Cả hai chạy đến Vũ gia trang, nàng như thường lệ tiến vào thư phòng tìm hắn, nhưng hắn không có ở thư phòng a.
Hoa Linh Âm hỏi một nha hoàn, vì nàng là con gái Cận Thiên Bảo, ai đối với nàng bây giờ cũng rất cung kính không dám một câu hó hé.
"Vũ Minh Thành đâu rồi?"
"Sư tôn ở minh hội ạ" Nữ nha hoàn cúi đầu, Hoa Linh Âm gật gật đầu, cùng Tiểu Tuyết đi đến minh giáo hội.
Nha đầu Tiểu Tuyết đi mà cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của nàng ta, lâu lâu thì phủi phủi lâu lâu thì phẩy phẩy cho bay mùi Chu Nhan.

Nàng ấy 19 năm trời quanh quẩn ở cổ mộ phái, nơi chỉ toàn là nữ nhân, đấu đá với cùng nam nhân động chạm, bỗng nhiên tên nam nhân thối kia chạm vào nàng, nàng quả thật không chịu được.
Đến minh giáo hội, người ngoài đối với nàng kính trọng bao nhiêu thì người minh giáo đối với nàng càng tôn trọng bấy nhiêu.

Nàng đi qua liền cúi đầu chào hỏi, Hoa Linh Âm phơi phới khí thế, hỏi một nam nhân "Sư tôn của các ngươi...?"
"Tiểu Linh?" Một giọng nói ấm áp, cực kì cưng chiều gọi, Hoa Linh Âm nâng đầu nhìn, là Cận Thiên Bảo nha, hôm nay ông ta trong có thần sắc hơn hẳn.

Nàng vẫn còn hơi dội, dù thế cục đã thay đổi nhưng mỗi lần nhìn thấy ông ta, nàng liền giật mình, cứ sợ ông ta sẽ truy giết nàng.
"..." Nàng không nên biết gọi ông ta là cái gì nữa, gọi cha thì mẫu thân sẽ giận nàng, gọi minh chủ thì không muốn ông ta đau lòng.
Hoa Linh Âm mím môi, bước đến chỗ ông ta "Người đã khoẻ hơn rồi?"
"Ta khoẻ rồi" Cận Thiên Bảo cực kì cưng chiều xoa đầu nàng, ông giờ cũng gần 50 lại chẳng có một bụng con, bởi vì ông chỉ yêu mình Hoa Linh Phi, cho nên mới nhận nuôi Vũ Minh Thành.

Nghĩ bà phản bội, có con với người khác, từ đấy mới sinh ra ác cảm với tiểu cô nương Hoa Linh Âm này.
Không ngờ nàng lại chính là con gái của ông, đứa nhỏ này lại còn bám dí Vũ Minh Thành, quả thật là duyên trời.
"Con đến tìm Minh Thành?" Cận Thiên Bảo khẽ, Hoa Linh Âm gật gật đầu, ông đáp "Nó đang tập luyện."
"Ta dẫn con đến chỗ Minh Thành" Cận Thiên Bảo quay người, nàng đi theo bước chân của ông ta, nha đầu Tiểu Tuyết im lặng đi theo nàng.
Hai người đến một bãi tập võ riêng của Minh giáo, Vũ Minh Thành đang tích cực luyện công, Hoa Linh Âm đứng ở phía trên nhìn xuống, nhìn hắn hăng say luyện tập như vậy thở phào.

Bởi theo nàng tính toán thì Tần Tình Nhi đã gần chuẩn bị bỏ thuốc Vũ Minh Thành, nàng phải tích cực quan sát hắn ta nga.
"Mẫu thân con vẫn khoẻ chứ?" Cận Thiên Bảo nhẹ nhàng hỏi, Hoa Linh Âm gật gù "Người rất khoẻ."
Nghe vậy, Cận Thiên Bảo nhẹ lòng, ông còn có việc phải làm "Vậy con ở lại chơi, ta đi trước."
Nàng đối với ông bây giờ vẫn còn khó xử, cho nên ông cũng không muốn ép nàng, rời đi nhường cho nàng không gian.
Hoa Linh Âm ngồi lên ghế, tựa lên thành vịnh ngắm nhìn Vũ Minh Thành ở dưới luyện võ, trông hắn khi chuyên tâm làm việc gì đó, trở nên cực kì nghiêm túc.

Lúc hắn chăm chú luyện võ, vận công như thế này, càng thêm sức hút, oai phong quá đi aaa.
Hắn dùng nội công khua tay múa chân, bỗng nhiên hắn dừng lại động tác, máu từ miệng hắn ta phun ra.


Hoa Linh Âm giật mình, nàng chậm? Tần Tình Nhi dạo này đã hạ nhuyễn cân tán rồi sao?
Sao hắn lại phung máu thế kia? Hoa Linh Âm hoảng, nhưng nàng không có khinh công mà phi từ tầng hai.
Vội túm lấy tay áo nha đầu Tiểu Tuyết "Đưa ta xuống, mau..."
Tiểu Tuyết nắm lấy bã vai nàng, cả hai phi từ tầng hai xuống, nàng có hơi loạn choạng, cảm giác nhảy từ tầng hai xuống, bay trong không khí này nàng vẫn chưa có kinh nghiệm.
"Áaa" Hoa Linh Âm hoảng sợ túm vai Tiểu Tuyết, hai người đáp xuống mặt đất, chân chạm đất Hoa Linh Âm mới thở phào vội chạy lại trước mặt hắn lo lắng.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao" Hắn lau đi vết máu còn vươn trên khoé miệng, mặt nàng trắng bệch, sợ hắn có chuyện gì "Ngươi có thấy không khoẻ ở chỗ nào không?"
"À không, dạo này có uống bậy cái gì từ công..."
Nàng đang nói, liền nghe thấy âm thanh bước chân cùng âm thanh giọng nói.
"Minh Thành..." Tần Tình Nhi bưng trên tay khây bánh nước đi đến, mặt Hoa Linh Âm liền đen lại.
"Hoa cô nương cũng ở đây?" Nàng ta vui vẻ đáp, Hoa Linh Âm nhăn mày hỏi ngược lại "Công chúa làm gì ở đây?"
"Ta ngày nào mà chẳng ở đây xem sư huynh luyện võ, Minh Thành luyện xong bọn ta còn thưởng trà cùng nhau" Tần Tinh Nhi đáp, từ khi Minh Thành đưa nàng từ ngọn núi phía bắc về, ngày nào Minh Thành cũng luyện tập cực khổ, Tình Nhi đến để xem hắn luyện, cùng hắn thưởng trà.
Ngày nào cũng vậy? Hắn ban ngày cùng Tình Nhi gần gũi, ban đêm lại mò lên giường nàng ư? Hoa Linh Âm mím môi lẩm bẩm "Mang trà hay mang độc thì không biết."

"Hoa cô nương nói cái gì?" Tình Nhi nghiêng đầu chớp mắt không hiểu, nàng nghe được cái gì độc, nàng không ngu ngốc lại đi hạ độc sư huynh yêu thích của nàng, Tình Nhi liền đáp "Hoa cô nương đừng lo trà không có độc."
Nàng mới lo đấy, làm sao nàng biết được.
Tần Tình Nhi đặt khây trà bánh xuống bàn gỗ chỗ tập luyện, rót ra một ly tự mình uống.

Hoa Linh Âm ngạc nhiên chớp mắt, ủa vậy hắn sao lại thổ huyết cơ?
"Ta sao lại có thể hạ độc sư huynh yêu thích của ta được" Uống xong, Tần Tình Nhi hạ xuống ly trà.
Hoa Linh Âm trừng mắt với Vũ Minh Thành, sư huynh yêu thích? Nghe thật là vui tai đi!
Hoa Linh Âm quên rằng, Tình Nhi hiện tại đang thích Vũ Minh Thành, nàng tay thay đổi như chong chóng, không ngờ đến chuyện nàng ta thích Minh Thành.
Cũng không hợp tác với Tư La Nam sao?
Ôi Tư công tử thật đáng thương, từ nam chính đang có lợi thế, bởi vì sự xuất hiện của nàng, cục diện thay đổi hoàn toàn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện