Mai Nương? Thanh âm Tế Uyên vừa mỏng manh lại điên cuồng.

“Mai Nương ở chỗ này! Ở ngay chỗ này! Nàng ở chỗ này! Nàng ở chỗ này a a a a ——”

Tiếng khóc thê lương như tứa máu, nghe vào tai Lâm Thu lại chỉ cảm thấy đầy châm chọc.

Lúc trước nếu đã trơ mắt nhìn Mai Nương bị người tra tấn đến chết, hiện giờ cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy?

Kỳ thật đó căn bản không phải là tình yêu gì cả, chẳng qua là sau này thực lực mạnh mẽ lên nên muốn đền bù khuyết điểm, nói đi nói lại, cái chấp niệm của hắn bất quá cũng chỉ là bản thân hắn lúc trước vô năng mà thôi.

Huống hồ, Mai Nương vốn không phải đơn thuần vô tội, một nữ tử yếu đuối lưu luyến si mê trượng phu gì.

Lâm Tú Mộc hơi giật mình, từ trong túi Càn Khôn móc ra người gỗ đào.

Chỉ thấy người gỗ đào điên cuồng múa may tứ chi đã tàn khuyết, kịch liệt giãy giụa. Cái Tuỷ ngọc Hộ Hồn Phù dán ở giữa trán kia kịch liệt nhấp nháy, nếu không phải Lâm Tú Mộc nắm lấy bả vai người gỗ, chỉ sợ nó sẽ trực tiếp nhào vào cái hồ máu me kia rồi.

Trong lòng Lâm Thu thầm nghĩ —— đến tột cùng là Tế Uyên muốn mượn cái biển máu này bỏ chạy, hay thật sự là nhận lầm con rối rách nát Mi Song lưu lại thành người thật ?.

“Ngươi nói Mai Nương, có phải là cái hơi thở này hay không ?” Thanh âm Lâm Tú Mộc vững vàng, đem miếng vải vụn trước sau vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt con người gỗ.

Con người gỗ đào Tế Uyên ngẩn ra thật mạnh: “Đúng……”

Ngay sau đó, hắn giơ một cánh tay gỗ lên, phủi rớt miếng vải vụn kia, hướng về phía hồ máu phát ra thanh âm mỏng manh: “Ở nơi đó —— ở nơi đó —— người đã ngay ở đó, còn cần xiêm y gì chứ!”

Bộ dáng điên cuồng, phảng phất trong mắt sắp tràn ra máu.

Ba người lẳng lặng đứng trong chốc lát, Tế Uyên thét chói tai càng ác liệt, mà không khí lại dần dần đông lạnh.

“Phía dưới, hình như có cái gì.” Lâm Tú Mộc trầm giọng nói, ném con người gỗ đào Tế Uyên về lại túi Càn Khôn, sau đó tay đặt lên trước ngực, bắt mấy ấn chú kỳ dị.

Chỉ thấy một sợi dây đằng từ trong lòng bàn chân hắn uốn lượn ra, giống như rắn đang từ từ bò lên, bò đến bên cạnh cái hồ máu kia, cẩn thận đi vào.

Đuôi mày thon dài hơi hơi nhăn lại, trong mắt Lâm Tú Mộc chớp động nỗi thống khổ nói không nên lời cùng với sự ghê tởm. Một lát sau, sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, quát khẽ nói: “Lui!”

Giọng nói mới từ trong miệng thoát ra, ấn chú trong tay hắn đã nhanh chóng biến hóa, chỉ thấy dây leo vừa mới đi vào trong hồ máu kia đột nhiên bị đứt gãy, thân hình hắn xoay tròn, trong tay áo to rộng vung ra muôn vàn lá xanh, thẳng tắp bay về hướng hồ máu.

Đó chính là kiếm ý của Lâm Tú Mộc.

Trong nháy mắt, lá xanh mênh ʍôиɠ cuồn cuộn bò đầy trêи không của hồ máu. Ấn chú trong tay Lâm Tú Mộc biến đổi, chỉ thấy mấy phiến lá sắc như kiếm đảo ngược đầu, đem mũi lá nhọn hoắc nhắm vào trong hồ máu, ngưng tụ thành sát chiêu như một cái mạng lá che kín, chỉ đợi vật trong ao đưa đầu ra!

Lâm Thu không khỏi hơi nín thở, thân thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, thời thời khắc khắc chuẩn bị hóa ra hoa sen.

Chỉ trong vòng một giây, đầu tiên là một mùi máu nồng nặc cực kỳ tanh hôi nghênh diện đánh tới, chợt, sóng máu ầm ầm cuốn lên, một con quái vật khổng lồ trong khoảnh khắc lấp đầy cả một hồ máu, từ trong những cơn sóng máu ló đầu ra tới.

Máu đậm rơi xuống, nó thẳng tắp đánh vào cái màng kết bằng lá của Lâm Tú Mộc bố trí phía trêи không gian hồ máu, trong núi đá dưới đáy biển, quanh quẩn từng luồng âm thanh “Phốc phụt mắng” nặng nề, giống như lá cây ngâm vào trong chậu nước đang vung vẩy.

Chỉ nghe âm thanh này, liền làm người phát lạnh cả gáy.

Thực mau, cái đồ vật nhất thời khó phân biệt hình dạng này liền xuyên qua màng lá của Lâm Tú Mộc, từ trong hồ máu bò ra tới. Máu đen chấn động rơi xuống, hiển lộ chân dung của nó.

Con ngươi của Lâm Thu không tự giác càng rút càng chặt.

Thứ này, nàng gặp rồi!

Đây là một khối thi thể. Một khối thi thể phảng phất như ngâm ngàn vạn năm trong biển.

Nó trương phình lên, da thịt hút đủ nước, tạo thành một vật thể phồng lên như núi, nửa trong suốt. Ngũ quan đã căng rộng đến biến hình, hai tròng mắt thật lớn treo hai bên trái phải sườn não, như đôi mắt kép của chuồn chuồn.

Dưới Tịch Ma Lĩnh, khi lần đầu tiên xuất hiện ảo giác, đó chính là khối thi thể khổng lồ này.

Hoá ra, ảo giác đều không phải chỉ là ảo giác. Khối thi thể khổng lồ này thực sự có tồn tại bên trong biển máu ! Trong lòng Lâm Thu mơ hồ xẹt qua một ý niệm, nhưng giờ phút này tình thế không cho phép nàng dừng lại suy nghĩ kỹ càng.

Thi thể khổng lồ, bò lại đây.

Lâm Tú Mộc xuất ra muôn vàn lá sắc như kiếm, tuy không phải sát kỹ tuyệt cường, nhưng uy lực cũng không phải là nhỏ. Nhưng mà, cái thi thể khổng lồ này cũng không bị cắt ra từng miếng như trong tưởng tượng, những cái lá đó tuy rằng đâm xuyên qua da nó, nhưng lại rất mau tiêu tán ngay dưới làn da, cũng không tạo cho nó được thương tổn nào đáng kể.

“A a a —— Mai Nương ——” Ý niệm mỏng manh của Tế Uyên từ trong túi Càn Khôn xuyên thấu ra, giống như ruồi bọ ong ong quanh quẩn bên sườn tai.

Thần sắc Lâm Tú Mộc ngưng trọng, tiến lên trước một bước, đôi tay chắp lại trước người, nhanh chóng kết ấn.

Nhân tu đều tu kiếm ý, người đã đạt được thực lực siêu tuyệt đại tới trình độ Kiếm Quân đã có thể không cần dựa vào kiếm mà phát ra kiếm chiêu tuyệt cường. Cơn giận của Kiếm Quân lại không có thể làm tổn thương đến một khối thi thể trương phồng nằm dưới đáy biển hay sao?

Cái thứ phía trước mắt này thật sự là quá mức ghê tởm, Lâm Tú Mộc không hề nương tay, gập lên một ngón, dùng đầu ngón tay cái đâm thủng ngón áp út, nặn ra nguyên huyết, vẽ ra vài đạo phù ấn trêи không trung ngay trước người.

Bí kỹ Bồng Lai và kiếm chiêu của Trung Nguyên cực kỳ khác nhau, Lâm Thu nhìn một màn ngay trước mắt, dần dần nhìn đến nhập thần.

Chỉ thấy những chỗ mà ngón tay dính máu của Lâm Tú Mộc xẹt qua, trong hư không không ngừng hiện lên từng miếng phù văn toả ánh sáng vàng màu máu, phảng phất như biến thành thực chất, như có sinh mệnh, hợp lại với nhau, tuần tra tới lui trước người Lâm Tú Mộc, ngưng tụ thành một cái phù ấn không ngừng biến ảo to hơn, cho đến khi nó cao bằng nửa người Lâm Tú Mộc, giống như con cái cối xay dựng đứng, che trước người của hắn.

Khi những miếng phù văn máu nhỏ hợp thành phù ấn to lớn đó hoạt động, sẽ phát ra tiếng động thanh thanh leng keng như kim loại đâm vào nhau, tạo nên cảm xúc không tầm thường.

Sau vài lần va chạm, phù ấn to lớn cố định hình dạng, ngưng ra một chữ “Vạn” ngay trước người Lâm Tú Mộc, sau đó nhanh chóng xoay tròn lên.

Sau khi Lâm Tú Mộc thiết lập xong phù ấn, tay phải bắt quyết, dùng một chút khí lực thu, điểm thật mạnh vào trung tâm của chữ “Vạn”.

Liền có tiếng rít “ong ong” đến chấn động thần hồn vang lên, từng tia từng tia sáng vàng đỏ lấp lánh bắt đầu lượn vòng từ trong trung tâm của chữ “Vạn” kia rồi bắn ra, còn chưa chạm tới người, cơn cuồng phong từ muôn vàn tia sáng đó đã làm cho da thịt cái thi thể khổng lồ kia chấn động, hơi có xu thế lùi lại.

Không đến nửa cái chớp mắt, vô số tia sáng màu vàng đỏ đã hoàn toàn đi vào bên trong thi thể khổng lồ kia. Mãi đến giờ phút này, mới có thể thấy rõ mấy tia sáng vàng đỏ kia chính là từng thanh kiếm phật quang không có chuôi, trêи thân kiếm không có bất kỳ trang sức gì, mũi kiếm sắc nhọn nặng nề, thẳng tắp xuyên qua da thịt của thi thể, đâm vào trong xương cốt.

Vốn dĩ cứ tưởng rằng lớp xương cốt ở dưới làn da kia đã bị ngâm đến mục rữa thối nát, nhưng không ngờ, khi từng thanh Phật kiếm đánh trúng thi cốt, lại là phát ra âm thanh réo rắt như kim loại đánh vào trong đá, Phật kiếm, không thể tiến thêm nữa!

“Đây……” Con ngươi Lâm Tú Mộc co chặt, hít một ngụm khí lạnh, “Đây đã là bản mạng tuyệt kỹ của ta, phát ra từ nguyên huyết, uy lực tuyệt đối không thua Ngô Mộc Thượng Thiên! Tha thứ cho ta mạo muội nói thẳng, một kϊƈɦ này cho dù có là Ngụy Lương ngươi tiếp được, cũng không có khả năng toàn thân rút lui!”

Dưới tình thế cấp bách, hắn đã không tự xưng là “Ngô”, cũng không kính xưng Ngụy Lương là “Tôn giá” nữa.

Khóe môi Ngụy Lương hơi cong, phát ra một cái âm: “À.”

Đôi tay Lâm Tú Mộc rút lại, xoay tròn trước người, chữ “Vạn” biến ảo, ngưng tụ thành một bàn tay dựng thẳng lên, những văn tự trêи lòng bàn tay có thể thấy được rõ ràng.

Chỉ thấy Phật kiếm đang cắm trêи xác chết chi chi bay ngược trở về, hoàn toàn đi vào trong phù ấn.

Ngay sau đó, phía trêи thi thể khổng lồ liền có linh khí tụ lại dày đặc, một tiếng chuông vang lên rồi tản rộng ra, ngân lên quanh quẩn ở đáy biển, chỉ thấy một con cái chuông kim loại to tướng hơi nhiễm màu máu đang lao nhanh xoay chuyển trêи đỉnh đầu thi thể kia, từ trêи đầu úp xuống!

“Ong ——”

Khoé môi Lâm Tú Mộc hơi nhấp, nhanh chóng nói: “Tà khí như thế này, ngô thật sự chưa bao giờ nghe nói quá, nếu như ngô sở liệu không tồi, bên dưới hồ máu, chắc chắn là chất chứa không ít thứ dơ bẩn, tà vật gì đó mà thế nhân không mấy ai biết! Khối thi thể quái đản này chỉ là tiên phong mà thôi, vạn lần không nên dẫn thêm con tà vật khác ra tới.”

Bỗng nhiên, ánh mắt mắt ngưng lại, nhìn Ngụy Lương: “Mới vừa rồi Ngụy Kiếm Quân phảng phất nhắc tới, nơi này là…… Địa Chi Ngân? Hay là Ngụy Kiếm Quân sớm đã biết rồi? Nơi tà ác như thế……”

Khoé môi Ngụy Lương bỗng nhiên hiện lên một nụ cười lạnh như băng: “Nếu không có vật dơ bẩn trêи đời này, thì làm sao có được cái gì thanh khiết.”

Lâm Tú Mộc nhíu mày khó hiểu. Trong lòng hắn biết giờ phút này không phải lúc để đàm luận mấy cái đạo lý to lớn, vội vàng thu tay, nói: “Kim Chung Tráo chỉ có thể giữ được trong một nén nhang mà thôi, chúng ta vẫn nên rời đi trước đã.”

Sau khi phát hiện Mi Song vẫn chưa thật sự rơi vào trong kẽ nứt hư không, Lâm Tú Mộc đối với mấy đồ vật phía dưới đã không còn bất luận hứng thú gì

Lời còn chưa dứt, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng “két ét…” làm người ê răng, phảng phất như móng tay cào vào trêи vách tường. Quay đầu nhìn lại, cái chuông vàng kim loại màu máu kia đã bị xé rách từ trong ra ngoài.

Đôi tay của thi thể khổng lồ đã không còn nhìn thấy da thịt, chỉ dư hai cánh tay xương đen nhánh.

Cánh tay xương kia đập mạnh vào vách chuông, từng chút một nới rộng khe hở, sau đó, nó liền đưa người lách qua khe để ra ngoài.

Nhưng có thể lách ra ngoài chỉ là một bộ xương cứng rắn như kim loại —— nó đã bỏ lại toàn bộ một thân da thịt trương phình ở phía sau.

Da đầu Lâm Thu tê dại, hoàn toàn không muốn trong óc mình có chút xíu tưởng tượng nào đến cảnh tượng bên trong cái chuông kia.

“A?!”

“A?!”

“A?!”

Bên trong bộ xương cốt đen nhánh bỗng phát ra một tràng thanh âm nghi vấn, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Nó cũng không nhào về hướng ba người Lâm Tú Mộc, mà quay thân lại, nhào vào trêи cái chuông vàng kia, dùng mười xương ngón tay đen nhánh điên cuồng gãi, phảng phất như cái chuông vàng kia có đại thù giết cha với nó vậy.

“Nó muốn lấy thịt về hay sao?” Lâm Thu đơ đơ khóe miệng hỏi.

Lâm Tú Mộc không thể nhịn được nữa, tay kết ấn, chuông vàng tan đi.

Bộ xương đen nhánh bỗng nhiên xoay người, một “đôi mắt” trống trơn gắt gao nhìn thẳng Lâm Tú Mộc.

“A……”

Nó xông lên.

Khối xương này kỳ thật rất có phần mong manh nhỏ gọn, rất khó làm người ta tin rằng nó là từ trong cái thi thể khổng lồ ban nãy tróc ra.

Nó hạ eo, thân thể hóa thành một tia chớp màu đen, đánh thẳng vào Lâm Tú Mộc.

Tuy rằng khí thế xông tới rào rạt, nhưng vật ấy cũng không thể tụ được linh khí thiên địa, ngoại trừ bản thân kiên cố không phá vỡ nổi ra, phảng phất cũng không có bản lĩnh khác. Tốc độ tuy mau, nhưng cũng không tới nỗi làm người kinh ngạc cảm thán.

Lâm Thu ở đầu kỳ hóa thần cũng có thể chính xác bắt giữ được quỹ đạo của bộ xương này, nàng thực xác định nếu như mục tiêu công kϊƈɦ của bộ xương này là nàng, nàng cũng dễ dàng né tránh.

Tu vi Lâm Tú Mộc càng là vượt xa nàng, tuy rằng nhất thời không có cách tiêu diệt tà vật này, nhưng lại tuyệt không khả năng…… bị…… nó…… tổn…… thương……

Suy nghĩ của Lâm Thu bỗng nhiên ngưng lại.

Lâm Thu không thể nào dự đoán được, Lâm Tú Mộc bỗng nhiên bất động!

Chỉ nghe “vèo” một tiếng, năm cái xương ngón tay sắc nhọn lại thẳng tắp bấm vào ngực Lâm Tú Mộc, chỉ đợi năm ngón tay hợp lại, là có thể móc trái tim của hắn từ trong lồng ngực ra!

Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, cả kinh, trố mắt đứng tại chỗ.

Sao hắn lại không né?!

Hay là, thực lực của nàng quá yếu, căn bản không thấy rõ huyền cơ trêи người bộ xương này?!

Ngay khi tính mạng của Lâm Tú Mộc đang treo lên trêи cành cây, Lâm Thu nghe được Ngụy Lương nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chỉ thấy trêи năm xương ngón tay khảm vào trong lòng ngực Lâm Tú Mộc nhanh chóng tràn đầy một tầng sương trắng. Tư thế đang muốn khép năm ngón tay lại bỗng nhiên lại đình trệ, xương ngón tay kêu lên “canh cách”, cơ hồ chạm vào được trái tim nóng nổi đang nhảy lên của Lâm Tú Mộc, nhưng lại kém một chút xíu thôi, không thể tiếp tục cử động để lấy đi tính mạng của hắn.

Nó giơ lên một bàn tay xương khác lên, muốn tiếp tục đánh úp về phía Lâm Tú Mộc.

Mới vừa mở ra năm ngón tay, liền bị đông cứng ở giữa không trung. Băng phách đóng trêи hai bàn tay nhanh chóng lan tràn về phía sau, động tác của bộ xương này nhanh chóng ngưng lại.

“A……”

Cái miệng của bộ xương mở lớn, thở ra một hơi sương đen tanh hôi.

“Mi Song……” Lâm Tú Mộc phảng phất như không cảm thấy đau đớn, chỉ ngơ ngác đứng đó, nhìn chằm chằm bộ xương khô lẩm bẩm nói, “Là nàng, Mi Song, tại sao, tại sao.”

Nếu không phải Ngụy Lương kịp thời ra tay, giờ phút này những lời từ miệng Lâm Tú Mộc đã trở thành di ngôn của hắn.

Mi Song?! Khối thi thể khổng lồ này, là Mi Song?!

Con ngươi Lâm Thu co chặt, trong đầu phảng phất như có sấm sét lăn qua.

“A……” Bộ xương này cũng không thể nói, nó nhe răng nhếch miệng, giãy giụa, liều mạng đong đưa hai cánh ray xương đang bị đóng băng kia.

Lâm Tú Mộc ngơ ngẩn nâng tay lên, đặt lên trêи cổ tay của bộ xương khô, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ một vết sâu nhỏ đến khó phát hiện.

“Đây là, khi chúng ta khắc khẩu lần thứ 97, nàng nảy sinh ác độc tự cắn mình.”

Đầu ngón tay dời đi, dừng ở khuỷu tay bộ xương khô, vỗ về một cái xương gai nho nhỏ, lại nói: “Đây là khi cùng ta ta kết lữ, trao đổi sinh khắc cốt.”

Hắn đem đầu ngón tay ấn lên cái xương gai nho nhỏ kia, máu tươi rơi xuống, xương gai biến thành ngọc tuỷ trong suốt.

Thân thể Lâm Tú Mộc nhẹ nhàng lung lay, sau đó đầu ngón tay nâng lên, hư hư chỉ một vết thương trêи ngực của bộ xương khô.

Thanh âm hắn hốt hoảng, phảng phất như từ trêи trời bay tới: “Đây là, khi Chư Vô Ngân phản bội Bồng Lai, nàng chắn một kiếm cho ta.”

“Mi Song, Mi Song……” Mắt Lâm Tú Mộc không ướt một chút nào, phảng phất như sợ sương mù của nước mắt sẽ cản trở hắn thưởng thức dung nhan của người ngay trước mặt nhân, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm bộ xương trước mặt, lẩm bẩm nói, “Mi Song…… Nàng đừng tức giận, ta không phải vứt bỏ nàng chạy trốn, thật ra ta cũng đã chết với nàng rồi, bản thân ta hiện tại chỉ là…… Ta cũng không biết giải thích với nàng như thế nào, tóm lại ta chắc chắn sẽ ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra.”

Bộ xương khô hoàn toàn bị đóng băng.

Lâm Tú Mộc nâng tay lên, cầm lấy năm cái xương ngón tay đã chui vào trong lồng ngực mình, chậm rãi rút chúng nó ra. Trong quá trình này, hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, thân thể hơi phát run lên khẽ khàng đến mức khó phát hiện, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Thần sắc hắn nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh.

Hắn nghiêng đầu nhìn Ngụy Lương nói lời cảm tạ, sau đó lại lại đâm thủng lòng bàn tay một lần nữa, dùng máu vẽ nên phù văn trêи bộ xương khô, phong ấn nó lại, nhét vào trong túi Càn Khôn.

“Mai Nương —— nàng rốt cuộc đã trở lại ——” Thanh âm Tế Uyên rống to.

Mày Lâm Tú Mộc nhăn lại, tiện tay bắt con người gỗ đào ra.

“Kêu ai Mai Nương.” Ngữ khí bình đạm, lại làm người rét run.

“A a a a a ——” Tế Uyên thất thanh thét lên chói tai, “Mai Nương! Nàng ấy là Mai Nương của ta! Đừng tách chúng ta ra ——”

Thần niệm đột nhiên im bặt.

Vô số mầm xanh trong nháy mắt đâm xuyên qua trêи người con người gỗ đào. Từ bên trong cơ thể nó mọc lớn ra, làm cho nó hoàng toàn bị vỡ tan thành nhiều mảnh vụn chỉ lớn cỡ móng tay cái.

“Nàng, không phải là người mà ngươi có thể vũ nhục.” Lâm Tú Mộc ôn hòa nói.

Một sợi máu đục rơi ra muốn chạy trốn, bị một cái đầu lá nhọn hoắc tinh chuẩn đâm thủng.

Tàn niệm của Tế Uyên, tan thành mây khói.

Lâm Thu khẽ nhíu mày.

Ánh mắt Ngụy Lương hờ hững, nhìn chăm chú vào Lâm Tú Mộc.

“Ngụy Kiếm Quân,” Lâm Tú Mộc bình tĩnh cảm xúc trong lòng, lạy dài một cái, “Mới vừa rồi, đa tạ.”

“Lần này, xác định?” Ngụy Lương hỏi.

Lâm Tú Mộc gật đầu nói: “Xác định, đây thật là di cốt của Mi Song, tuyệt đối không sai. Tuy rằng không còn được bao nhiêu hơi thở, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể phát hiện một vài sợi, hơn nữa sinh khắc cốt có phản ứng với máu của ta, nàng ấy nhất định là Mi Song, tuyệt đối không phải người khác.”

Hắn nheo mắt lại, trong mắt hiếm khi toát ra vài phần tàn nhẫn: “Khối thi cốt này ngâm ở nơi đây không ít hơn mất chục năm. Môn nhân của ta đúng là không nhìn lầm, Mi Song xác thật đã cùng với Bồng Lai đảo chìm vào trong Quy Khư rách nát —— nếu như Mi Song đã chết, vậy người ở bên ngoài kia thao túng con rối đả thương người, còn dẫn ta đến tận chỗ này, đó là ai? Là ai cố ý giả dạng Mi Song làm chuyện ác, mục đích vì cái gì ? Nếu như để ta bắt được, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha!”

Lâm Thu nhìn trêи con người gỗ Tế Uyên vỡ nát trêи mặt đất, không nói gì nữa. Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Ngụy Lương, thấy khóe môi hắn cong lên một mạt châm chọc nhàn nhạt, cũng không nói tiếp.

Trong hồ máu bắt đầu xuất hiện dao động khác thường, phảng phất như có cái gì đó ở cực xa đang tìm tới.

“Rời khỏi chỗ này trước lại nói.” Lâm Thu nói.

Ba người mới từ dãy núi đá dưới đáy đại xuyên ra, liền phát hiện cái vòi rồng màu xám từ trêи màn trời trung buông xuống đã bất tri bất giác cuốn tới gần đó, thẳng tắp hướng về phía ba người đánh úp lại.

Chỉ thấy cái vòi rồng màu xám kia kinh khủng ở chỗ, vô luận là tia sét hay vết rạn không gian rách nát màu đen đều bị nó cuốn vào trong, không gian vặn vẹo cực độ, phảng phất như thấy được cảnh luyện ngục.

Đây là một loại thể nghiệm thật quá sức tưởng tượng. Trước mắt, rõ ràng chỉ có một cái trụ lớn đường kính trăm trượng, đỉnh thiên lập địa, tiếng gầm rú vang trời. Nhưng không biết vì sao khi nhìn nó đánh úp lại, trong đầu lại không ngừng hiện lên từng màn màu máu đặc tối tăm, bên tai phảng phất có tiếng của vạn quỷ gào thét.

“Có lẽ trận chiến đấu mới vừa rồi động tĩnh quá lớn, kinh động đến nó.” Con ngươi Lâm Tú Mộc rút lại thật sâu, thân thể gồng cứng lên.

Ngụy Lương ôm lấy Lâm Thu, tùy ý bước ra vài bước, lướt đến gần bên Lâm Tú Mộc. Cái vòi rồng đó tuy rằng tốc độ cực nhanh, lại không cách nào đuổi kịp bọn họ, khoảng cách dần dần kéo giãn ra.

Ba người mau chóng thoát khỏi khu vực lốc xoáy cực lớn.

Nhưng mà, cái cột trụ to tướng kia vẫn không từ bỏ, bám riết không tha, hướng về phía bọn họ xoắn tới.

Nước biển bị xé nát, một rãnh biển khủng bố đến cực điểm trong khoảnh khắc được tạo thành, nó vặn vẹo dữ tợn như một sinh vật còn sống, điên cuồng truy đuổi theo ba hơi thở đang lướt giữa không trung. Kinh khủng chính là, không gian dường như có những đường rách hiện ra, sấm sét tứ tán, như muốn đem địa ngục khuếch tán đến nhân gian.

“Không được.” Ánh mắt Lâm Tú Mộc ám trầm, “Cứ tiếp tục như vầy, sẽ đưa tai nạn tới lục địa. Cần để lại một người để dẫn nó về chỗ cũ. Để ta đi.”

Ngụy Lương liếc mắt nhìn hắn.

Giờ phút này, trong hồ máu dưới đáy đại dương không biết có cái thứ khủng bố gì đang tìm tới, chưa kể cái vòi rồng khổng lồ màu xám này cũng không có ai có thể ngăn cản, người nào lưu lại, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Chỉ thấy mặt Lâm Tú Mộc lộ vẻ cười khổ, nâng nâng tay, nói: “Đừng, đừng nói. Ta không phải loại người quên mình vì nghĩa gì gì đó đâu, chỉ là tài năng không bằng người. Nếu ta có thể đánh thắng được ngươi, vậy người làm chuyện này chính là ngươi rồi.”

“Không tới phiên ngươi.” Lâm Thu nói, “Ngụy Lương, chàng mang hắn đi xa xa một chút, che giấu hơi thở. Để cho ta !”

Sau khi có được bí kỹ thứ ba Giải Liên Độ của Nghiệp Liên, đang lo không tìm được cơ hội dốc hết sức thử một lần đây.

Ngụy Lương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, thả nàng từ trong lòng ra.

Lâm Tú Mộc trợn tròn đôi mắt đào hoa, nhìn nhìn Ngụy Lương, lại nhìn nhìn

Lâm Thu: “Đây…… Không phải, Ngụy Kiếm Quân, này, nam nhi chúng ta đỉnh thiên lập địa, sao có thể để cho nữ nhi người ta chết thay! Ngô…… Không thể gật đầu bừa!”

Ngụy Lương lười dong dài này nọ với hắn, mang sương băng phóng ra, chụp lấy thân ảnh hai người.

Lâm Thu phóng ra Giải Liên Độ, hóa thành muôn vàn hoa sen nhỏ xíu, bay về bốn phương tám hướng. Cái vòi rồng màu xám long kia hơi do dự một chút, tiếp tục đuổi theo điểm rõ ràng là thân ảnh của nàng nhất.

Lâm Thu cười đắc ý, thân ảnh thật sự ngưng đọng lại ở xa hơn trăm trượng, đôi tay lại vung lên, hoa sen nhỏ đầy trời lại bung ra lần thứ hai.

Mỗi khi cái vòi rồng kia muốn đuổi kịp nàng, nàng liền thuấn di về phía trước, hung hiểm kéo ra khoảng cách với nó.

Sóng lớn quay cuồng trêи mặt biển, một cái vòi rồng khổng lồ từ trêи màn trời chiếu xuống đang truy đuổi một thân ảnh nhỏ xinh, lược về gần phạm vi lốc xoáy lớn.

Lâm Thu biết, cái băng lăng kia của Ngụy Lương vẫn luôn đi theo phía sau bảo hộ nàng. Giống như khi ở Thiên Kỳ Quan, nàng lặng lẽ đặt một bông hoa sen theo dõi ở phía sau hắn.

Tiến vào phạm vi lốc xoáy, Lâm Thu bỗng dưng xoay người, một tay triệu ra Hư Thật kính, một tay khác nắm lấy cái băng lăng đang nổi lềnh bềnh giữa hư không, không chút do dự đem nó thu vào trong cơ thể.

Thân giả lập tức xuất hiện ở trêи lốc xoáy, người thật thì đã lẻn vào hư không, nhanh chóng trốn ra xa.

Cái vòi rồng màu xám long kia rốt cuộc cũng không phải vật sống, tuy rằng bản năng bị hơi thở của sinh vật còn sống hấp dẫn, nhưng lại không có năng lực phân rõ thật giả. Thân giả cho Hư Thực Kính tạo ra có tướng mạo, hơi thở đều giống như đúc với người thật, đủ để lấy giả tráo thật.

Chỉ thấy cái vòi rồng khổng lồ nhanh chóng cuốn qua, đem cái thân giả kia cuốn vào trong bụng, đập phá đến dập nát.

Giờ phút này, hơi thở của Ngụy Lương cùng Lâm Tú Mộc đã sớm biến mất trêи về mặt đại dương mênh ʍôиɠ, cái vòi rồng sau khi tiêu diệt kẻ xâm nhập xong, lại trở về bộ dáng biếng nhác, vặn vẹo cái trụ xâm, chậm rãi bò đến giữa lốc xoáy to tướng rồi dừng lại.

Lâm Thu trốn xa đến ngàn dặm, thân ảnh từ trong hư không bay ra.

Trái tim nàng đập bịch bịch, đột nhiên thả lỏng lại, chỉ cảm thấy mười đầu ngón tay đều hơi hơi tê dại. Tuy rằng hành động này cũng không tính là vô cùng nguy hiểm, nhưng bị một thứ hủy thiên diệt địa như vậy đuổi theo cắn, cảm giác thực sự là thập phần kϊƈɦ thích.

“Không tồi, không tồi, tiên phong báo cáo thắng lợi nha.” Lâm Thu phun ra một hơi, đang chuẩn bị triệu ra băng lăng để cho Ngụy Lương cảm ứng được phương vị của mình, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng vỗ tay rõ ràng.

“Không tồi không tồi.”

Thanh âm quen tai quá.

Trái tim vừa căng lên của Lâm Thu đột nhiên hơi hơi buông lỏng, chậm rãi xoay người, thấy phía sau phù lên một thân ảnh cao dài, áo bào hai màu đỏ trắng đan xen đang bay phất phới trong gió biển.

Vương Vệ Chi bộ dáng đã thành thanh niên, trường thân ngọc lập, hơi hơi híp đôi mắt phượng, chăm chú nhìn nàng.

Vương Vệ Chi. Là Vương Vệ Chi của thế giới này.

Vương Vệ Chi này cùng với người quen biết với Lâm Thu thực rõ ràng khác nhau. Thế giới này, Vương Vệ Chi bị chú ấn trói buộc, phải yêu thầm Liễu Thanh Âm nhiều năm, giữa mày đều ẩn ẩn có vài phần phong sương cùng hung ác nham hiểm, nhưng bên ngoài mặt, lại đeo lên cái vẻ bất cần đời.

Vương Vệ Chi sao lại ở chỗ này? Lâm Thu hơi có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Nàng nhớ rõ khi ở trong trà lâu, Vương Vệ Chi từng nói với Liễu Thanh Âm, hắn muốn thay nàng ta đi tìm cái cơ duyên phi thăng gì gì đó, chẳng lẽ đồ vật hắn muốn tìm lại nằm trong Quy Khư rách nát?

“Hắn kêu ta đến Đông Hải bắt người, quả nhiên không sai.” Vương Vệ Chi đắc ý nói, “Ngươi, chính là đầu sỏ gây tội làm hại Bồng Lai chìm vào đáy biển, Bồng Lai nữ tôn chủ, Mi Song, có phải thế không! Ngươi cũng trốn hay thật nha m, nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới lộ ra một chút dấu vết. Lại đây, giao đồ vật ngươi trộm ra đây, tiểu gia tha cho ngươi một mạng.”

Lâm Thu: “…… Ta không phải Mi Song, ngươi bắt sai người rồi.”

Giám định hoàn tất, bất kể ở cái thế giới nào đi nữa, Vương Vệ Chi đều là một con Husky, thuần chủng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện