Vương Thành Long bước qua như cỗ máy chết người.Tất cả nhân viên đều im lặng làm việc,đến nỗi Lâm Tú Vi còn nghe rõ cả tiếng thở của mấy người gần đó.Vương Thành Long đưa Lâm Tú Vi ra xe rồi hắn đích thân đưa cô về nhà.Vừa đến cổng,hắn cùng cô vào nhà.Lâm Tú Vi đi ngay sau hắn.Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa tựa đầu thoải mái.Giây phút mà hắn nhắm mắt,Lâm Tú Vi cảm thấy thật bình yên.Cô tự hỏi con người này rốt cuộc là tại sao lại không thể tỏ ra thận thiện với người khác.Tất cả những cử chỉ ân cần của hắn dành cho cô cô hoàn toàn biết.Ngay cả việc hắn đưa cô vào phòng cũng vậy.Nhưng tất cả những việc hắn làm không phải khiến cô có cảm tình với hắn vì vốn dĩ cô không hề ghét hắn,cũng không có lí do hận hắn đến thấu xương tủy như hắn nghĩ.Chỉ là...cô cảm thấy bản thân có lỗi.

-Cho tôi tách trà.

Lâm Tú Vi giật mình,hắn đương nhiên cảm nhận được cô đang đứng tẩn ngần ra suy nghĩ gì đó.Cô vào bếp và mang ra một tách trà nóng thơm phức.Lâm Tú Vi đem lại để lên bàn.Vương Thành Long bất ngờ kéo tay cô lại làm cô ngã vài lòng hắn.Cô lay người định đứng dậy.

-Đừng loạn...để tôi ngủ.

Lâm Tú Vi ngẩng lên tròn mắt nhìn hắn.Quan sát gần mới thấy cuồng thâm trong mắt hắn bắt đầu lộ rõ.Dáng vẻ mệt mỏi của hắn làm cô muốn trốn cũng không lỡ.Vương Thành Long tựa đầu vào ghế,tay ôm Lâm Tú Vi vào lòng mà ngủ.Cảm giác hương tóc cô phảng phất khiến hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.Vả lại,đã mấy ngày không được cô ôm khiến tâm tình hắn không dễ chịu chút nào.

Lâm Tú Vi trong lòng bất chợt lóe lên cảm giác an toàn đến lạ.Cô cũng chợp mắt ngủ lúc nào không hay.

Tầm 30" sau,Vương Thành Long mở mắt,nhìn xuống là cô bé của hắn đang nằm gọn trong lòng,hơn thế nữa cô còn trèo lên người hắn ngủ như đứa trẻ thiếu hơi người lớn.Cô ôm hắn,gương mặt áp sát vào lòng ngực.Hắn nhoẻn miệng cười,giơ tay ra nhìn đồng hồ.Hắn nhẹ nhàng bế cô lên,Lâm Tú Vi cũng rất hợp tác,cô ôm lấy cổ hắn rồi đôi chân quặp vào eo hắn cực kì dễ thương.Hắn ôm lưng cô đưa lên phòng.Đặt cô xuống giường,chỉnh lại tư thế rồi đắp nhẹ chăn lên.Trước khi ra khỏi phòng,hắn vuốt nhẹ mái tóc,đặt lên trán nụ hôn nhẹ rồi đi.

Chuông điện thoại reo,Vương Thành Long lấy áo khoác rồi nhấc máy.

-Anh hai,anh có buổi hẹn với Huỳnh Sam lúc 8h.

-Chú đến đón tôi,nhận được quà rồi chứ? -Đã chuyển rồi ạ.Chuyện anh nói cũng đã chuẩn bị rất tốt.

-Tốt!

Vương Thành Long vào trong xe,cởi cà vạt rồi lái xe về dinh thự.Hắn hỏi mấy người canh gác ở cổng.

-Tình hình thế nào?

-Không có gì đặc biệt.Một số người theo cô Vương bị phát hiện.

-Cứ đi theo,giữ khoảng cách là được.

Vương Thành Long đi xe vào dinh thự rồi vào nhà.Bà Tú vui mừng ra tiếp đón.

-Đại thiếu gia!

-Bà Tú,nội tôi đâu?

-Lão gia đang ngồi ngoài vườn uống trà.Để tôi ra báo...

-Không cần,để tôi ra.

-Đại thiếu gia có dùng cơm tối luôn không?

-Không.

Nói xong Vương Thành Long đi ra sau.Giữa một vườn hoa,trong ngôi mái nhỏ màu trắng sang trọng là bà lão tóc đã hơi ngả trắng,ngồi ôn nhu,vẻ mặt thư thái nhấp nhi tách trà ô long thượng hạng.

Vương Thành Long cười bước vào.Chiếc áo phông trắng gỡ nút ở cổ quyến rũ.

-Bà nội!

Bà lão quay lại,nhìn thấy đứa cháu đích tôn liền lập tức cười.Vương Thành Long hằng ngày chưa sủng ai hơn bà nội hắn,chưa cười với ai như bà nội hắn,càng chưa bao giờ thể hiện mình thiện cảm với ai.Hắn chạy lại ôm bà rồi kéo chiếc ghế ngồi ngay sát bên cạnh.

-Thằng cháu bất hiếu,bây giờ mới biết bà còn tồn tại?

-Âyza...Nội,cháu của nội còn phải làm việc nữa chứ.Vả lại,hiện tại đang ở rất rất gần nội yêu quý của cháu sao.

Bà cười,nụ cười hiền hậu khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã tạo cảm giác thanh thản.

-Đồ lẻo mép.Nói xem hôm nay đến đây có chuyện gì hả?

-Hôm nay tử tôn muốn đến thăm bà,chẳng lẽ lại không được?

Bà không nói gì chỉ mỉm cười rồi cốc nhẹ vào đầu.Vương Thành Long ngồi lại,vắt chân đối diện bà.Bà Tú đem tách trà ra cho hắn.Hắn nhấp một ngụm rồi chợt nghĩ đến Lâm Tú Vi.Cùng lúc đó,bà nhìn thằng cháu.Dù sao hắn cũng đã 30,nhìn thì không già nhưng bà lại thèm hơi chắt rồi.

-Con bé hôm trước cháu dẫn về.Ngày mai dẫn nó đến đây.

Vương Thành Long cười nhẹ,có chút lo lắng.Ngày mai hắn có việc phải ra nước ngoài muốn để cô ở lại dinh thự một mình.Bà và mẹ hắn thì không lo nhưng Vương Uyên thì...

-Mai cô ấy có việc bận...

-Con dám cãi ta.Mai là cuối tuần,nhất định phải đưa con bé tới.

Bà nghiêm nghị rồi đứng dậy,chậm rãi bước vào nhà.Bà Tú nhanh chân lại dìu bà.Đi một quãng,có lẽ nghĩ với tính khí ngang ngược của hắn nhất định sẽ không nghe lời.Bà dừng lại,vịn vào tay bà Tú quay lại.

-Không mang con bé tới đây thì đừng nhìn mặt bà.

-Bà...

-Không cần nhiều lời!Về đi!

Vương Thành Long đứng dậy nhìn bà rồi lặng lẽ ra về.Hắn trở về công ty làm một số việc...

Trời cũng bắt đầu tối,cái thời tiết se se lạnh của ngày cận tết này thật khiến người ta muốn nắm tay người thương đi dạo.Cảm giác đấy thật khiến người ta ấm lòng.Đúng 8 giờ,Vương Thành Long đến quán bar,hắn bước vào căn phòng VIP,một người trung niên nhìn thấy hắn liền đứng dậy niềm nở cười.Ông xòe tay ra bắt lấy tay Vương Thành Long.

-Vương tổng,hân hạnh,hân hạnh!

Vương Thành Long hơi cúi đầu.

-Võ Thuần,đã để ông chờ lâu.

Võ Thuần-bầu show chân dài nổi tiếng nhất nhì thành phố A.Chỉ cần vào tay ông ta thì dù có hạng thấp kém đến ghê tởm cũng thành ngôi sao.Chỉ có điều...tên này rất háo sắc,nhất nhất đều phải nghe theo lời ông ta,nhưng không phải ai cũng bị ông ta lợi dụng,có những người phản đối nhưng thi thoảng vẫn bị ông ta sờ mó linh tinh.Vương Thành Long ngồi xuống,gọi chai bia,hắn nhìn đồng hồ rồi cười nhếch mép.

-Vương tổng hôm nay hẹn tôi ra đây là...

-Có chút việc nhờ ông...

-À...hahaha...chỉ cần là Vương tổng đây thì không cần nhờ vả,Võ Thuần tôi còn phải nhờ vả Vương tổng nhiều.

Vương Thành Long cười,giơ chai bia lên chạm với ly rượu của Võ Thuần.Nhấp môi,Vương Thành Long gọi cho Vân Du.

-Đưa người tới.

Vương Thành Long cất điện thoại,nhìn Võ Thuần đang ve vãn mấy cô gái khiến hắn nhếch mép.

-Ông Võ,lát nữa có người của tôi tới mong ông chiếu cố.Tài năng thì ông không cần lo lắng.

-Được...được,là người của Vương Thành Long sao tôi có thể khước từ.

Vương Thành Long ra hiệu cho mấy ả đi ra.

-Ít người nói chuyện sẽ dễ hơn.

-Haha...có lý,có lý.

Võ Thuần nhấc ly lên cụm với Vương Thành Long.Chưa đến 20",cánh cửa mở ra,một dáng người thon thả với bộ váy ôm sát người quyến rũ màu đỏ.Vương Thành Long đứng dậy,lại gần Huỳnh Sam,cô mỉm cười.

-Để tiểu thư phải vất vả rồi.

-Không sao...nhưng Vương tổng sao lại hẹn em...

-Nghe nói em muốn làm nghệ sĩ.Đương nhiên anh phải bận tâm rồi.

Huỳnh Sam đôi mắt long lanh,có phần cảm động nhìn hắn rồi hôn nhẹ lên má hắn.

-Cảm ơn anh.

Võ Thuần ngay từ khi Huỳnh Sam bước vào,ông ta đã mê mẩn đường cong của cô.Quyến rũ có,ngây thơ có,một chút tinh ranh,chiều chuộng cũng có.Miếng mồi ngon như vậy Võ Thuần ông sao lại bỏ lỡ được.Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại ông cũng cảm thấy sợ hãi vì là người của Vương Thành Long,nếu hắn không vứt thì ai dám động vào.

Hai người ngồi xuống ghế,Vương Thành Long thoạt đầu ngồi cạnh Huỳnh Sam,tay vẫn giữ rất đúng mực.Huỳnh Sam vừa nhìn thấy Võ Thuần lập tức niềm nở,nụ cười mê hoặc hiện lên gương mặt cô.

-Ông Võ,ông...

Cô quay sang nhìn Vương Thành Long.

-Sao hả?Em không thích?

Huỳnh Sam nhảy lên ôm chầm lấy Vương Thành Long.Lúc này,mùi hương trên người hắn quyến rũ không thể cưỡng.Vương Thành Long không động chạm.Huỳnh Sam mừng rỡ ngồi lại,chỉnh lại chiếc váy cho ngay ngắn.Chính xác hơn là lúc này cô muốn cho Võ Thuần thấy cô sinh ra vốn dĩ để làm người nổi tiếng.Dẫu biết ông ta là người bỉ ổi,dâm dê nhưng lợi dụng ông ta để cô nổi tiếng chuyện đó cô hoàn toàn làm được.Lát sau,phục vụ đem vào một ly nước ép cam,hắn nhìn cô với đôi mắt an toàn nhất,nở nụ cười bí hiểm trên môi.Ánh đèn trong phòng lấp lóe,khung cảnh thực ảo diệu.Huỳnh Sam chính là đang nghĩ mình chắc chắn đã trúng được mối lớn.Nói xem,với một cô gái vừa ngây thơ,vừa tinh ranh như cô,lại có thể vừa thả vừa giữ đám đàn ông ai mà không thích.Huỳnh Sam nhìn ly nước rồi nhìn hắn cố tình như không hiểu.

-Uống đi,rượu không tốt cho sức khỏe.

Huỳnh Sam cười tít mắt nhận nước từ người phục vụ.Cô quay ra nhìn Võ Thuần trước mắt,niềm nở đưa hai tay lên.

-Ông Võ,em thay nước bằng rượu kính ông một ly,quãng đường sau này em đi đều dựa vào ông Võ đây.

Võ Thuần cầm rượu lên,nhìn cô thèm thuồng.

-Tiểu thư Huỳnh đây tài sắc vẹn toàn,không lo không bước được vào đại sảnh vinh quang.

Cả hai người uống.Vương Thành Long cầm chai bia lên uống cùng.Bất chợt hắn đứng dậy,Huỳnh Sam hơi bất ngờ.

-Ông Võ đây,chuyện sau này của Huỳnh Sam phải nhờ ông rồi.

Huỳnh Sam bật cười.Ai bảo Lâm Tú Vi kia có quan hệ với Vương Thành Long chứ?Hứ,thứ nghèo hèn như cô ta cũng có phúc phận đó sao?Đợi hết ngày hôm nay xem,ai sẽ là Vương phu nhân trong tương lai.

-Giờ thì nhờ ông chăm sóc Huỳnh Sam,tôi ra ngoài có chút việc.

Huỳnh Sam tắt hẳn nụ cười,cô đứng bật dậy nắm lấy cánh tay Vương Thành Long.

-Vương tổng,anh đi đâu...em...

Vương Thành Long nhấc nhẹ cằm cô lên,hôn lên môi,Huỳnh Sam đương nhiên phải đáp lại,mà đáp lại một cách nồng nhiệt là đằng khác.Nhưng Vương Thành Long buông môi cô rất nhanh.Đếm chừng nụ hôn chỉ vỏn vẹn 5 giây.

-Ngoan,anh đã sắp xếp hết,chỉ cần em diễn hay,đoạn đường về sau không cần phải lo ngại.

-Nhưng...

-Anh có đối tác ngay phòng bên,chỉ cần ông ta dám làm gì,anh lấp tức giết.Được chứ?

Vương Thành Long ôn nhu khiến Huỳnh Sam không thể chối từ.Cô mỉm cười gật nhẹ rồi ngồi trở lại.

-Ông Võ...sau phải nhờ ông rồi.

Vương Thành Long nói nhẹ,ánh mắt giễu cợt,nhếch chút lông mày lên như ám hiệu.Võ Thuần xem đấy như bữa tiệc mà hắn đem lại.Ông ta đến đây lúc đầu chỉ nghĩ vì công việc.Không ngờ xong công việc lại còn một được lão Vương đãi một bữa thịnh soạn.

Vương Thành Long bước ra,vào phòng bên cạnh.Vân Du cùng Evill đang ngồi uống bia,nhâm nhi mấy con mực khô.Vừa thấy Vương Thành Long,hai người đứng dậy chào rồi ngồi xuống.Vương Thành Long ngồi lại,nhìn vài chiếc máy tính trước mặt đang phát hình ảnh của Huỳnh Sam và Võ Thuần.

-Con bé này gương mặt thánh thiện nhưng lòng dạ vô tình lại bị chó tha.

Evill xem biểu hiện hết mực chiều chuộng của Huỳnh Sam đối với Võ Thuần.

-Cậu xem,lát nữa sẽ có gì nào...

Vân Du nhìn Evill một hồi rồi cả hai người cùng cười khoái chí.

-Có chắc là bỏ thuốc rồi chứ?

-Chính tay em bỏ mà anh hai.Lát nữa sẽ có hiệu nghiệm.

Evill vừa ăn xong miếng mực vừa nói.Vương Thành Long cầm chai bia lên uống rồi nhìn máy tính.

Trong phòng...

-Huỳnh Sam,em hôm nay thật làm người khác mê mệt.

-Cảm ơn ông Võ,bộ đồ này đích thân Vương tổng đã mua cho.Được ông Võ khen thì em thành công rồi.

Huỳnh Sam uống nước,cô hiện tại trong lòng có chút gì đó không ổn,đôi mắt nhìn ra cửa như chờ đợi thứ gì đó.Bất chợt người cô nóng lên,mặt phừng phực đỏ.Võ Thuần nhìn vậy nở nụ cười xảo quyệt.Ông ta mân mê lại gần nhưng Huỳnh Sam đẩy ra.

-Em sao vậy?Không ổn chỗ nào?

-Tránh ra,ông Võ...

Huỳnh Sam lúc này không thể kiềm chế được bản thân,người cô đang có thứ gì đó chạy khắp người,cảm giác khó chịu ở vùng dưới.Đến lúc này,cô mới biết mình bị lừa.Cô với lấy chai bia,đập vào cạnh bàn cho vỡ rồi giơ trước mắt Võ Thuần.

-Ông...ông...rốt cuộc đã làm gì?

-Huỳnh Sam,tôi không làm gì cả.Cô bỏ cái đó xuống trước,chúng ta từ từ nói chuyện.

-Tránh ra...tránh xa tôi ra.

Cô lấy hết lý trí chạy đến cửa phòng nhưng bị khóa.Huỳnh Sam bắt đầu không thể kiểm soát được bản thân.Hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn,gấp gáp,phần má ửng đỏ,đôi tay cầm phần chai vỡ cũng buông thả xuống vô thức.Cô ngồi rụp xuống,gương mặt hơi cúi,cô bắt đầu có những biểu hiện kì lạ.Cơ thể quằn quéo không chịu để yên,ánh mắt trở nên mơ hồ,đôi môi khô liên tục bị cô liếm.

Võ Thuần nhìn thấy cô như vậy càng thích thú,hơn nữa lại cảm thấy rất thú vị.Ông ta như lãnh chúa,ngồi xuống ghế và cầm ly rượu lên hưởng thụ cảnh sắc trước mắt.

-Ôi...nóng...nóng...

Huỳnh Sam yếu ớt kêu lên.Tiếng kêu này càng làm dây thần kinh của Võ Thuần bị kích thích.Cô bất ngờ cởi chiếc váy ra.Trước mắt Võ Thuần hiện tại là đường cong rõ rệt.

-Oa...Ren sao?Xem ra cô bé này còn muốn một thứ hơn thế nữa.

Evill nhìn chằm chằm vào máy tính,Vương Thành Long đoạn cô ngồi xuống uốn éo người đã cảm thấy kinh tởm mà quay ra thư giãn trên ghế.

-Võ Thuần này chẳng phải nhờ phúc phận của chị hai mà được hưởng trọn một đêm khoái lạc.

"Bốp!" Evill nghe Vân Du nói liền đánh vào đầu anh.

-Phúc phận gì chứ?Cái này là mình đang thay công lý định tội.

Evill hẩy mặt rồi hai người cười to.

-Này không phải còn hơn cả HD sao...

-Haha...

Phòng bên kia...

Huỳnh Sam hiện tại ướt đẫm mồ hôi,cô tiếp tục cởi nội y trên người.Thân hình trắng trẻo,phần ngực cân đối,tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo.Trong phòng lúc này chỉ đọng lại tiếng uống rượu của Võ Thuần hòa trộn với tiếng thở cùng với tiếng rên của Huỳnh Sam.

Tiếp đến là Huỳnh Sam,cô lết người lại ôm chân Võ Thuần,cơ thể không ngừng giãy giụa,cọ xát vào chân ông ta.Võ Thuần đến mức này không thể chờ đợi được nữa,cúi xuống nhấc người cô ngồi lên đùi mình rồi mân mê người cô.

-Nói đi,em muốn anh.

Huỳnh Sam nhìn ông ta,bàn tay nhỏ đặt lên mặt định hôn nhưng ông ta giữ cằm cô.Cô thở hổn hển.

-Em...em muốn...anh!

-Thật chứ?

-Thật...khó chịu,khó chịu quá!

Tiếp sau đó là hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau.Một xồ xề,một quyến rũ.Cảnh tượng khiến người ta ghê tởm.

Evill cùng với Vân Du nhìn mà buồn nôn nên chỉ để đấy rồi quay ra.

-Phim này làm tôi nổi da gà.

Vân Du đưa chai bia cho Evill.Anh cầm lấy uống rồi nhìn Vân Du.

-Đúng thật...Có khác gì mấy vụ ấu dâm không chứ.Haiz...

Vương Thành Long nhìn đồng hồ đã quá 11h,hắn đứng dậy.

-Hai chú ở lại lo cho xong vụ này,tiếp theo chắc tôi không cần nhắc.

-Dạ anh hai.

Cứ thế,hắn bước ra,đi qua căn phòng mang âm thanh kích thích giác quan,hắn căn dặn nhân viên không làm phiền phòng đấy rồi rời đi với tâm trạng hết sức thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện