Ma cung đón nhận vị tân ma hậu mà trang hoàng náo nhịp hẳn lên. Ma tôn còn cho mở lễ hội suốt bảy ngày bảy đêm, đèn lộng đủ loại hình thù treo cao trong gió.

Tiêu Lạc đứng dựa vào tường, cười khúc khích nhìn vị ma tôn cao cao thượng thượng đang chen vào dòng quỷ để mua xiên hồ lô cho mình.

Đoạt Mệnh biết nàng vẫn tinh quái trêu mình nhưng y vẫn thuận theo. Trách sao được, ma hậu của y cười lên trông thật đẹp làm gì.

Hai người bình lặng đi dạo trong lễ hội náo nhịp.

- "Ngươi nghe gì chưa, ma tôn chúng ta là đoạt người từ tay thái tử thiên giới đây"- Mấy quỷ bán hàng rong vừa bán vừa buôn chuyện với nhau.

- "Ma tôn chúng ta phải ngầu thế chứ, bọn thiên giới lúc nào cũng tỏ vẻ chính nghĩa làm ta mắc mệt"-

- "Nghe nói tân ma hậu là cái vị thượng tiên đã ngăn cản đội quân của ma giới đấy"- Quỷ gà vừa khuấy cháo vừa tấm tắc khen.

- "Ta còn nghe một ma quân kể lại, vị thượng tiên đấy không ngại tuyên chiến với thiên giới vì có người dám mắng ma tôn đó"- Lần này là quỷ đầu heo hàng thịt nướng cười cười.

- "Mị lực của ma tôn thật đáng nể, đến cả thượng tiên ấy cũng phải gục"-

Tiêu Lạc cười cười, đan xen mười ngón tay với y, nói nhỏ -"Đúng là Tuệ Hoa gục trước ma tôn rồi"-

Đoạt Mệnh đi bên cạnh hơi đỏ mặt, mị lực gì chứ? Rõ ràng là y gục người ta trước mà...

- Mỹ nữ, mỹ nam, hai vị có muốn thưởng thức Tề Nguyệt Tiếu không?"- Bà chủ tửu lầu phe phẩy chiếc quạt mời thực khách.

- "Tề Nguyệt Tiếu?"- Tiêu Lạc nhướn mày

- "Rượu này hảo hảo thơm ngon, các vị uống rượu còn được nghe truyền thuyết bằng tỳ bà của tân ma hậu đấy, "- Bà chủ cười chào mời.

Tiêu Lạc liếc nhìn sắc mặt hơi gượng gạo của y mà đáp lại bà chủ -"Lấy cho chúng ta một vò"-

- "Hân hạnh được phục vụ thực khách"-

- "Thực khách đã đủ, tấu khúc"- Bà ấy hô vang

Tiếng đàn tỳ bà trong trẻo vang lên, nữ nhân vận xiêm y xanh ngọc với đôi tay thon dài cùng giọng ca ngọt ngào đàn lên từng khúc.

"Trong tam giới từng kể

Tề Nguyệt Nhất Tửu say

Tiếu thanh như minh cổ

Lại như phong như vân

Huyết thanh tế nhân sinh

Động lòng chốn nhân duyên

Phá lệ nơi thiên bồng

Nhấp nên tiếu tân hôn

Nguyện cùng người suốt kiếp

Họa nên mối duyên tình"

Tiêu Lạc cười tủm tỉm khi vừa nghe đoạn tình khúc, e rằng khắp chốn tam giới bây giờ đều đồn thổi rằng nàng say mê vị ma tôn này rồi.

Đoạt Mệnh nhu nhu lòng bàn tay nàng, ý bảo đừng nghe nữa. Y đã từng nghe khúc tấu này rồi, tuy rất hoan hỉ khi chứng minh cho mọi người biết nàng là của y nhưng tự luyến đến mức bảo thượng tiên đắm say mình, y không đủ can đảm nghe đâu...

Đoạt Mệnh lần đầu cảm thấy xấu hổ trong đời, nắm tay nàng rời đi thật nhanh sau khi khúc ca hết. Đứng từ góc nhìn của Tiêu Lạc, có thể thấy tai y đã đỏ hết cả lên. Làm nàng không thể nhịn được mà bật cười.

Để ý thấy có con ngõ nhỏ vắng vẻ, rẽ hướng, kéo tay y đi vào trong.

Con phố đông đúc ở chợ quỷ cũng chẳng nóng bỏng bằng nụ hôn đang rạo rực trong con ngõ nhỏ đó.

Tiêu Lạc chủ động quàng hai tay qua cổ y, học theo kinh nghiệm của những kiếp trước để lại dấu hôn trên cổ y.

Đoạt Mệnh không biết phải làm sao với cái người vừa tinh nghịch vừa trưởng thành này. Nhưng hiện tại y biết rằng, bản thân muốn nàng.

Đảo khách thành chủ, môi lưỡi triền miên, Đoạt Mệnh thi triển dịch chuyển về tẩm cung. Y không còn kiêng dè nữa, nhanh chóng đẩy ngã Tiêu Lạc mà làm những chuyện xấu hổ.

Lúc nàng mơ hồ, thấy dung nhan của người triền miên cùng mình mà mỉm cười -"Ma tôn như thế này, hỏi sao ta lại không say"-

Đoạt Mệnh như rượu, Tiêu Lạc như trà.

Nếu y say trà thì nàng say rượu.



- "Tuệ Hoa, nàng ta đã biết"- Tinh Thông lão quân híp mắt đầy toan tính.

- "Thật không ngờ, nàng ta phản đòn rất hay, còn kéo ma tôn về phe của mình"- Nhật Nguyệt thượng tiên gục đầu vao vai Tinh Thông mà căm giận.

- "Nhưng cũng hay, nàng ta đi rồi, tín đồ của nàng ta sẽ thuộc về muội"- Tinh Thông xoa đầu muội muội của mình an ủi.

- "Hừ, Phong Thần đúng là tên ngu, đến cả nương tử cũng chẳng giữ được"- Nhật Nguyệt cười giễu cợt.

- "Đối với đứa con như vậy, thiên đế phải phí tâm kéo kết bè phái cũng đúng"-

- "Hạ thông cáo xuống nhân gian, Tuệ Hoa thượng tiên sa chân vào ma đạo, kẻ nào còn tôn sùng thì lập tức giết chết"- Tinh Thông phất tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

- "Xong việc này, đứa con của chúng ta mới có thể an tâm chào đời"- Hắn ôn nhu xoa bụng của Nhật Nguyệt.

- "Muội sợ..."-

- "Chúng ta tuy là huynh muội ruột nhưng chúng ta đã phi thăng, không phải người phàm, con của mình sẽ chào đời an toàn. Huynh hứa đó"-

- "Muội tin huynh"-

Đôi huynh muội cứ mãi nói chuyện thâm tình mà chẳng để ý đến thuộc hạ của Tinh Thông chưa rời đi. Hắn cúi đầu thật thấp, nở nụ cười kỳ dị.

Quên mất, có một chuyện mà tam giới ít ai biết, ma tôn thù rất dai nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện