"Ta thích nàng?" Hắn buồn cười, đúng là hắn từng thích nàng, nhưng đó đã là chuyện của lúc trước, Vũ Minh Thành trừng mắt với Tần Tình Nhi, lạnh lùng nâng bước tiến về phía Hoa Linh Âm.
Mặt nàng trắng bệch, mặt như không còn huyết sắc, hắn nâng lấy gương mặt nàng, cúi đầu hôn lên môi Hoa Linh Âm.
Trước mặt Tần Tình Nhi và Tiểu Tuyết, Tần Tình Nhi tức giận, thẹn đến dậm chân "Chàng..."
Tiểu Tuyết mặt như bốc cháy, hai lỗ tai phì khói, Vũ Minh Thành ăn miệng tiểu thư?
Những hình ảnh trong giấc mơ hôm qua ùa về, Tiểu Tuyết lập tức xoay người đi hướng khác, lẩm bẩm "Đừng nghĩ đến đừng nghĩ đến, lão thiên ta..."
Ôi Tiểu Tuyết bị làm sao thế này?
Buông ra Hoa Linh Âm, hắn ôm nàng vào trong lòng của hắn, ánh mắt hướng đến phía Tần Tình Nhi "Ta chỉ muốn Hoa Linh Âm."
"Minh Thành..." Tần Tình Nhi hét lớn, bàn tay nàng tay cuộn tròn thành quả đấm "Thánh chỉ đã ban xuống, chàng kháng chỉ sẽ bị chém đầu."
"Công chúa, ta không thích nàng" Vũ Minh Thành xoay đầu thiên hạ ở trong lòng hắn, nàng mềm nhũng úp mặt vào lòng ngực hắn, bã vai nàng đang từng nhịp run lên, Vũ Minh Thành vội vàng ôm nàng, trấn an nàng.
"Chàng cứ việc chuẩn bị làm phò mã" Tần Tình Nhi nhếch môi "Thánh chỉ là tuyệt đối."
Công chúa nâng cước rời đi, chuẩn bị về cung điện xa hoa của nàng ấy.


Nàng thích hắn, hắn phải là của nàng, nàng đơn nhiên cảm thấy Vũ Minh Thành đang có tình cảm với Hoa Linh Âm.
Mới xin phụ thân đầu tiên ban hôn cho Hoa Linh Âm đi, nhưng nàng là con gái của Cận Thiên minh chủ, phụ hoàng không muốn mích lòng với minh chủ.

Nàng mới nghĩ đến chuyện ban hôn cho hắn và nàng, nàng biết là hắn sẽ rất khó chịu, nhưng dù gì hắn cũng từng thích hắn, rồi hắn sẽ yêu nàng, sẽ bỏ qua cho nàng.
Không ngờ đến hắn lại nói hắn không thích nàng, hắn nói hắn muốn Hoa Linh Âm.

Tần Tình Nhi dậm chân, nàng mặc kệ, thánh chỉ đã ban, hắn kháng chỉ sẽ mất mạng, hắn sẽ trở thành phu quân của nàng.
Trở về phòng, Tư La Nam đứng đợi Tần Tình Nhi sẵn.
"Đã về?" Hắn thờ ơ hỏi, Tần Tình Nhi ngồi xuống bàn lưu ly "Hừ...!Không ngờ là hắn có thể nói hắn thích Hoa Linh Âm."
"Nàng ta xinh đẹp, lại đáng yêu, tuy có hơi cứng đầu một chút, người khác dễ dàng yêu thích nàng" Tư La Nam đáp, Tần Tình Nhi liền trừng mắt gầm giọng "Ngươi còn muốn chức vị minh chủ hay không?"
Tư La Nam đi đến, ôm lấy thân thể nàng "Công chúa của ta, đừng tức giận, đơn nhiên ta muốn ngôi vị ấy."
Không thể dụ dỗ công chúa bỏ thuốc Vũ Minh Thành, bây giờ nàng muốn lấy hắn, lại càng tốt cho Tư La Nam.

Vũ Minh Thành làm phò mã của công chúa, không cần tham gia đại hội võ thuật, hắn sẽ thoải mái giảm bớt đi một đối thủ.
Tần Tình Nhi buồn tủi, hỏi nhỏ "Ta có xinh đẹp không?"
"Đơn nhiên có" Tư La Nam thì thầm bên tai nàng, Tần Tình Nhi thở phào, Tư La Nam hướng đến môi nhỏ hôn.
Tần Tình Nhi cũng không có từ chối, nàng cũng muốn nắm giữ nam nhân xinh đẹp này, chỉ cần không phá hỏng phòng vệ cuối cùng.

Tần Tình Nhi xoay người, ôm hôn Tư La Nam, nàng cũng thích hắn, cũng thích Vũ Minh Thành, giữa hai nam nhân này nàng không muốn mất ai cả.

Nhất là mất vào tay Hoa Linh Âm thì càng không thể.
...
Lúc công chúa rời đi, Hoa Linh Âm mới nâng mặt khỏi lòng ngực hắn, nước mắt tèm lem "Hức..."
Hắn bị ban hôn, hắn không thể khàn chỉ, nếu không hắn sẽ chết, vậy là hắn sẽ cứ như vậy lấy Tần Tình Nhi sao?
Vũ Minh Thành nhìn mặt mũi nàng lắm lem liền đau lòng, nắm tay nàng kéo vào trong thư phòng.
"...." Tiểu Tuyết ngẩn ngơ, tiểu thư và Vũ công tử từ khi nào lại thân thiết như vậy? Ôi nàng không hiểu gì cả? Chẳng lẽ đêm qua không phải mơ?
Không thể nào? Vũ công tử sẽ không làm như vậy, tiểu thư sẽ không như vậy...!Chắc chắn là nàng bị bệnh rồi.
Tiểu Tuyết bối rối đi ra khỏi Vũ gia trang, tiểu thư được ở cạnh Vũ công tử thì không có gì nàng phải lo lắng, nàng cảm thấy chóng mặt quá, nàng phải về phòng nghỉ ngơi, phải tịnh tâm lại thôi.

Nàng đang cảm thấy rất là khó hiểu, cái này tiểu thư hay gọi là bị tổn thương tinh thần.
Ôi nàng bị tổn thương tinh thần quá.
Tiểu Tuyết bước ra khỏi Vũ gia trang, lập tức.
"Tiểu Tuyết của ta..."
"Ách...." Tiểu Tuyết hoảng, nam nhân, ôi lại là nam nhân, thật đáng sợ aaa.
Nàng ta thi triển khinh công, ba chân bốn cẳng chạy về Hoa gia trang.

...
"Đừng khóc nữa" Hắn ôm nàng ở trong lòng, ngồi ở chiếc ghế dài ở thư phòng.
Nàng như đứa nhỏ mít ướt, nước mắt ướt nhẹp, cái mũi hít hít "Nhưng ngươi..."
Hắn phải lên xe hoa, nàng đau lòng chết đi được, tại sao Tình Nhi lại có thể làm như thế? Nàng còn tưởng Tình Nhi chết mê chết mệt cái công tử họ Tư kia, không nghĩ tới chuyện ép hôn trắng trợn như này.
Vũ Minh Thành xoa đầu nàng "Ta sẽ tìm cách giải quyết."
Giải quyết làm sao được, đó là thánh chỉ, hắn kháng sẽ mất mạng, nàng không muốn hắn mất mạng đâu "Ngươi...!Sẽ chết nếu ngươi kháng chỉ..."
"Vậy nàng muốn ta thú công chúa?" Hắn hỏi, Hoa Linh Âm cúi đầu, đôi mi ướt cụp xuống đáng thương lắc đầu, giọng nói nhỏ "Nhưng ta không muốn ngươi chết..."
"Thế làm thiếp..." Hắn haha cười, Hoa Linh Âm liền đấm vào ngực hắn phản ứng lại "Ta muốn làm chính phi!"
"Vậy thì ta phải kháng chỉ rồi" Hắn hôn lên chớp mũi nàng, nâng đầu nàng hôn lên môi nàng, cại mở hàm răng mút lấy thơm ngọt, hai người dây dưa trao đổi hơi thở.
Dừng nụ hôn, kéo ra sợi chị bạc giữa hai cánh môi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện