Ánh trăng về đêm sẽ rất đẹp nếu như một cánh rừng xanh không tô điểm cho mình trong vài vệt máu.

Nữ nhân tựa như thần tiên giáng thế nhưng vết máu dài trên lưỡi kiếm kia lại biến nàng thành sát thần đến từ địa ngục.

- "Tuệ Hoa... tha cho bọn ta..."- Ông lão nắm lấy cổ chân nàng cầu xin.

- "Tha? Năm đó các ngươi tha cho Tuệ Hoa sao?"- Nữ nhân nghiêng đầu hỏi.

Lão xanh mặt, những hồi ức lại lần nữa theo cơn gió tràn về.

Tiếng gào thét thê lương của nữ nhân mang đậm nét của bi thảm vang vọng ở ngôi làng nhỏ.

- "Chính nó khiến mùa màng chết hết, giết nó đi"- Một người trong làng hét lên. Theo sau là những tiếng vang hô đồng ý.

Nữ nhân bị đóng hai tay trên cọc gỗ, mỗi tiếng chửi rủa, tiếng nguyền rủa là một chiếc đinh được cắm sâu vào da thịt.

- "Không có... không có..."- Những tiếng thều thào đến đáng thương, nàng đã không còn sức nữa rồi.

- "Nếu như ngươi đồng ý gả cho hung thần thì đâu có đến nỗi dân làng chúng ta phải sống trong cơ cực thế này"- Trưởng làng đầy tức giận, một tay càng đóng đinh phải thật trong làn da trắng kia.

Xiêm y vốn là màu trắng thanh khiết nay chỉ còn lại máu tanh.

- "Là do... hắn...nói...ta trở về..."- Tuệ Hoa có vẻ đã sắp không xong rồi...

- "Dung nhan quả thật cũng chẳng động lòng hung thần, phá nó đi"- Trưởng làng ra lệnh cho dân làng lấy một con dao đã được hơ dưới lửa nóng, một đường gò má đi xuống.

Tuệ Hoa đã không còn sức để vùng vẫy nữa. Nàng từ bỏ.

- "Sống chết gì đều đem chôn hết đi"- Cuối cùng là lão bỏ đi trong tuyệt tình.

- "Cha...cha..."- Tuệ Hoa khóc, khóc trước sự vô tình của cha mình. Cha nghiêm khắc, cha lúc nào cũng thiên vị ca ca và muội muội, nhưng nàng tin cha cũng có chút yêu thương nàng, dù ít dù nhiều. Nhưng có lẽ thứ duy nhất liên kết nàng và ông chỉ là danh nghĩa cha con.

Đem nàng gán cho hung thần, đem nàng lên dàn cọc gỗ, đóng từng cây đinh sắt bén vào da thịt. Cuối cùng là chôn sống...

Từng thớ đất cứ như vậy chôn vùi ánh sáng của Tuệ Hoa, nàng tròn mắt nhìn ánh trăng đang dần biết mất trong tầm mắt.

Qua mấy giây, dưỡng khí dần rút hết, đất tràn vào ngũ quan, xót xa trùng trùng bủa vây.

Máu hòa huyện với đất, khiến cho một vùng đất khô cằn trở nên màu mỡ, chính lúc sắp chết, lôi kiếp giáng xuống, mở ra lớp đất đang chôn vùi nàng.

Tuệ Hoa được một tán cây hạ mình xuống để đưa nàng lên. Muôn thú cũng kỳ lạ đứng xếp thành hàng quay xung quanh.

Nàng hiểu được, người sắp chết như mình cũng còn công dụng, ép cho máu chảy ra nhiều hơn, từng giọt máu như cứu rỗi sinh linh suốt ngần ấy năm bị dày vò bởi dư âm của chiến tranh tam giới đầu tiên.

- "Đa tạ"- Hàng cây xào xạc như đang nói.

Lôi kiếp lần nữa hạ xuống, khiến người sắp chết như Tuệ Hoa được cứu rỗi. Công đức phổ độ sinh linh đã được lấp đầy, tư cách phi thăng thành tiên đã chứng giám.



Tuệ Hoa không trả thù, cũng chẳng quay đầu nhìn lại nhưng nàng lưu giữ vết sẹo trên mặt như một lời nhắc nhở về quá khứ bi thảm kia.

Tuệ Hoa không nỡ ra tay nhưng Tiêu Lạc thì ngược lại, huống chi đến lúc nàng phi thăng bọn họ cũng chẳng buông tha mà hằng ngày cầu khấn, nói nàng vong ân phụ nghĩa. Tuy thế gian có tín đồ của nàng nhưng một bộ phận xem nàng là vị thần vong ân cũng có, xuất phát đều từ những người "nhà" này chứ đâu.

Ngay cả hiện tại, cũng dám bắt tay với Tinh Thông để bôi nhọ, truyền tin cho hắn. Quả thật, Tuệ Hoa không giết đã là hiếu thảo lắm rồi.

- "Tráo mệnh đoạt phách đã trái với thiên địa, còn quan hệ bất chính trái với luân thường đạo lý. Một nhà các người khiến người ta cảm thấy buồn nôn"- Tiêu Lạc hạ tầm mắt, một kiếm đâm xuống đôi tay nắm lấy chân mình.

- "Tuệ Hoa ngươi không được hại đến Tinh Thông và Nhật Nguyệt"- Lão cố mạng nắm chặt chân nàng.

Đoạt Mệnh đứng một bên, tất cả quá khứ của người thương được phơi bày trước mắt làm y nghẹt thở. Y hận bản thân vì không thể ôm lấy nàng trong quá khứ... Hận bản thân bất lực chẳng thể thay đổi quá khứ.

- "Lo cho mình trước đi, không biết hai đứa con mà ông thương hơn cả mạng đã chết thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"- Tiêu Lạc híp mắt, vung tay dứt khoát đoạt đi tính mạng của trưởng làng năm xưa.

Những giọt máu của ông từng chút chảy trên thanh kiếm, cũng như trút xuống bao hận thù đã lâu.

Đoạt Mệnh tiến đến, từng chút, nhẹ nhàng mà lau đi những vết bẩn đó, y không thể bước vào quá khứ để bảo vệ nàng nhưng tương lai y có thể. Từng chút trân trọng nàng, từng chút chữa lành tổn thương... Y vẫn có thể, đây có lẽ là điều may mắn nhất y từng gặp.

- "Ta không phải Tuệ Hoa thượng tiên cao thượng, ta cũng biết yêu, biết hận, ta cũng muốn có người trả lại cho mình những nỗi đau người khác mang lại... Ta sai sao?"- Tiêu Lạc có thể cảm nhận được nỗi uất ức sâu trong lòng Tuệ Hoa, nàng vì hai chữ thượng tiên mà giữ thanh danh trong sạch, nàng vì hai đấy mà giấu đi nỗi niềm bao lâu.

Cũng chính vì thế khi gặp Phong Thần, một người có thể đi mây về gió, vui vẻ sống tự tại mà nàng đã ngưỡng mộ. Đúng đấy là lòng ngưỡng mộ, không phải tình yêu.

- "Nàng không còn là thượng tiên, nàng là ma hậu của ta, ma hậu của bản tôn có thể làm việc mọi thứ tùy thích, nếu nàng ghét thiên giới, ta cho người đánh sập. Nếu nàng ghét chúng sinh ta cho huyết tẩy cả nhân gian. Bất cứ việc gì chỉ cần nàng thích"- Đúng vậy, bất cứ thứ gì, chống lại thiên đạo cũng được, miễn sao đổi lấy nụ cười của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện