Lâm Tú Vi sau khi giải tỏa tâm trạng bằng cách làm ướt hết áo của La Quế Bảo thì bắt xe về thẳng nhà.Do hôm nay người của Vương Thành Long đi làm nhiệm vụ hết nên cô sẽ phải tự về.Đương nhiên việc này khiến cô rất thoải mái.Vẫn là thói quen cũ,hương đôi mắt to tròn,trong veo ra ngoài.Thời tiết đã dần ấm lên.Có lẽ tết năm nay sẽ không lạnh như mấy năm trước.Nhưng tia nắng ban trưa bắt đầu le lói khỏi đám mây trắng.Lâm Tú Vi hôm nay mặc khá ấm.Chiếc quần đen cạp cao sơ vin với chiếc áo phông danh nhạt càng làm cô trưởng thành hơn.Đi được một quãng,Lâm Tú Vi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.Mái tóc đen xõa nửa lưng,nước da khỏe khoắn.Là Phàm Anh-cô bạn mà Lâm Tú Vi có một cảm giác đặc biệt.Tất nhiên không giống như Đan Đan làm cô như mình là một đứa trẻ ngáo ngược,Phàm Anh lại khiến cô có cảm giác nhẹ nhàng,êm dịu.Ngay cả cách cô an ủi người khác cũng rất ân cần.Kiểu như Phàm Anh là mẹ vậy.

-Bác tài,cho cháu xuống!

Lâm Tú Vi đưa tiền rồi cúi chào.Bác tài nở nụ cười.Đơn giản thôi vì những người ăn mặc chỉnh chu,có phong thái của một tiểu thư hầu hết đều có thái độ kênh kiệu.Có lẽ vì tính cách tôn trọng người khác mà cô thừa hưởng từ người mẹ yêu quý mà cô làm bản thân mình trở nên thân thiện và hòa đồng hơn.

Lâm Tú Vi đeo ba lô chạy lại chỗ Phàm Anh.

-Phàm Anh!

Phàm Anh đằng trước nghe tiếng gọi liền quay lại.Gương mặt hơi trầm tư quay lại mỉm cười nhẹ.Lâm Tú Vi cầm hai quai ba lô trên vai mỉm cười chạy về phía Phàm Anh.

-Cậu chưa về à? -À...chút nữa.Sao vậy?Trông mặt cậu hơi buồn.

-...

Không thấy Phàm Anh nới gì,Lâm Tú Vi giữ Phàm Anh lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô.Lâm Tú Vi làm vậy bởi vì Lâm Tú Vi muốn chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra với Phàm Anh hết.

-Cửa hàng có chuyện gì sao?

-Không,rất tốt,số tiền mà tớ mượn mấy bữa nữa sẽ hoàn trả.

-Haiz...thì ra là chuyện này à?

Lâm Tú Vi vừa nói vừa đi chậm phía trước,rồi quay ngược lại nhìn Phàm Anh trìu mến.

-Số tiền đó hiện tại mình chưa cần.Thời gian trả không cần lo lắng tùy cậu quyết định.

Phàm Anh mỉm cười nhưng có chút gượng ghịu.Phàm Anh nhìn Lâm Tú Vi đang mỉm cười với mình.Gương mặt hơi bầu bĩnh,dễ thương.Ánh mắt long lanh với nụ cười ấm áp khiến ngay bản thân cô cũng muốn mình trở thành con trai.Nhưng có lẽ từ trước tới giờ cô đây là lần đầu cô được quan tâm bởi một người bạn.Từ nhỏ cô đã không được bạn bè yêu quý bởi lý do rất ngớ ngẩn(theo cô là vậy) vì cô nghèo và mồ côi mẹ.Đôi khi tự cản thấy bản thân hơi tủi nhưng dần dần cũng quen.Phàm Anh bất chợt chạy lại cạnh Lâm Tú Vi ôm chặt lấy cánh tay Lâm Tú Vi như kiểu cô là mẹ vậy.

-Chúng ta mãi là bạn nhé!

Lâm Tú Vi đặt tay lên bàn tay của cô,nụ cười có chút nghịch ngợm.

-Được thôi,cho tới khi cậu không chịu nổi tớ!

Hai người họ cười vui vẻ.Mấy người đi đường ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt lạ thương.Tất nhiên rồi,khi hai đứa con gái xinh đẹp tự nhiên thân thiết tới mức ôm tay như thế chắc chắn chẳng một ai có suy nghĩ đàng hoàng.

Lâm Tú Vi là người khá nhạy cảm.Và bây giờ cũng vậy,cô cảm nhận được tiếng cười của Phàm Anh có chút gì đó cưỡng ép.Cô mở lời mời Phàm Anh vào quán cà phê gần đó.Hai người chọn một bàn cạnh cửa kính để nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.Lâm Tú Vi áp hai tay vào cốc cacao trước mặt.Phàm Anh uống chút trà nóng thở dài.Cô nhìn Lâm Tú Vi-gương mặt khá thanh tịnh.Có lẽ cuộc sống của cô không cần phải lo nghĩ nhiều.Phàm Anh đã phải suy nghĩ từ nhỏ,phải tự tìm ảnh mẹ,những câu chuyện về mẹ vì cô biết nếu hỏi càng thêm muộn phiền cho ba mình.Cô phải nghĩ xem cô sẽ như nào nếu mấy đứa trẻ hỏi cô về mẹ.Lớn rồi,cô phải nghĩ mình làm gì để sống.Rất nhiều,còn rất nhiều điều khác nữa.Ngay hiện tại cũng vậy.Cô đã từng ước,một ước muốn rất giản dị đó là cô sẽ được một lần,à không,một ngày được sống như một công chúa trong lâu đài nguy nga,bên ngoài sẽ là chàng hoàng tử tốt bụng.Nhưng ai cũng biết đó chỉ có trong cổ tích và cổ tích thì không bao giờ có thật.

-Có lần tớ đã ước mình có được cuộc sống như cậu.

Lâm Tú Vi hơi bàng hoàng.Điều mà coi không ngờ trong đời mình không phải là sự thật mà là có người ghen tị về cuộc sống của mình.Lâm Tú Vi nhìn chằm chằm cô.Phàm Anh đang nhìn ra bên ngoài quay nhẹ lại nhìn cô mỉm cười.

-Thật đấy!

Lâm Tú Vi bối rồi.Không biết phải trả lời cô thế nào.Nói cô nghe về ba cô có vợ hai,kể về việc mà cô đã trải qua khi yêu anh,hay nói về cuộc sống hiện tại mà cô đã sở hữu.

-Nè,cậu yêu rồi phải không?

Phàm Anh cười gượng ghịu hơi nhướng người về phía trước hỏi Lâm Tú Vi.

-Ừ,anh ấy giờ đang bên London.

-Oa...tài giỏi vậy.Cậu hạnh phúc thật.Có người thương rồi mà vẫn còn lóc cóc vài người theo đuổi nữa.

Phàm Anh nói xong uống tách trà.Áng mắt hướng về Lâm Tú Vi.Thật ra cô chỉ muốn biết thêm chút thông tin về Di Bảo.

-Ai cơ?

Tất nhiên Lâm Tú Vi không muốn nhắc tới.

-Ha...giờ còn giấu được nữa hả?Di Bảo?La Quế Bảo?Nhị Bảo tỏ tình là cậu cố tình không hiểu?

-Cậu...thật là...La Quế Bảo là anh trai hồi nhỏ của tớ Còn Di Bảo thì...

Lâm Tú Vi nghũ lại chuyện hồi nãy bất chợt tay chân bủn rủn.Nếu lúc đó không có La Quế Bảo thì...Ly tâm cô cau lại.

-Sao hả?

-Không có gì,chỉ là cậu ta không giống vẻ bề ngoài.

-Ý cậu là sao?

Lâm Tú Vi định kể nhưng thôi.Vả lại cô cũng không muốn nhớ lại cảm giác ghê tởm đó nữa.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc,Lâm Tú Vi nhìn máy điện thoại.Màn hình hiện lên tin nhắn của Vương Thành Long.

"-Không cần đợi cơm.Có thể ăn ở ngoài nhưng không được ăn uống bừa bãi."

Lâm Tú Vi nhìn màn hình điện thoại khá lâu.Tại cô phải đọc đi đọc lại cái tin nhắn mà Vương Thành Long gửi cho mình.Mọi lần hắn chỉ cụt ngủn "Ăn trước",hôm nay tự nhiên nhắn dài dòng đến thế lám cô có cảm giác không ổn.

-Có chuyện gì à?

Phàm Anh lo lắng hỏi.Lâm Tú Vi cười để lộ hàm răng trắng đều.

-Không,hôm nay mình không bận,đi chơi không?

Lâm Tú Vi tinh nghịch hếch mắt nhìn Phàm Anh bí hiểm

-Cậu chẳng phải chưa có bạn trai sao?

Nói xong Lâm Tú Vi kéo Phàm Anh ra khỏi quán.Họ đến một nơi giống với quán bar nhỏ ở gần trường cũ của Lâm Tú Vi.Nhưng không phải,noa chỉ là một hộp đêm cafe.Kiều gần giống như phòng trà,vào đây làm con người ta cởi mở hơn.Cũng là nơi Hoàng Phong lần đầu gặp cô.Thấy Phàm Anh hơi sợ,Lâm Tú Vi kéo vào.

-Đi thôi!

Vào đến nơi,Lâm Tú Vi gặp khá nhiều người quen.Thậm chí họ còn coi cô như ngừoi nổi tiếng,năn nỉ cô lên đàn một bài nhueng bị cô từ chối vì cô không muốn lần đầu đến đây mà Phàm Anh cảm thấy bỡ ngỡ.Hai người chọn một bàn ở giữa nhưng không gần sân khấu.

-Đây là đâu?

-Yên tâm đi.Hồi còn học ở đây mình vẫn hay đến chỗ này.Rất vui nha!

-Cậu hồi trước cũng ghê nha.

-Hhaha...đâu có đâu.Chỉ là bữa nào bữa nào căng thẳng thì ra giải khuây thôi.

Lâm Tú Vi chỉ một nam sinh ăn mặc khá lịch sự cho Phàm Anh.

-Mình thách cậu làm cho tên kia ngỏ lời mời cậu đi ăn đấy.

-Anh ta?Trời,cậu cô thường tớ quá rồi nha!

Phàm Anh hất mũi rồi tiến lại chỗ nam sinh đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện