Editor: Miri

---------------------------------

Bảy năm trước, khi Chung Uyển chuẩn bị đi, đột nhiên lại càng thích đứng ở trước mặt Úc Xá làm hắn vướng chân vướng tay, không có việc gì liền thích đùa giỡn Úc Xá.

Suốt mấy ngày đó, Úc Xá tâm phiền ý loạn, cố tình lại trốn không thoát y.

Úc Xá ngồi ở cửa sổ đọc sách, Chung Uyển an vị ở ngoài cửa sổ, tay vịn vào lan can hành lang, hái được một bông hoa mai đã nở, ném vào sách Úc Xá đang xem.

Tính tình thiếu niên Úc Xá vô cùng ôn hòa, bị Chung Uyển quấy phá thế nào đều sẽ không tức giận, Chung Uyển ném hoa mai vào sách hắn, hắn liền nhặt lên đặt hoa vào lòng bàn tay. Chung Uyển lại ném, hắn lại tiếp tục nhặt lên, sách chưa xem được hai trang, trong lòng bàn tay đã tích cóp đủ một chùm, còn tỏa hương ngào ngạt.

Chung Uyển ném một đóa hoa mai khác vào ngực Úc Xá, hỏi hắn, "Tử Hựu, ngươi......đã từng khuynh tâm chưa?"

Úc Xá kẹp hoa mai vào trong sách, hỏi, "Thế nào mới là khuynh tâm?"

Chung Uyển ngắt một cành mai, hàm hồ nói: "Chính là...... tới một chỗ, thì đầu tiên sẽ xem y có tới không. Nghe người khác nói về y sẽ nhịn không được mà dừng lại nghe một chút. Không có việc gì làm lại muốn nhìn thấy y, nếu y không còn bên cạnh liền cảm thấy toàn bộ viện phủ đều đìu hiu vắng vẻ."

Úc Xá nghe vậy, trong lòng càng loạn thêm, hắn lắc đầu, "Không có."

Chung Uyển cắm cành mai trong tay vào nền tuyết, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói, "Vậy thì tốt rồi."

Qua hai ngày, Chung Uyển lại hỏi Úc Xá có trách y phá hỏng hôn sự của hắn hay không, lúc hắn vấn an, quốc trưởng công chúa có tìm cho hắn một quý nữ nhà khác hay không.

Thiếu niên Úc Xá am hiểu sâu sắc đạo lý phi lễ chớ nói, đều giống như mọi lần sẽ không nói tiếp câu nào. Chung Uyển lại một hai phải ngăn đón hỏi cho bằng được, Úc Xá vô pháp, hỏi lại Chung Uyển quan tâm cái này làm gì, Chung Uyển nói y phá hỏng hôn sự của hắn, trong lòng cảm thấy áy náy.

Thiếu niên Úc Xá lúc đó tâm tư rất đơn thuần, thật sự cho rằng Chung Uyển đang tự trách, bất đắc dĩ bảo đảm với Chung Uyển rằng tương lai hắn tất nhiên sẽ cưới được một thế tử phi càng tốt hơn, sau này phu thê hòa thuận, con cháu mãn đường. Chắc chắn sẽ không khiến Chung Uyển áy náy.

Chung Uyển nghe vậy, im lặng hồi lâu, lâu đến mức Úc Xá cảm thấy có lẽ mình đã nói sai cái gì rồi. Không đợi Úc Xá hỏi lại, Chung Uyển đã tiêu sái cười, nói "vậy là tốt rồi".

Sau đó...

"Sau đó, ngươi đi rồi......" cổ họng Úc Xá nghẹn ngào, "Toàn bộ biệt viện Úc Vương phủ bỗng trở nên trống rỗng."

Úc Xá lật tung hết cả viện, cảm thấy Chung Uyển chắc chắn sẽ để lại cho hắn cái gì đó, nhưng cái gì cũng không tìm được, chỉ phát hiện sấp ngân phiếu Chung Uyển không cần nên bỏ lại, còn có cuốn Kinh Thi kia.

Thiếu niên Úc Xá nhìn trang thơ nọ, hồi tưởng lại ba tháng hỗn độn vừa qua ngây thơ bầu bạn cùng y, như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.

Tới lúc ấy rồi, Úc Xá mới biết được mấy ngày nay Chung Uyển thật sự đang nói gì.

Bị Ninh Vương phủ làm áp lực tới mức không thở nổi, cái gì Chung Uyển cũng không thể nói với hắn, nhưng cố tình khí phách phong lưu đã khảm trong xương cốt người này, muốn giấu cũng giấu không được.Y chỉ có thể mượn một trương Kinh Thi, xa xa cười với hắn một cái, mang theo ba phần buồn bã bảy phần đùa nghịch, tình cảm phát sinh chỉ dừng ở mức lễ, để lại một câu: Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Lời ta nói không được, nhưng ngươi có hiểu chăng?

Chung Uyển rốt cuộc không kiềm được nữa, hoàn toàn sụp đổ, khóc thảm thiết.

Lúc trước có ăn bao nhiêu khổ bao nhiêu đau đớn, Chung Uyển cũng đều cảm thấy mình có thể gắng gượng chịu đựng. Dù cho chân thành mấy năm qua bị người khác phũ bỏ, dù cho phế phủ có nghẹn khuất tới đâu, Chung Uyển cũng sẽ không chảy một giọt nước mắt. Nhưng khi y nghe Úc Xá nói "Người khác nói gì, ta đều sẽ không tin", đủ loại ẩn nhẫn lo âu mấy ngày qua không chịu nổi mà phát tiết ra, ngăn cũng ngăn không được.

Đối với Ninh Vương, Ninh Vương phi hổ thẹn, đối với Tuyên Thụy sớm đã lạnh tâm, đối với tình cảm thời niên thiếu không cam lòng......Bao lỗi lầm đồng thời bộc phát, rốt cuộc phá nát lòng kiêu hãnh của Chung Uyển.

Úc Xá hít sâu một hơi, quàng tay ôm vai Chung Uyển, y đem đầu để ở bên hông Úc Xá, gào khóc tới khàn giọng.

Qua hồi lâu, thể lực Chung Uyển rốt cuộc chống đỡ hết nổi, lại ngất xỉu. Úc Xá ôm y lên giường, kiềm chế lửa giận ngút trời trong lòng, thỉnh thái y chiếu cố y.

Nhiều ngày liên tục, Chung Uyển sốt cao không hạ nhiệt, bệnh nặng hung hăng hút cạn khí lực của y, so với lần trước còn giày vò y lợi hại hơn. Đủ loại bệnh tật trong thân thể y tựa hồ cũng biết chủ nhân của khối da thịt này rốt cuộc chịu không nổi nữa, khí thế ào ạt thảo phạt y.

"Bất quá thế tử không cần phải quá lo lắng, lúc thế tử khảo vấn người của Kiềm An Vương phủ đã tìm được độc dược, chúng ta cũng đã tỉ mỉ tìm hiểu rõ ràng. Đây là chuyện tốt, cái này là kê dược đúng bệnh. Đã biết độc từ đâu ra, chúng ta càng tiện chữa trị cho y." Thái y thấp giọng khuyên giải an ủi Úc Xá, "Trước đây cũng từng nói với ngài, Chung thiếu gia đã mắc bệnh nhiều năm, trị không được, chỉ có thể từ từ dưỡng. Tuy bây giờ bệnh nặng, nhưng kỳ thật là do nóng giận trong lòng mà làm tổn tương phế phủ, hiện tại chúng ta có thể cho y một chút dược khai thông tâm khí, chờ Chung thiếu gia nuốt xuống được cổ nhiệt khí này thì tốt rồi."

Mặt mày Úc Xá tái xanh, lạnh lùng nói: "Làm sao để y nuốt xuống? Ta chặt hết đầu những kẻ chọc y bi phẫn, đặt chúng ở đầu giường của y thì y có khỏe lên không?"

Thái y hoảng sợ, Phùng quản gia đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, xua xua tay bảo thái y lui xuống, cười khổ nói: "Thế tử đừng xúc động, ngài......ngài nể mặt Ninh Vương, Ninh Vương phi một chút đi."

"Hai người bọn họ lại chưa từng gặp qua ta, tại sao ta phải nể mặt bọn họ?" Nói là nói như vậy, nhưng Úc Xá vẫn ráng bình tâm lại, "...... Ta sẽ cố gắng đuổi Tuyên Thụy đi sớm một chút."

Phùng quản gia đi theo, nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn Tuyên Du, nếu hắn có thể tập tước, có lẽ áy náy trong lòng Chung thiếu gia sẽ bớt đi vài phần."

Úc Xá bực bội nói: "Ta biết rồi! Dược đâu? Còn chưa nấu xong?"

"Xong rồi, xong rồi."

Phùng quản gia vội tiếp đón, một tiểu nha đầu bưng dược lại đây. Nàng là người hay nấu dược cho Chung Uyển, tuân theo quy củ mà tự uống trước một ngụm, đợi một lát sau mới bưng lại. Phùng quản gia không dám sai tiểu nha đầu động tay động chân đút dược cho Chung Uyển, nên lão tự mình run rẩy ngồi ở đầu giường Chung Uyển, kê một cái gối mềm sau cổ y, thổi thổi nước dược, múc nửa muỗng, đút cho Chung Uyển từng chút.

Đút một nửa, đổ một nửa.

Mấy ngày nay, Úc Xá phải liên tục chạy tới Đại Lý Tự, ở trong phủ không được bao lâu. Dược của Chung Uyển hơn phân nửa đều là do Phùng quản gia đút như vậy, Úc Xá nhìn một lát, nhịn không nổi nữa, "Các ngươi......các ngươi đều đút như thế này? Chưa từng chăm sóc người bệnh sao? Đều......đổ hết ra trong cổ áo y."

Phùng quản gia cười khổ, "Chung thiếu gia y không mở miệng a! Lão nô cũng không còn cách nào khác, cho nên lần nào cũng sai các nàng nấu dược nhiều một chút, tận lực đút nhiều hơn cho y là được."

Úc Xá nghe vậy càng cảm thấy không thể tin nổi: "Vậy chẳng phải là căn bản không biết đã đút bao nhiêu dược cho y? Dược này mấy lượng mấy tiền đều là do thái y cân đo, sao có thể lúc thì đút ít lúc thì đút nhiều cho y?"

Phùng quản gia thầm nghĩ, ngươi cẩn thận như vậy từ lúc nào thế? Cười gượng nói: "Dù vậy cũng không thể bóp miệng y rồi rót dược vào a, chỉ có thể là......"

"Thôi." Úc Xá thật sự nhìn không được, "Đưa cho ta."

Phùng quản gia cầu còn không được.

Úc Xá tự mình khuấy khuấy chén thuốc, tự mình nếm nếm, đút Chung Uyển từng chút từng chút, khớp hàm Chung Uyển đều cắn chặt vào nhau, đút cũng đều nửa vào nửa đổ như vậy.

Úc Xá cũng không thấy phiền, mỗi lần như thế đều dùng khăn tay lau khóe miệng Chung Uyển.

Phùng quản gia bĩu môi, còn không giống mình làm chắc?

Tiểu nha đầu cúi đầu đứng một bên, vô tội nhìn giày thêu của mình.

Úc Xá lại đút thêm cho Chung Uyển hai muỗng, Chung Uyển tựa hồ là ngủ say, dược vãi ra càng ngày càng nhiều. Úc Xá cầm chén dược để sang một bên, thở dài, đứng dậy, thả màn trướng xuống.

Phùng quản gia mê mang nhìn Úc Xá, làm gì vậy? Cảm thấy mình cũng đút không vào nên mất mặt?

Nhưng màn trướng của phòng ngủ Úc Xá là màn lụa, mỏng manh mềm mại, cái gì cũng che không được.

Phùng quản gia cùng tiểu nha đầu nhịn không được, ngẩng đầu lén nhìn một chút.

Bên trong màn, Úc Xá bưng chén thuốc lên, uống một ngụm, cong lưng, phủ người lên trên Chung Uyển, hôn môi y, miệng đút miệng, làm Chung Uyển nuốt dược xuống.

Phùng quản gia cùng tiểu nha đầu: "......"

Mặt già của Phùng quản gia đỏ lên, không được tự nhiên mà dời mắt đi, tiểu nha đầu vội không ngừng cúi đầu.

Phòng ngủ nhất thời an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có thể nghe được một chút tiếng nuốt nước.

Khoảng chừng qua hết một nén nhang, một chén dược rốt cuộc cũng được đút xong.

Úc Xá đứng dậy, buộc màn trướng gọn lên, tự mình rót một chén trà, uống một ngụm để làm bớt đi vị đắng chát trong miệng.

Phùng quản gia cùng tiểu nha đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như cái gì cũng không phát hiện.

Chờ Úc Xá bưng chén thuốc không ra, Phùng quản gia do dự mãi, rốt cuộc hỏi: "Vậy cái kia, thế tử......trở về lại đút dược......"

Úc Xá cảnh giác nhìn Phùng quản gia, "Các ngươi tất nhiên không thể làm vậy."

"Tất nhiên, tất nhiên!" Phùng quản gia bị dọa cho hoảng sợ, cuống quít biện bạch, "Chúng ta làm sao dám......Nhưng trở về lại đút dược, chúng ta không phải là......"

Úc Xá lấy khăn tay đè đè khóe miệng, suy nghĩ một chút, nói, "Thôi, dược buổi sáng để ta đút, buổi tối......sau này ta cố gắng trở về sớm chút."

Phùng quản gia gật đầu, "Vậy tốt rồi, ai...... Ha ha, như thế sẽ không đổ nữa."

Lão nhân gia từ trước đến nay chưa thấy qua cái này, càng nghĩ càng cảm thấy mặt già đỏ lên, lui xuống.

Từ lúc đó, Úc Xá quả nhiên mỗi ngày trước khi xuất môn sẽ lại đút dược buổi sáng cho Chung Uyển, buổi tối thì có thể sớm trở về lúc nào là về lúc ấy. Hai vị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự mấy ngày gần đây đều để ý, khi khác thì không sao, nhưng chỉ cần qua giờ Thân hai khắc thôi, nếu lại đưa công vụ qua cho Úc Xá thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt lạnh băng của Úc Xá trừng tới.

Hai vị Thiếu Khanh để ý canh giờ cẩn thận, cũng ngoan ngoãn tuân thủ, không dám làm hắn bực bội. Trong ngày có việc gì đều sớm bẩm lên cho Úc Xá.

"Thế tử, về chuyện đưa Kiềm An Vương hồi đất phong, thật sự không phải là chuyện chúng ta có thể quản. Hoặc là được Hoàng Thượng sai khiến, hoặc là tự Tông Nhân Phủ bên kia phái người, nếu chúng ta nhúng tay......thì tựa hồ cũng có chút không danh chính ngôn thuận."

Úc Xá nhàn nhạt nói: "Có người đang tố cáo bàn tay Đại Lý Tự quá dài à? "

Thiếu Khanh cười gượng.

"Mặc kệ người khác nói thế nào, chuyện này không thể để người khác nhúng tay." Úc Xá nói, "Hoàng Thượng bên kia ta sẽ bẩm lại cho ngài, các ngươi không cần quản, còn có......"

Úc Xá nói: "Cái người ta giam kia, thế nào rồi?"

"Vẫn luôn phái lão ngục quan canh chừng." Thiếu Khanh vội nói, "Nguyên bản một câu cũng không nói, mấy ngày nay không biết lão đã nghĩ thông suốt hay chưa, vẫn ăn ngon ngủ được."

Vài ngày trước đó, Úc Xá mang một người từ trong thôn trang kia về bí mật giam ở ngục, không hề giải thích một câu nào. Hai vị Thiếu Khanh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ra lệnh cho tâm phúc canh chừng kĩ càng, đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên của người nọ.

Úc Xá nghiền ngẫm cười, "Ăn no ngủ được? A......Vậy không phải còn sống tốt hơn cả ta sao?"

Thiếu Khanh không dám nói câu nào.

Úc Xá đột nhiên nói: "Mấy ngày hôm trước, tử tù bên Hình Bộ.....đã chém chưa?"

Thiếu Khanh gật đầu: "Hôm qua đã chém hết, sao? Có người của thế tử trong đó?"

"Không có." Úc Xá ung dung cười, "Chỉ là vừa nhớ ra một chuyện khá tốt.....mấy người bị xử trảm đó, hình như là có vài lão nam tử đúng không?"

Thiếu Khanh đáp ứng: "Vâng."

"Chọn một người già nhất." Úc Xá không nhanh không chậm phân phó, "Đem đầu ngón tay của thi thể chặt hết xuống, người chết máu cũng đã khô, các ngươi làm giống một chút, không được để người khác biết, sau đó......"

Thiếu Khanh lạnh hết cả xương sống, muốn đầu ngón tay thi thể để làm gì?

Úc Xá nói: "Sau đó, mỗi ngày đều đưa một ngón tay cho lão già đó, nói đó là ca ca của lão."

"Đừng quăng tới trước mặt lão, cho lão xem một cái là được." Úc Xá nói, "Lão tin hay không tùy lão, đừng nói với lão câu nào khác. Lão không tin hay giả vờ không để ý cũng không sao cả, lão có sốt ruột muốn gặp ta cũng đừng nghe, một ngày một ngón tay, mười ngày sau ta sẽ tái kiến lão."

Úc Xá lạnh lùng cười, "Không phải là ngủ ngon sao......"

Xử trí công vụ xong rổi, Úc Xá liền sớm về phủ.

"Y......" Úc Xá nhìn Chung Uyển nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói, "Đã nhiều ngày như vậy, tại sao vẫn chưa tỉnh? Không phải thái y đã nói độc huyết trong phổi y đã được nhổ ra sao?"

"A, quả thật là vậy." Phùng quản gia cũng phát sầu, "Vài vị thái y bắt mạch cũng nói không có chuyện gì, nhưng Chung thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ......là do mấy năm nay quá mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi nhiều một chút?"

"Cứ nằm ngây đơ như vậy, sao có thể nghỉ ngơi được?" Úc Xá bực bội, "Ngày mai lại thỉnh hai thái y khác tới, chẩn bệnh y cho kĩ, xem y rốt cuộc là hỏng phế phủ hay là hỏng đầu óc? Tại sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh như vậy?"

"Mấy ngày trước, Chung thiếu gia còn bị sốt cao......" Phùng quản gia ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm, nhỏ giọng nói, "Tôn tử của lão An Vương, chính là khi còn nhỏ từng bị sốt cao hết một tháng, hiện tại đã hai mươi mấy tuổi, một chữ cũng không biết, có phải Chung thiếu gia cũng......"

"Không có khả năng." Úc Xá lạnh lùng nói, "Hắn lớn như vậy rồi, sao có thể nói ngốc liền ngốc?"

Phùng quản gia nhẹ nhàng vả mình một cái, kêu hai tiếng "Bậy bậy", "Phải phải, hài tử bị sốt tất nhiên sẽ trở nên si ngốc, đại nhân...... thì chưa từng nghe tới là cũng bị."

Trong khi nói chuyện, tiểu nha đầu bên ngoài bưng dược đã nấu xong vào, Úc Xá nhận lấy.

Úc Xá chau mày, xua xua tay, lui mọi người xuống.

Úc Xá cúi đầu nhìn Chung Uyển, giơ tay phất phất tóc y ra sau lưng, đột nhiên cười tự giễu.

"Nếu ngươi thật sự si ngốc, còn ta sau này lại điên mất......" Úc Xá nhẹ giọng nói, "Chúng ta phải sống chung thế nào đây? Đến lúc đó......ngươi còn nhớ được ta không?"

Chung Uyển trên giường vẫn không nhúc nhích, ngủ say như chết.

Úc Xá lẳng lặng chờ dược nguội đi một chút, bưng lên, thấp giọng nỉ non, "Ta tìm thái y giỏi nhất tới, nhất định có thể trị hết bệnh cho ngươi, dù không thể......thì ta cũng muốn giống như ngươi, bệnh tới si ngốc, si ngốc rồi thì mới có thể sống ung dung tự tại......"

Úc Xá thổi thổi chén thuốc, nhíu mày nuốt vào một ngụm dược chua xót, cúi đầu hôn môi Chung Uyển, chậm rãi đút cho y.

Đột nhiên, con ngươi Úc Xá đột nhiên sáng lên.

Úc Xá đứng dậy, híp mắt nhìn Chung Uyển.

Hắn trầm giọng chất vấn: "Tỉnh khi nào?"

Úc Xá lấy khăn tay lau lau môi, nghiến răng......

Không phải là phế phủ hỏng mất, cũng không phải đầu óc hỏng mất, mà là sắc tâm của người này hỏng mất rồi! Rõ ràng đã tỉnh, còn muốn lừa mình đút dược cho y bằng cách này!

Mí mắt Chung Uyển khẽ động, chết chống.

Úc Xá bị chọc tức, hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa, "Đầu lưỡi không thành thật như vậy, còn muốn giả vờ?"

Lời Editor:

"Cười một tiếng, ta làm ngươi khóc một lần"

Ai ngờ cái lần khóc này lại đau tới vậy....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện