Linh Hư Tử sửng sốt chớp mắt, sau đó nở nụ cười, nghiềm ngẫm nói: “Thiên lôi vấn tâm cũng là một biện pháp tốt, Minh Kính Đài của Thương Hoàn ta đã 20 năm chưa từng mở ra, vậy mà ngươi lại nghĩ ra được cách này.”
Ánh mắt Tạ Thiên Hành khẽ sáng lên, tán thưởng nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Minh Kính Đài có thể dẫn thiên lôi tẩy sạch tâm ma, nếu như lời vừa nãy của hai vị là thật, thiên lôi sẽ không đả thương thân thể; nhưng nếu có giả dối, thiên lôi sẽ chém thẳng vào hồn thể khiến ngươi hồn phi phách tán, tuyệt đối không cho phép lừa gạt.”
Linh Hư Tử: “Ý của các vị như thế nào?”
Hai đệ tử thân truyền của Thương Hoàn đều phải vì việc này mà mở ra Minh Kính Đài, bọn họ làm gì còn có đạo lý không đồng ý. Ngay cả Lư Khám đang lạnh lùng trừng mắt với Kỳ Niệm Nhất, sau khi suy nghĩ trong chốc lất cũng đồng ý biện pháp này.
“Lão hủ cũng muốn lĩnh giáo thử Minh Kính Đài của Thương Hoàn, trên đời này ngoại trừ độ kiếp ra thì đây là nơi duy nhất có thể dẫn được thiên lôi.”
Kỳ Niệm Nhất xoay người, lặng lẽ nhìn Mạnh Hồng Tuyết nói: “Mạnh sư đệ thấy thế nào, đây là phương pháp tốt nhất để giảm bớt thương tổn rồi. Thiên lôi vấn tâm, sư đệ có dám thử không?”
Mạnh Hồng Tuyết nghe vậy, thân thể âm thầm run lên, hắn cúi đầu thật sâu, đáy mắt hiện ra kiêng kị. Sưu hồn không có tác dụng với Ảnh Họa, nhưng thiên lôi lại có thể trực tiếp đánh tan hồn thể của chúng.
Minh Kính Đài của Thương Hoàn đã 20 năm chưa từng mở ra, không ít người đều đã quên mất phương pháp này, nàng lúc này lại đột nhiên đề cập tới, chẳng lẽ là đã hoài nghi được gì? Kỳ Niệm Nhất từ khi nào trở nên khó đối phó như vậy?
“Cách này không ổn lắm, nhỡ đâu…” Trong đám người có người nhỏ giọng nói: “Nhỡ đâu là giả, vậy chẳng phải sẽ bị chín đạo thiên lôi liên tục bổ xuống, còn nghiêm trọng hơn cả độ kiếp, thân thể hiện tại của Mạnh sư đệ… chịu được sao?”
“Không nói dối, tự nhiên sẽ không bị thiên lôi bổ.”
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn Mạnh Hồng Tuyết: “Mạnh sư đệ kiên quyết cho rằng lời mình nói không phải là giả, vậy chắc hẳn sẽ không sợ thiên lôi đúng chứ?”
Vẻ mặt Mạnh Hồng Tuyết không thay đổi, chẳng qua trầm ngâm một lúc.
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Lẽ nào Mạnh sư đệ không dám đồng ý?”
“Nếu thật sự lo lắng vết thương trên người không chịu được thiên lôi bổ xuống, vậy đợi thêm một thời gian cũng không phải không được. Dù sao ta cũng đã bế quan ở Ngục Phong một tháng, không ngại lại chờ thêm một tháng nữa.”
Hình phạt cuồng phong và liệt hỏa ở Ngục Phong lại bị nàng nói nhẹ nhàng như bế quan.
“Không cần…”
Mạnh Hồng Tuyết còn chưa đáp lại, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói như nước suối lạnh buốt đánh mạnh vào đá, thanh hàn lạnh thấu xương, lại mang theo chút lười biếng.
Mọi người theo giọng nói nhìn sang, người tới dáng người cao lớn, khác hẳn với âm thanh lạnh lùng của mình, cử chỉ của hắn có chút chậm chạp lười biếng.
Người này khoác một chiếc trường bào rộng rãi, trên hông đeo thắt lưng tôn lên nước da trắng sáng. Hắn nhìn không giống người tu hành, ngược lại giống như công tử ca du tẩu nhân gian.
Thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, biểu cảm của mỗi người đều không giống nhau.
Có người nhẹ nhõm thở hắt một hơi, cũng có người âm thầm kiêng kị.
Người này sau khi đi vào thì không khách khí tự mình tìm chỗ ngồi xuống, hắn ngồi ở dưới Linh Hư Tử, tay áo rộng lớn phiêu dật như gió, mi mắt lười biếng mở lên nhìn sang Mạnh Hồng Tuyết, hắn nói:
“Không cần chờ thêm một tháng, hiện tại vấn tâm đi, có ta ở đây, hắn không chết được.”
Linh Hư Tử thấp giọng nở nụ cười: “Ngươi tới cũng nhanh đấy, không phải hôm qua còn ở Tây Châu làm việc sao? Là lo lắng cho sư muội?”
Người này còn đang tự rót cho mình ly trà, y phục xốc lên mùi huân hương như gỗ tùng, lật cổ tay pha trà châm nước, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không nhìn đến Kỳ Niệm Nhất, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lo lắng cho nàng làm gì?”
Ánh mắt Tạ Thiên Hành khẽ sáng lên, tán thưởng nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Minh Kính Đài có thể dẫn thiên lôi tẩy sạch tâm ma, nếu như lời vừa nãy của hai vị là thật, thiên lôi sẽ không đả thương thân thể; nhưng nếu có giả dối, thiên lôi sẽ chém thẳng vào hồn thể khiến ngươi hồn phi phách tán, tuyệt đối không cho phép lừa gạt.”
Linh Hư Tử: “Ý của các vị như thế nào?”
Hai đệ tử thân truyền của Thương Hoàn đều phải vì việc này mà mở ra Minh Kính Đài, bọn họ làm gì còn có đạo lý không đồng ý. Ngay cả Lư Khám đang lạnh lùng trừng mắt với Kỳ Niệm Nhất, sau khi suy nghĩ trong chốc lất cũng đồng ý biện pháp này.
“Lão hủ cũng muốn lĩnh giáo thử Minh Kính Đài của Thương Hoàn, trên đời này ngoại trừ độ kiếp ra thì đây là nơi duy nhất có thể dẫn được thiên lôi.”
Kỳ Niệm Nhất xoay người, lặng lẽ nhìn Mạnh Hồng Tuyết nói: “Mạnh sư đệ thấy thế nào, đây là phương pháp tốt nhất để giảm bớt thương tổn rồi. Thiên lôi vấn tâm, sư đệ có dám thử không?”
Mạnh Hồng Tuyết nghe vậy, thân thể âm thầm run lên, hắn cúi đầu thật sâu, đáy mắt hiện ra kiêng kị. Sưu hồn không có tác dụng với Ảnh Họa, nhưng thiên lôi lại có thể trực tiếp đánh tan hồn thể của chúng.
Minh Kính Đài của Thương Hoàn đã 20 năm chưa từng mở ra, không ít người đều đã quên mất phương pháp này, nàng lúc này lại đột nhiên đề cập tới, chẳng lẽ là đã hoài nghi được gì? Kỳ Niệm Nhất từ khi nào trở nên khó đối phó như vậy?
“Cách này không ổn lắm, nhỡ đâu…” Trong đám người có người nhỏ giọng nói: “Nhỡ đâu là giả, vậy chẳng phải sẽ bị chín đạo thiên lôi liên tục bổ xuống, còn nghiêm trọng hơn cả độ kiếp, thân thể hiện tại của Mạnh sư đệ… chịu được sao?”
“Không nói dối, tự nhiên sẽ không bị thiên lôi bổ.”
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn Mạnh Hồng Tuyết: “Mạnh sư đệ kiên quyết cho rằng lời mình nói không phải là giả, vậy chắc hẳn sẽ không sợ thiên lôi đúng chứ?”
Vẻ mặt Mạnh Hồng Tuyết không thay đổi, chẳng qua trầm ngâm một lúc.
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Lẽ nào Mạnh sư đệ không dám đồng ý?”
“Nếu thật sự lo lắng vết thương trên người không chịu được thiên lôi bổ xuống, vậy đợi thêm một thời gian cũng không phải không được. Dù sao ta cũng đã bế quan ở Ngục Phong một tháng, không ngại lại chờ thêm một tháng nữa.”
Hình phạt cuồng phong và liệt hỏa ở Ngục Phong lại bị nàng nói nhẹ nhàng như bế quan.
“Không cần…”
Mạnh Hồng Tuyết còn chưa đáp lại, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói như nước suối lạnh buốt đánh mạnh vào đá, thanh hàn lạnh thấu xương, lại mang theo chút lười biếng.
Mọi người theo giọng nói nhìn sang, người tới dáng người cao lớn, khác hẳn với âm thanh lạnh lùng của mình, cử chỉ của hắn có chút chậm chạp lười biếng.
Người này khoác một chiếc trường bào rộng rãi, trên hông đeo thắt lưng tôn lên nước da trắng sáng. Hắn nhìn không giống người tu hành, ngược lại giống như công tử ca du tẩu nhân gian.
Thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, biểu cảm của mỗi người đều không giống nhau.
Có người nhẹ nhõm thở hắt một hơi, cũng có người âm thầm kiêng kị.
Người này sau khi đi vào thì không khách khí tự mình tìm chỗ ngồi xuống, hắn ngồi ở dưới Linh Hư Tử, tay áo rộng lớn phiêu dật như gió, mi mắt lười biếng mở lên nhìn sang Mạnh Hồng Tuyết, hắn nói:
“Không cần chờ thêm một tháng, hiện tại vấn tâm đi, có ta ở đây, hắn không chết được.”
Linh Hư Tử thấp giọng nở nụ cười: “Ngươi tới cũng nhanh đấy, không phải hôm qua còn ở Tây Châu làm việc sao? Là lo lắng cho sư muội?”
Người này còn đang tự rót cho mình ly trà, y phục xốc lên mùi huân hương như gỗ tùng, lật cổ tay pha trà châm nước, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không nhìn đến Kỳ Niệm Nhất, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lo lắng cho nàng làm gì?”
Danh sách chương