Sau khi băng bó vết thương xong,Hoàng Phong đổi bên để có thể nắm tay cô.

-Còn đau không? Lâm Tú Vi nắm chặt tay anh,nhìn anh với ánh mắt thân thương nhất có thể.Đúng,cô hiện tại rất ích kỉ,chỉ muốn gương mặt anh ở trong tầm mắt cô,chỉ muốn thân ảnh anh mãi gần bên cô.

-Nói xem em còn đau không hả?Chẳng phải anh rất hiểu em?

Lâm Tú Vi cau mày nhí nhỏm hỏi anh.Hoàng Phong cười tươi,nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,đặt nhẹ lên mái tóc một nụ hôn nhẹ nhàng.

-Anh đưa em về!

Hoàng Phong cầm nhẹ tay cô bước đi nhưng không thấy Lâm Tú Vi di chuyển,anh quay lại nhìn.Sao anh có thể bỏ lỡ ánh mắt hơi buồn kia chứ?Căn bản anh cũng không muốn xa cô chỉ là anh không muốn sau tối nay cô lại chịu sự dày vò của Vương Thành Long.Anh biết nhất định Vương Thành Long chưa động tới cô.Hắn không phải loại người cưỡng ép.Nếu có anh sẽ không tha cho hắn.Vì cô anh mới có thể quyết tâm như hôm nay,rồi một ngày anh cũng sẽ đường đường chính chính dắt tay cô vào lễ đường,là người đầu tiên và duy nhất có thể ngắm cô trong bộ váy cưới tinh khiết.Lâm Tú Vi nhìn anh,cô hiểu anh đang nghĩ gì,nhưng nếu sự dày vò mà cô chịu để đổi lấy thời gian được ở bên anh thì giá nào cô cũng chấp nhận.

-Tối nay,em muốn bên anh!

Hoàng Phong trầm mặc nhìn cô.Ngay lúc này,biết anh đang bất an.Sà vào lòng anh,cô ôm anh rất chặt,ôm giống kiểu đứa trẻ đang rất cần sự yêu thương...

-Rất lâu nữa em mới được gặp lại anh!

Khóe miệng Hoàng Phong nhỉnh lên,khẽ cầm tay cô thật chặt,hai người đi dọc vỉa hè phố A mỹ miều,hào nhoáng để tìm một nơi nghỉ.

12"00"

-Anh hai!Có lẽ chị hai đã...

Vương Thành Long ngồi đợi cô,rất lâu,đã rất lâu rồi...Chưa có ai để hắn đợi hơn 2 tiếng như thế,chưa có ai làm hắn bình tĩnh,ôn nhu như lúc này.Giơ cổ tay,chiếc đồng hồ thời thượng hiện ra,kim giây vừa lúc chỉ tới số 12.Vương Thành Long ở góc khuất,nhìn ra phía cổng chính.Cho đến lúc này hắn mới nhận ra rằng ánh điện đã tắt,tay bảo vệ cũng vào trong từ khi nào.Lấy máy bấm số...

-Ở đâu?

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng,có điều khí lạnh lan tỏa ra cả xe,ánh mắt hắn mù mịt,ly tâm thả lỏng,gương mặt cư nhiên làm người ta hoảng sợ.

Đầu dây bên kia,Hoàng Phong ngồi thả chân ở chiếc giường trong một nhà nghỉ hạng sang.Ánh mắt thích thú khi nghe thấy giọng nói của Vương Thành Phong.

-Tiểu Vi không có ở đây nhưng...người cô ấy thương hiện tại đang nghe máy.

Vương Thành Long khóe môi nhếch lên...Là do hắn quá ngây ngô?Làm gì có chuyện một ngày cô ưa hắn?Hão huyền,quá hảo huyền...!

-Chuyển máy!

-Xin lỗi,nhưng tôi không thể.

-Hoàng Phong...Tôi không nghĩ cách này khôn ngoan cho cậu và bố cậu.

Vân Du nghe được,coi như đã hiểu hết câu chuyện,anh còn cảm thấy giận Lâm Tú Vi.Dù sao cũng phải báo cho lão đại anh một tiếng,đi với một đứa tiểu tốt thậm chí còn không có thời gian để báo một tin.

-Hứ...Phải hỏi anh có tư cách bên tiểu Vi.Đến một chuyện đơn giản là tiểu Vi sợ máu,anh lại cho cô ấy thưởng thức cả một chậu máu,liệu...

Vương Thành Long nghe tới đây đã khó chịu.Chưa nghe hết đã cúp máy,ly tâm nhăn lại...trong đầu đột nhiên trống rỗng.

-Về!

Vương Thành Long nghĩ lại,là máu...vì sợ máu nên cô ấy mới hành sự như thế?Là hành động của mình mà cô ấy sợ hãi?Vương Thành Long trong mắt cô bây giờ là quỷ khát máu,mai này cũng sẽ là sát nhân?Thân ảnh hắn đóng băng,tê liệt,ngay cả thở hắn cũng cảm thấy khó khăn.Không phải bây giờ hắn chỉ cần đến đó,đưa Lâm Tú Vi về,dậy cho Hoàng Phong một bài học và như thường lệ,thiêu rụi công ty Hoàng Kì.Tại sao bây giờ lại không thể làm gì?

Hoàng Phong ngồi trầm tư nhìn điện thoại cô,anh...là đang cảm thấy mình làm không đúng?Nếu những lời nói anh nói lúc căm hận làm cô tổn thương khi không có anh ở đây,chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

-Hoàng Phong!

Anh giật mình,cô nhìn rất dễ thương,bộ đồ ngủ ở nhà nghĩ khá rộng so với thân hình cô.Anh phản xạ nhanh để điện thoại xuống nhìn cô cười.Mái tóc ướt rồi xù bết trên trán.Anh kéo cô ngồi xuống giường,với chiếc khăn trên bàn nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc.

-Em đấy,từ mai không được để đầu ướt,lỡ ốm...

Đôi mắt cô sáng rực lên nhìn anh.Anh...thực sự bị lôi cuốn bởi gương mặt này.Làn da mịn màng,đôi mắt hút hồn,chiếc mũi nhỏ xinh,đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng.

-Ốm thì sao hả?

Hoàng Phong kéo cô nằm vào lòng mình,ôm trọn cô vào trong lồng ngực để cô có thể nghe thấy nhịp đập hồi hả của anh.Vừa vuốt ve mái tóc,vừa nhìn cô đắm đuối.

-Thì anh sẽ đau lắm!

Lâm Tú Vi ôm anh,úp mặt vào người anh.Cơ thể anh rất ấm,ấm áp một cách kì lạ.Nó làm cô cảm thấy yên bình.

-Anh...không định hôn em à?

Hoàng Phong ngơ người,cô bé của anh đang yêu cầu anh hôn?

-Thường thì trong phim sẽ có cảnh này!

Lâm Tú Vi nói tiếp,Hoàng Phong bật cười thành tiếng.Lâm Tú Vi ngước đầu lên nhìn anh cau mày.

-Không đúng hả?

Hoàng Phong nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn rất nhanh,rồi thêm chút vào chiếc trán bướng bỉnh kia.

-Nhìn xem,đôi môi đẹp như này,anh lỡ dày vò nó sao?

Lâm Tú Vi cười gượng,ôm chặt anh,hai người chợp mắt,khóe mi cô bỗng trào ra một dòng nước.Anh cứ như vậy sao cô sống được?Ngay cả bản thân cô giữ gìn chỉ để cho anh-người cô không thể sống thiếu cũng bị hắn cướp đi.Anh cứ yêu cô vậy,cô biết làm gì để đáp trả...?

Một không gian khác...Trong căn phòng tối như mực.Len lói là vết tàn đỏ đang cháy,màu đỏ rượu chớp nhoáng lúc ẩn lúc hiện.Vương Thành Long ngồi trên chiếc ghế quay trong phòng làm việc.Tâm trạng của hắn thực sự không tốt,ngay cả Vân Du cũng thấy ngay trên gương mặt hắn.Chiếc cốc rót đầy rượu,hơi nhếch nhoáng,chai rượu lâu năm được chuyển từ Ý về đã cạn đáy.Đôi mắt đờ đẫn nhìn mông lung,tay cầm ly rượu thi thoảng lại đưa lên môi nhấp nháp,tay kia là điếu thuốc gần hết.Khói thuốc lan tỏa tạo những vệt trắng,khắp phòng ngập tràn mùi thuốc.Trên sàn còn đọng lại khá nhiều chân thuốc,có lẽ hắn đã hút rất lâu.Vương Thành Long hôm nay là một người khác!

Hắn uống hết chỗ rượu trên tay,nhẹ nhàng tựa vào thành ghế.Ngay từ đầu,hắn không nên đưa cô về,không nên làm tổn thương cô vì tin rằng bố cô bán cô cho hắn?Dõi theo cô đã rất lâu,tại sao hắn lại không biết cô sợ máu,tại sao lúc đó lại giận dữ như vậy?Hắn...thực sự đang ghen.Không...tư cách gì mà ghen,đến một người tầm thường còn có cái cớ để ghen.Nhưng người bị ghét như hắn thì quyền gì?Ngay cả cái quyền có thể nhìn thấy nụ cười thong thả của cô còn không nghĩ tới.Hắn lúc này cảm thấy bản thân mình vô dụng.Con người trước kia của hắn thực sự không thể tìm lại,không bao giờ...Vương Thành Long nhớ lại từng câu nói của Hoàng Phong,hắn thực sự phát điên,ném chiếc cốc về phía cửa,hất tung hết mọi thứ trên bàn,ngay cả tấm ảnh chụp chung với cha hắn cũng bị vỡ...

Có chăng là vì một người mà thay đổi cũng vì một người mà tìm lại chính bản thân mình đã mất...Hay bản thân biết không là gì của ai đó nên không dám thể hiện con người yếu đuối,cần được yêu thương như ở hiện tại...Quá khứ cướp mất của Vương Thành Long đứa trẻ tràn đầy nhựa sống,hiện tại cướp mất của Vương Thành Long một điểm dừng để yêu thương...và...tương lai cướp được của hắn thứ gì nữa?Bởi hắn có lẽ...không còn ai...không còn thứ gì để hắn có thể thay đổi bản thân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện