Trong căn phòng của trường Keysland vang lên một tiếng nhạc trong trẻo,êm đềm.Trong căn phòng đấy,Lâm Tú Vi đang ngồi trên đại sảnh của giảng đường,những ngón tay thon thả,uyển chuyển lướt trên những phím đàn.Lâm Tú Vi đang chơi bản nhạc Kiss The Rain của Yiruma.Bản nhạc được cô chơi như một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp.Sinh viên trong giảng đường đang chìm đắm vào giai điệu của bản nhạc.Dù ai đang đi qua căn phòng này cũng phải dừng chân để thưởng thức.
Tài đàn của Lâm Tú Vi không những không thụt lùi theo năm tháng mà nó còn được nâng cao hơn những gì mà cô mong đợi.Cái tài đó khiến bao nhiêu người phải nể phục.Ngay cả giảng viên Trần cũng còn phải rụt rè trước tài của cô.Một bản nhạc hay hay không là do người đàn có đặt tâm trí,tâm tư của mình vào đó hay không.
Mỗi một bản nhạc được chơi đều thể hiện tâm của người chơi nhạc.Bạn bè của Lâm Tú Vi thường hay nói rằng những bản nhạc mà cô chơi đều rất trong sáng,thanh khiết đúng như tâm hồn của cô vậy.Nhưng mấy ai hiểu rằng trong cái thanh khiết đấy ẩn chứa lỗi cô đơn đang len lỏi đâu đó.
Lâm Tâm như thiên thần hạ thế ngồi đó chơi nhạc.Chiếc váy màu xanh nhạt khẽ đung đưa theo gió.Gương mặt Lâm Tú Vi nhẹ nhàng du dương theo điệu nhạc,đôi mắt to tròn khép hờ như cảm nhận từng giai điệu.Mái tóc nâu nhạt lượn sóng được Lâm Tú Vi buộc cao,gọn gàng sau gáy để gợi thêm phần cá tính.
Bản nhạc kết thúc,tiếng vỗ tay vang lên cũng là lúc hết giờ học.Lâm Tú Vi trở về chỗ để lấy đồ của mình,cô nhận được vô vàn lời khen của bạn bè.
-Tú Vi à,cậu đàn thật tuyệt đấy.
-Tài năng làm sao lại chọn câu nhỉ?Hay lắm!
-Tớ phục cậu rồi nha!Thật không thể hay hơn được.
Lâm Tú Vi không nói gì chỉ mỉm cười.Bởi cô không thích đề cao bản thân hay thừa nhận mình là người có tài.Nhưng cô cũng không làm gì được khi mọi người cứ gán ghép cô với cái danh hiệu nữ hoàng của những phím đàn.
Bước ra cửa,Lâm Tú Vi hơi giật mình vì một bó hoa hồng vàng to chà bá giơ trước mặt mình.
-Nữ hoàng,xin nhận tấm lòng của tên tiểu nhân hèn mọn này!
-Ta sẽ nhận nhưng với một điều kiện là ngươi phải cho ta xem mặt của ngươi!Hãy cho ta xem cái mặt mẹt của ngươi!
Nói xong,Lâm Tú Vi nhận lấy bó hoa ôm vào lòng,cô phải cố nhịn cười để diễn tiếp vai diễn của mình.
Bó hoa được cầm lấy lộ gương mặt thanh tú,khôi ngô của Hoàng Phong.Anh nở nụ cười tươi nhìn thẳng vào mắt Lâm Tú Vi.Anh vẫn vậy,vẫn đẹp với bộ đồ đang mặc:áo sơ mi đen,quần chun ống đen cùng đôi giầy thể thao màu trắng.Gương mặt tô thêm phần tinh nghịch với khuyên tai được làm bằng đá quý cung phu màu đen.Anh nghênh mặt vuốt mái tóc được làm tỉ mỉ.
-Sao hả?Nữ hoàng thấy tui đẹp hơm? -Haha...ha...đẹp...cái mặt mẹt này mà đẹp chi trời!Ha...ha...ha
Lâm Tú Vi ôm bụng cười mà không để ý ai đó đã đi từ lúc nào.Cười hả hê được một lúc,cô nhìn xung quanh không thấy Hoàng Phong đâu.Tìm một lúc mới thấy bóng Hoàng Phong đã đi khá xa.Cô chạy theo.
Vừa chạy vừa kêu to tên Hoàng Phong nhưng không thấy anh đứng lại.Bất ngờ Lâm Tú Vi vấp phải bậc cầu thang.Và rồi....
-Hoàng...aaaaá!
Tiếng thét chói tai làm Hoàng Phong giật mình quay lại.Gương mặt trở nên xanh lét khi nhìn thấy thân thể Lâm Tú Vi đang thân mật với mặt sân.Vội vã chạy lại,đỡ Lâm Tú Vi ngồi dậy,phủi những hạt bụi trên mặt cô.
-Em có sao không?Có thương ở đâu không?Có cần đi bệnh viện không?
-Không...hix...hix...đau...lắm!
Hoàng Phong lấy tay lau nước mắt rồi đỡ Lâm Tú Vi đứng dậy.Nhưng dường như cú ngã đã làm cho chân của cô bong gân.Hoàng Phong đỡ cô lên lưng rồi đi về phía cổng trường.Gương mặt lã chã nước mắt làm ướt vai áo của Hoàng Long.
-Còn khóc nữa?Anh chỉ còn duy nhất cái áo này thôi nha!Em biết em khóc xấu thế nào không hả?
-Hix...tại anh,tất cả là tại anh!Ai bảo bỏ em lại làm chi.
-Giỡn có chút xíu thôi mà.Tại sao phải chạy theo anh như vậy.Em cứ đứng đó khắc tự anh quay lại với em mà.Từ mai không cho phép em đi giày cao gót nữa.Đi cho cao rồi giờ té đau rồi đó,thấy chưa?
-Anh vô duyên quá,có biết em lùn không hả?Mà em đang mặc váy ngắn đó.
-Thì sao?Lùn anh vẫn yêu!Ai mà dám nhìn anh cho tên đó mù mắt luôn.
-Đồ đáng ghét.
Lâm Tú Vi đánh nhẹ vào vai của Hoàng Phong rồi tựa gương mặt vào bờ vai của anh.Những lúc mệt mỏi hay buồn bã thì điều đầu tiên mà Lâm Tú Vi nghĩ tới đó là cái ôm thật chặt của anh.Bất chợt,cô quàng đôi tay nhỏ nhắn qua cổ của Hoàng Phong và ôm thật chặt.
-Giận thì nói chứ đừng bao giờ buông tay em nhá!
-Haiz...làm sao tôi lại bỏ một nữ hoàng nổi tiếng vào tay người khác được chứ.
Hai người vui vẻ đi ra phía cổng trường.Lướt qua những sinh viên của trường để lại cho họ sự ngưỡng mộ và ghen tị.
-Lão đại,ảnh của tiểu thư ngày hôm nay ạ!
Vương Thành Long cầm lấy sấp ảnh,lật xem,đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lâm Tú Vi đang ngồi trên lưng một nam sinh tuấn tú,gương mặt cô lộ rõ vẻ hạnh phúc.
-Cậu ta là ai?
-Cậu ta là Hoàng Phong,thiếu gia của tập đoàn thực phẩm Hoàng Kỳ.Cậu ta học cùng trường với tiểu thư nhưng lại học khoa điêu khắc.
-Ukm.
-Lão đại,có cần...
-Không cần,cậu cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
-Vâng,lão đại.
-Dạo này ở bang có chuyện gì không?
-Mọi chuyển tiến chuyển rất tốt ngoại trừ chúng ta bị tấn công bất ngờ ở Ý do Kim bang làm nhưng đã xử lý.
-Hứ...lại là Kim bang.Cứ tiêu diệt nếu chú thấy cần.
-Thuộc hạ hiểu.
-Còn nữa,tìm hiểu cho tôi chỗ làm thêm của Tú Vi.
-Thuộc hạ sẽ làm ngay.
Sau khi báo cáo tình hình công việc,Lục Bằng cúi chào rồi đi ra ngoài.Trong căn phòng tối tăm,Vương Long lấy một chai rượu rốt vào cốc rồi ngồi xuống chiếc ghế.Ánh mắt nhìn vào những tấm hình trên mặt bàn.Đôi mắt đó sâu thẳm,lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn giấu kín.Dường như hắn không muốn cho ai thấy điều đó.
Nhắc đến Vương Thành Long ai ai cũng đều kinh hãi bởi cái quá khứ tàn khốc của hắn.Năm 20 tuổi gánh nặng đã đè lên hắn,hắn bắt buộc phải mạnh mẽ để tiếp quản công ty của nhà mình.Không những thế,để ngoi lên được chức lão đại của Vương bang hắn đã phải tự tay giết những người thân cận nhất của Vương Triệu-người cha quá cố của hắn vì chúng đang dòm ngó chiếc ghế tổng bang.
Hắn sở hữu hơn phân nửa vùng lãnh thổ của châu Á và châu Mĩ.Mọi thế lực hắc ám đều phải nể hắn bội phần.Hơn nữa,Vương bang đang địch thủ với Âu bang-do Âu Dương làm lão đại.Âu Dương cũng là nhân vật không tầm thường trong hắc đạo và là chủ tịch tập đoàn KJ.Tập đoàn này kinh doanh các loại giống như tập đoàn Vương gia.Ngoại trừ Âu Dương còn kinh doanh thên mặt hàng khác nữa đó là ma túy và đá.
Nói về gia cảnh thì gia đình Vương Thành Long là một gia đình theo kiểu gia giáo.Bà mẹ uy quyền trong giới ẩm thực.Bà sở hữu trên dưới 10 cửa hàng ăn đẳng cấp cho đại gia.Người bà lão thành nhân hậu,thích nghe nhạc và một người cô khó tính tên Vương Uyên.Hầu hết mọi người con gái mà Vương Thành Long dẫn về đều không trụ nổi một ngày.Cô hắn là người coi trọng thể diện đặc biệt cách ăn mặc thể hiện đẳng cấp.Vương Uyên sở hữu hàng loạt thương hiệu thời trang trên thế giới.
Vương Thành Long không ở nhà.Hắn sống tự lập từ khi tròn 18 tuổi ở căn biệt thự gần ngoại ô.Sở dĩ hắn ở gần ngoại thành là vì hắn muốn được yên tĩnh,xa khỏi sự ồn ào của thành phố.
Đêm cũng dần hạ xuống.Lâm Tú Vi sau khi đi làm thêm ở quán cafe Kiss Cam liền lên giường nằm lăn quay ra ngủ ngon lành.Chẳng mấy ai biết cô đi làm thêm.Hầu hết mọi người nghĩ tiền đóng học là do gia đình chi trả.Thực chất đó đều là tiền do công sức đi chơi nhạc mà ra.Mỗi tối cô đều chơi đàn cho những ca sĩ đến hát.Thi thoảng lại có những người khách yêu cầu cô vừa đàn vừa hát.Tất nhiên giọn hát của cô rất hay.Nhẹ nhàng,trầm ấm làm cho con người ta say đắm đến nỗi quên cả đường về.Từ khi Lâm Tú Vi vào quán này làm việc thì khách trong quán cũng trở nên đông đúc hơn.Chính vì thế mà ông chủ rất ưu ái với cô.Cô chìm vào giấc ngủ đôi môi vẫn nở ra nụ cười mãn nguyện nhưng lại không biết có ai đó trong phòng đang ngồi đó say sưa nhìn cô ngủ.Nhìn gương mặt cô lúc này thật đẹp,đẹp đến nỗi hớp hồn người khác.Người mặc áo véc đen ngồi đó,định kéo chăn lên đắp cho cô thì chứng kiến cảnh tượng đau lòng:hai tay giơ lên đầu,cái đầu thì nghẹo sang một bên,đôi chân thon thả không nghe theo ý cô dạng hết chỗ này đến chỗ khác.Chỉnh lại tư thế nằm cho cô.Người đó cầm lấy chăn kéo lên đắp thật kĩ.Rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh sau đó rất nhanh ra khỏi phòng dù ánh mắt vẫn luyến tiếc gương mặt kia.
Tài đàn của Lâm Tú Vi không những không thụt lùi theo năm tháng mà nó còn được nâng cao hơn những gì mà cô mong đợi.Cái tài đó khiến bao nhiêu người phải nể phục.Ngay cả giảng viên Trần cũng còn phải rụt rè trước tài của cô.Một bản nhạc hay hay không là do người đàn có đặt tâm trí,tâm tư của mình vào đó hay không.
Mỗi một bản nhạc được chơi đều thể hiện tâm của người chơi nhạc.Bạn bè của Lâm Tú Vi thường hay nói rằng những bản nhạc mà cô chơi đều rất trong sáng,thanh khiết đúng như tâm hồn của cô vậy.Nhưng mấy ai hiểu rằng trong cái thanh khiết đấy ẩn chứa lỗi cô đơn đang len lỏi đâu đó.
Lâm Tâm như thiên thần hạ thế ngồi đó chơi nhạc.Chiếc váy màu xanh nhạt khẽ đung đưa theo gió.Gương mặt Lâm Tú Vi nhẹ nhàng du dương theo điệu nhạc,đôi mắt to tròn khép hờ như cảm nhận từng giai điệu.Mái tóc nâu nhạt lượn sóng được Lâm Tú Vi buộc cao,gọn gàng sau gáy để gợi thêm phần cá tính.
Bản nhạc kết thúc,tiếng vỗ tay vang lên cũng là lúc hết giờ học.Lâm Tú Vi trở về chỗ để lấy đồ của mình,cô nhận được vô vàn lời khen của bạn bè.
-Tú Vi à,cậu đàn thật tuyệt đấy.
-Tài năng làm sao lại chọn câu nhỉ?Hay lắm!
-Tớ phục cậu rồi nha!Thật không thể hay hơn được.
Lâm Tú Vi không nói gì chỉ mỉm cười.Bởi cô không thích đề cao bản thân hay thừa nhận mình là người có tài.Nhưng cô cũng không làm gì được khi mọi người cứ gán ghép cô với cái danh hiệu nữ hoàng của những phím đàn.
Bước ra cửa,Lâm Tú Vi hơi giật mình vì một bó hoa hồng vàng to chà bá giơ trước mặt mình.
-Nữ hoàng,xin nhận tấm lòng của tên tiểu nhân hèn mọn này!
-Ta sẽ nhận nhưng với một điều kiện là ngươi phải cho ta xem mặt của ngươi!Hãy cho ta xem cái mặt mẹt của ngươi!
Nói xong,Lâm Tú Vi nhận lấy bó hoa ôm vào lòng,cô phải cố nhịn cười để diễn tiếp vai diễn của mình.
Bó hoa được cầm lấy lộ gương mặt thanh tú,khôi ngô của Hoàng Phong.Anh nở nụ cười tươi nhìn thẳng vào mắt Lâm Tú Vi.Anh vẫn vậy,vẫn đẹp với bộ đồ đang mặc:áo sơ mi đen,quần chun ống đen cùng đôi giầy thể thao màu trắng.Gương mặt tô thêm phần tinh nghịch với khuyên tai được làm bằng đá quý cung phu màu đen.Anh nghênh mặt vuốt mái tóc được làm tỉ mỉ.
-Sao hả?Nữ hoàng thấy tui đẹp hơm? -Haha...ha...đẹp...cái mặt mẹt này mà đẹp chi trời!Ha...ha...ha
Lâm Tú Vi ôm bụng cười mà không để ý ai đó đã đi từ lúc nào.Cười hả hê được một lúc,cô nhìn xung quanh không thấy Hoàng Phong đâu.Tìm một lúc mới thấy bóng Hoàng Phong đã đi khá xa.Cô chạy theo.
Vừa chạy vừa kêu to tên Hoàng Phong nhưng không thấy anh đứng lại.Bất ngờ Lâm Tú Vi vấp phải bậc cầu thang.Và rồi....
-Hoàng...aaaaá!
Tiếng thét chói tai làm Hoàng Phong giật mình quay lại.Gương mặt trở nên xanh lét khi nhìn thấy thân thể Lâm Tú Vi đang thân mật với mặt sân.Vội vã chạy lại,đỡ Lâm Tú Vi ngồi dậy,phủi những hạt bụi trên mặt cô.
-Em có sao không?Có thương ở đâu không?Có cần đi bệnh viện không?
-Không...hix...hix...đau...lắm!
Hoàng Phong lấy tay lau nước mắt rồi đỡ Lâm Tú Vi đứng dậy.Nhưng dường như cú ngã đã làm cho chân của cô bong gân.Hoàng Phong đỡ cô lên lưng rồi đi về phía cổng trường.Gương mặt lã chã nước mắt làm ướt vai áo của Hoàng Long.
-Còn khóc nữa?Anh chỉ còn duy nhất cái áo này thôi nha!Em biết em khóc xấu thế nào không hả?
-Hix...tại anh,tất cả là tại anh!Ai bảo bỏ em lại làm chi.
-Giỡn có chút xíu thôi mà.Tại sao phải chạy theo anh như vậy.Em cứ đứng đó khắc tự anh quay lại với em mà.Từ mai không cho phép em đi giày cao gót nữa.Đi cho cao rồi giờ té đau rồi đó,thấy chưa?
-Anh vô duyên quá,có biết em lùn không hả?Mà em đang mặc váy ngắn đó.
-Thì sao?Lùn anh vẫn yêu!Ai mà dám nhìn anh cho tên đó mù mắt luôn.
-Đồ đáng ghét.
Lâm Tú Vi đánh nhẹ vào vai của Hoàng Phong rồi tựa gương mặt vào bờ vai của anh.Những lúc mệt mỏi hay buồn bã thì điều đầu tiên mà Lâm Tú Vi nghĩ tới đó là cái ôm thật chặt của anh.Bất chợt,cô quàng đôi tay nhỏ nhắn qua cổ của Hoàng Phong và ôm thật chặt.
-Giận thì nói chứ đừng bao giờ buông tay em nhá!
-Haiz...làm sao tôi lại bỏ một nữ hoàng nổi tiếng vào tay người khác được chứ.
Hai người vui vẻ đi ra phía cổng trường.Lướt qua những sinh viên của trường để lại cho họ sự ngưỡng mộ và ghen tị.
-Lão đại,ảnh của tiểu thư ngày hôm nay ạ!
Vương Thành Long cầm lấy sấp ảnh,lật xem,đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lâm Tú Vi đang ngồi trên lưng một nam sinh tuấn tú,gương mặt cô lộ rõ vẻ hạnh phúc.
-Cậu ta là ai?
-Cậu ta là Hoàng Phong,thiếu gia của tập đoàn thực phẩm Hoàng Kỳ.Cậu ta học cùng trường với tiểu thư nhưng lại học khoa điêu khắc.
-Ukm.
-Lão đại,có cần...
-Không cần,cậu cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
-Vâng,lão đại.
-Dạo này ở bang có chuyện gì không?
-Mọi chuyển tiến chuyển rất tốt ngoại trừ chúng ta bị tấn công bất ngờ ở Ý do Kim bang làm nhưng đã xử lý.
-Hứ...lại là Kim bang.Cứ tiêu diệt nếu chú thấy cần.
-Thuộc hạ hiểu.
-Còn nữa,tìm hiểu cho tôi chỗ làm thêm của Tú Vi.
-Thuộc hạ sẽ làm ngay.
Sau khi báo cáo tình hình công việc,Lục Bằng cúi chào rồi đi ra ngoài.Trong căn phòng tối tăm,Vương Long lấy một chai rượu rốt vào cốc rồi ngồi xuống chiếc ghế.Ánh mắt nhìn vào những tấm hình trên mặt bàn.Đôi mắt đó sâu thẳm,lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn giấu kín.Dường như hắn không muốn cho ai thấy điều đó.
Nhắc đến Vương Thành Long ai ai cũng đều kinh hãi bởi cái quá khứ tàn khốc của hắn.Năm 20 tuổi gánh nặng đã đè lên hắn,hắn bắt buộc phải mạnh mẽ để tiếp quản công ty của nhà mình.Không những thế,để ngoi lên được chức lão đại của Vương bang hắn đã phải tự tay giết những người thân cận nhất của Vương Triệu-người cha quá cố của hắn vì chúng đang dòm ngó chiếc ghế tổng bang.
Hắn sở hữu hơn phân nửa vùng lãnh thổ của châu Á và châu Mĩ.Mọi thế lực hắc ám đều phải nể hắn bội phần.Hơn nữa,Vương bang đang địch thủ với Âu bang-do Âu Dương làm lão đại.Âu Dương cũng là nhân vật không tầm thường trong hắc đạo và là chủ tịch tập đoàn KJ.Tập đoàn này kinh doanh các loại giống như tập đoàn Vương gia.Ngoại trừ Âu Dương còn kinh doanh thên mặt hàng khác nữa đó là ma túy và đá.
Nói về gia cảnh thì gia đình Vương Thành Long là một gia đình theo kiểu gia giáo.Bà mẹ uy quyền trong giới ẩm thực.Bà sở hữu trên dưới 10 cửa hàng ăn đẳng cấp cho đại gia.Người bà lão thành nhân hậu,thích nghe nhạc và một người cô khó tính tên Vương Uyên.Hầu hết mọi người con gái mà Vương Thành Long dẫn về đều không trụ nổi một ngày.Cô hắn là người coi trọng thể diện đặc biệt cách ăn mặc thể hiện đẳng cấp.Vương Uyên sở hữu hàng loạt thương hiệu thời trang trên thế giới.
Vương Thành Long không ở nhà.Hắn sống tự lập từ khi tròn 18 tuổi ở căn biệt thự gần ngoại ô.Sở dĩ hắn ở gần ngoại thành là vì hắn muốn được yên tĩnh,xa khỏi sự ồn ào của thành phố.
Đêm cũng dần hạ xuống.Lâm Tú Vi sau khi đi làm thêm ở quán cafe Kiss Cam liền lên giường nằm lăn quay ra ngủ ngon lành.Chẳng mấy ai biết cô đi làm thêm.Hầu hết mọi người nghĩ tiền đóng học là do gia đình chi trả.Thực chất đó đều là tiền do công sức đi chơi nhạc mà ra.Mỗi tối cô đều chơi đàn cho những ca sĩ đến hát.Thi thoảng lại có những người khách yêu cầu cô vừa đàn vừa hát.Tất nhiên giọn hát của cô rất hay.Nhẹ nhàng,trầm ấm làm cho con người ta say đắm đến nỗi quên cả đường về.Từ khi Lâm Tú Vi vào quán này làm việc thì khách trong quán cũng trở nên đông đúc hơn.Chính vì thế mà ông chủ rất ưu ái với cô.Cô chìm vào giấc ngủ đôi môi vẫn nở ra nụ cười mãn nguyện nhưng lại không biết có ai đó trong phòng đang ngồi đó say sưa nhìn cô ngủ.Nhìn gương mặt cô lúc này thật đẹp,đẹp đến nỗi hớp hồn người khác.Người mặc áo véc đen ngồi đó,định kéo chăn lên đắp cho cô thì chứng kiến cảnh tượng đau lòng:hai tay giơ lên đầu,cái đầu thì nghẹo sang một bên,đôi chân thon thả không nghe theo ý cô dạng hết chỗ này đến chỗ khác.Chỉnh lại tư thế nằm cho cô.Người đó cầm lấy chăn kéo lên đắp thật kĩ.Rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh sau đó rất nhanh ra khỏi phòng dù ánh mắt vẫn luyến tiếc gương mặt kia.
Danh sách chương