“Thật đúng là tự xem mình là nhân vật lớn.” Có người a dua nói: “Ngọc thiếu chủ còn ở đây này, hay là mời Ngọc thiếu chủ đảm đương làm người phụ trách chuyến đi này như thế nào?”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy nhướng mắt, vẫn là bộ dáng cô đơn và lạnh lùng, hắn khẽ gật đầu tiếp nhận lời mời rồi nhẹ giọng nói:

“Các vị, ta nghĩ mục đích quan trọng nhất của chúng ta trong chuyến đi này là tìm được một linh binh thích hợp. Tuy nhiên, hiện tại không ai biết linh binh đó đang ở đâu, nên tốt nhất là ở lại tòa thành này trước để hiểu rõ tình hình. Còn đối với cuộc chiến nhân yêu ở đây chúng ta không nên nhúng tay vào, các vị cảm thấy như thế nào?”

Khi Ngọc Sanh Hàn nói lời này, ánh mắt hắn không hề rời khỏi Kỳ Niệm Nhất.

Bởi vì khoảng cách gần, Kỳ Niệm Nhất thậm chí có thể cảm nhận được Bất dạ Hầu bên người nàng và Lậu Ảnh Xuân của hắn phát ra sự chấn động.

Hắn không thay đổi sắc mặt: “Ta nghĩ có rất nhiều đạo hữu quan tâm đến tung tích Lậu Ảnh Xuân rơi xuống, hay là chúng ta tìm người trong thành để hỏi thêm.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh vào hắn một lúc, khóe môi nàng lặng lẽ cong lên, khiến Khúc Vi bên cạnh nàng quan sát nãy giờ, run lên sợ hãi.

Tiểu sư tỷ bị ai chọc giận rồi? Nhóm người này ít nhiều đều là đệ tử danh môn chính phái, sau khi được xác minh không phải gián điệp của Yêu tộc, Vân Nương đã nới lỏng sự kiềm chế và sắp xếp nơi ở thích hợp cho bọn họ.

“Chỗ chúng ta là chiến tuyến đầu tiên giữa nhân tu và yêu tu nên điều kiện có chút kém.” Sau khi giới thiệu xong, mọi người mới biết tòa thành này tên là thành Tĩnh An, và Vân Nương là thành chủ của thành.

“Nói là thành chủ, nhưng thật ra chỉ là người thủ thành.” Vân Nương vén tóc ra sau tai, cười híp mắt: “Thật ra ban đầu Vô Vọng Hải không có thành trì nào cả, chỉ có thôn trang rải rác. Sau đó vì dân chúng bị yêu thú giết hại quá nhiều, nên ngày càng có nhiều người và tu sĩ liên hợp để tạo thành ba tòa thành Nhân tộc.”



Vân Nương xin lỗi: “Xác minh thân phận người mới là quá trình bắt buộc phải làm. Lãng Hà tính tình nóng nảy, xung đột với các vị, kính xin đừng trách.”

Ngọc Sanh Hàn nâng chung trà, ngửi một hơi, nhưng hắn không uống mà lại đặt nó xuống, nhỏ giọng nói: “Thành chủ khách khí rồi, chúng ta mới là người làm phiền ngài.”

Dưới chỗ Vân Nương ngồi có một nam nhân cao lớn, trên khuôn mặt có một vết sẹo nằm ngang, phá hỏng khuôn mặt anh tuấn vốn có, có lẽ do hằng năm chém giết với yêu tu nên cả người hắn đều tràn ngập sát khí huyết sát, ánh mắt sắt như đao.

[Lãng Hà / Cựu đệ tử Cô Sơn – Kim Đan (hậu kỳ)]

Bên người hắn có một cặp đại đao hình lưỡi liềm được đứng, có vẻ như là một người quen dùng đao.

Nghe Vân Nương nói, hắn cũng không phủ nhận, chỉ là hoài nghi của hắn vẫn chưa được xua tan, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người ở đây.

“Hiện tại đã xác minh, các vị đích thực là được bên ngoài phái tới để đối kháng Yêu tộc nên ta cũng không giấu diếm.” Vân Nương thở dài: “Chỗ này của chúng ta không chống đỡ không được bao lâu nữa, lúc trước ta nhận được tin tức, năm đại yêu đang chuẩn bị liên thủ để phát động một cuộc tổng tấn công, theo tình hình hiện tại, sức mạnh của chúng ta không đủ để đối đầu với chúng, nhưng may mắn thay còn có mọi người, làm chúng ta có thêm hy vọng trong cuộc chiến này.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau không nói nên lời.

Bọn họ đều biết bản thân chỉ có thể ở lại Vô Vọng Hải trong 30 ngày, hơn nữa kết cục của cuộc chiến này chỉ liên quan đến những người cả đời chỉ có thể ở lại Vô Vọng Hải.

Vào ban đêm, Vân Nương đã sắp xếp nơi ở cho họ, Kỳ Niệm Nhất nghe thấy một số lời thì thầm.

“Tại sao Vân thành chủ lại nói rằng chúng ta được bên ngoài gửi đến để chiến đấu với yêu tu?” Có người không hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện