Chương 50: Một Nam Một Nữ


- Quả nhiên là như vậy…Nhận được kết quả điều tra về trấn Bảo Kinh, trái tim Lục Vĩnh Huy dâng lên tới cổ họng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Triệu Dật Phong, con trai chủ tịch tập đoàn Hoành Hải Triệu Nguyên Đằng, cháu trai phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chiết Giang Triệu Hợp Đức! Đồng thời hắn còn là thành viên vòng luẩn quẩn dị nhân tỉnh Chiết Giang, là cùng một nhóm với Diêm Chí Tường! Tuy rằng năng lực của Triệu Dật Phong cực kỳ yếu ớt, cho dù là người thường có thân thủ một chút cũng thoải mái quật ngã hắn, nhưng băngchâm của Diêm Chí Tường…- Rất xúc động…Trong đầu không ngừng cân nhắc hậu quả chuyện này, Lục Vĩnh Huy nặng nề thở dài, nếu trước khi động thủ điều tra rõ thân phận bối cảnh nữ nhân kia, hiện tại làm sao rơi vào bị động như thế!Chị kết nghĩa của Triệu Dật Phong là Triệu Dung Dung, bị Lục Vĩnh Huy bức tử, Diêm Chí Tường ra tay cướp đi thi thể Triệu Dung Dung.

Đem chuyện này sửa sang lại rõ ràng, sắc mặt Lục Vĩnh Huy càng thêm khó nhìn.

- Quyết không thể ngồi chờ chết…Nghĩ thông suốt hậu quả sẽ xuất hiện, trong mắt Lục Vĩnh Huy xẹt qua sát khí âm lãnh, thì thầm tự nhủ, sắc mặt biến ảo, hồi lâu sau quay đầu ra cửa hô:Người đâu!…Chuyện này từ giờ trở đi không cho phép ai nhiều lời một chữ, nếu ai tiết lộ chuyện này, hừ!Lục Bính Khang nhìn một nữ nhân cùng ba nam nhân phòng tài vụ, hạ lệnh cấm khẩu.

Lục Bính Khang phải lấy tiền túi của mình bổ sung vào số tiền bị biến mất, đem hết toàn lực khống chế chuyện này trong phạm vi ảnh hưởng thấp nhất.

Sòng bạc trấn Bảo Kinh trong Lục gia không xem là lớn, nhưng cũng không nhỏ, người của Lục gia nhìn chằm chằm nơi này không mười thì cũng tám, nếu chuyện này bị tuyên dương ra ngoài, Lục Bính Khang vừa mới nhậm chức đã xảy ra chuyện như vậy…Cho nên dù rằng trong lòng cực kỳ không cam tâm, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh nát răng nanh nuốt vào bụng, đánh mất một trăm bốn mươi ba vạn, vậy phải lấy tiền túi bù vào!- Đã biết, Khang ca.

Bốn người gật đầu đáp ứng, ba nam nhân canh gác phòng tài vụ tự nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ riêng nữ nhân kia, trong mắt lưu chuyển ánh sáng khác thường, nhưng tuy rằng nàng phụ trách tài vụ cả sòng bạc, nhưng Lục Bính Khang vẫn là lãnh đạo trực tiếp của nàng, không thể va chạm.

Quan trọng nhất là nàng cũng không phải họ Lục.

Nhưng tuy rằng không thể chính diện phản bác lời dặn của Lục Bính Khang, nhưng không có nghĩa nàng thành thậtnghe theo lời phân phó của hắn, sau khi rời khỏi văn phòng Lục Bính Khang, nữ nhân liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, lấy di động bấm một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được nữ nhân cung kính nói:- Minh ca, bên trấn Bảo Kinh…Sự tình phát sinh ngày thứ ba, Lục Vĩnh Huy gọi điện tới khiển trách, Lục Bính Khang vâng dạ đáp ứng, xế chiều hắn thu dọn đồ đạc “ảm đạm” rời khỏi sòng bạc trấn Bảo Kinh, mà sòng bạc cũng nghênh đón người phụ trách thứ ba trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em trai của Lục Bính Khang, đứa con út của Lục Hồng Quân: Lục Thế Minh!Có đôi khi quyền lợi luân phiên luôn nhanh chóng như vậy, chẳng qua kẻ mất thế cũng không nhất định sẽ mất hứng…Khang ca, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?Trên đường từ trấn Bảo Kinh đi tới trấn Hồng Liễu, một thanh niên chừng hai mươi bốn hai mươi lăm vẻ mặt không cam lòng nhìn Lục Bính Khang ngồi băng sau, phẫn hận:Nữ nhân kia…Hừ, tên phế vật kia thật sự cho rằng tôi không biết nữ nhân kia là người của hắn sao?Thản nhiên nhìn lướt qua thanh niên, tâm phúc của mình, sắc mặt ảm đạm của Lục Bính Khang nhanh chóng chuyển thành vui mừng, khóe môi nhếch lên hừ lạnh nói:Nước của trấn Bảo Kinh đã đục, hắn cứ đợi mình bị sặc chết đi!Khang ca, ý của ngài là…Thanh niên khó hiểu.

Tranh thủ thời gian đem người của chúng ta rút khỏi trấn Bảo Kinh đi.

Lục Bính Khang liếc mắt nhìn thanh niên,thản nhiên nói:Không nên hỏi, đừng hỏi.

Dạ.

Thanh niên trầm xuống, vội vàng gật đầu.

- Muỗi, ruồi bọ, dơi…Đứng trong phòng tài vụ sòng bạc trấn Bảo Kinh, Lục Vĩnh Huy ngẩng đầu nhìn lên lỗ thông gió trên trần nhà, lẩm bẩm:Nếu ngươi chỉ có chút năng lực ấy, rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết…Long ca, có hai người đến, nói là ngài mời bọn hắn tới.

Ngay khi Lục Vĩnh Huy đang đứng trong phòng tài vụ nghĩ ngợi, thanh âm một tráng niên đánh thức hắn.

Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Lục Vĩnh Huy quay đầu hỏi.

Hơn ba mươi tuổi, một nam một nữ.

Tráng niên vội trả lời:Đều mặc đồ thể thao màu trắng, ách… đều rất xấu.

- Mau mời bọn hắn đi lên!Nghe câu trả lời, trên mặt Lục Vĩnh Huy lộ ra nụ cười.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhất là lúc người bận rộn, không hề phát hiện được điều này.

Từ khi cướp sạch sòng bạc Bảo Kinh đến bây giờ, đã qua mười ba ngày thời gian, Diệp Dương Thành vẫn luôn bận rộn chuyện mở cửa tiệm, từ việc chọn lựa mặt bằng cho đến ký kết hợp đồng với chủ nhà, sau đó xin thủ tục giấy phép cùng trang hoàng cửa tiệm, mười ba ngày thời gian hắn trôi qua thật phong phú.

Đứng ở ngã tư đường Triêu Dương, ngẩng đầu nhìn chiêu bài bằng gỗ thô, trong lòng Diệp Dương Thành chợt có cảm giác thành tựu.

Diện tích tiệm của hắn 54m2, một năm tiền thuê là bốn vạn ba ngàn, trải qua trang hoàng đơn giản, nhìn qua thật có cảm giác.

Quần áo đã được treo lên trong tiệm, tuy rằng khó trách cảm giác lộn xộn, nhưng dù sao do chính mình làm ra, hắn nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy có nơi nào không thích hợp.

Nhóm hàng hóa đầu tiên là tám vạn sáu tiền gối đầu, cuối năm cùng tổng kết,trang hoàng tiệm tiêu hết một vạn ba, hiện tại trong tay Diệp Dương Thành còn dư vài vạn đồng có thể vận dụng quang minh chính đại.

Đứng ngoài đường nhìn chằm chằm vào tiệm của mình hồi lâu, lúc này Diệp Dương Thành hài lòng mỉm cười, cầm chìa khóa đi vào tiệm tắt đèn, sau đó kéo cửa cuốn xoay người khóa lại, làm xong việc này theo bản năng hắn quay đầu nhìn thoáng qua một cửa hàng hơi chếch đối diện, khóe môi thoáng nhếch lên, ậm ừ khúc hát đi ra đường lớn.

Mười ba ngày khẩn trương chuẩn bị, ngày mai chính thức khai trương, nhưng Diệp Dương Thành cũng không lo lắngchuyện buôn bán trong tiệm, dù sao hắn cũng không nghĩ tới dựa vào tiệm kiếm tiền, nhất là muốn kiếm đồng tiền lớn.

Hiện tại việc hắn cần làm chính là đem tiệm kinh doanh thật sôi động, không quan tâm kiếm được tiền hay không, chỉ cần sôi động là được!Đang ậm ừ khúc hát đi về nhà, trước mặt có một nam một nữ đi tới, bộ quần áo thể thao thuần trắng làm người ta có cảm giác thần thái sáng láng sáng rỡ, nhưng đến gần vừa nhìn, Diệp Dương Thành thiếu chút nữa nhổ ra bữa cơm đêm qua, cũng may hắn thu liễm đúng lúc, chỉ sợ hai người kia bị tổn thương tự ái, trong lòng Diệp Dương Thành không ngừng thởsâu, vừa nhìn nam nhân kia cười khan nói:- Bụng đau quá, luôn muốn nôn…Thần Quyền Tối Thượng.

Chương 51:  Thần Quyền Tối Thượng.

Đôi Nam Nữ Chừng Ba Mươi Tuổi, Vóc Dáng Bình Thường, Chỉ Riêng Khuôn Mặt Làm Người Sợ Hãi, Trên Mặt Tràn Đầy Hột Mụn, Nếu Chỉ Có Mụn Thì Còn Dễ Nói, Không Đến Nỗi Làm Cho Người Ta Khó Thừa Nhận, Nhưng Vấn Đề Là Mụn Của Họ Đều Vỡ, Nước Mủ Hỗn Hợp Cùng Máu…

Bộ dáng này thật vô cùng ghê tởm.

Nghe lời giải thích sứt sẹo của Diệp Dương Thành, đôi nam nữ tựa hồ chết lặng, nam nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, trực tiếp xem thường.

Đi ngang qua đôi nam nữ, Diệp Dương Thành cũng không nghĩ gì, chẳng qua khi hắn đi lướt qua người họ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên dòng văn tự của Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên:

Phát hiện hai phản thần giả biến dị, mời lựa chọn có trừng phạt bác đoạt hay không? - Phản thần giả biến dị?

Diệp Dương Thành dừng bước, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp, dòng văn tự lần đầu tiên xuất hiện làm hắn ngây người.

Đợi khi hắn phục hồi lại tinh thần, theo bản năng gật đầu tỏ vẻ xác nhận khiển trách bác đoạt, Cửu Tiêu Thần Cách lại nêu lên:

Bởi vì cấp bậc của người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách quá thấp, vượt qua khoảng cách khiển trách hữu hiệu trong năm thước, không thể hoàn thành bác đoạt.

- Đây…đây là sao vậy?

Đến hiện tại Diệp Dương Thành còn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng hắn vẫn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, đôi nam nữ đã đi xa, khoảng cách chừng hai ba mươi thước!

- Hai người này là phản thần giả biến dị?

Diệp Dương Thành đưa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt cổ quái nỉ non:

Vấn đề là, phản thần giả biến dị là ý tứ gì?

Nghi hoặc vừa hiện lên trong lòng, trong đầu hắn liền xuất hiện một đoạn văn tự

giải thích:

Phản thần giả biến dị, là phát sinh biến dị trong tình huống ngoài ý muốn, nhân loại nắm giữ năng lực siêu việt người thường, thuộc loại phạm trù gạt bỏ.

Kháo…gạt bỏ!

Chứng kiến đoạn văn tự giới thiệu, ánh mắt Diệp Dương Thành lập tức trợn tròn, một dấu chấm hỏi thật lớn hiện lên trong lòng: bất luận tốt xấu, một mực gạt bỏ?

Lần này Cửu Tiêu Thần Cách phi thường tích cực, Diệp Dương Thành vừa nảy sinh nghi hoặc, lập tức liền giải thích:

Nhân loại biến dị chia làm bốn cấp bậc, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chung cực. Người biến dị sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chung cực đều gọi chung là người biến dị, người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách có thể lựa chọn bác đoạt năng lực dị biến khiến cho họ khôi phục lại thành người bình thường.

Phản thần giả dị biến, là chỉ vận dụng năng lực biến dị làm ác, tính cách cực độ vặn vẹo, có lối suy nghĩ phán đoán vượt qua người biến dị phạm trù bình thường, người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách có thể lựa chọn tiến hành trừng giới gạt bỏ, trừng giới bác đoạt một gã phản thần giả biến dị, công đức huyền điểm gia tăng 50 điểm, trực tiếp gạt bỏ một phản thần giả

biến dị, công đức huyền điểm gia tăng 300 điểm.

Xem xong đoạn giới thiệu này, Diệp Dương Thành xem như hiểu biết một chút về người biến dị, chỉ sợ là ám chỉ nhân loại nắm giữ siêu năng lực trong người thường đi!

Nhưng vì sao phải bác đoạt gạt bỏ đây? Trừng giới bác đoạt một phản thần giả biến dị cùng gạt bỏ một phản thần giả biến dị, vì sao công đức huyền điểm hơn kém nhiều nhưu vậy?

Diệp Dương Thành không hiểu rõ trạng huống, nhưng có một vấn đề hắn phải hiểu thật rõ ràng, trong lòng mặc niệm:

bác đoạt gạt bỏ một phản thần giả biến dị có thể gia tăng công đức huyền điểm, như vậy bác đoạt năng lực của người biến dị thì sao đây?

Cửu Tiêu Thần Cách cấp cho hắn một đoạn văn tự giải thích khiến hắn thật kinh ngạc:

Người biến dị tồn tại chính là sự khiêu khích lớn nhất đối với thần quyền, mỗi cách năm mươi năm thần tôn sẽ ra tay gạt bỏ người biến dị một lần, vô luận cấp bậc cao thấp hoặc hành thiện ác hay không, tuyệt đối gạt bỏ, bác đoạt gạt bỏ phản thần giả biến dị gia tăng công đức huyền điểm, bác đoạt năng lực người biến dị khấu trừ công đức huyền điểm.

Tiêu chuẩn khấu trừ chính là bác đoạt người biến dị sơ cấp 30 công đức huyền điểm, trung cấp 90 công đức huyền điểm, cao cấp 270 công đức huyền điểm, chung cực 810 công đức huyền điểm.

Gạt bỏ người biến dị sơ cấp gia tăng 20 công đức huyền điểm, trung cấp 60 công đức huyền điểm, cao cấp 180 công đức huyền điểm, chung cực 540 công đức huyền điểm.

Mời người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách nhớ kỹ một điều: thần quyền tối thượng!

Diệp Dương Thành kinh ngạc hồi lâu,

dần dần phục hồi lại, thần quyền tối thượng! Người dị biến tồn tại chính là khiêu khích lớn nhất đối với thần quyền, có lẽ ở trong mắt thần tôn, nhân loại đều là con kiến, cho nên mặc kệ người biến dị có dùng năng lực của mình làm ác hay không, ở trong quan niệm của thần tôn, đây đều là những người phải chết!

Thần là vô tình, thần quyền là tối thượng, khiêu khích thần quyền, đều đáng chết!

Nhưng dù sao Diệp Dương Thành còn chưa phải là thần, hắn vẫn chỉ là một người bình thường! Để cho hắn không hỏi nguyên do, lại giống như sát nhân cuồng đi gạt bỏ người biến dị không làm qua việc ác…hắn không hạ thủ được,

tiêu chuẩn thiện ác bao nhiêu năm đã cấp hành vi của hắn gia tăng thêm một tầng trói buộc, không hỏi xanh đỏ đen trắng động thủ đi giết người, hắn còn chưa thể!

Đứng sững sờ hồi lâu như cọc gỗ ngay đương trường, thật lâu sau trong lòng Diệp Dương Thành sâu kín thở dài: Làm sao xác định người biến dị? Có phải khi tiếp cận khoảng cách nhất định đều sẽ có nêu lên? Nếu không gạt bỏ không bác đoạt sẽ gặp hậu quả gì?

Con người là ích kỷ, cho nên hắn phải biết rõ ràng tình huống trong này, nếu phát hiện không gạt bỏ người dị biến sẽ bị khấu trừ thật nhiều công đức huyền điểm, nói không chừng hắn vẫn sẽ xuống

tay.

Cửu Tiêu Thần Cách trầm mặc thật lâu, ngay khi Diệp Dương Thành càng nôn nóng, mới cấp ra văn tự giải thích:

Người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách hiện tại chỉ mới cấp hai, có thần quyền tra xét hoàn cảnh quanh thân, người biến dị, phản thần giả biến dị tiếp cận trong phạm vi năm thước Cửu Tiêu Thần Cách sẽ có nhắc nhở, nếu người nắm giữ thần cách phát hiện người biến dị cùng phản thần giả biến dị vượt ngoài 24 h nhưng không có hành động, sẽ bị khấu trừ 50 công đức huyền điểm để khiển trách.

Chứng kiến nêu lên, trong lòng Diệp

Dương Thành cười khổ, cảm giác nhảy nhót khi lấy được thần cách từ hơn mười ngày trước đã biến mất.

Nếu không bác đoạt năng lực của người biến dị, người biến dị sẽ như thế nào?

Hít sâu một hơi, Diệp Dương Thành hỏi ra vấn đề cuối cùng trước khi bản thân làm ra quyết định.

Đối với câu hỏi này, Cửu Tiêu Thần Cách rất nhanh đưa ra giải thích:

Nếu người nắm giữ thần cách không bác đoạt năng lực người biến dị, theo năng lực của họ dần dần tăng cường, tác dụng phụ khi dị biến sẽ cắn nuốt tư tưởng

của họ, khiến họ biến thành một cái xác không hồn bị năng lực dị biến thao tác, nếu bác đoạt năng lực của họ sẽ biến họ trở lại thành người bình thường, hoàn toàn tiêu trừ tác dụng phụ, mỗi cách năm mươi năm thần tôn gạt bỏ một lần, toàn bộ người biến dị vô luận cao thấp hay hành sử thiện ác thời gian vừa đến đều bị thần tôn gạt bỏ, thần hồn tan thành mây khói.

Thần quyền…thần quyền, thần quyền tối thượng!

Lần đầu tiên Diệp Dương Thành sản sinh mâu thuẫn nhè nhẹ đối với thần quyền mà mình nắm giữ, nhưng không đợi cảm xúc này lớn dần, linh quang chợt lóe, hắn vội

hỏi:

Cướp đoạt năng lực người biến dị, ta có thể được cái gì?

Nếu như có ưu đãi, không gạt bỏ chỉ cướp đoạt năng lực của người biến dị, tựa hồ cũng là một đường ra không tệ thôi! Ít nhất là cục diện đôi bên cùng có lợi!

Hai Vị Hảo Thủ Đoạn


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện