“Dẫn ta đi…… Mang ta rời khỏi nơi này! Lâm Thu, giúp ta!” trong thanh âm của Vương Vệ Chi không tự giác toát ra vài phần tuyệt vọng.

Thời gian một nén nhang, tới rồi!

Lâm Thu cảm giác được một cơn đau nhức đánh úp lại.

Bên ngoài da mặt bỗng nhiên như bị vạn cây kim nhỏ châm vào.

Đau đớn xông thẳng vào trong thân thể, muốn chu thẳng vào trong thần hồn.

Trong lòng bang tay phải, băng kính nhanh chóng nhảy lên, phảng phất như đang thúc giục.

Vương Vệ Chi còn giãy giụa, nhưng mà thân thể hắn lại dần dần nặng nề hơn, hơi chìm lại.

Lâm Thu hiện tại rốt cục cũng biết được vì sao Tế Uyên lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy —— đúng là bởi vì Vương Vệ Chi. Huyết Ngẫu của Tế Uyên vốn lấy oán niệm của Hoàng Ngân Nguyệt cùng Vương Dương Diễm làm căn cơ, tuy rằng khi ở Bích Ba Đàm, Ngụy Lương khơi dậy tình cảm phụ mẫu của hai người kia, làm Tế Uyên kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng chỉ cần Tế Uyên bắt được Vương Vệ Chi, tra tấn hắn đến chết, là có thể ngưng tụ lại một lần nữa oán khí của Hoàng Ngân Nguyệt cùng Vương Dương Diễm.

Giờ phút này Huyết Ngẫu đã là đại thành.

Ngụy Lương tuy rằng không sợ Huyết Ngẫu, nhưng nếu cứ xông lên đánh chết Tế Uyên cùng Huyết Ngẫu như vậy, Vương Vệ Chi sẽ theo đó mà chết đi.

Nếu chết như vậy, chỉ sợ vong hồn cũng sẽ giống như Hoàng Ngân Nguyệt cùng Vương Dương Diễm, bị vây trong vực sâu đau khổ, vĩnh viễn không được giải thoát.

Lâm Thu không muốn từ bỏ, cho dù thời gian một nén nhang đã hết rồi!

Tầng sương sáng nhàn nhạt hộ thân nàng giờ đã biến mất hầu như không còn. Cơn đau nhức như kim châm đâm vào tạng phủ Lâm Thu, từ bên ngoài thân đến cốt tủy, không một chỗ nào không đau.

‘ Một nén nhang là thời gian Ngụy Lương có thể bảo hộ mình. Mình thật ra còn có thể chịu đựng thêm trong chốc lát! ‘

Trong lòng Lâm Thu quyết định, cố nén cơn đau đớn kịch liệt, đem linh khí ngưng lại ở mũi kiếm, cắt vào lớp nước đen đã biến thành “áo choàng” trêи người Vương Vệ Chi.

Cái áo choàng giờ phút này đã hoà hợp lại một thể cùng với nước bùn dưới đáy đầm nước, giống ngàn vạn cánh tay từ trong địa ngục vươn tới, liều mạng lôi kéo Vương Vệ Chi, muốn kéo hắn vào vực sâu vô tận.

Khi Lưu Li kiếm đâm vào trong cái “áo choàng” đó, bên tai Lâm Thu lập tức nghe được một tiếng gào thét thảm thiết sắc nhọn đến cực điểm.

Vương Vệ Chi như là rơi vào trong vũng bùn, ngoại trừ đầu và cổ, không chút nào nhúc nhích được.

Cắt được qua khỏi xiêm y, Lâm Thu thấy lớp bùn máu màu đen đó đã nhiễm vào tận trêи da của Vương Vệ Chi, ngập lên đến ngực.

Lưu Li kiếm có hiệu quả trừ tà rất cường đại, Lâm Thu ngưng thần rót linh khí, dễ dàng liền xé nát lớp oán niệm dệt thành quần áo kia hoàn toàn, nhưng mà đối với làn da bị xâm thực gần như hoàn toàn thành đá kia của Vương Vệ Chi kia, nàng bó tay không có cách nào.

Giờ phút này, những cây “kim” đang đâm sâu vào trong thân thể nàng như bắt đầu đấu đá lung tung, muốn xé rách thần hồn Lâm Thu từ bên trong.

Bị cơn đau nhức đột nhiên đột kϊƈɦ, hai mắt nàng tối sầm, bên tai như còn nghe được tiếng ong ong bén nhọn. Nàng biết, giờ phút này mình đã bị thương đến thần hồn.

Vương Vệ Chi giật giật đôi môi trắng bệch, giọng nói khàn khàn: “Giết ta. Lâm Thu, giết ta đi, sau đó rời khỏi nơi này.”

Lâm Thu cắn răng thật mạnh một cái, thân thể nhẹ nhàng lướt trêи, trong tay nắm chặt Lưu Li kiếm, đem từng đường kiếm ám kim đánh vào trong nhập đáy đầm.

“Đừng, đừng cố chịu nữa……” Yết hầu Vương Vệ Chi đã muốn hoá đá, hắn gian nan nói, “Mau, giết ta. Ta sắp hoàn toàn chìm sâu rồi, một khi ta mất đi thần trí, ngươi, sẽ chết ở chỗ này.”

Lâm Thu lạnh giọng nói: “Nếu cứ từ bỏ như vậy, ta đây cùng Ngụy Lương ăn bao nhiêu đau khổ chẳng phải là công không à ?!”

Đường kiếm càng hung hãn hơn.

Mấy giây sau, cái vật thể thật sự cầm cố Vương Vệ Chi, dần dần xuất hiện ở trước mắt.

Nó là một con gì đó như khối u ác tính thật lớn, bên ngoài bò đầy từng sợi mạch máu đỏ hồng, liên tục lúc nhúc động đậy, trêи đỉnh mọc ra rất nhiều cái mầm giống như rễ cây, bò đến dưới chân Vương Vệ Chi, bao vây lấy hắn, đồng hóa.

Lâm Thu hung hăng xoẹt một nhát kiếm đâm thẳng vào trong khối u ác tính, trong miệng hét lớn: “Vương Dương Diễm! Hoàng Ngân Nguyệt! Trợn mắt lên mà xem cho rõ ràng! Đây là nhi tử Vương Hữu Nhiên của các ngươi! Các ngươi muốn lôi kéo hắn cùng chết sao!”

Tiếng kêu rêи thê lương đến cực điểm tức khắc theo từng nhát kiếm đâm vào khối u ác tính mà tiết ra, trong toàn bộ không gian âm u này, nơi nơi chốn chốn đều quanh quẩn tiếng gào rống của địa ngục.

Linh khí theo mũi kiếm chảy xuôi xuống, xâm nhập vào trong khối u ác tính, phá hư bốn phía.

Lâm Thu cảm giác được thân thể của mình cũng như một bịch bông gòn bị người ta mở ra, từ bên trong bị xé thành từng dúm từng dúm nhỏ, phảng phất như chỉ cần cơn gió lớn hơn chút nữa, sẽ toàn bộ tứ tán ra.

Cái loại thống khổ này thực sự làm nàng tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra.

Nhưng mà giờ phút này, nàng không chút nào phát lên ý niệm từ bỏ. Không đơn giản chỉ là vì Vương Vệ Chi, còn là vì chính nàng.

Chênh lệch giữa nàng và Ngụy Lương, đâu chỉ là trời với đất.

Cùng đồng hành bên hắn, sẽ phải chịu đựng cơn gió thổi đến hắn, cơn mưa xối vào hắn. Nếu đã quyết định nắm lấy tay hân, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tuy rằng nàng biết, cho dù nàng thất bại, không thể cứu Vương Vệ Chi về, Ngụy Lương cũng tuyệt đối không tức giận, cũng không hề xem nhẹ nàng chút nào, nhưng, nếu chỉ mới bắt đầu liền rút lui có trật tự như vậy, sau này nàng tìm đâu ra lại dũng khí để đối mặt với mưa rền gió dữ ở phía trước?!

Con đường về sau cũng toàn là chông gai, dưới chân nàng hiện tại, chỉ là bước đầu tiên.

“Ngụy Lương…… Ta tuyệt đối không chịu thua!”

Lâm Thu đau đến muốn phát cuồng, nàng cắn chặt hàm răng, tế ra Yêu Liên Biến, theo kiếm khí cắt ra vài chỗ hổng, đánh thẳng vào bên trong khối u ác tính, ầm ầm nổ tung!

“A a a a ——” tiếng rít gào chói tai càng thêm kịch liệt.

Dư quang thoáng nhìn qua, Vương Vệ Chi đã bị bùn đen ngập đến tận môi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thu, trong ánh mắt rơi xuống hai hàng nước mắt.

“Đừng…… Đừng chạm vào ta……”

Lâm Thu rơi xuống trêи khối u ác tính, dùng mũi kiếm cắm thật mạnh xuống tâm của nó, cố gắng nhịn lại cơn đau trong cơ thể, làm thanh âm của mình thẳng tắp rót vào bên trong khối u.

“Vương Dương Diễm! Hoàng Ngân Nguyệt! Mở to mắt ra cho ta! Nhìn xem người bị các ngươi vây khốn là ai! Hắn là Vương Vệ Chi, Vương Hữu Nhiên a!”

Linh khí màu vàng nhạt theo mũi kiếm hướng về bốn phía toả sáng, giọng nói của Lâm Thu trong Yêu Liên Biến vỡ ra thành vô số đường âm thanh xoay chuyển.

“Vương Vệ Chi…… Vương Vệ Chi……”

“Vương Hữu Nhiên…… Vương Hữu Nhiên……”

Lâm Thu lướt về phía trước, dùng kiếm trảm xuống vật thể màu đen đang níu lấy Vương Vệ Chi l.

Chặt đứt một tia, dòng màu đen liền dũng mãnh phun trào ra, cực kỳ làm người sợ hãi.

Lớp nước đen này đã cao đến mũi Vương Vệ Chi, dần dần bị bùn đen đồng hóa.

Hắn dùng sức mở to hai mắt, phảng phất nhưng đang đánh cờ giằng co cùng một thế lực khó có thể kháng cự nào đó.

Nếu không phải nhìn thấy Lâm Thu cố nén đau nhức liều mạng vì hắn, giờ phút này hắn đã sớm từ bỏ.

Hắn còn kiên trì là bởi vì Lâm Thu cương quyết không buông tay, làm trái tim băng lạnh trong lồng ngực hắn một lần nữa lại nhảy lên.

Đây là một loại trải nghiệm cực kỳ mới lạ.

Nó không phải là thân tình, cũng không phải là quan hệ nam nữ, mà là được một sinh mệnh khác cứng cỏi ngoan cường làm ảnh hưởng, huống chi phần cứng cỏi này là vì cứu mạng hắn.

Hắn không thể không đáp lại loại tình cảm chí thuần đến như vậy.

‘ Lâm Thu, nếu ta không chết, vị bằng hữu như ngươi, ta định rồi. ‘

Thân ảnh Lâm Thu bay vút bốn phía xung quanh khối u ác tính, nàng không ngừng tạo ra vô số vết kiếm lớn nhỏ ở trêи khối u ác tính, sau đó nhét những hoa sen tạo nổ vào trong khối u ác tính.

“Vương Dương Diễm! Hoàng Ngân Nguyệt!”

Tiếng nói nàng dần dần khàn khàn, nhưng mà cái khối u oán niệm kia vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Ước chừng khi Vương Vệ Chi bị tra tấn đến chết, hai người Vương Dương Diễm cùng Hoàng Ngân Nguyệt đã hoàn toàn mất đi thần trí cùng nhân tính, biến thành vật chí hung.

Linh khí trong cơ thể Lâm Thu đã dần dần hao hết.

Cơn đau xé rách trong cơ thể dần dần bình ổn. Nàng biết đây không phải chuyện tốt, có lẽ, đã bắt đầu hồi quang phản chiếu.

Nàng lướt tới trước mặt Vương Vệ Chi.

Nàng bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, ánh mắt bình tĩnh đến mức làm hắn kinh hãi.

“Vương Hữu Nhiên, xin lỗi, ta đã tận lực.”

Hắn chớp chớp mắt.

‘ Ừ, ta biết, cảm ơn ngươi. ‘

Lâm Thu khẽ thở dài, giơ kiếm đâm vào trái tim hắn.

Thế nào nàng cũng không nghĩ tới, mình lần đầu tiên ra tay giết người, lại là giết một người quen.

Khi mũi kiếm sắc bén đến cực điểm kia xâm nhập vào trái tim thịt mềm trong ngực cũng là lúc một lực lượng ôn hòa lại không cho phép chống cự như mũi kiếm đẩy mạnh, làm Lâm Thu phải hơi hơi lui về phía sau nửa bước.

“Đây là…… Huyết mạch của ta! Tê —— này này này này! Ta đã nói nhìn tiểu tử này hết sức quen mắt, giống cái thằng nhãi không biết cố gắng nhà ta ! Này, đây là huyết mạch của Hoang Xuyên ta a a a ——”

Trong Lưu Li kiếm, ánh sáng bạc bùng cháy dữ dội.

Ba giọt máu của Hoang Xuyên ngưng tụ thành hình bông hoa bắt đầu chuyển động thật nhanh, từng đợt từng đợt ánh sáng màu máu chảy qua thân kiếm bạc, chạy vào trong thân thể như hoàn toàn hoá đá của Vương Vệ Chi.

Chúng nó hoàn toàn rời khỏi Lưu Li kiếm, nhập vào trái tim Vương Vệ Chi.

Chỉ thấy kia tầng chất lỏng màu đen đang đồng hoá Vương Vệ Chi thành khối băng kia phảng phất như đụng phải dung nham, “Chi chi” kêu lên kỳ quái, nhanh chóng hòa tan, chảy xuống phía dưới.

Đầu Lâm Thu đang không ngừng căng cứng lên.

Nhất thời không phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì.

Nàng thật ra đã sớm đã quên mất trong thanh kiếm của mình còn Hoang Xuyên.

Không phải, từ từ, Vương Vệ Chi, là huyết mạch của Hoang Xuyên ?! Thằng nhãi con nhà Hoang Xuyên không phải là Tần Vô Xuyên sao? Vương Vệ Chi giống Tần Vô Xuyên? Ngoại trừ đôi mắt hẹp, còn có chỗ nào giống? Không lẽ là mình nhìn nhi tử của mình đều không chê xấu sao? Trong óc Lâm Thu mờ mịt xẹt qua một chuỗi ý niệm.

Huyệt thái dương của nàng nhảy thình thịch, Vương Vệ Chi trước mắt như đang rời đi xa.

Chất lỏng màu đen thối lui, hắn khôi phục dáng người cùng dung nhan trắng nõn.

Chỉ là…… xiêm y trêи người hắn đã sớm bị Lâm Thu cắt nát.

Lâm Thu giờ phút này cũng không rảnh lo mấy chuyện đó, thấy Vương Vệ Chi đã thoát khỏi sự cầm cố của khối u ác tính kia, nàng vội vàng kéo tay hắn, nói, “Đi thôi!”

Tay phải giơ lên, vung một cái thật mạnh.

Âm thanh rách nát kỳ dị vang lên, phảng phất như nứt toát ra, lại phảng phất như chỉ là gió từ trong không gian thổi qua.

Cắt một khe hở, ánh sáng trắng chói mắt đến cực điểm nhanh chóng chớp động, phảng phất thẳng một đường nhập vào thần hồn. Lâm Thu vốn chính là nỏ mạnh hết đà, chịu một kϊƈɦ ánh sáng này, lập tức hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trong giấc ngủ sâu, một thanh âm quen thuộc đang nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói bên tai nàng: “Buông tay!”

Nàng theo bản năng buông lỏng tay.

Sau đó liền có một chất lỏng mát lạnh dũng mãnh tuôn vào giữa trán nàng.

Lâm Thu nặng nề ngủ.

……

Giờ phút này, Tế Uyên đang thao túng xác chết của Vương Vệ Chi, bò lên khỏi biển máu, bay bay phía sau lưng Huyết Ngẫu.

Hắn xảo trá đến cực điểm, cũng nhạy bén với cảm giác nguy cơ đến cực điểm, nếu không phải như thế, lần trước khi ở Bích Ba Đàm, hắn đã sớm bị Ngụy Lương hầm trong cái nồi máu đó, làm gì còn có thể sống được đến bây giờ.

Phát hiện ra một cái biển máu này, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hắn ẩn thân trong Tịch Ma Lĩnh, mất hết bảy ngày bảy đêm mới thành công luyện hoá thằng nhãi ranh Vương Vệ Chi này. Vốn dĩ, hắn hoàn toàn có thể mang Huyết Ngẫu rời đi trước khi Ngụy Lương nghe tin lướt mà tới, tạm thời tránh được một chút nổi bật, lại không ngờ mới vừa thu hồi thuật pháp chuẩn bị rời đi, vận mệnh chú định, tự nhiên cảm giác được hơi thở mà hắn mất cả đời để truy tìm.

Trăm ngàn năm qua, vì tìm nàng, hắn không tiếc dùng thủ đoạn tàn khốc nhất ngược sát vô số thiếu nữ tuổi thanh xuân, đem các thiếu nữ này chế thành Oán lực U cơ, tìm kiếm bóng dáng nàng trêи người các nàng ấy.

Hắn điên cuồng theo đuổi sức mạnh là vì, có như vậy, một ngày nào đó hắn có thể đem hết tất cả nữ tử khắp thiên hạ làm thành U cơ, cứ như vậy, bất luận nàng chuyển thế tới trêи người ai, hắn đều có thể một lần nữa tìm được nàng, có được nàng……

Khi Huyết Ngẫu đại thành, hắn, thế nhưng lại cảm giác được sự tồn tại của nàng trong cái hang động phổ phổ thông thông này.

Hắn thao túng Huyết Ngẫu, như phát điên khai quật về trong lòng đất.

Mà bùn đất trong Tịch Ma Lĩnh này phảng phất như có ý thức, rất tự giác vì hắn nhường đường, không ngừng run rẩy sụp xuống phía dưới, chỉ trong một chốc hoảng hốt thất thần, đã rơi xuống tới vực sâu vạn trượng bên dưới.

Cái mặt này, lại là một biển máu khổng lồ.

Tế Uyên cảm thấy, nhất định là nàng đang giúp hắn, nàng muốn giúp hắn giải quyết cho xong Nguỵ Lương ở chỗ này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Đúng vậy, nàng vẫn luôn là như thế, trả giá hết thảy để đối xử tốt với hắn, mãi đến cuối cùng cũng vì hắn mà chết.

Nàng, là uy hϊế͙p͙ duy nhất của Tế Uyên.

Nguyên nhân chính là vì như thế, giờ phút này Tế Uyên đã ẩn ẩn cảm giác được không thích hợp, lại mạnh mẽ xem một tia cảm giác nguy cơ đang bò lên trong lòng kia. Tưởng tượng đến vận mệnh chú định, tưởng tượng đến nàng đang mở to mắt nhìn hắn, hắn liền hào hùng vạn trượng, muốn để cho nàng tận mắt nhìn thấy, hiện giờ, hắn đã hoàn toàn khác trước kia rồi.

Hắn đã là nam nhân sừng sững đứng trêи đỉnh thế gian.

Hắn chậm rãi nâng hai tay lên.

Huyết ngẫu ở trước người cũng làm ta động tác tương tự.

Biển máu mênh ʍôиɠ bắt đầu dậy sóng.

Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủn, bốn phía biển máu bỗng nhiên liền “đứng thẳng” đi lên.

Vốn dĩ Tế Uyên và Ngụy Lương đang giằng co với nhau trêи biển máu, trong nháy mắt, hai người phảng phất như rơi vào vực biển không đáy, mà bốn vách tường chính là cơn sóng thần cắm thẳng ở phía chân trời, đang muốn vây kín lại!

Tiếng sóng thần ầm vang lên đinh tai nhức óc, gió tanh như muốn hoá thành thực chất, cơ hồ muốn thấm vào bên trong quần áo của Ngụy Lương.

Hắn không thèm để ý mình, chỉ dùng băng sương đóng băng Lâm Thu đang ngủ say trong lòng ngực lại, sau đó hơi hơi giơ cằm, hờ hững nhìn Tế Uyên.

Tế Uyên chậm rãi khép hai tay lại.

Động tác của Huyết Ngẫu còn nhanh hơn hắn vài phần.

Khoảnh khắc hai bàn tay khép lại, Huyết Ngẫu hóa thành một tia chớp màu đỏ đậm, thẳng tắp đâm về hướng Ngụy Lương!

Hàng mi rậm của Tế Uyên hơi ngưng đọng, nheo nheo đôi mắt vô thần đã chết của thi thể Vương Vệ Chi.

Hắn cũng không hạ lệnh cho Huyết Ngẫu công kϊƈɦ.

Huyết Ngẫu đích xác sẽ phản phệ chủ nhân. Cho nên khi luyện hóa Huyết Ngẫu, Tế Uyên đã để lại vô số dấu ấn, chỉ cần Huyết Ngẫu này có gì biến đổi, lập tức sẽ bị hắn phát hiện.

Nhưng mà giờ phút này, cơn sóng thần máu đỏ đã ầm ầm nện xuống.

Uy thế như vậy, ngay cả Tế Uyên cũng không thể không tạm tránh khỏi thế công, nhất thời không rảnh lo cái con Huyết Ngẫu chỉ có chút không bình thường mấy kia.

Trong lòng hắn tuy ẩn ẩn biết có gì đó không thích hợp, nhưng nếu Huyết Ngẫu tấn công về hướng Ngụy Lương, vậy nghĩa giờ phút này nó cũng không phải muốn phệ chủ, mà chỉ là hung tính cuồng phát, có chút mất khống chế mà thôi. Đây không phải chuyện gì lớn cả.

Tế Uyên cũng không lo lắng Huyết Ngẫu sẽ thua trêи tay Ngụy Lương.

Khi ở Bích Ba Đàm, Ngụy Lương chẳng qua chỉ là lợi dụng tình cảm bảo vệ hài tử của Hoàng Ngân Nguyệt cùng Vương Dương Diễm để làm tan đi oán khí mà thôi, hiện giờ Huyết Ngẫu đã đại thành, Vương Vệ Chi lại là thằng nhãi con vô tình vô nghĩa, căn bản không có bất cứ lực lượng nào có thể đánh thức thần trí hắn.

Cứ để cho Huyết Ngẫu chơi với cái tên đã từng là ma chủ một chút.

“Mai nương…… Nàng ở nơi nào…… Nàng xem đi…… Ta liền đánh bại thiên hạ đệ nhất cho nàng xem……”

Bên trong cơn sóng máu, thần sắc Tế Uyên có một khoảnh khắc hoảng hốt.

Hắn chậm rãi dùng đầu ngón tay dính một giọt máu trong luồng máu tanh ập vào trước mặt mình, sau đó tô lên mí mắt của bản thân.

Vương Vệ Chi có đôi mắt thon dài, da mặt trắng như sứ, tô vệt máu lên như vậy, bản thân lại càng giống một con hát hơn cả Tế Uyên.

Sau khi trang điểm xong, Tế Uyên nheo mắt lại, nhìn làn sóng máu đang che trời lấp đất kia. Cơn sóng lớn ngập trời, vẫn chỉ có thể nhấc lên một gợn sóng bên trong hoàn cảnh kinh thiên đại chiến như thế này.

Bên trong sóng máu vạn trượng quay cuồng, Huyết Ngẫu Vương Vệ Chi đưa bàn tay xuyên qua gió tanh mưa máu, trực tiếp chưởng mạnh về hướng Ngụy Lương một cái.

Chỗ hai bàn tay giao nhau, ánh dáng trắng nhạt nhẽo không ngừng lập loè tắt dần, mà Huyết Ngẫu, đang toàn thân rung động, từ ngoài vào trong, tạo nên từng trận gợn sóng.

Khoé môi anh tuấn tà khí của Huyết Ngẫu kia chậm rãi cong lên.

“Không tồi, có vài phần bản lĩnh nha.” Nó dùng khẩu hình nói.

Tầm mắt va chạm, ngầm hiểu.

Ngụy Lương lạnh lùng cười, xuống tay không lưu tình chút nào.

Điểm mạnh mẽ nhất của Huyết Ngẫu chính là cái hình thái quỷ quái cùng thân thể cơ hồ có thể xưng là bất tử kia.

Cho dù có kiếm chiêu lợi hại đánh lên, cũng chỉ có thể đánh tan nó, tán thành một chùm máu loãng. Nhưng mấy vệt máu loãng đó sẽ lập tức liền mấp máy, một lần nữa ngưng kết lại.

Càng miễn bàn dùng kiếm đâm nó, rọc nó, chém nó. Đấu pháp như vậy, căn bản không thể tạo nên bất kỳ thưởng ổn nào với nó cả.

Có một kể địch có thân thể bất tử, đó là điều đáng sợ nhất. Càng không nói đến Huyết Ngẫu này đã có thể ngưng tụ một thân máu của nó thành đủ loại hình thái kiên cố như vàng như ngọc, lại có thể giống như ma tu, dùng “Ý” hóa hình, thi triển ra sát chiêu khủng bố, những kiếm thức mà có thể so với tu sĩ tuyệt cường.

“Ngươi đánh không chết ta đâu.” Huyết Ngẫu tiếp tục dùng khẩu hình trào phúng, “Có tức hay không? Ngụy Lương, nếu ngươi đem Lâm Thu cho ta, ta liền cùng ngươi liên thủ đối phó với Tế Uyên, thế nào, trao đổi này quá có lời đúng không ?”

“Tìm chết đi.” Môi mỏng Ngụy Lương khẽ nhúc nhích, lạnh lùng phun ra ba chữ.

Trong mắt hắn hiện lên màn sương trắng, hành động của Huyết Ngẫu lập tức liền trở nên chậm lại rất nhiều. Những cơn sóng máu đang quay cuồng xung quanh bị đông lạnh thành từng trụ băng, chúng nó giống như đang xoè ra những bàn tay băng sương khổng lồ, mỗi khi Huyết Ngẫu xẹt qua sẽ bị dính chặt chẽ vào những cái trụ băng đó.

Huyết Ngẫu chỉ có thể không ngừng vứt bỏ từng bộ phận tứ chi của mình để chạy thoát.

Tiếng băng đóng lại tách tách, phảng phất như tiếng vàng ngọc khua vào nhau.

Không bao lâu, liền thấy bàn tay toát ra ánh sáng bạc kia của Ngụy Lương kia đã bóp trêи cổ Huyết Ngẫu.

Băng hàn dũng mãnh ùa vào, hình như gương mặt Vương Vệ Chi dần dần đọng lại trêи Huyết Ngẫu.

Nó trợn tròn cặp mắt thon dài, gian nan mấp máy đôi môi, hướng về phía Ngụy Lương làm mấy khẩu hình xin tha.

Mưa máu vạn trượng tầm tã nện xuống, xuyên qua lớp màn máu tanh tươi bên ngoài Huyết Ngẫu, Tế Uyên hoảng sợ phát hiện, Huyết Ngẫu, bị đánh tan!

……

Không biết đã ngủ qua bao lâu, mí mắt Lâm Thu bắt đầu rung động, mơ mơ màng màng mở mắt.

Nàng đang nằm trong lòng ngực của Ngụy Lương, hai người đang lơ lửng bay vút phía trêи biển máu vô biên.

Một bóng dáng màu đỏ giống cá lội giấu mình dưới biển máu, vội vàng chạy trốn về phương xa.

Khoé môi Ngụy Lương ngậm một nụ cười lạnh, mỗi một bước bước ra đều lướt xa hơn ngàn mét. Hắn không nhanh không chậm, đuổi theo cái con “cá” kia.

Xem bóng dáng đó, có vẻ như kinh hoàng thất thố, chật vật chạy trốn.

“Vương Vệ Chi đâu?” Nàng mở miệng một cái, liền cảm giác được trong óc truyền đến đua đớn kịch liệt, phảng phất như bị nhét vào hơn cả trăm cây đao nhỏ.

Sắc mặt Ngụy Lương vừa mới trầm xuống, liền thấy nàng vì đau đớn nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ, trong ánh mắt mờ mịt bốc lên nước mắt như sương mù.

Môi mỏng hơi mím, hắn nuốt trở lại câu nói hắn vốn định nói ra, nhàn nhạt: “Ở phía trước, đuổi theo Tế Uyên.”

Lâm Thu nhạy bén nhận thấy được tâm tình của hắn không tốt lắm.

Nàng ngắm ngắm sắc mặt của hắn, dùng gương mặt cọ cọ ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Hắn không có việc gì thì thật tốt rồi. Lần đầu tiên làm việc cho phu quân, ta thật sợ thất bại, làm chàng thất vọng.”

Ừ, chủ yếu là vì ngươi, không phải vì Vương Vệ Chi đâu.

Nàng cảm giác

được lồng ngực hắn hơi hơi chấn động, chợt, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng từ trêи đầu truyền đến: ” Không đâu.”

Nàng nhạy bén bắt được một tia ý cười từng trong giọng nói ra vẻ bình tĩnh của hắn.

Lâm Thu lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, đối với một người thiệt tình để ý tới mình, thật sự là dễ dỗ nha.

Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên tối lại.

Khuôn mặt soái đến kinh thiên động địa đang nặng nề cúi xuống, trán chống trán, hắn nói: “Trở về, chắc chắn sẽ thưởng cho phu nhân hậu hỉ.”

Sau đó hắn liền lấy môi nàng, trằn trọc thật mạnh, thật nhiều, bá đạo tách hàm răng của nàng ra, lưỡi điên cuồng quấn lấy lưỡi nàng, nổi lên vạn sóng gió.

Bàn tay to đẩy ra cái đai lưng mà chính hắn buộc lại cho nàng, xẹt qua lớp xiêm y dày nặng, lấn vào bên trong, đè lên trước người nàng thật mạnh.

“Lần sau……” Hắn hơi ngừng hôn nàng, giọng căm hận nói, “Còn dám cậy mạnh, ta liền đem nàng……”

Hắn hổn hển thở mạnh hai hơi khí thô.

“Làm ngay tại chỗ!”

Động tác trêи tay và trêи môi lại mạnh thêm, hắn dùng hành động thực tế nói cho nàng, đây tuyệt đối không phải là uy hϊế͙p͙.

Lâm Thu bị hắn hôn đến có chút thở không nổi, đôi tay vô lực chống lên ngực hắn, phát ra giọng khí rất nhỏ, “Ừ, ừ” mà đáp lời.

Hắn buông lỏng môi nàng ra.

Bàn tay to cũng rút khỏi nàng xiêm y, lại cẩn thận giúp nàng chỉnh xiêm y, buộc lại đai lưng.

Lâm Thu suýt chút đều đã quên hiện tại đang đuổi giết Tế Uyên.

Ngụy Lương phảng phất như có thuật đọc tâm vậy, thấp giọng cười nói: “Không cần ta ra tay. Nếu Vương Vệ Chi chỉ bao nhiêu đó mà cũng làm không xong, vậy hắn cũng không cần tồn tại nữa.”

Lâm Thu gật gật đầu.

Nàng thật ra rất muốn biết tình huống hiện tại của Vương Vệ Chi là như thế nào, nhưng khát vọng sống của nàng rất mạnh, cho nên gắt gao mím chặt miệng, không hỏi lại.

Nàng còn nhớ rõ, trong lúc hôn mê, từng nghe một tiếng “Buông tay”.

Buông cái gì tay? Tất nhiên là tay Vương Vệ Chi.

Khi mang Vương Vệ Chi rời đi, nàng đúng là bắt lấy bàn tay hắn kéo ra. Nếu Ngụy Lương có thể nhìn thấy “tay” của thần hồn, kia hắn nhất định cũng thấy được, Vương Vệ Chi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như một con cá chạch.

Cho nên……

Không nghĩ đến nữa, chắc chắn là một cảnh như Tu La địa ngục.

Lúc này cả người nàng đang dựa vào trong lòng ngực Ngụy Lương, cũng không tiện triệu Lưu Li kiếm ra để gặp Hoang Xuyên, vì thế Lâm Thu chỉ có thể kiềm chế tò mò trong lòng, thành thành thật thật tựa vào trước người Ngụy Lương, để mặt hắn mang theo nàng, đuổi theo phía sau Tế Uyên chuẩn bị xem diễn.

Cái biển máu này vô biên vô hạn, làm nhân tâm kinh hãi.

Trêи đỉnh đầu, là bóng tối vô tận.

Trong biển máu, sóng triều cùng mạch nước ngầm đang điên cuồng kϊƈɦ động, cũng không phải là nơi gió êm sóng lặng gì.

Biên giới Địa Chi Ngân ?

Trong lòng Lâm Thu càng ngày càng kinh ngạc.

Hay là, thế gian này thực sự có tiếp xúc ranh giới với luyện ngục sao ?

Khoé môi Ngụy Lương chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh.

Chỉ thấy thân ảnh màu đỏ đậm đang nhanh nhẹn bơi lướt trong biển máu kia bỗng nhiên liền đụng phải một làn sóng máu ngập trời!

Khí thế khi chạm vào nhau mãnh liệt đến cực điểm, Tế Uyên lộn ba năm vòng té ngã trong biển máu, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.

Cái va chạm này làm hắn văng lên trêи mặt biển.

Tế Uyên quay đầu lại liếc mắt nhìn lên trêи bầu trời một cái, thấy Ngụy Lương đang đi theo cách đó không xa, lập tức không chút do dự xuất ra một con nghĩa ma từ dưới biển máu để chặn đứng Ngụy Lương, thân thể run lên, hóa thành một bãi máu loãng, từ trong thi thể rách nát của Vương Vệ Chi trào ra, muốn trốn vào biển sâu.

Đúng lúc vào lúc này, một cơn sóng máu khác thường lại đường đường chính chính đánh tới trêи người hân!

Cái bãi máu đen đang muốn chạy trốn vào trong biển máu, bị sóng máu bao vây xung quanh, hiệp bọc, bức ép phải quay về trong thi thể tàn lụi của Vương Vệ Chi.

Mà cái sóng máu đang vây kín vũng máu đen Tế Uyên cũng kϊƈɦ động, chui qua thất khiếu cùng lỗ thủng to trước bụng thi thể Vương Vệ Chi !

Tay áo Ngụy Lương vung lên, Nghĩa Ma dưới biển máu tấc tấc đóng thành băng.

Hắn không chút để ý, đi về phía trước một bước, ngừng lại trước mặt tàn thi của Vương Vệ Chi đang lềnh bềnh nổi trêи biển máu.

Giờ phút này, bên trong xác chết này, chứa đến hai luồng máu.

Một đó là “Trăm anh hàng huyết” đại thuật đại thành, có thể đem bản thân Tế Uyên hoàn toàn dung hợp thành máu đen, một luồng khác, đó là Vương Vệ Chi đã bị Tế Uyên luyện hóa thành Huyết Ngẫu.

Trong thân thể rách nát này, hai luồng máu nóng đang không ngừng va chạm, trào dâng.

Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện