Chuyển ngữ: Nại
Vụ đánh nhau tuy có ồn ào khắp các khoa nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Ba ngày sau, Nam Phong ặp được Trần Kiêm dưới tòa nhà giảng đường của khoa nhân văn. Trên mũi anh ta vẫn còn băng gạc, cả khuôn mặt đều sưng vù, nhìn qua thật chật vật.
Anh ta nhìn thấy cô, thần sắc co rút lại, gật đầu một cái coi như chào hỏi rồi vội vàng bước đi.
Thật ra chuyện này không thể trách Chu Dục hoàn toàn được, nếu không phải do Trần Khiêm ra tay đẩy người trước thì Chu Dục cũng sẽ không ra tay mạnh như vậy.
Có trách thì trách thực lực chênh lệnh quá lớn.
Tối hôm đó, lúc trên đường từ phòng tự học trở về ký túc xá, Nam Phong gặp được Bùi Vân, sắc mặt anh đang vô cùng lo lắng vội vội vàng vàng định ra khỏi trường.
Nam Phong gọi anh, "Học trưởng, anh sao vậy?"
Bùi Vân nói, "Lần trước Chu Dục sau khi ra khỏi trường thì vẫn chưa về, hai hôm trước còn có thể gọi điện thoại, nhưng hôm nay gọi cậu ta lại tắt máy, anh sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì nên tranh thủ đi tìm xem sao."
Nam Phong vô thức nói, "Em đi cùng với anh."
Bùi Vân sửng sốt một chút rồi vẫn gật đầu ừ một tiếng.
Từ tết âm lịch sau lần gặp mặt vô tình với Chu Dục ở tiểu thành Tây Nam, ấn tưởng của Nam Phong đối với anh thây đổi không ít, thật ra lần đó Chu Dục cũng không làm gì khiến cô có suy nghĩ này, chỉ đơn giản nó xuất phát từ tiềm thức.
Có lẽ thực sự giống như những gì mà Bùi Vân nói, Chu Dục của ngày hôm nay thực ra không phải con người thật của anh.
Ngày đó trong ký túc xá của hai người họ, cảnh tượng anh và Bùi Vân cãi lộn vẫn còn rõ một một trước mắt cô. Thực ra nghe được những lời Bùi Vân nói như thế, Nam Phong cũng có hơi lo lắng, nhưng có điều đây không phải là lý do để cô đi tìm Chu Dục.
Đối với cô mà nói, cô rất muốn có thể đi cùng Bùi Vân, làm cùng anh chút việc gì đó.
Cơ hội hôm nay tốt như vậy, cô nhất định phải tranh thủ.
Trước tiên hai người tới tiệm internet mà Chu Dục quanh năm suốt tháng cắm cờ ở đó.
Bởi vì Chu Dục là khách quen của tiệm, có thể coi đây là ký túc xá thứ hai của anh cũng không quá, trong tiệm này từ quản lý đến khách chơi không ai là không quen anh.
Có điều lúc hai người tới hỏi thì có người nói Chu Dục đã rời đi lâu rồi.
Nam Phong không rõ thói quen thường ngày của Chu Dục, chỉ có thể cau mày hỏi Bùi Vân đang trâm ngâm, "Học trưởng, Chu Dục anh ta còn thường hay đến đâu nữa?"
Bùi Vân nhếch miệng, "Chúng ta đến quảng trường đỏ tìm xem."
Cái gọi là Quảng trường đỏ ấy Nam Phong đã từng nghe nói qua, là một quảng trường bị bỏ hoang cách đây không xa, nửa đêm nơi đây chính là "thiên đường." của các nhóm đua xe moto trái phép.
Nghe nói lúc trước còn có người chết vì tai nạn trong khi đua xe nữa.
Một học sinh bình thường sẽ không ai đến những nơi như thế.
Nghe ngữ khí đó của Bùi Vân, cô đoán chắc Chu Dục rất thường xuyên đến đó đua xe!
Bây giờ hơn chín giờ tối. màn đêm đã sớm bao trùm tất thảy.
Mặc dù cách trung tâm không xa nhưng quảng trường Đỏ này toàn là những thứ đổ nát nên buổi tối ở đây luôn luôn yên tĩnh và có phần hoang vu. Nếu so với những trường đại học xung quanh đây quả thực khác xa nhau.
Đèn đường ở chỗ này bị hỏng rất nhiều, không có ai sửa chữa cồng thêm bốn bên là những công trình cũ kỹ đã đổ nát khiến cảnh tượng trở nên rất dọa người.
Cũng may Nam Phong đi theo sau Bùi Vân nên sự sợ hãi trong lòng cô nhanh chóng dịu đi.
Trên trời trăng sáng sao thưa, gió xuân nhẹ thổi.
Cô, một cô g ái chưa tròn mười chín được sánh vai với cậu con trai mình thích đi dưới ánh trăng, điều này khiến nội tâm cô dâng lên một cảm xúc ngọt ngào đơn thuần của thời thiếu nữ.
Chỉ là sự ngọt ngào trong lòng nhanh chóng bị tiếng xe gắn máy khởi động nổ giòn làm cho tan biến.
Bùi Vân rảo bước nhanh hơn, "Chúng ta nhanh lên đi, anh đoán chừng Chu Dục hôm nay lại cá cược đua xe với người ta rồi."
Nam Phong mấp máy môi hỏi, "Anh ta đúng là không thể khiến người khác bớt lo lắng."
Cũng chịu cả Bùi Vân, bản thân mình còn một đống áp lực chưa giải quyết được mà còn phải lo thêm cả chuyện của Chu Dục.
Hai người đi qua những khu khiến trúc hỏng, một quảng trường hoang phế xuất hiên trước mắt hai người họ, tiếng xe nổ máy cực lớn xé toạc khung cảnh yên tĩnh của đêm tối.
Trên quảng trường, hai chiếc xe môtô phi như điên, bên cạnh đường đua, một đám cả trai cả gái không ngừng reo hò điên cuồng.
Tốc độ của hai chiếc mô tô đó quả thực rất kinh khủng, trên khúc rẽ, tưởng chừng người và xe sẽ có thể mài thẳng xuống đường trong nháy mắt nếu như không khống chế kịp thời, hậu quả thực sự không ai dám nghĩ đến.
Bùi Vân nhanh chóng tìm được người anh muốn tìm, anh gọi to, "Chu Dục!"
Chu Dục đang đứng trong đám người đó, bên cạnh anh còn có cô gái tóc đỏ đang dựa sát vào người.
Miệng Chu Dục đang ngậm điếu thuốc, từng đường nét trong khuôn mặt khuất trong bóng đêm, chỉ thấy tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Nghe được tiếng gọi của Bùi Vân, Chu Dục quay đầu lại, anh nhíu mày rồi nói nhỏ với mấy người bên cạnh vài câu sau đó đi ngang qua họ tới chỗ Bùi Vân đang đứng.
Bùi Vân cũng nhanh chóng đi tới, anh lạnh lùng nói, "Sao cậu lại đi cùng mấy người này nữa? Mau theo mình về trường!"
Hình như Bùi Vân đang rất đau đớn, vì sao một thiếu niên trong sáng đầy nhiệt huyết lại có thể ra nông nỗi như ngày hôm nay? Bùi Vân nghĩ trăm ngàn lần vẫn không thể lý giải nổi, cuối cùng anh bất lực.
Anh biết rõ, trên đời này chuyện khiến anh bất lực có rất nhiều, nhưng riêng chuyện của Chu Dục anh không có cách nào bỏ mặc.
Chu Dục vứt tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiến mạnh, "Cậu có thể không quản mình nữa hay không? Mình biết bản thân đang làm gì."
Bùi Vân cả giận, "Cậu biết cái rắm! học đến đại học năm Tư rồi, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà xong đời sao?"
Cơn tức bị đẩy lên tới đỉnh, sinh viên ngoan có tiếng của trường cũng không kìm được mà văng tục.
Chu Dục không thèm quan tâm, "Xong đời thì xong đời, dù sao cũng không chết được!"
Chu Dục nói xong mới phát hiện, trong bóng tối vẫn còn một bóng người đứng cách anh không xa.
Tuy không thấy rõ dáng vẻ đó nhưng anh dám chắc đó chính là Nam Phong.
Bộ dạng bất cần đời của Chu Dục bỗng chốc cứng đờ trong bóng đêm.
Hai chiếc xe kia trở về vạch đích.
Có người phía sau gọi anh, "Chu Dục, tới lượt mày!"
Lúc này Chu Dục mới có phản ứng, anh quay người đi về phía họ.
Bùi Vân vội vã ngăn lại, "Đừng đua."
Chu Dục không chút khách khí đẩy anh ra, "Cậu có thấy phiền không!"
Cô gái tóc đỏ kia cao giọng nói, "Anh đẹp trai à, anh đừng ngăn Chu Dục nữa, đêm nay bọn này đều đặt cược vào Chu Dục đấy, nếu anh ta không đua vậy anh đền tiền cho chúng tôi à?"
Mấy người khác huýt sáo ồn ào.
Bùi Vân chỉ đành buông Chu Dục ra.
Nam Phong chậm bước lên trước, đứng bên cạnh Bùi Vân, "Học trưởng, hay chúng ta ở đây chờ đi."
Bùi Vân gật đầu, cũng chỉ còn cách đó.
Chu Dục ngồi lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm xong, anh quay đầu nhìn về phía này.
Dưới màn đêm, cảnh sắc không được rõ ràng cho lắm, nhưng anh vẫn thấy một nam một nữ đang kề vai nhau đừng bên đường đua.
Ờ, nhìn qua cũng thật là xứng đôi!
Hai chiếc xe đồng thời khởi động, đi đến trước vạch xuất phát.
Tiếng nổ máy lại một lần nữa vang lên ầm ầm làm cho người nghe kinh hồn bạt vía.
Nhìn thấy hai chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, nhanh như hai tia chớp, Nam Phong nhất thời không nhận ra đâu là Chu Dục.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên cô nhìn tận mắt chứng kiến tượng như vậy.
Có hơi sợ hãi.
Chiếc xe đó càng chạy càng nhanh, giống như muốn bay lên vậy!
Nam Phong nhìn thấy chiếc xe mô tô dường như sắp rời khỏi mặt đất, cô hoảng đến nỗi vô thức kêu lên.
Bùi Vân thấy vậy liền ôm lấy đầu cô, che đi tầm mắt của cô.
Một màn "tình tứ" này vừa hay rơi vào trong mắt của Chu Dục, qua lớp kính của mũ bảo hiểm, anh chứng kiến hai người họ hình như đang ôm nhau. Điều này khiến anh kinh ngạc và thất thần trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đó, bánh xe trật khỏi quỹ đạo vốn được điều khiển của nó, chiếc xe cứ thế trượt dài trên mặt đường, cả người Chu Dục cũng bị văng ra xa.
Âm thanh va chạm cực lớn khiến mọi người kinh hãi.
Bùi Vân còn sợ hơn họ gấp mười lần, anh buông Nam Phong ra rồi vội chạy tới.
Nam Phong bị Bùi Vân che mất tầm nhìn nên cô chỉ nghe được âm thanh khi chiếc xe đổ trên mặt đất mà không thấy được cận cảnh. Giờ cô mới thấy cách đó không xa, chiếc mô tô đã bị hư hỏng đến không còn hình dáng ban đầu, người đội mũ bảo hiểm kia vẫn đang nằm trên mặt đất.
Cô nhận ra quần áo trên người anh, đó là Chu Dục.
Cô sợ hãi chạy theo sát Bùi Vân.
Bùi Vân vọt tới bên cạnh Chu Dục nhưng không dám tùy tiện đụng vào người anh, Bùi Vân khẩn trương hỏi, "Cậu sao rồi?"
Chu Dục nằm trên mặt đường giật giật, tay phải đưa lên cởi mũ bảo hiểm, sau đó ôm lấy cánh tay trái chậm chạp đứng lên, khàn khàn nói, "Không có việc gì."
Nhưng mà tiếng thở đứt quãng ấy đã bán rẻ Chu Dục.
Bùi Vân bán tín bán nghi, "Thật sự không sao?"
Chu Dục im lặng trong chốc lát mới thấp giọng nói với Bùi Vân, "Khả năng tay trái có chút vấn đề." Rồi lại nói với mọi người, "Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục, xe của tôi để kệ đấy."
Người vây quanh anh dần dần rời đi hết.
Nam Phong theo hai người đi về, trên đường đi, ba người đều không nói chuyện, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của Chu Dục.
Bùi Vân lo lắng, "Có khi nào tay bị thương nghiêm trọng rồi không?"
Tuy rằng Chu Dục từ nãy đến giờ vẫn ôm cánh tay trái nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh khiến mọi người không nghĩ anh bị thương nặng.
Thật lâu, Chu Dục mới hời hợt trả lời, "Có thể là gãy tay rồi."
Bùi Vân, "..."
Vậy là ba người trực tiếp đến bệnh viện.
Nam Phong hiểu rõ chuyện này không liên quan đến cô nhưng nếu đã đi cùng rồi thì bỏ đi lúc này cũng không hay lắm. vậy nên cô chỉ đành tiếp tục đi theo.
Phim chụp X quang cho thấy quả thực là gãy xương.
Nam Phong thầm bội phục Chu Dục có thể bình tĩnh suốt dọc đường đi.
Chẳng lẽ anh ta không đau sao?
Đến lúc Chu Dục bó bột xong đi ra khỏi phòng bệnh đã gần rạng sáng.
Bùi Vân đi làm thủ tục và lấy thuốc, Nam Phong cùng Chu Dục ngồi chờ trên ghế dài.
Bởi vì anh ngã cả người xuống đường nên toàn thân đều bẩn, quần áo còn rách mấy chỗ. Tay trái bó thạch cao được treo trước người bằng một băng vải vòng qua cổ.
Không phải Nam Phong không đồng cảm với Chu Dục, chỉ là bộ dạng này của anh ta thực sự rất buồn cười.
Vậy nên cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chu Dục lạnh mặt nhìn cô một cái, "Cười đã chưa?"
Nam Phong lắc đầu, "Không phải" sau đó cô dùng ngón tay đo đo, bộ dạng rất giống trẻ con, "Chỉ buồn cười một chút thôi."
Chu Dục trầm mặt quay đầu đi, bất thình lình quay đầu lại hỏi, "Sao cô lại đi tìm tôi."
Nam Phong đáp: "Buổi tối tôi vô tình gặp được anh Bùi Vân đang muốn đi tìm anh nên muốn đi cùng anh ấy."
Cô trả lời rất thật thà.
Chu Dục không nói gì nữa, anh nhếch môi vẽ ra đường cong thoạt nhìn như đã nguội lạnh.
Sao anh lại có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy?
Nam Phong cho là anh cảm thấy tức giận vì cô đã cười anh hồi này nên thấp giọng nói, "Thật ngại quá, không phải tôi cố ý cười anh." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Tôi biết rõ tôi không có quyền nói gì, nhưng anh cứ như vậy sẽ khiến anh Bùi Vân buồn lắm."
Chu Dục càng trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn bóng đèn chân không ở nóc bệnh viện.
Nam Phong thấy anh không nói lời nào nên cô cũng đành im lặng luôn. Thấy Bùi Vân cầm mấy tờ giấy và một túi thuốc đi ra, cô vội vàng đứng dậy, "Xong chưa ạ?"
Bùi Vân gật đầu, "Xong rồi, thật ngại vì bắt em đi theo bọn anh đến tận bây giờ."
Nam Phong cười tủm tỉm, "Không có gì đâu ạ."
Mặt Chu Dục không chút biểu cảm nhìn hai người chằm chằm, tới tận khi Bùi Vân đến gần, anh vẫn thờ ơ ngồi nguyên tại chỗ.
Bùi Vân nhìn anh một cái, tức giận nói, "Ông anh à, đi thôi."
Lúc này Chu Dục mới đứng lên.
---
Ký túc xá của Bùi Vân và Chu Dục gần hơn so với Nam Phong một chút. Đi qua ký túc xá nam, Bùi Vân nói với Chu Dục."Cậu về trước đi, mình tiễn Nam Phong về."
Cả đoạn đường về Chu Dục không nói câu nào, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, "Cùng đi đi."
Ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra được bất cứ tâm trạng gì.
Bùi Vân ừ một tiếng, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này trời đã gần sáng, ký túc xá đóng cửa từ đời nào rồi.
Tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên Nam Phong về ký túc muộn như vậy nên cô nhất thời không biết nên làm thế nào.
Bùi Vân cười trấn an cô, "Không sao đâu, ban đêm ở đây đều có người trực mà, để anh đi nói giúp em."
Nam Phong theo sau Bùi Vân đi đến gõ cửa phòng bảo vệ
Chu Dục không đi theo, anh đứng nhìn hai người họ từ xa.
Trong bóng đêm, hai người đứng sát gần nhau.
Nếu như không biết, người ngoài sẽ tưởng rằng họ là một đôi đang yêu nhau.
Chu Dục bỗng nhiên muốn hút thuốc lá!
Tác giả: Đầu bảng hôm nay làm bóng đèn nha~
Vụ đánh nhau tuy có ồn ào khắp các khoa nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Ba ngày sau, Nam Phong ặp được Trần Kiêm dưới tòa nhà giảng đường của khoa nhân văn. Trên mũi anh ta vẫn còn băng gạc, cả khuôn mặt đều sưng vù, nhìn qua thật chật vật.
Anh ta nhìn thấy cô, thần sắc co rút lại, gật đầu một cái coi như chào hỏi rồi vội vàng bước đi.
Thật ra chuyện này không thể trách Chu Dục hoàn toàn được, nếu không phải do Trần Khiêm ra tay đẩy người trước thì Chu Dục cũng sẽ không ra tay mạnh như vậy.
Có trách thì trách thực lực chênh lệnh quá lớn.
Tối hôm đó, lúc trên đường từ phòng tự học trở về ký túc xá, Nam Phong gặp được Bùi Vân, sắc mặt anh đang vô cùng lo lắng vội vội vàng vàng định ra khỏi trường.
Nam Phong gọi anh, "Học trưởng, anh sao vậy?"
Bùi Vân nói, "Lần trước Chu Dục sau khi ra khỏi trường thì vẫn chưa về, hai hôm trước còn có thể gọi điện thoại, nhưng hôm nay gọi cậu ta lại tắt máy, anh sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì nên tranh thủ đi tìm xem sao."
Nam Phong vô thức nói, "Em đi cùng với anh."
Bùi Vân sửng sốt một chút rồi vẫn gật đầu ừ một tiếng.
Từ tết âm lịch sau lần gặp mặt vô tình với Chu Dục ở tiểu thành Tây Nam, ấn tưởng của Nam Phong đối với anh thây đổi không ít, thật ra lần đó Chu Dục cũng không làm gì khiến cô có suy nghĩ này, chỉ đơn giản nó xuất phát từ tiềm thức.
Có lẽ thực sự giống như những gì mà Bùi Vân nói, Chu Dục của ngày hôm nay thực ra không phải con người thật của anh.
Ngày đó trong ký túc xá của hai người họ, cảnh tượng anh và Bùi Vân cãi lộn vẫn còn rõ một một trước mắt cô. Thực ra nghe được những lời Bùi Vân nói như thế, Nam Phong cũng có hơi lo lắng, nhưng có điều đây không phải là lý do để cô đi tìm Chu Dục.
Đối với cô mà nói, cô rất muốn có thể đi cùng Bùi Vân, làm cùng anh chút việc gì đó.
Cơ hội hôm nay tốt như vậy, cô nhất định phải tranh thủ.
Trước tiên hai người tới tiệm internet mà Chu Dục quanh năm suốt tháng cắm cờ ở đó.
Bởi vì Chu Dục là khách quen của tiệm, có thể coi đây là ký túc xá thứ hai của anh cũng không quá, trong tiệm này từ quản lý đến khách chơi không ai là không quen anh.
Có điều lúc hai người tới hỏi thì có người nói Chu Dục đã rời đi lâu rồi.
Nam Phong không rõ thói quen thường ngày của Chu Dục, chỉ có thể cau mày hỏi Bùi Vân đang trâm ngâm, "Học trưởng, Chu Dục anh ta còn thường hay đến đâu nữa?"
Bùi Vân nhếch miệng, "Chúng ta đến quảng trường đỏ tìm xem."
Cái gọi là Quảng trường đỏ ấy Nam Phong đã từng nghe nói qua, là một quảng trường bị bỏ hoang cách đây không xa, nửa đêm nơi đây chính là "thiên đường." của các nhóm đua xe moto trái phép.
Nghe nói lúc trước còn có người chết vì tai nạn trong khi đua xe nữa.
Một học sinh bình thường sẽ không ai đến những nơi như thế.
Nghe ngữ khí đó của Bùi Vân, cô đoán chắc Chu Dục rất thường xuyên đến đó đua xe!
Bây giờ hơn chín giờ tối. màn đêm đã sớm bao trùm tất thảy.
Mặc dù cách trung tâm không xa nhưng quảng trường Đỏ này toàn là những thứ đổ nát nên buổi tối ở đây luôn luôn yên tĩnh và có phần hoang vu. Nếu so với những trường đại học xung quanh đây quả thực khác xa nhau.
Đèn đường ở chỗ này bị hỏng rất nhiều, không có ai sửa chữa cồng thêm bốn bên là những công trình cũ kỹ đã đổ nát khiến cảnh tượng trở nên rất dọa người.
Cũng may Nam Phong đi theo sau Bùi Vân nên sự sợ hãi trong lòng cô nhanh chóng dịu đi.
Trên trời trăng sáng sao thưa, gió xuân nhẹ thổi.
Cô, một cô g ái chưa tròn mười chín được sánh vai với cậu con trai mình thích đi dưới ánh trăng, điều này khiến nội tâm cô dâng lên một cảm xúc ngọt ngào đơn thuần của thời thiếu nữ.
Chỉ là sự ngọt ngào trong lòng nhanh chóng bị tiếng xe gắn máy khởi động nổ giòn làm cho tan biến.
Bùi Vân rảo bước nhanh hơn, "Chúng ta nhanh lên đi, anh đoán chừng Chu Dục hôm nay lại cá cược đua xe với người ta rồi."
Nam Phong mấp máy môi hỏi, "Anh ta đúng là không thể khiến người khác bớt lo lắng."
Cũng chịu cả Bùi Vân, bản thân mình còn một đống áp lực chưa giải quyết được mà còn phải lo thêm cả chuyện của Chu Dục.
Hai người đi qua những khu khiến trúc hỏng, một quảng trường hoang phế xuất hiên trước mắt hai người họ, tiếng xe nổ máy cực lớn xé toạc khung cảnh yên tĩnh của đêm tối.
Trên quảng trường, hai chiếc xe môtô phi như điên, bên cạnh đường đua, một đám cả trai cả gái không ngừng reo hò điên cuồng.
Tốc độ của hai chiếc mô tô đó quả thực rất kinh khủng, trên khúc rẽ, tưởng chừng người và xe sẽ có thể mài thẳng xuống đường trong nháy mắt nếu như không khống chế kịp thời, hậu quả thực sự không ai dám nghĩ đến.
Bùi Vân nhanh chóng tìm được người anh muốn tìm, anh gọi to, "Chu Dục!"
Chu Dục đang đứng trong đám người đó, bên cạnh anh còn có cô gái tóc đỏ đang dựa sát vào người.
Miệng Chu Dục đang ngậm điếu thuốc, từng đường nét trong khuôn mặt khuất trong bóng đêm, chỉ thấy tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Nghe được tiếng gọi của Bùi Vân, Chu Dục quay đầu lại, anh nhíu mày rồi nói nhỏ với mấy người bên cạnh vài câu sau đó đi ngang qua họ tới chỗ Bùi Vân đang đứng.
Bùi Vân cũng nhanh chóng đi tới, anh lạnh lùng nói, "Sao cậu lại đi cùng mấy người này nữa? Mau theo mình về trường!"
Hình như Bùi Vân đang rất đau đớn, vì sao một thiếu niên trong sáng đầy nhiệt huyết lại có thể ra nông nỗi như ngày hôm nay? Bùi Vân nghĩ trăm ngàn lần vẫn không thể lý giải nổi, cuối cùng anh bất lực.
Anh biết rõ, trên đời này chuyện khiến anh bất lực có rất nhiều, nhưng riêng chuyện của Chu Dục anh không có cách nào bỏ mặc.
Chu Dục vứt tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiến mạnh, "Cậu có thể không quản mình nữa hay không? Mình biết bản thân đang làm gì."
Bùi Vân cả giận, "Cậu biết cái rắm! học đến đại học năm Tư rồi, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà xong đời sao?"
Cơn tức bị đẩy lên tới đỉnh, sinh viên ngoan có tiếng của trường cũng không kìm được mà văng tục.
Chu Dục không thèm quan tâm, "Xong đời thì xong đời, dù sao cũng không chết được!"
Chu Dục nói xong mới phát hiện, trong bóng tối vẫn còn một bóng người đứng cách anh không xa.
Tuy không thấy rõ dáng vẻ đó nhưng anh dám chắc đó chính là Nam Phong.
Bộ dạng bất cần đời của Chu Dục bỗng chốc cứng đờ trong bóng đêm.
Hai chiếc xe kia trở về vạch đích.
Có người phía sau gọi anh, "Chu Dục, tới lượt mày!"
Lúc này Chu Dục mới có phản ứng, anh quay người đi về phía họ.
Bùi Vân vội vã ngăn lại, "Đừng đua."
Chu Dục không chút khách khí đẩy anh ra, "Cậu có thấy phiền không!"
Cô gái tóc đỏ kia cao giọng nói, "Anh đẹp trai à, anh đừng ngăn Chu Dục nữa, đêm nay bọn này đều đặt cược vào Chu Dục đấy, nếu anh ta không đua vậy anh đền tiền cho chúng tôi à?"
Mấy người khác huýt sáo ồn ào.
Bùi Vân chỉ đành buông Chu Dục ra.
Nam Phong chậm bước lên trước, đứng bên cạnh Bùi Vân, "Học trưởng, hay chúng ta ở đây chờ đi."
Bùi Vân gật đầu, cũng chỉ còn cách đó.
Chu Dục ngồi lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm xong, anh quay đầu nhìn về phía này.
Dưới màn đêm, cảnh sắc không được rõ ràng cho lắm, nhưng anh vẫn thấy một nam một nữ đang kề vai nhau đừng bên đường đua.
Ờ, nhìn qua cũng thật là xứng đôi!
Hai chiếc xe đồng thời khởi động, đi đến trước vạch xuất phát.
Tiếng nổ máy lại một lần nữa vang lên ầm ầm làm cho người nghe kinh hồn bạt vía.
Nhìn thấy hai chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, nhanh như hai tia chớp, Nam Phong nhất thời không nhận ra đâu là Chu Dục.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên cô nhìn tận mắt chứng kiến tượng như vậy.
Có hơi sợ hãi.
Chiếc xe đó càng chạy càng nhanh, giống như muốn bay lên vậy!
Nam Phong nhìn thấy chiếc xe mô tô dường như sắp rời khỏi mặt đất, cô hoảng đến nỗi vô thức kêu lên.
Bùi Vân thấy vậy liền ôm lấy đầu cô, che đi tầm mắt của cô.
Một màn "tình tứ" này vừa hay rơi vào trong mắt của Chu Dục, qua lớp kính của mũ bảo hiểm, anh chứng kiến hai người họ hình như đang ôm nhau. Điều này khiến anh kinh ngạc và thất thần trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đó, bánh xe trật khỏi quỹ đạo vốn được điều khiển của nó, chiếc xe cứ thế trượt dài trên mặt đường, cả người Chu Dục cũng bị văng ra xa.
Âm thanh va chạm cực lớn khiến mọi người kinh hãi.
Bùi Vân còn sợ hơn họ gấp mười lần, anh buông Nam Phong ra rồi vội chạy tới.
Nam Phong bị Bùi Vân che mất tầm nhìn nên cô chỉ nghe được âm thanh khi chiếc xe đổ trên mặt đất mà không thấy được cận cảnh. Giờ cô mới thấy cách đó không xa, chiếc mô tô đã bị hư hỏng đến không còn hình dáng ban đầu, người đội mũ bảo hiểm kia vẫn đang nằm trên mặt đất.
Cô nhận ra quần áo trên người anh, đó là Chu Dục.
Cô sợ hãi chạy theo sát Bùi Vân.
Bùi Vân vọt tới bên cạnh Chu Dục nhưng không dám tùy tiện đụng vào người anh, Bùi Vân khẩn trương hỏi, "Cậu sao rồi?"
Chu Dục nằm trên mặt đường giật giật, tay phải đưa lên cởi mũ bảo hiểm, sau đó ôm lấy cánh tay trái chậm chạp đứng lên, khàn khàn nói, "Không có việc gì."
Nhưng mà tiếng thở đứt quãng ấy đã bán rẻ Chu Dục.
Bùi Vân bán tín bán nghi, "Thật sự không sao?"
Chu Dục im lặng trong chốc lát mới thấp giọng nói với Bùi Vân, "Khả năng tay trái có chút vấn đề." Rồi lại nói với mọi người, "Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục, xe của tôi để kệ đấy."
Người vây quanh anh dần dần rời đi hết.
Nam Phong theo hai người đi về, trên đường đi, ba người đều không nói chuyện, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của Chu Dục.
Bùi Vân lo lắng, "Có khi nào tay bị thương nghiêm trọng rồi không?"
Tuy rằng Chu Dục từ nãy đến giờ vẫn ôm cánh tay trái nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh khiến mọi người không nghĩ anh bị thương nặng.
Thật lâu, Chu Dục mới hời hợt trả lời, "Có thể là gãy tay rồi."
Bùi Vân, "..."
Vậy là ba người trực tiếp đến bệnh viện.
Nam Phong hiểu rõ chuyện này không liên quan đến cô nhưng nếu đã đi cùng rồi thì bỏ đi lúc này cũng không hay lắm. vậy nên cô chỉ đành tiếp tục đi theo.
Phim chụp X quang cho thấy quả thực là gãy xương.
Nam Phong thầm bội phục Chu Dục có thể bình tĩnh suốt dọc đường đi.
Chẳng lẽ anh ta không đau sao?
Đến lúc Chu Dục bó bột xong đi ra khỏi phòng bệnh đã gần rạng sáng.
Bùi Vân đi làm thủ tục và lấy thuốc, Nam Phong cùng Chu Dục ngồi chờ trên ghế dài.
Bởi vì anh ngã cả người xuống đường nên toàn thân đều bẩn, quần áo còn rách mấy chỗ. Tay trái bó thạch cao được treo trước người bằng một băng vải vòng qua cổ.
Không phải Nam Phong không đồng cảm với Chu Dục, chỉ là bộ dạng này của anh ta thực sự rất buồn cười.
Vậy nên cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chu Dục lạnh mặt nhìn cô một cái, "Cười đã chưa?"
Nam Phong lắc đầu, "Không phải" sau đó cô dùng ngón tay đo đo, bộ dạng rất giống trẻ con, "Chỉ buồn cười một chút thôi."
Chu Dục trầm mặt quay đầu đi, bất thình lình quay đầu lại hỏi, "Sao cô lại đi tìm tôi."
Nam Phong đáp: "Buổi tối tôi vô tình gặp được anh Bùi Vân đang muốn đi tìm anh nên muốn đi cùng anh ấy."
Cô trả lời rất thật thà.
Chu Dục không nói gì nữa, anh nhếch môi vẽ ra đường cong thoạt nhìn như đã nguội lạnh.
Sao anh lại có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy?
Nam Phong cho là anh cảm thấy tức giận vì cô đã cười anh hồi này nên thấp giọng nói, "Thật ngại quá, không phải tôi cố ý cười anh." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Tôi biết rõ tôi không có quyền nói gì, nhưng anh cứ như vậy sẽ khiến anh Bùi Vân buồn lắm."
Chu Dục càng trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn bóng đèn chân không ở nóc bệnh viện.
Nam Phong thấy anh không nói lời nào nên cô cũng đành im lặng luôn. Thấy Bùi Vân cầm mấy tờ giấy và một túi thuốc đi ra, cô vội vàng đứng dậy, "Xong chưa ạ?"
Bùi Vân gật đầu, "Xong rồi, thật ngại vì bắt em đi theo bọn anh đến tận bây giờ."
Nam Phong cười tủm tỉm, "Không có gì đâu ạ."
Mặt Chu Dục không chút biểu cảm nhìn hai người chằm chằm, tới tận khi Bùi Vân đến gần, anh vẫn thờ ơ ngồi nguyên tại chỗ.
Bùi Vân nhìn anh một cái, tức giận nói, "Ông anh à, đi thôi."
Lúc này Chu Dục mới đứng lên.
---
Ký túc xá của Bùi Vân và Chu Dục gần hơn so với Nam Phong một chút. Đi qua ký túc xá nam, Bùi Vân nói với Chu Dục."Cậu về trước đi, mình tiễn Nam Phong về."
Cả đoạn đường về Chu Dục không nói câu nào, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, "Cùng đi đi."
Ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra được bất cứ tâm trạng gì.
Bùi Vân ừ một tiếng, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này trời đã gần sáng, ký túc xá đóng cửa từ đời nào rồi.
Tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên Nam Phong về ký túc muộn như vậy nên cô nhất thời không biết nên làm thế nào.
Bùi Vân cười trấn an cô, "Không sao đâu, ban đêm ở đây đều có người trực mà, để anh đi nói giúp em."
Nam Phong theo sau Bùi Vân đi đến gõ cửa phòng bảo vệ
Chu Dục không đi theo, anh đứng nhìn hai người họ từ xa.
Trong bóng đêm, hai người đứng sát gần nhau.
Nếu như không biết, người ngoài sẽ tưởng rằng họ là một đôi đang yêu nhau.
Chu Dục bỗng nhiên muốn hút thuốc lá!
Tác giả: Đầu bảng hôm nay làm bóng đèn nha~
Danh sách chương