Vương Thành Long sau khi ở công viên thì về thẳng về phòng tập của bang.Gương mặt sắc lạnh,vừa vào đã đi thẳng tới khán đài luyện võ.Hắn đứng đấy,cởi bỏ áo vest ngoài ra ném cho một thuộc hạ đứng cạnh đấy.Sắn tay áo lên,mấy tên vừa đứng đấy sợ xanh mặt.Nhớ mỗi khi hắn bực lại đến khán đài đánh người,từng người từng người một bước lên đều bị hạ gục chưa đầy một phút.Nhiều người sợ làm thương Vương Thành Long nên không dám động thủ mạnh.Cũng có một số đánh thực sự nhưng căn bản là không hạ được Vương Thành Long.Lục Bằng đang chỉ cách đánh lừa đối phương cho Đường Gia Ly thì một thuộc hạ đến thông báo.Hai người dừng lại rồi tiến tới khán đài.Đây sẽ là lần đầu tiên Đường Gia Ly thấy cách Vương Thành Long xử lý con mồi.Coi như buổi hôm nay là để cô mở rộng tầm mắt.Đường Gia Ly ngồi xuống chăm chú xem.Từng người một bước lên nhưng rồi cũng bước xuống với thân thể chẳng mấy lành lặn.

-Các người rốt cuộc luyện tập hàng ngày để làm gì hả?Một lũ vô tích sự.Cuốn xéo hết cho tôi.

Đường Gia Ly tròn mắt nhìn.Cô đi theo Lục Bằng chưa hăner lâu nhưng lĩnh hội được hầu hết các chiêu thức của anh.Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mấy động tác dứt khoát,nhằm vào chỗ yếu của địch như Vương Thành Long.Hơn nữa các động tác của hắn nhanh và vô tình như lưỡi dao găm vậy.Thực sự không nương tay một chút nào hết.Mấy anh em trong bang người thì mẻ trán,người chèo chân,người gãy tay,...Không ai là bị xước nhẹ để dời khỏi khán đài.Vương Thành Long nhìn xung quanh cuối cùng dừng mắt tại người Đường Gia Ly.Lục Bằng thấy rõ chuyện xấu sắp đến.Cô tuy nhanh nhẹn nhưng đấy với anh còn rất kém.Hơn nữa Vương Thành Long đang tức giận đến vậy,ra tay lại tuyệt tình chỉ sợ cô không kháng cự nổi.

-Anh hai,để thằng em này lên tiếp anh.

Lục Bằng nhìn Vương Thành Long,hắn chỉ liếc qua một cách lạnh nhạt rồi nhìn tiểu Ly.

-Tiểu Ly,cô lên đây!

Đám anh em phía dưới người thì lo sợ thay Đường Gia Ly,người thì hồi hộp không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra với cô gái yếu ớt,đáng thương tiểu Ly.Lục Bằng đứng cạnh khán đài nhìn Vương Thành Long.

-Anh hai nhưng cô ấy vẫn còn...

-Từ bao giờ cậu không nghe lời tôi? Tiểu Ly nhìn Lục Bằng nở nụ cười nhẹ.Tiếp xúc với anh nhiều vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy anh lo lắng cho anh.Ngày hôm nay anh đột nhiên quan tâm tới cô như vậy tất nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Đường Gia Ly nhìn Lục Bằng.Đối với cô ánh mắt kiên nghị nói rõ rằng cô không nên lên sàn đấu thì cô lại đáp trả bằng ánh mắt tin tưởng một cách hết mức.Đường Gia Ly lên sàn đấu,mỉm cười nhìn Vương Thành Long.

-Để tiểu Ly muội tiếp lão đại.

-Hứ...Để xem Lục Bằng dậy cô được những gì rồi.

-Phải xem lão đại có nhẹ tay với đàn em này không.

-Lên!

Vương Thành Long đứng nguyên chỉ nói một tiếng.Đường Gia Ly lao vào tung nắm đấm giữa mặt,Vương Thành Long né đầu cầm tay cô vặn ngược ra đằng sau.

-Á...!

Lục Bằng nhìn tiểu Ly đau đớn tuy không có cảm giác nhưng dù sao cũng là người của anh,vả lại cô mới chỉ tiếp xúc mấy môn tay chân này nửa tháng.So với Vương Thành Long hoàn toàn không thể chống cử.Vương Thành Long đang tức giận nhưng không đến nỗi không nương tình.Hắn bỏ cô ra,nhếch mép nhìn cô khiêu khích.

-Cô không học hay Lục Bằng dậy người tệ đến thế?

-Lão đại...Tiếc gì không cho tôi cơ hội nữa?

-Được thôi,nếu cô muốn!

Lục Bằng nhìn cô,cánh tay tuy không bị trật nhưng anh biết rõ nó đang bắt đầu sưng tấy,bầm tím.

Đương Gia Ly không chủ động như trước kia,cô lựa thời điểm đá chân lên nhưng vẫn không đánh trúng được Vương Thành Long.Đợi cô đứng vững,hắn bắt đầu tung chiêu của mình.Vương Thành Long giơ nắm đấm về mặt Đường Gia Ly nhưng cô kịp thời đỡ,cô dùng một tay đỡ liền bị Vương Thành Long nắm vật xuống sàn đau đớn.

-Hựm...

Cô quần quại trên sàn,Vương Thành Long kéo cô đứng dậy.

-Có tiến bộ,lần sau tôi muốn cô khá hơn.

-Vâng.

Vương Thành Long bước xuống,Lục Bằng nhìn cô rồi quay đầu đi.Tất nhiên cô chạy theo anh mặc dù toàn thân chịu một đợt nhức nhối.

Lục Bằng vào phòng thuốc lấy chai dầu ra.Hướng mắt về cô rồi lại hướng về chiếc ghế băng cạnh đó.Đường Gia Ly ngoan ngoan ngồi xuống.Lục Bằng ngồi đằng sau bất ngờ vạch áo cô lên.Tấm lưng trắng ngần lộ ra lấm tấm đỏ sau cú ngã.

-Á...

Đường Gia Ly bất ngờ kêu lên.Cô không ngờ anh lại làm vậy.Lục Bằng không nói gì chỉ cầm vai cô nắm chặt.Đợi cô ngồi nguyên anh dùng thuốc bôi vào vết bầm.

Vương Thành Long tới quán bar hạng sang.Bước vào lên thẳng phòng mà đích thân ông chủ quán chuẩn bị cho hắn.Bên dưới Ưng Kim Hoàng vừa nhìn thấy Vương Thành Long bước vào đã vội vã từ biệt đám nhà giàu rồi lên theo.

Trong phòng,Vương Thành Long ngồi vắt chân,nhả người ra ghế.Gương mặt hiện rõ sự tức giận.Đôi mắt nhắm lại suy nghĩ gì đó.Ả hầu rượu bước tới thấy tâm tình không tốt cũng không dám làm phiền.Chỉ đứng đó nhje nhàng rót rượu vào ly rồi quỳ dưới chân.Ưng Kim Hoàng cùng lúc bước vào.

-Hây...Bạn tôi!

Ưng Kim Hoàng bước vào ngồi cạnh hắn khoác tay lên ghế.Vương Thành Long nhàm chán chẳng buồn nhìn anh lấy một lần.Tất nhirn anh khiong phải là kẻ mau chóng bỏ cuộc tới như vậy.

-Sao vậy?Lại cãi nhau với thiên thần à?

Ưng Kim Hoàng nhìn ả hầu tầm 20 tuổi đang quỳ rồi hếch mắt về Vương Thành Long ra hiệu hầu hạ.Cô gật đầu cầm ly rượu run run bước lại.Thoạt đầu nhìn qua đã biết cô gáu này chỉ mới vào làm.Người làm lâu sẽ không buông tha cho bất kì ai vào đây.Đặc biệt lại là khách vip như Vương Thành Long.

-Thưa ngài...mời...

Ưng Kim Hoàng bực tức với hầu gái.Biết là hàng chưa động tới dâng cho Vương Thành Long trước nhưng cũng phải biết cách phục vụ khách tối thiểu nhất chứ.Đằng này đến câu nói còn ập ẹ như trẻ mới sinh thì phục vụ kiểu gì.

-Cô không biết phục vụ thù biến ra ngoài!

Anh trừng mắt nhìn cô gái trước mắt.Như bị oan,cô khóc van xin.

-Xin ngài...đừng đuổi tôi ra...tôi...tôi sẽ cố gắng.

-Cố gắng?Hứ...cô nghĩ tôi tốn tiền bạc,thời gian vào chỗ này chỉ để đợi cô học cách phục vụ?

-Tôi...tôi...

Vương Thành Long ly tâm nhăn lại,bỗng chốc mở choàng mắt,ngồi dậy nhìn cô gái trước mặt.Giọng nói này...rất giống...Lâm Tú Vi.Nhưng khuôn mặt hoàn toàn khác.Cơ thể cũng mảnh mai có phần quyến rũ hơn.Có điều hầu gái không biết tận dụng.Thực sự rất giống Lâm Tú Vi về mặt trong sáng.

-Đứng lên!

Cô gái đứng lên theo lời Vương Thành Long.Gương mặt non nớt khẽ cúi xuống hối hận.Ưng Kim Hoàng rót rượu uống đợi ai đó vào tiếp anh.Từ ngày về nước anh hình như chẳng được động chạm vào cô gái nào hết.Hôm nay coi như xả hết dục vọng chôn dấu bấy lâu.

-Tên gì?

-Dạ...Lãnh Hương!

-Người mới?Cô không đi học?

Lãnh Hương ngậm ngùi tủi nhục.Cũng như ngưiif khác vào đây xin việc.Con trai thì không dao nhưng con gái coi như bán thể xác và tâm hồn cho quỷ.Làm nghề này phải chấp nhận tất cả.Đổi lại cô có thể có số tiền tương đương với một năm.Thậm chí có khi còn cả đời...

-Tôi...tôi không có tiền nên...

-Âyza...Mày hỏi nhiều làm gì?Không dùng đưa...

-Im miệng!

Vương Thành Long nhìn chằm chằm Lãnh Hương nghe thấy câu nói chương tai của Ưng Kim Hoàng lại càng bực hơn.

-Nè...Mày bị cái quái gì thế?Vương Thành Long không bao giờ vì một đứa vắt mũi ra sữa mà như người bị điên vậy.

Ưng Kim Hoàng đứng dậy.Đương nhiên anh cũng có sĩ diện của bản thân.Đột nhiên hắn quát anh như thế mà còn ở ngay trước mặt người ngoài hỏi sao mà không tức cho được.Ưnv Kim Hoàng hất đổ chén rượu trên bàn khiến Lãnh Hương giật mình có chút run sợ.

-Mẹ kiếp!

Ưng Kim Hoàng lướt qua Lãnh Hương chửi thề rồi đạp cửa ra ngoài.Vương Thành Long không nói gì.Không khí trong phòng nặng trịch.Người Vương Thành Long tỏa ra khí chất lạnh lẽo nhưng gương mặt bình thản đến phát sợ.Hắn cầm ly rượu trên bàn nhìn qua ly bất chợt thấy hình ảnh Lâm Tú Vi qua Lãnh Hương.Ưng Kim Hoàng đúng thật nói không sai.Hắn đã khác rất nhiều.Không còn nhúng tay vào mấy chuyện giết chóc hay ra mặt đàm phán như trước.Sự lạnh lùng cũng giảm đi đáng kể.Và...đặc biệt là cảm giác khó chịu kiểu nhưu muốn giết người ngay lập tức để xả giận mỗi khi nhìn cô cười cười nói nói với người khác không phải hắn.Là do hắn không đủ nhu mì,dịu dàng như họ?Hay bàn tay hắn nhuốm quá nhiều máu nên căm bản sẽ chẳng có hạnh phúc nào dành cho kẻ...sát nhân?Chất lỏng màu đỏ tỏa hương thơm quyến rũ sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh.Vương Thành Long nhìn chằm chằm chiếc ly.Trong đầu bây giờ là một mớ hỗn độn câu hỏi mà nội dung không có gì khác nhau.Cuối cùng hắn vẫn tự hỏi tại sao cô không thể chấp nhận hắn dù chỉ một lần?Uống hết ly rượu trên tay,Vương Thành Long nhìn Lãnh Hương.

-Gọi ông chủ tới đây!

Lãnh Hương khiếp sợ quỳ xuống xoa xoa bàn tay lại với nhau rồi van xin.

-Xin ngài...tôi còn nuôi mẹ già nữa...Chỉ còn công việc duy nhất này,làm ơn...

Lãnh Hương hết van xinddeens gục mặt xuống sàn mong nhận được sự cảm thông của hắn.

-Tôi nói...gọi ông chủ ra đây.

Vương Thành Long quát lớn,bàn tay rắn chắc đập mạnh xuống bàn làm cốc chén đồ đạc trên bàn lay động.Một vài thứ rơi xuống đất vỡ tan tành.

Trong một căn phòng tại quán bar,mấy người bảo kê to lớn,mặc đồ đen nhìn thấy không ổn ở phòng 1103.

-Khách trong phòng 1103 không ổn,mấy cậu qua đó giải quyết!

Đám người gồm 5 tên bước nhanh tới phòng Vương Thành Long,Ưng Kim Hoàng đabg ngồi uống rượu như kẻ sắp chết,thấy đám người lên phòng thì nhếch mép.

-Một lũ ngu.

Không ai biết trong phòng đó là ai nhưng chắc chắn đám người bảo vệ sẽ chẳng còn là người khi ra.Vương Thành Long đang tức giận,hồi nãy có xả giận lên anh em trong bang nhưng hắn đã phải kìm chế rất nhiều.Dù sao cũng theo hắn rất lâu,đều là những người trung thành tuyệt đối không thể vì cơn tức giận mà hy sinh vô lý được.Giờ có người tự hiến mạng coi như được dịp Vương Thành Long vận động lại tay chân sau bao ngày gác kiếm.

Mở cửa đi vào,5 người bảo vệ xếp thành hàng ngang nghiêm chỉnh.Vương Thành Long nhếch mép nhìn đám người.

-Biến!

-Anh say quá rồi,để bọn tôi đưa anh về!

-Tao nói gọi chủ quán,không hiểu tiếng người hả?

-Anh nên cẩn trọng lời nói...

Vương Thành Long đứng dậy khoan khoái như đứa trẻ sắp được kẹo.Cài cúc áo vào,đá chiếc cốc dưới chân lên phi thẳng vào mặt tên bảo vệ vừa nói.Mấy người khác thấy không dùng được lời nói đành xông tới.Vương Thành Long tiến tới,đấm thẳng vào người thứ nhất tiện tay khóa luôn cửa phòng lại.Lãnh Hương kinh hãi đứng nép vào góc.

Tiếp đến hắn lấy chai rượu vang đập thẳng vào gáy một người nữa làm hắn ta gục xuống sàn ôm đầu.Một người chạy thật nhanh lại Vương Thành Long nhưng bị hắn thẳng chân đạp ngang mặt rồi đá thẳng vào bụng khiến gã đập cửa bắn ra ngã xuống lan can,nằm gọn trên bàn Ưng Kim Hoàng.

Anh cau mày nhìn người trên bàn.Chọn chỗ bào không chọn lại chọn đúng bàn của anh.Đúng là đáng chết.Ưng Kim Hoàng lấy chai bia đập cỡ,cắm thẳng vào chân gã.Gã đau đớn hét lớn làm cả quán sợ hãi.Xong xuôi,Ưng Kim Hoàng lấy khăn giấy lau tay,chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi trắng trên người rồi ngồi xuống,cầm ly rượu trên bàn thưởng thức y như người hoàng tộc.

Vương Thành Long bên trên xử ly tên sumo cuối cùng.Hắn lao vào ôm tròn eo Vương Thành Long,dù ra sức đánh nhưng không ăn thua.Vương Thành Long đủn hắn vào cạnh bàn lấy chai sành đập vỡ.Hắn kêu lên thảm thiết làm mấy người ở dưới sởn da gà,bỏ Vương Thành Long ra,hắn nf xuống bất động.Vương Thành Long cúi xuống nhìn chiếc áo vest mình dính máu,con ngươi co dần lại,ánh mắt nảy lửa.Ngoài kiểu giết người như cơm bữa thì tính sạch sẽ của Vương Thành Long cũng không hề nhỏ.Số lần giết người vô số kể nhưng số lần bị dính máu lên người thì đếm trên đầu ngón tay.Tất nhiên người bị giết cũng không yên thân mà có sống cũng không thể giống người.

-Đáng ghét!

Vương Thành Long buông một câu,cởi áo vest bên ngoài thả xuống người tên mập.Cầm bật lửa lên,liếc sang nhìn Lãnh Hương đang ở góc tường khiếp sợ.Cô như vậy cũng đúng,người trong bang chứng kiến hắn giết người còn phải xanh mặt.Đằng này cô chỉ là con gái không sợ chắc cô là nhân vật hiếm.

-Ra ngoài!

Lãnh Hương theo lời hắn bước ra.Ưng Kim Hoàng nhìn thấy cô thì uống hết cốc rượu,chép miệng đứng dậy.Vừa đi được vài bước,anh thấy một người cầm điện thoại chụp choẹt.Chỉ liếc qua cũng biết anh ta định update ảnh lên mạng rồi bu loa vài câu thảm thiết.Ưng Kim Hoàng rút chiếc dao đang ở bàn bên canh phi thẳng tới anh ta.Chiếc dao cắm vào điện thoại đâm ghim vào tấm kính cạnh đó.Dù sao cũng là người giao và kiểu khoe khoang là sở trường của anh,rút túi ra lấy sấp tiền ném tới chân anh ta.

-Lần sau có muốn đăng cái gì thì cứ gọi tôi.

Nói xong liền đi lên trên.Vừa lên đã thấy mùi thịt nướng cộng với cái mùi khét của vải vóc làm anh muốn nôn luôn tại chỗ.Bước vào,Ưng Kim Hoàng bịt mũi nhìn Vương Thành Long tròn mắt vẻ thán phục.

-Mày không để phần cho tao tàn nhẫn với à?

-Mày lên tự thấy mình là rùa thì hơn.

Ưng Kim Hoàng bĩu môi đi theo Vương Thành Long xuống lầu,hắn đâu biết anh xử lý bên dưới như thế nào chứ?Nhờ anh mà hắn mới không làm tốn mực cho mấy bọn chó săn.Vậy mà không những không cảm ơn còn chế giễu anh.Bản thân Ưng Kim Hoàng tự hứa sẽ không bao giờ giúp tên biến thái này nữa.Nhất định!

Vừa bước xuống sảnh,ông chủ đã tới kéo theo mấy người bảo vệ khác.Vừa nhìn thấy chiến trận ông đã xanh mặt.

-Vương đại,thật sự xin lỗi vì sự cố lần này!

-Ông Hào,ông đến sớm thật.

Ưng Kim Hoàng sỏ tay vào túi quần,ánhmawts chế giễu nhìn ông Hào đang khổ sở.

-Là tại tôi...tại lão già này không dậy người tử tế...nhưng Vương đại,ngài sẽ cho tôi cơ hội chứ hả?

Vương Thành Long nhướng mày nhìn ông Hào,nụ cười trên môi nở ra bí hiểm.Ông Hào tưởng chuyện sắp được giải quýêt liền cười để xua tan không khí căng thẳng nồng nặc mùi tanh của xác chết.Ưng Kim Hoàng nhíu mày,mặt méo xẹo.Có đang vui mừng sớm quá không vậy?

-Nể tình ông thôi tha chết.Còn cái quán này...

-Tôi sẽ làm bất cứ gì mong Vương đại đây bỏ qua.

-Tất cả?

-Đúng...đúng...tất cả.

-Thôi được,ly vỡ không thể lành lại.Tôi cho ông ba ngày.Ba ngày sau mang ly vỡ đã được gắn lành cho tôi.Nếu không...ông cũng biết rồi đấy.

Vương Thành Long không thèm nhìn ông lấy một cái chỉ nhấc chân nặng chịch bước đi.Ông Hào bủn rủn chân tay,nói như vậy là không còn cách nào để cứu chữa vụ này rồi.Đúng là đen đủi mà.Vương Thành Long vốn không chỉ tàn nhẫn mà còn là người giải quýêt mọi việc rất khó chịu.Tất nhiên quán của ông Hào sẽ mất nhưng chắc chắn không phải bán lại mà sẽ bị đốt,dốt đến khi chỉ còn mảnh đất trống.Thành phố A sẽ mất đi một khu vui chơi hạng sang bậc nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện