh vô thực.

Nếu hắn chọc mình không thoải mái, một chân đá hắn ra ngoài, cho hắn hiểu rõ như thế nào là người cô đơn.

Đến lúc đó người phải hứng chịu nghìn người chỉ trỏ chính là hắn, bị mắng là tên phụ lòng mỏng nghĩa cũng chính là hắn, ngoại trừ đám oanh oanh yến yến bu theo hắn khi còn tại vị ở bên ngoài, hắn sẽ phát hiện bản thân hắn căn bản không có ai đứng bên cạnh ủng hộ cả.

Khi bừng tỉnh quay đầu, hắn mới có thể ý thức được, nữ nhân mà hắn vốn nên quý trọng hiện giờ đã là hào quang chói mắt, đứng thẳng trêи đám mây, bản thân hắn cũng chỉ có thể nhìn lên.

Không sai, Lâm Thu giờ phút này đang ở cân nhắc, đó là nếu Ngụy Lương cam tâm bị Mộc Nhu Giai dẫn dụ, thì sau này mình nên đi theo con đường nào.

Càng tưởng tượng như vậy, trong lòng càng quyết tâm.

Cái tên Nguỵ Lương thần bí, cường đại, mị lực mười phần, giờ phút này trong trí tưởng tượng của Lâm Thu, đã thành một tiểu đáng thương.

Ngay cả Đấu Long cũng không thèm nhìn hắn! Chỉ cần hắn dám cùng Mộc Nhu Giai kia……

Lâm Thu lờ đi tia mất mát nhàn nhạt ở tận đáy lòng kia, khóe môi cong lên, một chân bước vào trong mộ thất.

Đầu vừa ngước lên, liền đối diện hai mắt với một người đàn ông cao to mặt chữ điền, thân khoác kim giáp!

Lâm Thu sợ hãi cả kinh, đang muốn lui, bỗng nhiên phát hiện đó chỉ là một khối xác ướp cổ khô khốc, ngay cả quan tài chứa thi thể cũng bị người kéo dây mà đứng thẳng lên.

Bốn vách tường đều có trường minh đăng, lúc vài người ở đây mở mộ thất ra, trường minh đăng cũng đồng thời được gió bật lửa, sâu kín mà sáng lên.

Mộ thất đã bị đào đến đáy. Cạnh Đông Nam có một cái cửa ẩn, trêи cửa có hình chìa khoá hoa mai.

Bốn phía vách tường của cánh cửa ẩn dưới mộ đã bị cạy đến tám mươi tám đường, lộ ra vật chất phía dưới giống y như trêи cánh cửa này. Xem ra vài người vì mở ra cái cảnh cửa này đã tiêu tốn không ít sức lực.

Trong lòng Lâm Thu thầm đoán, có lẽ ba người này khi phát hiện bên ngoài có người tới, liền phân công nhau, Mộc Nhu Giai bám trụ Ngụy Lương, hai gã nam tu nghĩ cách phá cửa mật thất. Không ngờ cái tên nam tu mắt tam giác này thấy sắc nảy lòng tham, bỏ việc đi lừa mình tiến vào.

“Nhìn xem Mộc sư muội bên kia như thế nào,” tên nam tu mập chà xát đôi bàn tay đầy đặn, nói, “Làm cho nhanh còn phải đem tiểu nương tử này giấu đi, nói không chừng sư muội ta bản lĩnh hơn người, có thể làm cho Kiếm Quân kia thần hồn điên đảo, tiến vào mở cửa giùm cũng không chừng!”

“Hắc hắc.” Nam tu mắt tam giác tà tà cười, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một mặt thuỷ kính màu đen.

Rót linh khí vào, hai người ghé mắt thăm dò vừa thấy.

“…… Sao lại thế này?”

Phía trêи mặt thuỷ kính, chỉ có một mảnh đen nhánh.

……

Một nén nhang trước.

Ngụy Lương nhìn thấy Lâm Thu nhảy nhót vòng tới phía sau mộ.

Hắn biết nàng có chút không được tự nhiên, nên cũng không đi theo, chỉ phủi phủi tay, híp mắt lại nhìn nàng.

Cách xa hơn một chút một chút, càng có thể thấy rõ mỗi một động tác thật nhỏ cùng tư thái của nàng.

Nàng đưa lưng về phía hắn, không biết đang xem cái gì.

Nhìn hồi lâu, bỗng nhiên, nàng quay đầu lại, hướng về phía hắn ngọt ngào cười.

Trêи khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lại nở rộ ra một nụ cười như vậy, thật sự là muôn vàn phong tình, làm lòng người say đắm.

Mặt mày lại tràn đầy ý xuân nồng đậm, môi đỏ hé mở, cự ɖu͙ƈ hoàn nghênh.

Trong răng đều tăm tắp, đầu lưỡi đỏ thắm chậm rãi tới lui tuần tra. Ngón tay trắng như bạch ngọc lười biếng giơ lên, nhẹ nhàng vén cọng tóc mai đang phất phơ ra sau tai.

Môi đỏ hơi hơi chu lên, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt Ngụy Lương lại trong nháy mắt liền lạnh băng.

Đây không phải thê hắn.

Hàn ý phóng lên cao, âm thanh tan vỡ thanh thúy nổ vang ở phía trêи mộ bia.

Chỉ thấy trêи cái bia mộ màu đen kia, cũng không biết khi nào có thêm một cái thuỷ kính màu đen lớn chừng một trượng. Ngụy Lương nhìn thấy “Lâm Thu”, chính là ảo giác trong kết giới của thủy kính này.

Thuỷ kính vỡ nát, phía sau mộ bia, một thân ảnh quyến rũ tinh tế nhoáng lên liền biến mất.

Một đường thông đoạ tối tăm nghiêng nghiêng đi thông xuống phía dưới mộ bia xuất hiện, ẩm ướt, mang theo mùi mốc âm phong dày đặc từ phía dưới con đường này cuốn ra.

Hai tròng mắt Ngụy Lương lại một lần bị phù băng bao phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện